Chu Nam Quân chạy như điên về ký túc xá, lúc đến nơi, Triệu Ngải Học cũng vừa khéo từ thư viện trở về, cậu liếc mắt nhìn Chu Nam Quân một cái, đẩy kính, “Sao mặt cậu hồng vậy?”

“Có sao?” – Chu Nam Quân theo bản năng sờ sờ mai má, quả nhiên có hơi nóng.

“Rất hồng, cực kỳ hồng.” – Triệu Ngải Học gật đầu.

Chu Nam Quân cười gượng một tiếng: “Tôi vừa chạy một mạch về đây! Lâu lâu vận động một chút!”

Để chứng minh việc đỏ mặt do vận động, cậu còn giả bộ thở hổn hển một hồi,  bày ra bộ dạng mệt đứt hơi.

“Sao lại chạy về? Có con cọp nào đuổi cậu à?” – Triệu Ngải Học nhìn nhìn phía sau Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân giật mình quay lại đằng sau, lúc phát hiện không có ai hết mới yên lặng quay đầu về, xấu hổ nở nụ cười: “Cậu nói gì thế? Cậu biết nòi đùa từ bao giờ đấy?”

Sau khi Tạ Nghiêu Thần và Lâm Trạch An chuyển ra ngoài, trong ký túc xá chỉ còn lại Chu Nam Quân và Triệu Ngải Học, hai người so với trước đây thân thiết hơn không ít, tuy trước đó quan hệ cũng không tệ lắm nhưng phần lớn thời gian Triệu Ngải Học đều đóng cọc ở thư viện, ban ngày cũng không thường ở trong ký túc xá, để cho Chu Nam Quân một mình chiếm cả phòng ký túc.

“Đúng rồi, sao hôm nay cậu về sớm thế?”

“Vừa rồi Tạ Nghiêu Thần gọi điện cho tôi, bảo tôi đưa ít đồ cho cậu, nghe bảo là mẹ cậu nhờ mang tới.” – Triệu Ngải Học vừa nói vừa đưa một cái túi lớn cho Chu Nam Quân, “Đúng lúc tôi cũng muốn xem chút tài liệu hôm nay nên quay về.”

“Tạ Nghiêu Thần?” – Chu Nam Quân buồn bực nhận lấy chiếc túi, mở ra liền thấy một lọ mật ong.

Mẹ của cậu thường xuyên mang mật ong rừng hoặc trứng gà mái già các thứ linh tinh từ quê lên, cũng thường xuyên mang đến ký túc xác cho cậu, cũng không thể trách được bởi cậu rất lười đi nên mỗi lần mẹ gửi cho cậu đồ vật này nọ bình thượng đều là Tạ Nghiêu Thần đi lấy, dù sao thì cuối cùng sẽ vẫn cho Tạ Nghiêu Thần một nửa, lần nào cũng như vậy, mẹ cậu gửi đồ cho cậu đều sẽ gửi một ít cho Tạ Nghiêu Thần, còn Tạ Nghiêu Thần sẽ mang đồ đến cho cậu. Nhưng bây giờ điều khiến cậu buồn bực chính là, vì sao Tạ Nghiêu Thần lại phải đưa qua Triệu Ngải Học? Chẳng lẽ Tạ Nghiêu Thần đã không muốn thấy mặt cậu rồi? Nhưng mà bọn họ vừa gặp nhau a.

Triệu Ngải Học thấy vẻ mặt của Chu Nam Quân, giải thích: “Cậu ấy nói vừa gặp cậu nhưng lại quên đưa cậu cái này, vốn muốn gọi điện nhưng gọi mãi vẫn không có ai nghe, mà cậu ấy lại có việc gấp nên mới nhờ tôi.”

“Điện thoại không ai nghe? Tôi rõ ràng không nhận được điện thoại a….” – Chu Nam Quân vừa nói vừa sờ soạng tìm điện thoại, kết quả sờ tới sờ lui, kiểm tra toàn bộ túi áo túi quần vẫn không tìm được.

Ngay tức khắc cả người cậu đều thấy không ổn, đậu má! Không thấy điện thoại!

Chờ một chút!

Nếu nhớ không nhầm thì….

Điện thoại của cậu…. Hình như vẫn ở trong tay Trang Yến Bắc!

