Một phút sau, góc phải bên dưới màn hình của Bì Lỗ lại lóe lên một cái loa nhỏ.

Bạn thân của bạn là【Hoàng thượng ngươi vỡ nước ối kìa】mời bạn gia nhập nhóm【Ôn nhu công phong tao thụ mới không phải vương đạo ~】

Bì Lỗ nhìn tên nhóm, một trận trầm mặc.

Bì Lỗ: Cô nương, tên nhóm này…

Hoàng thượng ngươi vỡ nước ối kìa: Ây du, tên nhóm gì đó hoàn toàn đừng tin là thật! Được rồi, kỳ thực đây là thuộc tính của cp trong kịch【nghiêm mặt】

Bì Lỗ: Cho nên đây là phong tao dâm đãng thụ x ôn nhu vũ phu công? Có gì đó mâu thuẫn a~

Bì Lỗ: Bỏ đi, thật ra một khi đã tiếp thu loại thiết định này, hình như cũng bắt đầu bấn nó…

Hoàng thượng ngươi vỡ nước ối kìa: Kết luận hay lắm! Đại nhân cố lên!

Hoàng thượng ngươi vỡ nước ối kìa: Quên nữa ~ đại nhân mau chào hỏi nhóm đi ~

Bì Lỗ mỉm cười, mở khung chat nhóm, quả nhiên trong danh sách thành viên thấy được tên của Mạc Phụ Như Lai, mà lúc này quần chúng cũng từ từ sục sôi…

【Sách hoạch】Hoàng thượng ngươi vỡ nước ối kìa: Các cô nương đâu, ra tiếp khách!

【Sách hoạch】Hoàng thượng ngươi vỡ nước ối kìa: Hoan nghênh Đậu đỏ đại nhân (づ ̄ 3 ̄)づ

【Biên kịch】Wow! Hoa cúc này quá đã: Hoan nghênh Đậu đỏ đại nhân (づ ̄ 3 ̄)づ

【Mỹ thuật】Vểnh cặp mông tròn trịa của ngươi lên: Hoan nghênh Đậu đỏ đại nhân (づ ̄ 3 ̄)づ

【Hậu kỳ】Nỗi buồn của trứng: Hoan nghênh Đậu đỏ đại nhân (づ ̄ 3 ̄)づ

【CV】Mạc Phụ Như Lai: Hoan nghênh

Bì Lỗ tỉ mỉ nhìn câu mà Mạc Phụ Như Lai phát ra, tuy rằng nó chỉ có hai chữ… Quả nhiên vẫn thấy không đủ a! Bì Lỗ mặc dù không dám mong Mạc Phụ Như Lai sẽ phóng túng nhiệt tình như các cô nương trong nhóm, thế nhưng chỉ có hai chữ vẫn rất tổn thương hắn a ~

【CV】Chè đậu đỏ nước cốt: Đại nhân ngươi thật lãnh đạm ~ chỉ có hai chữ thôi sao ~ đau lòng quá đi…

【Sách hoạch】Hoàng thượng ngươi vỡ nước ối kìa: Ây du ~ loại cảm giác này sao mà giống tiểu thụ đang làm nũng với tiểu công thế nhỉ ~

【Biên kịch】Wow! Hoa cúc này quá đã: Làm nũng +1

【Mỹ thuật】Vểnh cặp mông tròn trịa của ngươi lên: Làm nũng +2

【Hậu kỳ】Nỗi buồn của trứng: Làm nũng +10086

【CV】Mạc Phụ Như Lai: …

【CV】Chè đậu đỏ nước cốt: Giờ ngay cả một chữ cũng không có! Càng thêm lãnh đạm! QAQ

【CV】Mạc Phụ Như Lai: … Không phải, ngươi hiểu lầm rồi.

【CV】Chè đậu đỏ nước cốt: Ta hiểu lầm cái gì? Lẽ nào ta nói sai? Lẽ nào ngươi không phải càng lúc càng lạnh nhạt với ta?

【Sách hoạch】Hoàng thượng ngươi vỡ nước ối kìa: Cảm giác này… Sao mà giống hiện trường tiểu thụ nguyên phối đang cãi vã với tiểu công ngoại tình thế nhỉ? Uy! Bầu không khí hài hòa thân ái ban nãy đâu mất tiêu rồi! Ai bật lại kênh YY cho ta xem!

