Thời gian lẳng lặng trôi qua.

Mùa hè năm nay, Bắc cảnh gặp phải cảnh lũ lụt, Phượng Phi Ly suốt đêm cấp tốc trở về thái ấp chống thiên tai cứu tế. Tuy rằng Nghiệp Châu có căn cơ vững vàng, không phát sinh sự việc nào nghiêm trọng nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Mùa thu năm nay, Nhị hoàng tử từ Bắc cương thúc ngựa trở về kinh thành, để mặc gió bụi bám đầy người, vội vàng diện khiến hoàng huynh, cương quyết khẳng định muốn cùng Nại Nại bên nhau trọn đời.

Hoàng đế trẻ tuổi đeo lên chiếc mặt nạ lãnh mạc che dấu đi đau thương, nói rằng thiếu niên đã chết.

Đôi mi hạ xuống, sợ phải giương mắt nhìn thấy biểu tình thất thần kia, y hiểu giờ an ủi như thế nào cũng đều vô ích, trừ phi…… Nại Nại thực sự chưa chết.

Sâm Lệ không muốn nghe, không muốn tin tưởng vào những điều ca ca nói. Hắn điên cuồng lục tung tất cả các ngõ ngách trong thành lên mà tìm kiếm, rồi thi thoảng lại thường thường ngẩn ngơ đứng ở đầu đường nhìn đám người tựa như nước chảy, tha thiết ước ao kỳ tích xuất hiện, nắm bắt lấy thân ảnh nhỏ bé trong ánh mắt.

Đôi khi Cung Lệ trộm đi theo sau, trông dáng vẻ tiều tụy thống khổ cố gắng truy tìm, cảm thán mình có cả giang sơn nhưng không thể làm cho ái nhân của đệ đệ quay về. Lời Phượng Phi Ly bỗng vang lên trong đầu, y hy vọng câu khẳng định này là đúng nhưng nếu thực sự Nại Nại chưa chết vậy làm cách nào chứng minh được?

Cung Lệ đi lên ngọn núi phía tây, đến phần mộ lạnh băng, trên bia khắc bốn chữ “Nại Nại chi mộ”. Trước mộ vẫn còn hương tro lần trước viếng của y, vì ít có người tới nên khung cảnh vẫn như cũ. Sâm Lệ từ khi tin rằng Nại Nại đã chết đã không còn cùng huynh trưởng nói chuyện, Cung Lệ không cũng không có cơ hội chỉ cho hắn biết ngôi mộ, bởi thế đương nhiên không phải hắn đến bái tế.

Người nội thị sát cạnh thấp giọng mời hồi cung, Cung Lệ ảm đạm xoay người rời khỏi, đi được hai bước đột nhiên nghĩ.

Mộ này là do Văn Liệt dựng nên, cũng chỉ nghe Văn Liệt nói đến sau khi bắt ép hắn khai ra. Nếu thực sự là nơi an táng của Nại Nại tại sao không hề thấy lễ tế gia đâu?

“Vương Thành Nhân!” Y quay sang kêu tên thái giám bên mình, trên mặt mặc dù không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã ý loạn như ma.

“Có nô tài! Hoàng thượng có gì phân phó?”

“Truyền mấy người to khỏe đem phần mộ này quật khai cho trẫm, phải cẩn thận tránh phá hủy di hài!”

Vương Thành Nhân cả kinh rồi lập tức gọi người tới đào lên, Hoàng đế xưa nay nghiêm khắc, hắn đâu có gan nhiều lời.

Rất nhanh, một chiếc quan tài to màu đen dính đầy bùn đất được nâng khỏi dưới đất, Cung Lệ cắn chặt răng âm thầm cầu nguyện kẻ đã khuất thứ tội, hạ lệnh mở quan. Bên trong là một khối miêu cốt nho nhỏ được bao bọc bởi đoạn vải trắng.

Ban đêm hôm đó Cung Lệ cải trang đi vào phủ Thái sư, chờ một lúc tại bên ngoài tiểu hoa thính liền thấy Văn nhị thiểu gia trở về.

Văn Liệt không khỏi giật mình khi thấy y, bèn cho lui hạ nhân, chỉ lưu lại bên người một thị đồng tuổi ước chừng mười tám mười chín làm Cung Lệ chú ý, chắn hẳn là tâm phúc.

Thị đồng kia có khuôn mặt thanh tú đáng yêu cùng điềm tịnh, đôi mắt đen nhánh phi thường linh động, thấy Văn Liệt khom người hô “Bệ hạ” không những không sợ hãi ngược lại còn mở to mắt, tò mò hết ngó lên rồi ngó xuống, thản nhiên nhìn chằm chằm y đánh giá. Hình như khó có thể được kiến đáo Hoàng đế nên phải xem cho thỏa.

