Căn phòng lại chìm vào sự tĩnh mịch sâu thẳm.

Tôi he hé đôi mắt đang nhắm chặt lại, run rẩy bỏ hay cánh tay đang ôm đầu xuống.

Con ma thú từ từ sụp xuống, đổ rầm dưới sàn nhà. Một luồng khói đen kịt bốc lên từ xác của nó.

Người đàn ông cao lớn cầm một thanh kiếm sáng chói quay đầu lại nhìn tôi. Tim tôi đột nhiên đập mạnh, không biết là dư âm của nỗi sợ khi nãy hay vì hoàn cảnh tồi tệ ngay từ lần đầu gặp gỡ này. 

Hay... là do hào khí của anh tràn vào đáy mắt tôi? Mái tóc bạch kim lấp lánh dưới những tia sáng mờ mờ của ánh bình minh chưa kịp ló dạng hoàn toàn, con ngươi đỏ trong veo đầy ma mị, khuôn hàm sắc sảo và những đường nét hao hao như Ellenia.

Tuy nhiên, thần thái của hai người họ khác nhau hoàn toàn. Nếu Ellenia giống như một nàng công chúa băng giá lạnh lùng, đĩnh đạc thì người đàn ông này lại toát lên vẻ nguy hiểm và chết chóc hơn rất nhiều.

Ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào người tôi, khiến tôi lạnh toát sống lưng.

Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy?

"Lý do là gì?"

"Dạ?"

"Sao cô lại dập đuốc?"

Hả? Tôi có bị điên đâu mà tự đẩy mình vào chỗ chết như thế chứ? Thái độ kiểu gì vậy?

Ý anh là tôi đang cố thu hút sự chú ý của người khác à?

"Sao cơ? Tôi không-"

"Cô sử dụng trò ấu trĩ này làm gì? Cô muốn có thêm sự chú ý à? Hay đây là cái cớ để cô có thể li hôn?"

Ha, anh ta cho rằng tôi đang lấy mạng sống của mình ra để lấy lý do thoát khỏi cái hôn sự chết tiệt này đấy. Tôi biết thừa là anh chẳng ưa gì tôi, nhưng đâu cần phải dựng nên một bức tường chán ghét tệ hại như thế ngay từ lần đầu thấy mặt nhau chứ? Còn cả chẳng đường dài phía trước cơ mà.

Đúng lúc mọi thứ đang bị đẩy lên mức căng thẳng nhất thì Ellenia bước vào.

Cô ấy bình tĩnh đối mặt với anh trai mình, "Anh, đừng vội quy hết trách nhiệm cho chị ấy như vậy. Chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc ai mới là kẻ làm điều bẩn thỉu này. Kể cả khi chị ấy có là người dập tắt ngọn lửa ấy, thì chắc chắn rằng chị ấy cũng chẳng mong muốn rằng mình sẽ thành thức ăn cho lũ ma thú đâu.Ở Romagna làm gì có những ngọn lửa này chứ."

Chị yêu em, Ellen à!! Chị nhất định sẽ cống hiến cả sinh mạng này để cứu sống em, cho tới hơi thở cuối cùng!!!!

Tôi đứng sau lưng Ellenia, nắm chặt góc váy của cô ấy. Ellen đang mặc một chiếc đầm ngày thường chứ không phải đồ ngủ như tôi. Có lẽ cô ấy đang thưởng trà.

"Vì lạnh quá nên tôi mới bị tỉnh giấc..."

"Gì? Nói to lên."

Khó tính vậy.

Tôi thở hắt ra một hơi,  nước mắt đã đọng quanh vành mắt, giọng nói run rẩy không thể bật ra khỏi cổ họng.

Bàn tay cầm kiếm ngày càng siết lại, ánh mắt như ngọn lửa địa ngục đang thiêu sống tôi. Anh ta trông giống như hiện thân của quỷ Satan vừa trồi lên từ thế giới bên kia vậy. 

