Sự bối rối xâm chiếm toàn cơ thể tôi. Gì, gì vậy, tôi thò lò mũi xanh ngay trước mặt bạn cả chồng tôi à? Mà hình như... Không phải nước mũi, tạ ơn Chúa. Chất lòng đang chảy xuống cằm tôi có màu đỏ sẫm cơ...

Máu, chảy máu mũi sao? Sao lại như vậy?!

Ngay cả khi tôi lâm vào tình trạng tồi tệ nhất vì căn bệnh thường niên này, tôi cũng chưa bao giờ bị chảy máu mũi.

"...!"

"P-Phu nhân, nàng ổn chứ?"

Không, tuyệt đối không ổn chút nào.

Tôi đang diễn vai một fangirl bày tỏ tình cảm to lớn với idol đến mức hộc cả máu mũi đó ạ.

Tôi đưa mu bàn tay của mình lên để che đi dòng máu không ngừng tuôn ra. Đầu tôi bắt đầu quay cuồng hơn.

Đôi tay chắc khoẻ nhanh chóng đỡ lấy bờ vai chao đảo của tôi.

"Cô..."

Izek vươn cánh tay to lớn đỡ lấy tôi tựa vào bức tường đá, cau mày.

Tên khốn cứng đầu, tôi hiểu cái cau mày của anh đấy, nhưng không đời nào tôi cố tình chảy máu mũi đâu.

"Sao lại hầm hập như này?"

Hả? Hầm hập? Tôi sao? Làm sao có thể?

Hằng năm, tôi đều phải trải qua giai đoạn đau đớn nhất mà không người nào có thể tưởng tượng được. Nhưng ngay lúc này, lục phủ ngũ tạng như thiêu cháy toàn bộ, khiến tôi vật vã như bị hàng ngàn mũi kim châm thẳng vào người. Cơ thể tôi dần tệ hơn. Đây là lần đầu tiên tôi bị chảy máu mũi, nhưng tôi đoán là do tài diễn xuất của tôi quá đỉnh nên đã đạt đến giới hạn chịu đựng của bản thân mình.

"Em xin lỗi, em không cố ý bày ra bộ dạng như này."

Izek lập tức ngắt lời tôi, mặc cho tôi bối rối nhìn anh ta. Con ngươi đỏ máu ánh lên một tia sáng lạ lùng mà tôi mãi không thể hiểu nổi.

"Ai hộ tống cô đến đây?"

"Em-Em đến một mình thôi..."

"Điên mất. Cô ra ngoài một mình với bộ dạng này à?"

Đầu óc tôi càng quay cuồng hơn vì bị nhấc bổng lên. Izek choàng tay qua lưng và ôm lấy tôi, như thể vác một bao tải vậy. 

(Chel: không tưởng tượng được ra là anh bế vợ kiểu công chúa hay kiểu kẹp nách nữa :)))))) )

À há, cảm giác y hệt một chú gà bé nhỏ đang nằm trong móng vuốt của một con đại bàng.

Tôi rất muốn cầu xin anh ta thả tôi xuống, nhưng đành cắn răng chịu đựng vì nếu tôi nói thế, có thể gã chồng này sẽ ném tôi đập mặt xuống đất mất.

Đôi mắt lục nhạt của Ivan chứa đầy sự nghiêm túc khi ngài ấy đưa chiếc khăn tay của mình cho tôi, "Phu nhân, khi nào y sĩ của nàng mới đến?"

Không, sẽ chẳng ai đến cả.

"Việc này không đáng để gọi y sĩ đâu. Tôi xin lỗi, chắc tại vì nắng gắt quá nên tôi hơi chóng mặt."

"Ivan, đưa khăn cho tôi."

"Cái này?"

"Cái nào cũng được- Chết tiệt, nàng ấy đang tăng độ."

"Chết tiệt.... Xin thứ lỗi, Phu nhân. Này, nàng ấy đã sống trong dinh thự bao lâu rồi? Thật quá vô lý khi không ai biết được tình trạng bệnh của nàng ấy."

Không, ngược lại thì đúng hơn. Căn bệnh này rất bất thường, không một ai có thể nhận ra các triệu chứng.

Ngay cả các y sĩ tài giỏi bậc nhất cũng chẳng thể tìm ra bất kỳ một nguyên do nào và đã kết luận rằng tôi quá sức nên mới lâm bệnh. Và chính tôi cũng đã nghĩ nó là tác dụng phụ khi nhập vào thân thể này.

Nhưng bây giờ, chồng tôi đang nói rằng người tôi nóng như một cái lò vậy.

Thật khó hiểu, nhưng cũng kì lạ nữa.

Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ dần, đầu đau như búa bổ. Và rồi sau đó, cả cơ thể tôi như bị rút cạn sức lực. Tôi ngất đi trong vòng tay của Izek.