Cung Lệ không còn thời giờ để quản thái độ vô lễ này, y tới đây là có mục đích riêng. Tuy rằng trong mộ không phải là người chết nhưng cũng không chứng minh được Nại Nại chưa chết. Có thể hắn không muốn nơi chôn cất thật sự của sư đệ bị người khác quấy rầy nên cố ý nói dối, bởi vậy y quyết định đến thăm dò.

Văn Liệt cảnh giác cao độ, cẩn thận từng câu từng chữ nhưng thấy hắn phòng bị như vậy hẳn khả năng Nại Nại còn sống là rất cao. Nếu Nại Nại đã chết, Văn Liệt không cần nơm nớp lo sợ như thế, là sợ bị phát giác hành tung? Vì y đối với sư đệ không thuận mắt nên tìm mọi cách bảo vệ?

Từ Văn phủ hồi cung, tân thiên tử tâm tình tốt lên nhiều, nghĩ không vội nói cho đệ đệ tin này. Nại Nại giả chết ắt có nguyên do, nếu Nại Nại không muốn để Sâm Lệ biết chân tướng sự việc vậy đó là sự lựa chọn của hắn, người bên ngoài can thiệp vào có khi chẳng giải quyết được gì mà lại gây thêm rắc rối. Thôi, chỉ cần người còn sống là y thập phần an lòng rồi.

Uống hết một bát tham thang, Cung Lệ ngồi sau long án bắt đầu phê duyệt bản tấu hôm nay. Gần đây bên người xuất hiện một nữ quan tên Ánh Nga rất thông minh nhanh nhẹn, mỗi ngày đều biết lựa chọn tấu chương quan trọng và khẩn cấp nhóm lại, sắp xếp gọn gàng.

*long án: cái bàn để xử án, mọi người xem phim TQ cổ trang thì đều thấy Hoàng thượng có một phòng họp nho nhỏ, đấy, long án ở đó.

Bìa bản tấu chương được đặt lên đầu mang màu vàng kim, sử dụng loại màu sắc này hẳn là trực hệ hoàng thân, cũng chỉ có Phượng Dương vương. Tim đánh thót một cái, y vội lấy giở ra, quả nhiên Nghiệp Châu gửi tới. Xem xét hồi lâu, trong đó toàn ghi những chuyện phiếm vụn vặt nhỏ nhặt, tựa như quyển nhật kí hàng ngày của Phượng Phi Ly, đoạn cuối đảo qua chút ít tình hình Nghiệp Châu hiện tại, cơ hồ khá ổn định.

Sắc mặt Chu Cung Lệ đột ngột trầm xuống vài phần, hung hăng ném bản tấu trong tay. Tên Phượng Phi Ly chết tiệt kia, nếu Nghiệp Châu không có đại sự gì tại sao nửa năm rồi không nhảy đến kinh thành.

Ánh Nga đang thay nến thấy thế lập tức lại gần nhặt lên, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ, có chuyện gì vậy?”

Y giật mình, bị chính ý tưởng mình vừa nghĩ đến làm cho hoảng sợ. Không thể nào, tên lừa đảo kia mỗi lần đến đều khiến y đau đớn vài ngày, cư nhiên nhớ hắn là sao?

“Bản sớ này thông thiên vô nghĩa, vì cái gì lại đặt lên đầu?” Khụ một tiếng che dấu tâm tư, y hướng nữ quan trách mắng.

Nữ quan Ánh Nga ngẩn người, vội khom người nói: “Tì tử tưởng rằng…… Bệ hạ luôn chờ Nghiệp Châu dâng sớ……”

Hoàng đế trẻ tuổi đập cái rầm vào long án, phản ứng có phần quá khích, bốc hỏa quát: “Trẫm khi nào luôn chờ Phượng Phi Ly dâng sớ?!”

Ánh Nga sợ tới mức quỳ rạp cả người xuống đất, không dám thốt ra một chữ. Cung Lệ trừng mắt nhìn nàng hồi lâu, cũng không còn tức giận nữa, hừ giọng: “Đứng lên đi” rồi lại tiếp túc vùi đầu xử lý quốc sự, đem tống khứ hình ảnh kẻ nọ khỏi đầu.

Nhắc tới kẻ bị đương kim hoàng thượng quyết tâm tốn khứ khỏi đầu, Phượng Phi Ly ở Nghiệp Châu đang vô cùng cao hứng chỉnh chỉnh sửa sửa vở kịch mình tự biên sắp được ra mắt. Tháng sau là sinh nhật của Cung Lệ, hắn mất hai tháng trời để dàn dựng. Chỉ riêng tưởng tượng vị chí tôn tình nhân băng lãnh khó chiều ấy lộ ra nụ cười sáng chói như ánh mặt trời là Phượng Dương vương lại cực kỳ hớn hở, làm việc cật lực.