Cậu lập tức nhớ ra trong điện thoại mình còn giữ rất nhiều ảnh của Trang Yến Bắc và các thể loại đồng nhân nữa…

Chu Nam Quân cúi đầu nhìn lọ mật ong trong tay, hận không thể một phát nhúng đầu chết đuối chiếc lọ thủy tinh này.

Xấu hổ thực sự!

Nhưng bất luận Chu Nam Quân không muốn đối mặt với hiện thức thế nào thì cậu vẫn quyết phải lấy được điện thoại, chiếc điện thoại này cậu mới mua chưa đưa bao lâu, cậu cũng không phải là người phóng khoáng a, hơn nữa trong điện thoại còn có rất nhiều thứ quan trọng đó!

Đấu tranh một thời gian dài, cậu vẫn không thể không cúi đầu tìm Triệu Ngải Học mượn điện thoại, sau đó nhập đúng số điện thoại của mình gọi đi.

Không ngoài dựa đoán, mới đó mà Trang Yến Bắc đã nhanh chóng bắt máy

“Khụ khụ, điện thoại của tôi….”

“Điện thoại anh làm sao?”

Chu Nam Quân nghiến răng nghiến lợi nói: “…. Có phải cậu đang cầm không?”

Trang Yến Bắc nở nụ cười: “Đúng vậy.”

“Bao giờ thì cậu muốn trả lại tôi?”

Chu Nam Quân cũng không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề.

Trang Yến Bắc cười nhẹ: “Đây là thái độ của người đang cầu xin người khác à?”

Chu Nam Quân dừng một chút, lại nghĩ mình không thể mua điện thoại mới nữa, chỉ có thể chịu thua: “Được rồi, rất xin lỗi, trả điện thoại cho tôi đi.”

“Anh xin tôi đi.”

Chu Nam Quân vội vàng nói: “Tôi xin cậu!”

“Cũng không phải không thể trả lại cho anh, đồng ý với tôi một điều kiện. Anh đồng ý với tôi, tôi sẽ trả điện thoại.” – Trang Yến Bắc nói.

Đồng ý một điều kiện? Đừng nói là tên này định lợi dụng điện thoại để uy hiếp nhận nhận lời tỏ tình của cậu ta nhé? Dựa vào tính cách này thì cũng có thể lắm a!

Chu Nam Quân mím môi: “Điều kiện gì?”

Nhưng đáp án của Trang Yến Bắc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

“Tôi chưa nghĩ ra, đợi tôi nghĩ đã.”

Chu Nam Quân hết chỗ nói: “Cậu muốn nghĩ bao lâu?”

Cậu nghĩ nghĩ, rồi lại cắn chặt răng: “Nếu yêu cầu của cậu quá đáng, tôi thà mất điện thoại còn hơn.”

“Yên tâm đi.” – Trang Yến Bắc cười cười, “Được rồi, tôi nghĩ xong rồi, hẹn hò với tôi một lần, yêu cầu này không quá đáng chứ?”

“Hẹn hò? Với cậu?” – Chu Nam Quân hơi do dự.

“Lẽ nào yêu cầu này rất quá đáng?” – Giọng Trang Yến Bắc có chút tủi thân, “Tôi đẹp trai thế này, người muốn hẹn hò với tôi có thể xếp hàng từ nhà tôi đến cửa đại học G đó,  thế mà anh có cơ hội này còn thấy uất ức?”

“Không phải.” – Khóe miệng Chu Nam Quân giật giật, “Tôi sẽ bị người khác nhận ra, sẽ ảnh hưởng không tốt tới cậu.”

“Tôi còn không sợ, anh sợ cái gì?”

Chu Nam Quân còn thật sự nghĩ Trang Yến Bắc sẽ đưa ra một yêu cầu quá đáng nào đó, nhưng lần này Trang Yến Bắc cũng không tồi, không hề quá đáng, hẹn hò với Trang Yến Bắc cậu sẽ không bị tổn thất gì, nói không chừng còn vì sắc đẹp của cậu ta mà ăn nhiều thêm một bát cơm, dù sao thì Trang Yến Bắc có sức hút đến vậy cơ mà.

Vì thế cậu liền cắn răng chấp nhận: “Được, nhưng cậu nhớ phải trả lại cho tôi điện thoại đó.”

Trang Yến Bắc nở nụ cười: “Tám giờ sáng mai trước cổng đại học G.”

