Lục Khai Hoàn bị một chậu nước lạnh dội tỉnh

"Tam đệ thật nhàn nhã, ở trong đại lao lại có cả đệm chăn ấm áp, ngủ đến ngon vô cùng"

Người theo hầu Lục Bác Dung mang đến một cái ghế trúc, Lục Bác Dung vén tà áo ngồi xuống, mắt lạnh nhìn người nâng Lục Khai Hoàn dậy, cột vào cọc gỗ chữ thập đối diện

".....Thần đệ ngu dốt, xin hỏi hoàng huynh, hôm nay là ngày mấy?"

"Trải qua mấy ngày mà còn không biết?" Lục Bác Dung cười lạnh một tiếng "Vẫn là nên để cho ngươi tỉnh táo lại một chút"

Người hầu nhìn thấy ánh mắt của hắn ném tới, cầm lấy roi da, cung kính nâng lên cho Lục Bác Dung.

Lục Bác Dung cởi đi áo choàng trên người, cầm lấy roi thong thả bước đến chỗ Lục Khai Hoàn, vươn tay tàn nhẫn đánh xuống.

Trên roi có gắn móc câu, đánh trên người, móc câu sắc bén sẽ găm vào trong thịt, mà lúc rút ra, thịt cũng theo móc câu mà rời đi thân thể.

Đây chính là hình cụ tra tấn dã man nhất, mà Lục Bác Dung lại không hề khoan nhượng, mới đánh xuống mấy roi, y phục trên người của Lục Khai Hoàn đã rách nát, lại còn nhiễm màu huyết tươi

Lục Bác Dung lấy roi kề sát mặt của Lục Khai Hoàn, ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng thì không "Chẳng phải ngươi có mệnh tương lai là thiên tử, ngồi trên ngôi cửu ngũ? Ngay cả kim ưng cũng đều chọn ngươi, vậy sao hiện tại tam đệ lại lộ bộ dạng oan ức như vậy?"

Lục Khai Hoàn cắn răng, nuốt xuống ngụm máu, thu lại thần sắc, cố ý bày ra cho hắn thấy vẻ oan ức sợ sệt "Hoàng huynh, hoàng huynh tha mạng!.....!ta, ta cũng không biết con kim ưng kia bị làm sao, lại có thể bay đến bàn của ta.

Nó chính là súc sinh không có mắt, đáng bị giết...."

"Ngươi không biết?" Lục Bác Dung tàn nhẫn vút roi vào giữa eo hắn "Vậy ý của ngươi, đây chính là thiên ý?!"

Đáy lòng của Lục Khai Hoàn tức đến nghiến răng, nghĩ thầm, có vẻ đó chính là thiên ý a, đến cùng ngôi vị hoàng đế cũng vào trong tay hắn thôi

"Hoàng huynh, hoàng huynh nghĩ sao vậy, chẳng lẽ ngươi tin những câu chuyện hoang đường kia? Huynh cùng ta đều biết, kim ưng cái gì, đấy chỉ là trò vặt để mua vui! Sao hoàng huynh lại đem việc này để ở trong lòng, đây chẳng phải là kế ly gián tình cảm giữa đệ và huynh sao?"

Lục Khai Hoàn dừng lại một chút, sau đó thành khẩn nói "Hoàng huynh không phải không biết, thần đệ ngu dốt, tài sơ học thiển, đã sớm không gánh nổi trọng trách quốc gia, cho nên huynh cũng biết, trước giờ thần đệ chưa từng có tâm tư đi tranh giành, chỉ nguyện một lòng phò tá hoàng huynh! Nếu như nói có người tâm tư gian xảo, ý đồ bất nghĩa, thì đó cũng không phải là thần đệ a...."

Trong lời nói của Lục Khai Hoàn đều ám chỉ đến nhị hoàng tử, Lục Bác Dung nghe liền hiểu, tay cầm roi không khỏi cứng đờ

Xác thực, sau khi hắn được phong làm thái tử, Lục Viễn Đạt vô cùng không phục, trước giờ đều cùng hắn đối nghịch, trăm phương ngàn kế, khắp nơi đối chọi với hắn, muốn tìm điểm yếu của hắn.