Giống như... giống như Cesare đang ở ngay trước mắt tôi.

"Tôi...Tôi thức dậy thì thấy ngọn lửa trong lò sưởi đã bị tắt..."

"À à, thì ra là người khác hại cô. Vậy thì là ai nào? Em gái ta? Hay là ta?"

"Anh!"

"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý dập ngọn lửa ấy đi. Vì tôi thấy nóng quá... Tôi đã gây phiền hà đến mọi người rồi. Nhất định tôi sẽ không phạm lỗi lần nào nữa..."

Im lặng một lúc, tôi thốt ra những lời thừa nhận về lỗi lầm mà mình không hề gây nên bằng những tiếng thút thít và sự oan ức khó chịu. Izek nhìn tôi. Đôi môi mỏng của anh mím vào như đang kìm nén để không thốt ra những lời độc ác nào đó. Ellen nhẹ nhàng vỗ về tôi, cố gắng an ủi để tôi nín khóc.

Này, da mặt của tôi sắp bị tróc ra bởi ánh mắt của anh rồi đấy.

"Ta muốn hỏi cô một câu."

"...Dạ?"

"... Không có gì, đừng để ý.", Anh ta tặc lưỡi, liếc tôi lần cuối rồi quay lưng rời khỏi phòng.

Rốt cuộc anh ta muốn hỏi tôi điều gì?

***

Chồng tôi lại bốc hơi kể từ cuộc gặp gỡ đầu tiên oái oăm ấy.

Tôi dùng bữa sáng với Ellenia trong sự im lặng khó xử.

Ellenia dùng bữa với vẻ mặt vô cảm mà chẳng ai có thể biết được cô ấy đang nghĩ gì. Tôi chỉ dám hành động nhẹ nhàng và rụt rè nhất có thể, vì tôi ý thức được buổi sớm hôm nay đã quá ầm ĩ rồi.

Haizz, ăn hay không ăn cũng chẳng quan trọng, đằng nào đống thức ăn này cũng chỉ nằm trong dạ dày tôi được một lúc thôi là sẽ bị tống hết ra ngoài ngay.

"Chuyện vừa nãy sẽ không tái diễn nữa đâu."

"Sao cơ?"

"Chuyện chị bị tỉnh giấc vì lạnh ấy."

Tôi hạ dĩa xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn Ellenia.

Ellenia vẫn đang chăm chú khuấy nhẹ bát súp nấm. Cô ấy chẳng thèm quan tâm xung quanh đang mình đang xảy ra những gì.

Sẽ chẳng còn ai có thể làm điều ngu xuẩn đó thêm một lần nữa đâu, nhưng tôi vẫn đáp lại, "Cảm ơn em."

"Bốn ngày nữa sẽ diễn ra yến tiệc của Hoàng gia. Từ giờ đến lúc đó, nếu chị cần gì thì cứ nói cho em biết."

Là một bữa tiệc chào mừng. Hoàng gia đã sắp đặt hôn sự này, đương nhiên là tôi phải tham dự để diện kiến Hoàng tộc.

Và bữa tiệc này cũng là yến tiếc kỷ niệm ngày cưới của quốc Vương và Vương hậu.

"Ellen, em có phiền không nếu giới thiệu một người thợ may cho chị?"

"Thợ may ư?"

"Đúng vậy. Toàn bộ váy đầm của chị đều mang kiểu dáng của phương Nam, vì vậy trông chúng sẽ không phù hợp với mọi người lắm. Với lại, mùa hè ở đây rất ngắn nên có thể chị sẽ bị lạnh."

Lại là sự im lặng quen thuộc. Ellenia ngẩng lên, nhìn nụ cười bổi rối của tôi.

Xấu hổ quá.

"Đúng vậy nhỉ. Đáng lẽ ra em nên nghĩ ra và chuẩn bị từ sớm. Em rất lấy làm hổ thẹn."

Tất nhiên, cô ấy làm sao mà nghĩ được đến việc đó chứ. Tất cả mọi người đều nghĩa là tôi sẽ sớm quay trở về Romagna mà.