"...Hức... Hức."

Một tiếng động lạ lọt vào tai tôi. Tôi choàng tỉnh giấc và nhìn thấy tấm màn che giường quen thuộc. Tôi ngồi dậy.

Tôi đã về phòng mình tại dinh thự Omerta từ khi nào. Ngọn lửa xanh ấm áp đang bập bùng cháy trong lò sưởi.

Có chuyện gì đã xảy ra?

Tôi mơ hồ nhớ lại những ký ức đứt đoạn của mình. Từ khi tôi thức dậy, tự mình đến cảng Elmos,... tất cả cứ thực thực ảo ảo như một giấc mơ.

Tôi kéo rèm cửa sổ, để lộ ra những tia sáng không biết thuộc về bình minh hay hoàng hôn.

Các triệu chứng đã biến mất, nhưng dư âm của nó, là nhức đầu, mệt mỏi và cổ họng khô khốc, vẫn để lại trên người tôi.

Tôi bước xuống giường, tiến đến gần bình nước trên bàn.

"...Huhuu...Huhuhuuu..."

Có tiếng nức nở khe khẽ vang lên. Là tiếng khóc của một người phụ nữ. Hô hấp cũng tôi bị chững lại.

Tôi không biết chính xác tiếng nức nở đó bắt nguồn từ đâu. Có vẻ như đâu đó phía cửa phòng. Tôi bước tới và mở cánh cửa ra. Không có ai ngoài đó.

"...Huhu...Huhuu."

Tiếng khóc buồn tủi và ai oán vẫn không dứt. Là ai đang khóc vậy? Ellenia? Người hầu? Như ma xui quỷ kiến, tôi cẩn thận bước theo hướng phát ra tiếng nức nở ấy. Phía cuối hành lang tối om, tưởng như dài vô tận là chùm sáng rực rỡ.

Sẽ không có chuyện người hầu khóc ở đó đâu nhỉ. Phải chăng là Ellenia? Đã có điều tồi tệ gì xảy ra vậy?

"Dù sao thì, hiện tại... Phu nhân?"

Tôi chớp mắt, đôi tay dừng lại trên bức tường.

Không hề có người nào đang khóc ở sảnh dưới cầu thang, chỉ có một người đàn ông lạ mặt và chồng tôi, người còn đáng sợ hơn khi vô tình chạm mặt vào ban đêm.

Tất cả rơi vào sự im lặng.

Tôi đang lúng túng không biết nên chọn lý do nào thích hợp nhất để lấp liếm cho sự xuất hiện của mình trong khi bốn con mắt gắn chặt vào tôi.

Chồng tôi thì vẫn kiên định nhìn tôi. Nhưng sao cả người đàn ông kia cũng vậy thế?

"... Phu nhân, cô cảm thấy thế nào?"

Tôi tệ, cảm ơn đã hỏi thăm.

Khi tôi định khách khí mỉm cười và gập đầu, Izek, người đang nhìn về phía này, từ từ bước về chỗ tôi.

Anh ta tiến đến bất ngờ khiến tôi co rúm lại, "Em xin lỗi, em nghe thấy tiếng khóc của ai đó..."

"Sao?"

"Em nghe thấy ai đó đang khóc. Em đã rất lo lắng vì tưởng đó là Ellen." Izek nhìn xuống tôi, rồi ra hiệu với người đàn ông kia bằng ánh mắt.

Như kiểu anh ta ám hiệu tôi đang phê thuốc vậy.

"Không ai khóc cả."

Không. Tôi chắc chắn vừa nghe thấy tiêngs khóc mà... Sao bây giờ lại ngừng rồi? Tự dưng lại dừng ngay lúc này chứ.

"Em không hề nói dối. Em chắc chắn em đã nghe thấy..."

"Ta không bảo em nói dối." Anh ta dõng dạc.

(Chel: Hihi giờ đổi xưng hô nha. Có vẻ quan hệ giữa Izek và Ruby đã tốt hơn một chút rồi :>)

Hẳn là thế rồi, nhưng lời này của anh khá là mâu thuẫn với những lời nói trước đó đấy.

"À, Sergei, ngài có thể rời đi rồi."

"Vâng. Vậy tôi sẽ quay lại vào buổi chiều. Hẹn gặp lại Phu nhân."

Người đó tên là Sergei. Hình như là một y sĩ.

Tôi đã định lịch sự đáp lại thì chồng tôi đã cắt ngang.

Chân tôi bị nhấc khỏi sàn, cơ thể nhẹ bẫng đi. Déjà vu!! Tôi lại bị vác lên như một bao tải.