Ngược lại, Lục Khai Hoàn lại là người không hề có ý tứ muốn tranh đoạt, Lục Bác Dung nghĩ đến những mưu kế toan tính của Lục Viễn Đạt lúc trước, dần dần oán khí của hắn đối với Lục Khai Hoàn dần mất

"Hoàng huynh đánh ta xả giận cũng được, nhưng nếu hoàng huynh đã nguôi giận, vậy huynh nên nghe thần đệ nói vài lời...."

Lục Bác Dung giơ tay vẫy vẫy, tùy tùng hiểu ý mà rời đi, chừa lại không gian cho 2 người

Lục Khai Hoàn nhìn những người kia đã đi xa, hơi mệt mỏi thở hổn hển, nhấc lên đôi mi đã bị ướt bởi mồ hôi lạnh, cố sức từng chữ từng chữ nói với Lục Bác Dung

"Hoàng huynh, chẳng lẽ huynh không hiểu ý đồ của nhị hoàng huynh?"

Thái tử híp mắt nhìn hắn, trong thời gian ngắn khiến hắn không đoán được Lục Khai Hoàn muốn nói cái gì

"Nếu hoàng huynh chịu tin ta, như vậy không ngại sai người đi điều tra một người tên Cơ Dao ở Phượng Trúc quán tại kinh thành, nơi đó nhất định có thứ khiến cho nhị hoàng huynh ăn trái đắng"

Phượng Trúc quán, chính là quán rượu do Cơ Dao mở, dùng bí truyền chế thành trúc diệp thanh hảo hạng nhất.

Mà người tên Cơ Dao, lại thường xuyên ra vào Yến vương phủ, nghiễm nhiên trở thành khách quý của Lục Viễn Đạt

Đời trước, Lục Khai Hoàn ngẫu nhiên biết được mối quan hệ giữa Cơ Dao cùng Lục Viễn Đạt, trong lòng nổi lên nghi vấn, liền cho người đi theo dõi, điều tra tỉ mỉ Cơ Dao, không mất nhiều ngày liền tra ra được Cơ Dao tàng trữ rất nhiều sổ sách cơ mật trong quán.

Mà những sổ sách đó đều không phải thứ tốt, không chỉ ghi chép lại tất cả khoảng tiền không minh bạch, mà còn có chứng cứ kết bè kết cánh.

Mà năm xưa, Lục Khai Hoàn chính là nhờ những thứ này, kéo vị nhị hoàng huynh tốt của hắn xuống nước

"Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?"

Lục Khai Hoàn ho khan 2 lần, yếu hầu có huyết đọng khiến hắn không thoải mái, loại đau do xác thịt này, hắn đã rất lâu rồi chưa cảm thụ qua, nhất thời khiến hắn chịu không nổi "Hoàng huynh, ta không có lừa huynh, nếu như huynh không tin ta, huynh có thể phái người giám sát Cơ Dao trước....!thà giết lầm chứ không bỏ sót!"

"Được rồi!" Lục Bác Dung ném mạnh roi xuống "Ngươi quá làm càn"

Dứt lời, hắn lạnh lùng nhìn Lục Khai Hoàn xoay người phất tay rời đi

Sau khi cai ngục thấy thái tử đã rời đi, mới dám tiến lên đem Lục Khai Hoàn từ cọc gỗ xuống.

Lục Khai Hoàn cảm thấy trên người rất lạnh, chỉ có những nơi không bị thương mới nóng đến hù người, mất máu quá nhiều khiến cho thần trí của hắn không còn tỉnh táo, hắn rất sợ chết trong tù, vì vậy cố gắng gom hết khí lực còn lại, nghiêng đầu hỏi cai ngục

"Hôm nay là ngày mấy?"

"Bẩm điện hạ, là ngày 8 tháng chạp"

Đúng rồi, sau 6 ngày khi hắn bị tống vào ngục, Lục Bác Dung sẽ đến hành hạ hắn, đời trước Lục Khai Hoàn không biết biện giải, không thể khiến cho Lục Bác Dung nguôi giận, vậy nên mới bị đánh đến còn nửa cái mạng.