“Ngày mai?” – Chu Nam Quân sửng sốt, “Không phải ngày mai cậu có hoạt động à?”

Bởi để ý đến Trang Yến Bắc nên dường như mọi lịch trình của cậu Chu Nam Quân đều có thể đọc làu làu.

“Quả nhiên anh rất quan tâm đến tôi.” – Trang Yến Bắc nở nụ cười.

“Khụ khụ….” – Chu Nam Quân suýt chút nữa sặc nước bọt.

“Tôi hoãn lại rồi.” – Trang Yến Bắc trả lời.

“Cậu hoãn lại? Lúc nào?” – Chu Nam Quân liền buồn bực, sao cậu lại không biết chuyện này chứ?

“Vừa mới.” – Trang Yến Bắc bình tĩnh nói.

Chu Nam Quân dừng mấy giây sau mới phản ứng lại: “Không phải chứ? Cậu….”

Chẳng lẽ  Trang Yến Bắc vì muốn hẹn hò với cậu ngày mai mà trì hoãn lịch trình công việc?

Tuy Chu Nam Quân nói không ra lời. nhưng hiển nhiên Trang Yến Bắc đã nhận ra cậu muốn nói gì.

“Ừ.”

Chu Nam Quân nhíu mày: “Cậu điên à? Lịch trình ngày mai rất quan trọng đó! Hơn nữa cậu làm như vậy là cố tình làm chậm trễ công việc, không sợ bị người khác cho rằng không tôn trọng đồng nghiệp sao? Cậu còn chưa phải diễn viên nổi tiếng đâu, sao lại đùa giỡn với công việc như vậy.”

Trang Yến Bắc nói: “Hẹn hò với anh quan trọng hơn.”

Chu Nam Quân: “….”

Trang Yến Bắc đang nghĩ cái gì? Không cần giang sơn chỉ cần mỹ nhân?

Từ từ! Sao cậu lại tự nhận mình là mỹ nhân chớ?

“Đúng là anh rất để ý đến tôi.” – Trang Yến Bắc cười rất thỏa mãn, “Yên tâm đi, tôi sẽ xin phép.”

Chu Nam Quân hừ một tiếng: “Tùy cậu, nhớ rõ phải trả điện thoại cho tôi!”

Trang Yến Bắc lại nhanh chóng biến thành kiểu người yêu ngu ngốc, bắt đầu nghiêm trang nói: “Ngày mai chúng ta đâu bây giờ? Nghe nói gần đây mới mở một khu vui chơi, chúng ta ngồi đu quay chọc trời đi?”

Chu Nam Quân: “A.”

“Buổi tối có thể đi xem phim, có một bộ phim mới công chiếu nghe nói rất hay….”

Chu Nam Quân: “A.”

Trang Yến Bắc có vẻ như không để ý tới thái độ thờ ơ của Chu Nam Quân, hoặc là biết nhưng không quan tâm lắm, hứng trí bừng bừng nói một loạt, cuối cùng, cậu cười chốt lại: “Quyết định như vậy đi, mai gặp.”

Chu Nam Quân: “…. Mai gặp.”

Tuy cậu đã cố gắng để giọng của mình có vẻ như rất lãnh đạm, nhưng sau khi treo điện thoại, cậu vẫn không nhịn được mong chờ đến buổi “hẹn hò” ngày hôm sau.

Thế nhưng mơ mộng một hồi, cậu mới nhớ ra trên tay còn đang cầm điện thoại của người khác, vội vàng đưa trả lại cho Triệu Ngải Học.

Triệu Ngải Học cầm lấy di động, hỏi: “Bạn gái à?”

Chu Nam Quân cười gượng: “Ha ha, sao có thể.”

“Ban nãy cậu cười rất vui vẻ.” – Triệu Ngải Học bình tĩnh vạch trần, “Cười ngọt ngào như hoa nở, vẻ mặt giống y như của đôi tình nhân vừa nhìn thấy nhau đối diện chỗ tôi ngồi lúc sáng.”

Chu Nam Quân nghẹn họng, nhanh chóng nói lảng sang  chuyện khác: “Ai a? Thế mà dám tới một môi trường sư phạm như thư viện để nói chuyện yêu đương! Đúng là lãng phí tài nguyên học tập! Mạnh mẽ khiển trách!”

