Khi màn đêm bao trùm Trang Thân Vương Phủ, mà trong phủ hoàn toàn không hề có không khí yên tĩnh và cô độc như ngày xưa, đêm nay cả phủ đều rất náo nhiệt. Trong hoa viên có một đài biểu diễn cực lớn, tất cả các hành lang và trên cây, đều treo lồng đèn màu đỏ thẫm.DiễnđànLêQuýĐôn. Cả Vương Phủ đều nhộn nhịp, tiếng nói tiếng cười khắp nơi.

Đài ca múa đang biểu diễn những tiết mục đặc sắc, khác xem vồ tay không ngừng. Lạc Tuyết nấp ở trên nóc nhà cao nhất,DiễnđànLêQuýĐôn. từ góc độ này có thể nhìn thấy mọi thứ ở Trang Vương Phủ.

Khi nhìn thấy người ngồi ở ghế chủ toạ phía xa xa, con ngươi của Lạc Tuyết chợt sáng lên, nàng đêm nay đến đây là muốn gặp hắn - Trang Thân Vương Long Ngạo Thiên! Hắn vẫn mặc bộ quần áo làm nổi bật chính mình, tóc dài tới eo, đầu dội kim quan(*), khuôn mặt vẫn như cũ,DiễnđànLêQuýĐôn. vẫn làm cho người khác động tâm. Giờ phút này hắn vẫn tập trung tinh thần vào coi việc biểu diễn, mà đôi mắt vẫn sâu không thấy đáy, giọng nói đầy thâm trầm. Không một ai hiểu hắn đang nghĩ gì.

Bên trái Long Ngạo Thiên là một vị mỹ nữ, có thể coi là quốc sắc thiên hương. Chỉ một cái nhăn mặt, một nụ cười đã làm cho người khác động tâm. Còn Thượng Quang Vũ Điệp đang ngồi bên phải của Long Ngạo Thiên,DiễnđànLêQuýĐôn. nàng ta dung nhan vẫn như xưa, dường như thời gian năm năm không làm cho nàng ta thay đổi bắt cứ thứ gì, vẫn khoe khoang như trước. Lạc Tuyết còn nhìn thấy trong đấy mặt ung dung và bình tĩnh kia có sự ghen tị!

Đã không còn sự tồn tại của Lê Trắc phi, nàng ta vẫn chưa thoả mãn hay sao? Khoé môi Lạc Tuyết cong lên, nhìn bóng dáng độc ác của Thượng Quan Vũ Điệp. "Thượng Quan Vũ Điệp, không bao lâu nữa ta sẽ cho người ném trải những ngày tháng đầy thống khổ! Ha ha ha...DiễnđànLêQuýĐôn. Bởi vì ngươi không chỉ nợ ta một cánh tay, mà còn nợ ta một đứa con... Long Ngạo Thiên, ngươi gián tiếp hại chết con của mình, ta muốn đời này ngươi phải sống trong sự hối hận."

Đến lúc ca múa biểu diễn chấm dứt, các tân khác đều đến kính rượu cho Long Ngạo Thiên. Sau đó liền nghe thấy một giọng nói đầy bén nhọn truyền tới, "Thánh chỉ đến."

Mọi người đều quỳ xuống tiếp chỉ, Long Ngạo Thiên quỳ ở phía trước, "Thần đệ tiếp chỉ."

"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế chiếu viết: Trang Thân Vương nay đã có quý tử, còn lại là trưởng tử. Chuyện này đã kéo dài huyết mạch của hoàng thất. Trẫm thật lòng vui mừng, đặc biệt sắc phong DiễnđànLêQuýĐôn.Trắc phi Lý thị và con làm Thế Tử. Thưởng cho Trang Thân Vương vạn lượng hoàng kim, khâm thử!" Thái giám đọc xong thánh chỉ, tất cả mọi người đều tạ ơn, sau đó đứng dậy.

Lông mày của Long Ngạo Thiên nhíu lại, nhìn không giống cao hứng tí nào cả. Thượng Quan Vũ Điệp thì vẫn cười ung dung, nhìn vẫn rất cao quý. Mà vị mỹ nhân nào đó bên cạnh Long Ngạo Thiên thì hưng phấn cực kỳ, trong mắt đều là nét cười.