Bởi vậy hắn rất hung dữ với Lục Bác Dung, cắn chặt răng sống sót qua mùa đông, cuối cùng tự tay đút cho Lục Bác Dung một chén rượu độc

"Ngươi có thể gọi thái giám hầu hạ bên người của ta là Mạnh Sênh, bảo hắn đem thuốc đến cho ta?" Lục Khai Hoàn ngừng một chút "Nếu ta thật sự chết ở chỗ này, các ngươi đừng hòng trốn tránh! Dù ta có không được sủng hạnh, nhưng cũng là tam hoàng tử! Không gọi thái y, cũng chính vì không muốn làm lớn chuyện này, nếu như lớn chuyện, thái tử dùng hình phạt riêng, vậy mà các ngươi cũng để cho hắn vào, không sợ bị liên lụy hay sao? Trong luật pháp quyển thứ 35 của Đại Thiên quốc có viết, bất luận trong trường hợp nào cũng không để người khác dùng hình tra tấn, nếu vi phạm sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?"

Mắt cai ngục kia xoay vòng một lát, rốt cuộc cũng sợ cái danh hoàng tử trên người hắn, vì vậy vội vàng đi đến cười nói "Tam điện hạ, ngài đang nói gì vậy? tiểu nhân nào dám không nghe theo lời của điện hạ, tiểu nhân lập tức đi gọi người đến"

Lời nói của Lục Khai Hoàn cũng chỉ là hù dọa hắn, đời trước hắn bị đánh đến thương tích khắp người, cai ngục thấy hắn sắp không xong liền đi mời thái y đến trị liệu, mà thái y cũng trình báo việc này lên hoàng đế, thế nhưng hoàng đế lại sống chết mặc bay, thái tử cũng không bị trừng phạt gì

Nếu như làm lớn chuyện cũng không được lợi ích gì, vậy thì không bằng nhịn xuống, hơn nữa....!hắn thật sự rất muốn gặp Mạnh Sênh

Đau đớn kéo dài không dứt, Lục Khai Hoàn ngất đi, đến khi tỉnh lại, hắn thấy một người đang cầm khăn mặt giúp hắn rửa sạch vết thương

Lục Khai Hoàn vừa nhìn thấy người liền vô cùng vui mừng, mặc dù vết thương rất đau, nhưng hắn bất chấp mà nắm chặt tay người kia, gương mặt tràn đầy ôn nhu

"Ngươi tới rồi"

"Điện hạ, người làm cái gì thế này, như vậy không hợp quy củ..."

Lục Khai Hoàn nghe được giọng nói hơi khác của y, nấc nghẹn, không giống như bình thường, hắn đưa tay cưỡng ép nâng đầu y lên, liền thấy đôi mắt đã đỏ ngầu, nụ cười bên môi hắn càng sâu hơn

"Sao ngươi lại khóc?"

"Ngươi còn cười!" lông mi Mạnh Sênh khẽ chớp, nước mắt không thể khống chế mà rơi ra "Bị thương thành như vậy mà còn cười?"

"Vì sao ta không thể cười? Nhìn thấy ngươi, ta liền vui vẻ, không được sao? Lại còn không cho cười? Sênh nhi, ngươi thật bá đạo!"

Mạnh Sênh bị hắn nói lung tung đến mặt mày đều đỏ, nhỏ giọng lầm bầm "Điện hạ, đừng nói lung tung...."

Lục Khai Hoàn muốn đem vẻ lãng tử của hắn xuất ra trăm phần trăm, không để ý vết thương trên người mà lôi kéo y, áp sát vào người Mạnh Sênh, đôi mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm Mạnh Sênh, ánh mắt trầm thấp nhưng lại sáng như sao

"Ngươi và ta đã có phu thê chi thực, sao lại không có phu thê chi tình?"

Thân thể Mạnh Sênh run rẩy, muỗng ngọc đang múc nước thuốc cũng bị rơi xuống đất

Mộc: ý của anh Hoàn là anh ấy và Sênh nhi đã làm chuyện vợ chồng, cái gì cũng làm rồi, chẳng lẽ giữa hai người lại không có tình cảm nồng đậm của chồng? =))))).