Hai năm nữa trôi qua, tuy thân thể của Hoàng đế ngày một yếu dần nhưng tinh thần còn rất sung mãn nên vẫn chưa chịu chính thức sắc lập thái tử. Dù vậy trong lòng mọi người đều hiểu rõ chắc chắn Đại hoàng tử Chu Cung Lệ với sự phò tá của Quốc sư sẽ sớm lên ngôi. Bởi thế, cuộc chiến cung đình có phần tạm lắng, một số tự biết thân biết phận rời khỏi chiến trường, hoặc án binh bất động chờ thời cơ. Tóm lại, khoảng thời gian này đối với Cung Lệ tương đối yên ổn, ngoại trừ thỉnh thoảng có chút bực mình khi nhớ tới kẻ kỳ quái kia.

Trong hai năm này, Đại hoàng tử nạp thêm vài vị thị thiếp nhưng không ai trong số đó mang thai khiến Hoàng hậu phi thường sốt ruột, còn người trong cuộc thì chẳng để tâm đến.

Mùa thu năm ấy truyền đến tin hai hoàng tử bị lưu đày đã ốm chết khi chưa đầy mười lăm tuổi. Đối với đại đa số người thì chuyện ấy cũng không có gì quan trọng bởi mẫu phi của hai người sớm đã bị xử tử.

Đêm đó, Chu Cung Lệ lại gặp ác mộng. Một đám người gầy giơ xương, mắt trợn lớn ai oán nhìn y, tựa hồ muốn nói nhưng lại không nói được nửa từ. Hai dị mẫu đệ đệ vừa ôm trên tay bỗng hóa thành vũng máu tươi đầm đìa nhuộm đỏ.

Cung Lệ giật mình tỉnh giấc, đưa mắt hướng ra phía ngoài, một khoảng không tăm tối thăm thẳm. Mồ hôi lạnh men theo lưng chảy xuống, tay bấu chặt ngực, tim lại có cảm giác vô cùng khó chịu. Rốt cuộc là đập quá nhanh hay căn bản đã ngừng đập.

Có lẽ khi Cung Lệ tỉnh lại đã phát ra thanh âm lớn nên ngoài trướng có người vội vàng đến gần, thấp giọng nói: “Đại điện hạ, ta ở đây, ngài hãy uống chút trà nóng sẽ cảm thấy dễ ngủ hơn.”

Y có chút ngạc nhiên, bình thường khi y tỉnh mộng giữa đêm khuya, bọn người hầu thường hỏi: “Đại điện hạ, làm sao vậy?”, rất hiếm khi có người nói chuyện như này.

Cung Lệ vén nhẹ màn trướng lên, một thân ảnh nho nhỏ quỳ gối bên giường, thấy người đi ra liền dâng một chén trà nóng, đôi mắt to tròn đen láy nhìn y vẻ quan tâm.

“Ngươi mới tới?” Cung Lệ nhận chén trà, hỏi.

“Vâng”

“Tên gì?”

“Liễu Nhi.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Mười sáu.” Liễu nhi hé miệng cười, biểu lộ khí chất thông tuệ hơn người.

Đón lấy chén trà trong tay chủ tử, Liễu nhi cẩn thận dìu y nằm xuống, nhẹ nhàng đắp chăn, nói: “Ngài nên hướng người sang bên trái, sẽ ít gặp bóng đè hơn. Ta canh ở đây, ngài hãy yên tâm.”

“Rất chu đáo, ai dạy dỗ ngươi?”

“Trần công công… Là ông nội ta…..”

Cung Lệ giật mình, Trần công công, là lão nội giám chăm sóc y từ bé đã qua đời cách đây nửa năm, nhưng hắn là thái giám, sao lại có tôn tử?

“Ông nội nhặt ta về nuôi. Ông nói lúc trước phủ không nhận, chính là Đại điện hạ lên tiếng mệnh ta mới được lưu lại.” Liễu Nhi tựa hồ biết y đang suy nghĩ gì liền nhẹ giọng giải thích.

Cung Lệ sớm đã không nhớ rõ việc cỏn con đó, nhưng nhìn thấy thiếu niên thanh tú, nghĩ thật may vì năm ấy đã ra lệnh giữ lại hắn, cứu sống một sinh mệnh nhỏ.

“Ngươi làm tốt lắm, ngày mai nói với tổng quản điều ngươi đến bên ta thị hầu.” Y nói xong liền khép mắt lại. Không biết có phải vì có người bên cạnh hay không mà rất nhanh liền ngủ say, thật sự không mộng mị.

Thiếu niên tên Liễu Nhi chính thức xuất hiện trong cuộc đời Đại hoàng tử Chu Cung Lệ.

Liễu Nhi là một đứa nhỏ rất thông minh và có giáo dưỡng. Hắn giống như mặt nước êm dịu ấm áp, mang đến cho người ở gần cảm giác thư thái, dễ chịu.