Triệu Ngải Học yên lặng nhìn Chu Nam Quân: “… Dù thế nào thì tôi nhất định sẽ không làm ra loại chuyện thế này!”

Chu Nam Quân trợn mắt: “Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ tới còn bài tập chưa làm xong, tôi phải đi làm đây, bai bai.”

Nói xong, cậu liền xoay người về ngồi trước máy tính, mở máy tính lên.

Thời điểm máy tính đang trong quá trình khởi động, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình, lồng ngực bỗng nhảy lên kịch liệt… Ngay cả cậu cũng không biết vì lí do gì.

Sáng sớm ngày hôm sau Chu Nam Quân đã bị Triệu Ngải Học đánh thức, vì không có điện thoại báo thức nên cậu chỉ có thể nhờ Triệu Ngải Học lúc nào chuẩn bị đến thư viện thì gọi cậu dậy.

Chu Nam Quân mơ mơ màng màng ngốc ngốc một chút, lúc tỉnh táo mới nghĩ ra hôm nay phải làm gì, cậu vội vàng  đứng dậy khỏi giường, đi rửa mặt thay quần áo.

Triệu Ngải Học thấy bóng lưng bận rộn của Chu Nam Quân, đẩy mắt kính: “Lần đầu tiên thấy cậu hăng hái thế này.”

Tay Chu Nam Quân đang cầm bàn chải đánh răng lập tức cứng đờ: “Có sao không?”

“Những buổi sáng không phải lên lớp cậu chưa từng dậy sớm như hôm nay,  ngay cả khi có tiết cậu cũng phải lề mề kéo dài thời gian không muốn rời khỏi giường.”

Triệu Ngải Học bình tĩnh chỉ ra.

“Vậy sao?” – Chu Nam Quân vừa đánh răng vừa cười gượng.

“Đến bây giờ chưa từng thấy cậu vừa dậy sớm lại còn có vẻ hăng hái như vậy,  hơn nữa nhìn mặt cậu hình như đang rất vui vẻ…. Chẳng lẽ là đi hẹn hò?”

Nói, nói trúng rồi!

Nhưng Chu Nam Quân đương nhiên sẽ không dễ dàng thừa nhận rồi.

“Nghĩ xa rồi đó! Tôi chỉ muốn đi lấy lại điện thoại thôi! Tìm được điện thoại tôi có thể không vui vẻ sao?”

Triệu Ngải Học đẩy kính mắt, không nói gì.

Sau khi hoàn tất các thủ tục buổi sáng, Chu Nam Quân vội vội vàng vàng chạy về hướng cổng đại học G.

Trên đường đi, cậu thình lình ý thức được hình như mình đi có hơi sớm, Triệu Ngải Học mỗi sáng đều sẽ đến chiếm chỗ ở thư viện, đương nhiên là phải gọi cậu dậy sớm. Lúc đi qua nhà ăn, cậu theo bản năng nhìn đồng hồ treo trên vách tường, kết quả mới phát hiện bây giờ mờ có bảy giờ rưỡi, sớm hơn thời gian gặp nhau nửa tiếng.

Sớm như vậy người ta có thể nhận ra sự tích cực của cậu không?

Quên đi, cứ đi chậm một chút vậy.

Nhưng bất kể Chu Nam Quân có đi chậm rãi thế nào thì mấy phút sau cũng đã tới trước cổng đại học G, ngay tại lúc cậu còn đang phân vân xem có nên đi dạo một lúc rồi quay lại hay không thì chợt phát hiện, thì ra Trang Yến Bắc đã tới rồi.

Trang Yến Bắc đội mũ đeo kính râm với một cái khẩu trang rất to đang tựa vào vách tường chơi điện thoại, tuy Trang Yến Bắc muốn che giấu thận phận của mình nhưng đứng giữa dòng người qua lại trông cậu vẫn vô cùng nổi bật, có không ít người ra vào cổng phải ngoái đầu lại dõi theo cậu, cũng may bây giờ là sáng sớm, số người đi qua cũng không coi là nhiều.

Chu Nam Quân vốn muốn chậm chạp một chút lại nhìn thấy một cảnh như vậy, vội vàng đi nhanh về phía Trang Yến Bắc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn đã chia sẻ truyện với đồng bọn ~ moaz moaz =