Hơn nữa, nếu tôi không nhầm, Rudbeckia cũng chảng thèm đoái hoài gì tới phong tục và phép tắc của phương Bắc.

"Em sẽ gọi thợ may chuyên may đồ cho em đến, nhưng có lẽ sẽ hơi gấp nếu muốn có đồ mới trong bốn ngày tới."

"Không còn cách nào khác. Cảm ơn em."

"Em rất muốn chị thử đầm của em, nhưng có vẻ chúng quá lớn so với chị, Ruby à. Chị nhỏ thật đấy. Chị nên ăn nhiều hơn trước khi mùa đông đến Elendale."

Chiều cao của tôi và và Ellenia chênh lệch nhau khá là nhiều. Nếu tôi mặc đầm của cô ấy, trông tôi sẽ giống như một cô bé nhỏ bơi trong những chiếc váy của chị gái mà mình vừa lén lút mặc thử mất.

Điều đó thật sự rất buồn cười.

Dù sao thì ngày hôm đó sẽ là lần đầu tiên tôi ra mắt trong giới quý tộc phương Bắc, tôi phải thật thận trọng để có thể ghi lại dấu ấn tốt đẹp trong lòng những vị khách được mời đến tham dự bữa tiệc.

Và quan trọng nhất là người chồng của tôi. Nhưng trời ạ, tôi đã tạo ấn tượng không thể tồi tệ hơn được nữa với anh ta rồi còn gì!

"Vậy thì ngày hôm đó, ngài Izekk... À không, ý chị là..."

"Chị đừng quá phiền lòng vì những chuyện xảy ra vào sớm nay. Anh ấy là người rất thận trọng nên đã thất lễ với chị rồi. Thường thì ngọn lửa ấy khó có thể dập tắt được nên hiếm khi có ma thú lởn vởn quanh dinh thự. Chuyện hôm nay khiến mọi người khá bất ngờ."

Ellenia nghĩ rằng tôi rất sợ Izek. 

Haha, anh ta thực sự là một con người nhạy cảm đấy.

Izek và Ellenia, đúng là một đôi anh em lý tưởng.

"Chị không tự ái về chuyện sáng nay đâu. Chỉ là hơi buồn vì anh ấy đã hiểu lầm chị như vậy. Chị nghĩ anh ấy ghét chị nên mới thế, nhưng..."

"Anh ấy không ghét chị mà."

Một lời an ủi sáo rỗng với giọng điệu nghiêm túc.

Ellenia lãnh đạm nhìn đôi mắt mở to của tôi.

"Thường thì khi có ác cảm với ai, anh ấy sẽ chẳng bao giờ thèm đứng chung với người đó ở cũng một không gian đâu. Nếu bất đắc dĩ phải thở chung với người đó, anh ấy sẽ móc mỉa họ một cách sâu cay mà chính người bị sỉ vả cũng không hề nhận ra."

Nhân cách của chồng tôi mà đứng thứ hai thì chắc chẳng ai dám đứng nhất luôn! Anh ta hiểm hóc hơn tôi tưởng nhiều.

"Nhưng..."

"Chỉ là Izek vẫn chưa thể chấp nhận được những gì đang xảy ra thôi, vậy nên anh ấy đang lảng tránh mọi thứ. Em còn chẳng thể ngờ được anh ấy sẽ chấp nhận một cuộc hôn nhân bất ngờ như này, kể cả với ai khác mà không phải chị. Đây là một quyết định khó khăn đối với anh trai em."

Hmm, cũng khá là có lý.

Izek không giống tôi, Rudbeckia de Borgia, một cô tiểu thư xuất thân trong gia tộc cao quý bậc nhất. Nhưng nếu là một người bình thường, chắc hẳn anh ta sẽ không đổ vạ là tôi đang cố gắng thoát khỏi mình đâu.

Izek sẽ cư xử tốt hơn với tôi nếu tôi là thanh mai trúc mã của anh ta.