Cung Lệ ngày càng…. thích Liễu Nhi hơn. Luôn hướng hắn nói hết những điều sâu tận đáy lòng, sợ hãi có, bi thương có, chỉ cần hắn lẳng lặng nghe thôi cũng đủ khiến y thư giải phiền muộn. Bọn họ nói chuyện thật dài, thật lâu cho đến lúc phát hiện ra đã qua mấy canh giờ, không khỏi cùng nhau cười vang. Khi ấy Liễu Nhi để lộ má lúm đồng tiền xinh xắn, tựa hồ nước thăm thẳm gợn gợn sóng nhỏ.

Ban đêm Cung Lệ thường kêu Liễu Nhi vào ngủ cùng, chắc bởi có khả năng kỳ lạ xua tan ma mộng nên từ khi hắn ở bên, y hiếm khi gặp ác mộng.

Hai người dần dần thân thiết như hình với bóng, Cung Lệ càng ít lui tới phòng Văn Lệ Anh hơn, trong cung bắt đầu đồn thổi.

Đại hoàng tử thân phận tôn quý chỉ cảm thấy an bình và hạnh phúc, không hề để ý sắc mặt thiếu niên ngày một tái nhợt, nụ cười ngày một yếu ớt. Mãi lâu về sau mới nhận ra vẻ tiều tụy kia nhưng hắn một mực yên lặng, chưa từng đối y nói nửa chữ.

Nhị hoàng tử Sâm Lệ vẫn đang những ngày rong chơi, cùng Văn Liệt rong ruổi ngàn dặm. Biết võ lâm danh môn Tiêu gia phái người đi hộ tống, Cung Lệ yên tâm phần nào, cho phép đệ đệ ra ngoài mở mang kiến thức.

Ngày thứ ba Sâm Lệ xuất cung, Cung Lệ bất ngờ chứng kiến một chuyện. Sau khi cẩn kiến phụ hoàng, ra ngoài đi dạo, không chú tâm đã lạc vào một cung thất suy tàn. Bên trong truyền đến tiếng cười cùng tiếng la hét, y nghe thấy tên mình và tên mẫu thân, tò mò hỏi nội thị, hóa ra là Văn phi nương nương. Nàng bị phế vốn là kiệt tác của Hoàng hậu, khi đó y chưa hiểu chuyện, nhất tâm chỉ nghĩ tới việc làm sao ứng phó được với Phượng Phi Ly, nhưng vẫn bị nàng nguyền rủa.

Nhìn vào trong phòng, mạng nhện bụi bẩn bám đầy, một nữ nhân ngây dại ngồi bên song cửa cũ nát. Nàng cười sằng sặc để lộ hàm răng vàng khè, lớp thịt mỏng trên khuôn mặt nhăn nheo rung rung động động theo điệu cười.

Cung Lệ phi thường kinh hãi cùng thê lương, vội vàng bỏ chạy khỏi khu lãnh cung.

Y vẫn nhớ rõ bộ dạng tài sắc vẹn toàn trước kia của Văn phi. Vẫn nhớ mỗi khi thấy y, nàng đều đem một ít đồ chơi tinh xảo cho, vậy mà giờ đây thành ra như vậy.

Hồi phủ, Liễu Nhi không ở, y ngồi một mình uống rượu. Uống đến chén thứ bảy, thứ tám thì Liễu Nhi trở về với cặp mắt đỏ đỏ, dìu y lên giường.

Cung Lệ ôm chặt lấy thân thể mềm mại ấy, cố gắng hấp thụ hơi thở thanh lương bình ổn ấy, sự bực bội trong lòng tựa hồ đã dịu xuống. Bởi thê y càng muốn nhiều hơn, muốn hắn ở cạnh mình để tâm luôn vững vàng.

Nhận ra tình cảm mãnh liệt của Cung Lệ, Liễu Nhi không hề cự tuyệt, ngay cả khi đau đớn, khi biết sẽ không có kết quả vẫn không chút cự tuyệt. Thiếu niên nhìn y chăm chú với ánh mắt ôn nhu yêu thương, giống như mặt nước tĩnh lặng bên trên mà cuồn cuộn sóng dưới đáy.

Khi tỉnh dậy, thấy đôi mắt tựa mặc ngọc tràn ngập nhu tình đang nhìn mình, y không kìm được liền nhẹ nhàng hôn lên cánh đào đỏ hồng kia.

Đại hoàng tử hiểu rõ, mình đã yêu hắn sâu đậm.

Đó là mối tình đầu.

Mối tình đầu tựa như lọ mực bị đánh đổ, mực lan ra đến đâu để lại dấu vết ở đó. Mỗi lúc hai người bên nhau, ai ai cũng nhìn ra giữa họ có một bầu không khí nồng nàn, nhận ra ánh mắt dịu dàng dành cho nhau.