(Chel: Hoá ra không phải là bế công chúa hay kẹp nách, mà là vác trên vai mọi người ạ =)))) Vãi cả ông chồng =))) ).

"Ngài khoẻ quá...!"

"......."

"Có phải em lại vừa chảy máu mũi không?"

"... Không chỉ bây giờ đâu, ba ngày trước cũng thế."

"Ngài lừa em phải không...? À, em nặng lắm, thả em xuống đi."

"Hình như em lại sốt cao rồi đấy."

Sốt cao?

Tôi chạm tay vào cổ của Izek. Anh ấy giật mình như thể vừa bị bỏng vậy.

Thô lỗ quá đấy nhé.

"Xin lỗi vì lại làm phiền ngài. Làm ơn đừng ghét em, nhé? Em đã nghĩ rằng Ellen đang khóc..."

"Ellen không khóc."

"Đúng vậy, em ấy không nhạy cảm em. Nhưng em ấy rất tốt."

"Gì?...Phù, đến nơi rồi."

Diễn xuất của tôi tuyệt thật đấy. Tôi tặc lưỡi, toe toét nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông vừa đặt tôi trở lại giường.

Đôi mắt đỏ như những viên hồng ngọc ánh lên một tia sáng kỳ lạ khi nhìn tôi.

"Em."

"Dạ?"

"... Không có gì, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Chồng tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Trong khi lơ mơ, cái tai hóng hớt của tôi nghe thấy một tiếng thở dài kèm theo âm thanh gì đó đập nhẹ vào tường.

Gì vậy nhỉ? Chắc không phải là anh ấy đã tựa đầu vào tường đâu.

Vậy anh ấy đang nghĩ gì thế? Sao anh ấy vẫn đứng bên ngoài mà không chịu đi vậy? Như thể anh ấy đang cố để tóm thứ gì đó vậy. Nhưng tôi phải cảm ơn những người hầu ở đây. Họ đã không hề đến đây, nên anh ấy mới không bỏ đi ngay như trước.

Tôi đã ốm thêm hai ngày nữa.

Đó không phải là căn bệnh thường niên của tôi mà chỉ là một cơn sốt bình thường. Y sĩ Sergei rất tốt bụng. Ngài ấy không cho tôi biết rõ về bệnh tình của mình, thậm chí tôi cũng chẳng nhận được một lời giải thích nào về tình trạng sức khoẻ của tôi. Không biết ngài ấy che giấu điều gì nữa.

Thay vào đó, y sĩ nhấn mạnh rằng tôi phải ăn uống đầy đủ vì tôi quá gầy. Dù sao thì tôi biết rằng căn bệnh thường niên kia đến đúng lúc tôi bị cảm sau khi ngã xuống hồ vào ngày hôm trước đó. Vì vậy, thật deex hiểu lý do vì sao tôi lại bị chảy máu mũi và Izek cũng phát hiện được cơn sốt của tôi. Nhưng sao tôi lại muốn biết nguyên nhân không xác định kia chứ? Ngoài ra, thái độ của những người hầu đối với tôi cũng đột ngột thay đổi. Họ trở nên lịch sự hơn, làm tôi không thể nào thích nghi được với điều đó.

"Món cháo mới đã sẵn sàng được phục vụ, thưa Phu nhân. Đầu bếp đã nghiền thêm khoai tây để Phu nhân ngon miệng hơn."

Thật vinh dự làm sao! Thực sự rất khó để làm quen với điều này, nhưng tôi vẫn phải nở một nụ cười thân thiện.

Thật khó khăn vì tôi bị bắt nằm yên trên giường và ăn uống tại phòng.

Tệ hơn nữa, mỗi khi đến bữa ăn thì Ellenia đều đến phòng tôi, và tôi không thể lén bỏ bữa hoặc nôn ra được nữa.

Tôi đã dần hạ sốt. Mọi thứ sẽ nhanh chóng trở lại bình thường thôi.

"Em mong chị không chạnh lòng vì ngày hôm đó."

"Sao vậy?"

"Em đến gặp anh ấy vào bữa trưa chỉ để thảo luận về sự cố lúc trước thôi."

Tôi ăn hết đĩa cháo dưới sự giám sát của Ellenia, người đang ngồi thẳng trên ghế bành.

"Chị không suy nghĩ gì đâu, Ellen à."

"Em đã nghe hết những chuyện xảy ra gần đây. Vậy nên..."

Đoá hồng vang danh phương Bắc mím chặt đôi môi xinh đẹp của mình, hướng ánh mắt đỏ độc nhất vào tôi.

Ellenia sẽ gặp rắc rối lớn nếu như mọi chuyện bị xáo trộn.

Đừng lo, tôi chẳng có tý hứng thú nào và cũng chẳng có thừa thời gian để lãng phí vào những chuyện thừa thãi đâu.