Nếu đúng theo lời của Ellenia về những hành vi quá khích của Izek, thì cũng chẳng thể trách anh ta được.

Ngay cả khi anh ta có hàng ngàn hàng vạn lý do để phủ nhận mối quan hệ vợ chồng của chúng tôi, thì có lẽ vẫn còn một cái cớ để tôi có thể lật ngược cái nhìn thiếu thiện cảm của anh ta đối với mình chứ nhỉ. Trừ khi toàn bộ sự căm hận và thù oán của Izek đều đè lên thân hình yếu ớt này thôi.

Tôi phải giải quyết ông chồng bất thường này như nào đây? Bước đầu tiên là phải biết được cái tính tình quái đản của anh ta đã.

"Ellen, chị muốn hỏi em cái này..."

Tiếp theo, muốn bắt được cọp thì phải vào tận hang.

Mục tiêu cuối cùng tôi cần chạm tới là không thể chết dưới lưỡi kiếm của hắn được.

Nếu muốn đạt được, tôi phải chứng tỏ mình vô hại hết mức có thể. Đây giống như là một hợp đồng bảo hiểm vậy, hợp đồng này chắc phải gọi là "Muốn bảo vệ mạng sống của mình thì phải ngăn chặn cái chết của em chồng, Ellenia van Omerta".

Những vụ ám sát của gia tộc Borgia vốn là một bí mật công khai.

Hồng Y Iliope, người biết sự thật về mẹ của tôi và tôi, đã bị sát hại bằng một dao trong nhà thổ. Đương nhiên thì đó chỉ là tin báo để che đậy sự thật rằng cái chết của ông ta là do các anh của tôi đã xử lý.

Lý do Ellenia bị hạ độc cũng là do cô ấy đính hôn với hoàng tử Dorias vào thời điểm đó. 

Ai cũng biết rằng có một cuộc đối đầu ngầm giữa Giáo Hoàng và Hoàng tử trong chiến trường chính trị. Bởi vậy, rất dễ hiểu khi mọi sự nghi ngờ đổ dồn về phía những thành viên trong gia tộc Borgia, mặc dù chúng tôi cũng chỉ loáng thoáng biết rằng Hoàng tử đã kết hôn với một tiểu thư nào đó trong những gia tộc Britannia.

Thật vô lý khi Rudbeckia lại liễu lĩnh đến độ sẽ lên kế hoạch đầu độc Ellenia trong tình huống như vậy.

Ngay cả khi đó có là một gia tộc bình thường đi chăng nữa, thì Cesare cũng sẽ vô cùng tỉ mỉ và kỹ lưỡng trong từng bước đi của mình. Chén Thánh đã bị đánh cắp vào phút chót, và sự thất bại dường như chỉ là...

Nhưng tôi chẳng thể nói với ai về vụ hạ độc sắp xảy ra này được. Ai mà dám đặt lòng tin vào ái nữ mà Giáo Hoàng hết mực cưng chiều chứ?

Ngay cả khi có người thực sự ngu ngốc như thế, thì gián điệp mà Cha đã cài vào đang rải khắp Elendale này rồi. Tôi mà tiết lộ ra thì không chỉ người đó sẽ mất mạng, mà ngay cả tôi cũng chẳng thể bình yên khi quay lại phương Nam.

Tôi chẳng muốn bị lôi đầu về cái nơi chết tiệt ấy đâu.

Vì vậy, tôi phải lấy lòng Izek, kẻ sắp tiễn tôi xuống cửa địa ngục.

Lo cho bản thân mình trước đã.

Tôi biết sẽ rất khó để lấy được lòng tin của anh ta, hoặc anh ta sẽ hiểu sai ý của tôi. Muốn được "chồng yêu" tin tưởng thì phải ngoan ngoãn, mong manh và yếu đuối chứ nhỉ. Như vậy thì anh ta mới nghe lọt tai lời cảnh báo của người vợ này.