Bởi thường xuyên thân thiết nên rốt cục Cung Lệ phát hiện trên người Liễu Nhi luôn có vết thương, hỏi hắn, hắn thản nhiên đáp: “Ta còn có thể chịu đựng được, không cần làm loạn, nếu không ta không thể ở cạnh ngươi nữa.”

Liễu Nhi nói đúng, vì vậy Cung Lệ không hỏi thêm nữa, chỉ hết sức để hắn gần mình, bảo hộ hắn an toàn.

Sự việc diễn ra ngay trước mắt như thế mà thấy hoàng phi Văn Lệ Anh vẫn thanh sắc bất động, Hoàng hậu liền nghĩ mình ra mặt.

Nàng lệnh lập tức đem Liễu Nhi đưa đến viễn phương, từ nay về sau thề không bao giờ gặp lại nhưng bị Cung Lệ kiên quyết từ chối.

Song cẩn trọng mấy cũng sẽ có sơ sót, một lần Cung Lệ ở ngự thư phòng bàn việc xong đi ra đã không thấy bóng dáng Liễu Nhi đâu, trong lòng nhất thời dự cảm xấu, chạy vội tới chỗ Hoàng hậu. Y chỉ kịp hất côn bổng vừa hạ xuống, đau xót nhìn thân thể người yêu bê bết máu.

Liễu Nhi phải nằm trên giường hai tháng, Cung Lệ dành hầu hết thời gian chăm sóc cho thiếu niên, vạn bất đắc dĩ có chuyện mới sai tâm phúc đến trông chừng.

Dù đang tĩnh dưỡng nhưng Liễu Nhi vẫn vô cùng thanh nhã mỹ lệ, chỉ cần trông thấy Cung Lệ, ánh mặt trời rạng rỡ lại xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ xinh. Hai người cứ như vậy, nhẹ nhàng ôm nhau thủ thỉ suốt đêm, hết chuyện nọ tới chuyện kia. Tưởng rằng nếu không tận dụng hiện tại, khi hừng đông xuất hiện, bọn họ sẽ không còn cơ hội.

Tin tức Đại hoàng tử vì chăm sóc người hầu mà làm đảo lộn hết thảy quy luật làm việc, nghỉ ngơi và tính khí đã đến tai Hoàng đế.

Lão phi thường phẫn nộ, ngay lập tức triệu kiến y, lớn tiếng quát tháo.

Cung Lệ quỳ trên mặt đất. Y luôn coi phụ hoàng như mẫu người hướng tới, đây là lần đầu y đối mặt nổi giận với người, thản nhiên nâng tầm mắt.

“Quá vô sỉ, ngươi còn nhớ thân phận Đại hoàng tử? Trắng trợn dưỡng luyến đồng?” Chiếc nghiên mực bay sượt qua thái dương y.

“Liễu Nhi không phải luyến đồng.”

“Không phải luyến đồng? Không phải luyến đồng thì là cái gì?”

Chu Cung Lệ khẽ lắc đầu, y biết bất luận trong mắt kẻ nào Liễu Nhi đều không hơn không kém luyến đồng, chỉ mình hiểu rõ thiếu niên ấy là người y yêu, nhưng nếu nói ra càng làm người phát hỏa mà thôi.

Hoàng đế đưa tới một bình sứ nhỏ, miệng bình được đóng chặt bởi nút bằng gỗ lim.

“Đây là Cửu Phẩm Hồng, vốn tên luyến đồng kia không xứng đáng dùng. Vì đại cục hãy để hắn chết đi.”

Cung Lệ đột ngột đình chỉ mọi hoạt động.

“Cung Nhi,” Thanh âm trầm trầm vang lên “Ngươi dám kháng chỉ sao? Chẳng nhẽ ngươi muốn giống hai đứa nghịch súc ấy, sung quân đến Bắc mạc thành dã quỷ cô hồn?”

Cung Lệ do dự rồi đành chậm rãi tiếp nhận chiếc bình nhỏ lạnh lẽo được đưa đến trước mặt.

“Lui ra, ngày mai tiến cung phục chỉ.” Dứt lời, Hoàng đế thản nhiên đứng dậy quay về tẩm cung.

Cầm cự độc cực phẩm trong tay y bước ra ngoài. Sắc âm u bao phủ bầu trời đông lạnh giá, dường như sắp có trận tuyết đầu mùa.

Xa giá đã đợi ở ngoài.

Trên phương diện nào đó, Chu Cung Lệ còn cứng đầu hơn so với đệ đệ. Rời khỏi hoàng thành, đến lối rẽ đầu tiên y liền ném cửu phẩm hồng vào cống ngầm bên đường.