Luyện tập xong xuôi, chọn lựa đầy đủ những món đồ nhã trí, Phượng Dương vương vui vẻ thu xếp sự vụ chuẩn bị ba ngày sau lên đường tiến kinh, hảo hảo muốn ôm thân thể ngày nhớ đêm mong vào lòng hung hăng yêu thương một phen.

Song tin tức vừa truyền tới khiến hắn hồn phi phách tán.

Mật báo của Phượng Dương tộc ở kinh đô phi ngựa chạy suốt đêm về, môi tái nhợt, cả người đầy mồ hôi cùng bụi bẩn, luống cuống té nhào dưới chân Phượng Phi Ly, hốt hoảng nói: “Điện….. Điện hạ…… kinh thành xảy ra…… động…… động đất, tình hình…… nghiêm trọng……”

Trong nháy mắt, tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt, về sau bất cứ lúc nào hồi tưởng sắc mặt lại nhanh chóng biến đổi. Một con người luôn luôn lạc quan tiêu sái nhưng mới nghe được một câu liền không thể kiềm chế ý đến tình huống xấu nhất. Cả tay chân hắn dường như vô lực, cơ hồ không còn đứng vững, miệng há hốc thở nặng nhọc, định hỏi rồi lại không dám.

“Hoàng đế bệ hạ không làm sao chứ?” Thủ phụ của Phượng Dương vương am thấu tâm ý của chủ tử lập tức truy vấn.

“Lúc ấy….. hỗn loạn, thuộc hạ phải gắng hết sức mới…… mới tìm được một vị thái giám quản sự….. Nghe….. nghe hắn báo….. Hoàng đế bệ hạ chỉ gặp chút kinh hãi, tựa hồ…… không bị thương……”

“Tựa hồ?” Phượng Phi Ly khôi phục một ít khí lực, trách mắng, “Tựa hồ là có ý tứ gì? Rốt cục Hoàng thượng có hay không chuyện?”

“Thuộc hạ khẳng định không có gì đáng ngại, chỉ là không biết cụ thể và tỉ mỉ tình hình……”

Phượng Dương vương phất tay mệnh người ở dưới đi nghỉ ngơi, hướng thủ phụ phân phó xuất vật tư cứu trợ, phái người cấp tốc đưa tới kinh thành, riêng hắn độc thân độc mã lập tức nhập kinh. Muốn tận mắt nhìn tiểu hài tử hiếu thắng ấy bình an, muốn y cảm thấy yên ổn dựa vào lồng ngực mình. Dẫu sao cũng hoảng sợ như vậy, thật sự hi vọng y sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi mình.

Thúc ngựa chạy không ngừng nghỉ một ngày một đêm cuối cùng cũng đặt chân tới hoàng thành, ven đường các nội giám cung nữ liên tiếp quỳ lạy và thông báo.

Tiến vào phòng, trên tiểu tháp là hình ảnh quen thuộc của tiểu hài tử nhất quyết cự tuyệt hạnh phúc kia, khuôn mặt lộ rõ dấu tích mệt mỏi chứng tỏ gần đây đã vất vả xử lý đại sự. Phượng Phi Ly trong lòng một trận đau xót, thầm nghĩ muốn đem ái nhân bao bọc lấy thật kĩ nhưng lại không nỡ quấy rầy giấc ngủ ngắn ngủi.

Nhẹ nhàng sờ sờ mặt y, hôn nhẹ lên đôi môi khẽ mở, Phượng Dương vương tao nhã đứng dậy, lướt qua người nội thị bên cạnh, cười nói: “Chuẩn bị nước, bổn vương phải tắm rửa, chạy hơn mười canh giờ, bụi bẩn bám đầy…… Vừa rồi vội quá nên không chú ý tới bộ dạng này liền xông vào, may mắn Hoàng thượng đang ngủ……”

Bọn thái giám sớm đã biết Phượng Dương vương đối dáng vẻ dung nhan vô cùng coi trọng, vội vàng chuẩn bị nước ấm. Lúc sau, hắn tẩy rửa sạch sẽ, quần áo chỉnh tề gọn ghẽ bước ra thế nhưng Cung Lệ vẫn không có ý định tỉnh giấc, tựa hồ có khả năng ngủ đến tận sáng sớm ngày mai.

Phượng Phi Ly trông y ngủ mê mệt như vậy bèn kêu người thắp ít huân hương để y ngủ ngon một chút rồi tái mệnh nội thị triệu Văn Liệt tiến cung thượng nghị vụ động đất vừa xảy ra, lại giật mình nghe tin Văn nhị thiếu gia hoàn mỹ ấy bị trọng thương, không thể rời phủ nhất thời muốn đi trêu ghẹo.