Lạc Tuyết nhìn thấy, nghe thấy, biết rõ người ngồi bên trái trong thánh chỉ nói chính là Trắc phi Lý thị. DiễnđànLêQuýĐôn.Ha ha, chúc mừng quý tử, phong làm Thế tử. Những lời này nghe rất quen tai nha! Giống như là lời mới nói của ai đó vào ngày hôm qua, chỉ nháy mắt một cái, đã là kiếp trước và kiếp này rồi.

Thì ra lời tâm tình kia mới chính là độc dược chí mạng! Lạc Tuyết cảm thấy buồn cười, nàng từng cam tâm tình nguyện trả giá tất cả để yêu người nam nhân đó, cuối cùng hắn lại bỏ rơi nàng. Mà sau đó cuộc sống lại càng ung dung, trái ôm phải ấp, mỹ nhân bên người, cả con trai cũng có.DiễnđànLêQuýĐôn. Trong lòng Lạc Tuyết đau khổ cực kỳ, tâm càng ngày càng dao động, bức chân cũng không còn vững, vô tình giẫm phải một mảnh ngói làm phát ra một tiếng 'keng', làm cho mọi người trong hoa viên đều kinh ngạc.

"Có thích khách! Mau bắt người!."

"Bảo hộ Vương gia, Vương phi."

Có người hô to, lập tức cả hoa viên đều tràn ngập trong hổn loạn. Cả đám người phú quý đều chạy trối chết, còn có cả tiếng thét chói tai.DiễnđànLêQuýĐôn. Long Ngạo Thiên vẫn bình tĩnh như cũ, liếc mắt nhìn lên chỗ có người đang núp, cả người đều tản ra khí lạnh. Ra lệnh cho thị vệ: "Hộ tống Vương phi và Trắc vương phi về phủ."

Có rất nhiều thị về lập tức đuổi theo bốn phương tám hướng, cũng có rất nhiều người bay lên nóc nhà. Lạc Tuyết lấy từ trong vạt áo ra một mảnh lụa trắng, che kính mặt, tay phải cầm sáo. Từ trên nóc nhà bay xuống thẳng xuống đài biểu diễn, xoay vài vòng, sau đó thân thể mới đứng vững. Nhìn về tất cả mọi ngươi, thay đổi thành giọng của nam nhân nói: "Các ngươi nhiều người như vậy, vậy mà lại sợ bản công tử sao?"

Lạc Tuyết xuất hiện, âm thanh vừa nói ra, liền làm cho mọi người bị mê hoặc. Tất cả đều dừng động tác, xoay người nhìnDiễnđànLêQuýĐôn. về phía đài biểu diễn. Thượng Quan Vũ Điệp cũng đưa mắt nhìn vị nam tử mặc quần áo màu trắng, sau đó liền ngây người! Bóng dáng đó rất quen thuộc! Không, đây là nam tử mà!

Bọn thị vệ đều dừng lại, rồi lại thần tốc đến quay quanh Lạc Tuyết. Lạc Tuyết cười to, rồi nhẹ nhàng thổi lên DiễnđànLêQuýĐôn."Mị Tâm khúc", từ lúc vào giang hồ tới nay đây là lần đầu tiên Lạc Tuyết đả thương người. Hận đến vô cùng, âm luật càng tăng thêm. Ở dưới khán đài chỉ cần người nào không có võ công, khi nghe thấy tiếng tiêu sẽ bị tổn thương tâm mạch, đầu đau đến mức không chịu nổi. Thậm chí còn có người phun ra máu tươi.