Phủ Đại hoàng tử, Liễu Nhi đang đứng chờ trước cửa phòng, sắc mặt trắng bệch nhưng dị thường bình tĩnh.

Y siết chặt lấy thân thể gầy yếu, thật lâu, thật lâu cho tới khi bầu trời nguyên màu tinh khôi, những bông tuyết nhè nhẹ đáp xuống nền đất khô lạnh.

Chúng ta phải đi, đi ngay buổi tối nay.” Y có thể từ bỏ tình yêu với Liễu Nhi nhưng quyết không từ bỏ sinh mệnh của Liễu nhi.

“Đi nơi nào?”

“Nghiệp Châu. Ta dám chắc lời Phượng Phi Ly nói với ta là thật.”

Hai người nhanh chóng thu thập hành trang, một canh giờ sau rời khỏi vương phủ.

Có lẽ không có người nghĩ Cung Lệ mang Liễu Nhi đi trốn nên hành tung của hai người vẫn chưa bị phát giác, thuận lợi ra khỏi cổng thành.

Rốt cuộc khi họ chạy cách thành được bốn mươi dặm, đã bắt gặp truy binh đuổi sát, tiếng cuồng hô vang cả một vùng.

Ngựa của Liễu nhi bỗng thụt xuống hố sâu, Cung Lệ vội vã kéo hắn lên ngồi cùng mình, hai người một con hướng về Nghiệp Châu, phía sau những cây đuối phát sáng ngày càng gần, lại có mũi tên bay sượt qua người.

Trong lòng Cung Lệ nhói lên đau đớn, y hiểu rõ chưa có lệnh của phụ hoàng tuyệt đối không ai dám bắn, chỉ không rõ suy đến cùng đối với phụ hoàng sự tồn tại của đứa con này có ý nghĩa gì.

Phi băng băng đến lúc trời hửng sáng, y nhận ra mình đang đi sai đường. Có lẽ vì vậy nên không thấy bóng dáng quân truy đuổi đâu, phía sau Liễu Nhi vẫn im lặng ngồi sát.

“Chúng ta tạm thời an toàn.” Cung Lệ ôn nhu nói

Nhìn thiếu niên sắc mặt tựa tuyết trắng khẽ gật gật đầu, lòng y trầm lại, dịu dàng ôm hắn nhảy xuống ngựa.

Từ bao giờ sau lưng Liễu Nhi xuất hiện hai cây tiễn dài, đêm lạnh khiến máu tươi đã kết băng, vậy mà suốt chặng đường y không nghe thấy một tiếng kêu rên.

Cung Lệ không dám mạnh tay nhổ, chỉ cẩn thận chặt bỏ phần ngoài của cây tiễn. Sở dĩ họ vội vành chạy trốn nên cũng không mang thương dược. Liễu Nhi mỉm cười yếu ớt: “Không sao, máu ngừng chảy rồi.”

Giọt lệ không kìm được chợt rớt xuống, y ôm thiếu niên một lần nữa thúc ngựa tiếp tục hướng Nghiệp Châu. Trên đường đi, hai người cố gắng trò chuyện như để xua tan không khí u ám, Liễu Nhi còn khe khẽ ngâm nga một bài ca dao.

Ba ngày sau y tiến vào Nghiệp Châu, kịp nói với binh sĩ câu “Tìm Phượng Phi Ly”, liền ngã xuống bất tỉnh song đôi tay vẫn siết chặt thiếu niên vào lòng không chịu buông.

Mở mắt, Cung Lệ nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại và đang có một cặp mắt phượng tuyệt mỹ nhìn y chăm chú.

“Liễu Nhi đâu?”

Phượng Phi Ly xoay người, Liễu Nhi đang an tường thiêm thiếp ở nhuyễn tháp bên cạnh, dưới gò má hiển hiện đôi lúm đồng tiền nhỏ, tựa hồ nước thăm thẳm gợn sóng.

Trên môi vẽ ra một nụ cười, nắm chặt tay người yêu.

Cung Lệ giật mình, đôi tay kia không có chút hơi ấm, lãnh tựa như một khối băng. Nhưng y vốn không để ý đến, rằng từ hai ngày trước, thân thể mà y ôm vô số lần ấy cũng đã lạnh như thế.

Cái lạnh của tay….. của thân thể………

Y choàng tỉnh giấc……..

Phượng Phi Ly nhẹ nhàng vuốt tóc bên thái dương Cung Lệ, quay đầu lại nhìn lại Liễu Nhi, đứa nhỏ tuy đã ngừng thở nhưng nét linh tú không hề mất đi.

Kể từ đây, Chu Cung Lệ biết khóc, biết cười và biết yêu cũng chết theo người yêu.

Kể từ đây, trong lòng Phượng Phi Ly nảy sinh tình cảm yêu thương một người, hơn nữa còn phải chịu đựng nỗi thống khổ mà hắn chưa bao giờ có.