Cung Lệ vừa tỉnh lại liền được biết Phượng Dương vương đã có mặt ở đây. Tuy rằng ngoài mặt thản nhiên hừ một tiếng song trong lòng cảm thấy yên ổn nhiều. Thực tâm mà nói, giống hệt như hồi nhỏ, mỗi khi phát sinh đại sự hắn luôn dang tay để mình dựa dẫm, cơ hồ chỉ cần hắn còn tức sẽ không có tuyệt cảnh sơn cùng thủy tẫn.

Phi Ly, Phi Ly, phụ hoàng ban tên này dường như muốn vây hãm không để hắn tung cánh bay xa.

Đẩy nhẹ cửa sổ, ngắm ánh trăng tròn lồng vào khung cửa, u uất hồi tưởng chuyện xưa. Cả đời tránh tranh đấu vì không muốn làm tổn thương người, không muốn phụ tâm người nhưng kiên trì tới ngày hôm nay, chợt nghĩ chính mình né trốn nhiều năm, liệu có làm hắn bị thương, liệu có từng phụ hắn?

Phía sau truyền đến hơi thở ấm áp, âm điệu thấp trầm tao nhã mang tiếu y vang lên: “Nghĩ gì vậy? Nghĩ muốn ta ư?”

Cung Lệ giật mình, trong lòng đau xót nhưng không phản bác. Phượng Phi Ly có chút kinh ngạc liền xoay ngươi y lại xem xét sắc mặt: “Làm sao vậy?”

“Không sao…….” Cung Lệ chậm rãi tiến vào lồng ngực của kẻ xa cách nửa năm, vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn. “Ngươi đến Văn gia? Văn Liệt thế nào rồi?”

“Yên tâm, tiểu tử kia khỏe lắm.” Phượng Phi Ly nhớ lại tiểu tình nhân đáng yêu bên cạnh Văn Liệt, tự nhiên nở nụ cười.

Tiếng cười chưa kịp thoát ta liền bị che lấp.

Tuy sung sướng tận hưởng vị ngọt ngào mà lần đầu tiên ái nhân chủ động song Phượng Phi Ly cũng không khỏi bất ngờ. Hắn thở hổn hển, rời thân hình mềm mại run run, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”

Cung Lệ chăm chú nhìn hắn, lẩm bẩm: “Ta thực là một kẻ ích kỷ. Vì cái gì lúc có chuyện phát sinh mới nghĩ đến ngươi?”

Phượng Phi Ly rất nhanh ôm chặt lấy hắn, cười yếu ớt: “Đứa ngốc, ngươi có việc liền nghĩ đến ta, ta thật hạnh phúc.”

Y thở dài, đôi môi hơi tái nhợt.

Vi trướng buông xuống, những nụ hôn mãnh liệt, những hơi thở nóng bỏng, những thân ngâm thanh cùng sự giao triền quay cuồng, run rẩy, la hét, hỗn loạn.

“Tiểu Cung…… Ngươi đang làm cái gì……”

“Không việc gì……”

“Sẽ đau nga……”

“Không việc gì……”

Phượng Phi Ly trở người đặt mình trên thân thể y, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn: “Tiểu Cung, ta rất thích cùng ngươi hoan ái, rất thích biến ngươi hoàn toàn thành người của ta…… Nhưng ta không muốn để loại triền miên này giống như hiến tế…… Đừng lo lắng, chúng ta đều còn trẻ, còn thời gian…….”

Đôi môi khẽ run rẩy, Chu Cung Lệ ngoảnh mặt sang một bên. Không cần…… Không cần…….. Không cần đối xử với ta ôn nhu như vậy.

Xuất hiện từng vết nứt nhỏ trên chiếc mặt nạ băng lãnh kiên cố…… rơi xuống…… vỡ tan……

Y đã nhận quá nhiều yêu thương trong cuộc đời này. Quá nhiều, quá nặng khiến y lúc nào cũng sống trong sợ hãi đau thương, sợ rằng có một ngày mình sẽ không đứng dậy nổi.

Nghĩ đến giấc mơ vài hôm trước, trong mộng y nhẹ giọng hỏi Liễu Nhi, phải làm sao mới không cảm thấy có lỗi với Phượng Phi Ly nhất phiến si tình ái ý. Liễu Nhi điềm đạm cười, nắm tay y nói, chỉ cần ngươi vui vẻ đã là hồi báo tốt nhất rồi.

Chỉ cần vui vẻ là tốt rồi.

Nguyên lai trong cuộc sống, chuyện khó thực hiện nhất chính là vui vẻ.