Lạc Tuyết nhìn về phía Long Ngạo Thiên, thấy hắn dùng công lực để chống đỡ, lông mày nhíu chặt lại vì đau đớn, Thượng Quan Vũ Điệp cũng giống như vậy. Lạc Tuyết đừng lại, con ngươi trong veo mà lạnh lùng nhìn DiễnđànLêQuýĐôn.vào người mà nàng muốn phát tiết, chăm chú nhìn thật lâu, sau đó mới dùng âm thanh trong veo nói: "Hôm nay là ngày vui của Trang Vương Phủ, tất cả đều trang trí màu đỏ. Bản công tử hôm nay cũng tới đưa một phần đại lễ, mượn của mọi người một chút máu đưa cho Trang Vương gia. Trang Vương gia, máu cũng là màu đỏ đó."

Lạc Tuyết nghiêng đầu, dưới lớp khăn che mặt lộ ra một nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Gương mặt xinh đẹp đó, nhìn rõ từng góc cạnh gương mặt Long Ngạo Thiên, không đợi Long Ngạo Thiên trả lời, Lạc Tuyết đi dùng tốc độ nhanh nhất đi tới nơi của Trắc phi Lý thị. Đôi môi dưới lớp khăn lụaDiễnđànLêQuýĐôn. hô chuẩn xác lên đôi má của Lý thị, sau khi hôn xong nàng còn nâng tay lên lướt qua đôi môi đỏ mọng của Lý thị, ánh mắt đầy tà tứ, âm thanh đầy khêu kích nói: "Không biết mùi vị của đôi môi này như thế nào. Có mỹ nhân kèm bên người, Vương gia thật là có phúc."

Lạc Tuyết không thèm để ý đến bọn thị vệ đang tới gần, tự nhiên hỏi Long Ngạo Thiên. Trên trán Long Ngạo Thiên đã nổi đầy gân xanh, mà giọng vẫn bình tĩnh đến lạ thường. "Ngươi là ai? Mau thả nàng ra."

"A... Ngài đang yêu cầu bản công tử thả mỹ nhân này sao?" Lạc Tuyết thản nhiên nói, còn đùa giỡn Lý thị.

"Nếu người là nam nhân đội trời đạp đất, thì không nên dùng một nữ nhân tay trói gà không chặt để đối phó bổn vương!" Long Ngạo Thiên mặt không đổi sắc, cũng không hề khẩn trương.

"Ha ha ha, từ trước tới bây giờ bản công tử cũng không phải là nhân vật anh hùng gì hết. Bản công tử chỉ thích làm chuyện mà chính bản thân mình thích thôi, ví dụ như... Vương phi của ngài.... cũng không tồi!"DiễnđànLêQuýĐôn. Lạc Tuyết buông Lý thị ra, sau đó cười to nói. Công tử mặc quần áo màu trắng rất nhanh chạy ngang qua Long Ngạo Thiên, chỉ trong nháy mắt đã điểm vào ba huyệt đạo của Thượng Quan Vũ Điệp. Thượng Quan Vũ Điệp vừa mới bị thương, giờ lại phải chịu thêm một trận công kích nữa, trong nhất thời toàn thân đều trở nên không cóDiễnđànLêQuýĐôn. sức lực, cả người đều ngả về phía của Lạc Tuyết. Lạc Tuyết vốn dĩ có thể đỡ được Thượng Quan Vũ Điệp, nhưng lại lui ra sau vài bước. Làm cho Thượng Quan Vũ Điệp rất kinh ngạc, sau đó ngã trên mặt đất...

"Thật xin lỗi Vương phi. Nhưng sao tướng công của người lại không chịu ôm lấy người vậy?" Giọng nói của Lạc Tuyết đầy châm DiễnđànLêQuýĐôn.chọc, ánh mắt thì lườm Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên thì kinh ngạc khi nhìn thấy đôi mắt đó, bây giờ cảm giác của hắn như bị người khác lấy hết máu, tinh thần đây hoảng hốt. Giọng thì thào: "Ánh mắt của ngươi... rất giống một người..."

Lạc Tuyết nghe thấy, đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người nhảy lên nóc nhà, giống như một con bướm bay đi, âm thanh đầyDiễnđànLêQuýĐôn. yêu mị vọng ra từ màn đêm: "Các ngươi hãy nhớ kỹ, bản công tử là công tử cụt tay, tên là Vân - Hận - Thiên."

Chú thích:

Kim quan: là mão mà quan hay đội trên đầu