【CV】Mạc Phụ Như Lai: Ngươi hiểu lầm rồi… Ta không có lãnh đạm với ngươi

【CV】Chè đậu đỏ nước cốt: Vậy ngươi biểu đạt sự nhiệt tình của ngươi cho ta xem đi ~

【Biên kịch】Wow! Hoa cúc này quá đã: Uy uy sao bỗng dưng biến thành tràng cảnh giữa đêm khuya rồi…

【CV】Mạc Phụ Như Lai: … Thôi được

【CV】Mạc Phụ Như Lai: Hoan nghênh Đậu đỏ đại nhân (づ ̄ 3 ̄)づ

【CV】Chè đậu đỏ nước cốt: Quá đáng!!! Thật quá đáng!!! Ngươi rõ ràng chỉ copy rồi paste!!!

【Mỹ thuật】Vểnh cặp mông tròn trịa của ngươi lên: Không hiểu sao ta đột nhiên cảm thấy dễ thương ghê nơi…

【Hậu kỳ】Nỗi buồn của trứng: Mông tròn à, không phải chỉ có một mình ngươi thấy thế!

【Sách hoạch】Hoàng thượng ngươi vỡ nước ối kìa: Rõ ràng là dễ thương bà cố luôn!

【Biên kịch】Wow! Hoa cúc này quá đã: Dễ thương đến ta phải ôm ngực ngã xuống!

Bì Lỗ nhìn đám cô nương trong nhóm bắt đầu cuồng loạn, vì vậy cũng không nói gì nữa, mà pm riêng cho Mạc Phụ Như Lai.

Bì Lỗ: Đại nhân ~

Mạc Phụ Như Lai:?

Bì Lỗ: Đại nhân ta muốn tỏ tình với ngươi ~ ta là fan trung thành của ngươi a ~(≧▽≦)/~ oa oa oa

Mạc Phụ Như Lai: Cảm ơn

Bì Lỗ: Đại nhân ngươi quả nhiên rất lãnh đạm! QAQ

Mạc Phụ Như Lai: … Không có

Bì Lỗ: Vậy ngươi dám nói nhiều hơn hai chữ không!

Mạc Phụ Như Lai: … Thực sự không có

Bì Lỗ: Quả nhiên chỉ nhiều hơn hai chữ, hức hức… đại nhân ta quỳ trước ngươi…

Bì Lỗ: À phải rồi, đại nhân sao lại nhận kịch này?

Mạc Phụ Như Lai: Xem thử kịch bản, thấy cũng được

Bì Lỗ: Được rồi, lôi đến cực điểm tự nhiên manh chứ gì, ta hiểu mà… Bất quá đại nhân ngươi không phải luôn phối giọng thụ sao? Thế nào tự dưng chuyển sang giọng công?

Mạc Phụ Như Lai: Định thử thay đổi hình tượng, khiêu chiến bản thân một chút

Bì Lỗ: Ây du ~ lối suy nghĩ thật táo bạo a ~ bất quá…

Bì Lỗ: Đại nhân ngươi xác định ngươi công được sao ~

Trước màn hình, Bì Lỗ vuốt cằm nhớ tới mỗi lần vào ngày nghỉ đi làm thêm ở quán bar lại thấy Mạc Nho… luôn luôn là chiếc áo sơmi trắng tinh sạch sẽ đến không dính một hạt bụi, lúc khom lưng lại ôm sát vòng eo nhỏ, cộng thêm khuôn mặt ôn nhuận thanh tú, nhìn thế nào cũng giống một số 0 cực phẩm… Ngoại hình như vậy, không làm số 0 thì thật đáng tiếc.

Cơ mà mình có hơn gì người ta, nếu hắn thực sự làm số 0, lẽ nào sau này hai đứa đều chỉ dùng tay cho xong việc? … Ế, khoan đã, hình như nghĩ quá xa rồi, mình còn chưa xác định được Mạc Nho có phải là đồng đạo hay không, tuy rằng hiện giờ đối với màn thăm dò hữu ý vô ý của mình, thái độ của Mạc Nho mang đến chút cảm giác đồng loại, nhưng điều này cũng không chứng minh được gì…

Phản ứng cứng nhắc của Mạc Nho, đã nói lên hắn ít nhất cũng là một thẳng nam trước khi gặp mình, có lẽ còn từng thích nữ sinh… Tuy rằng có thể Mạc Nho cũng từng thích nam nhân, nhưng khả năng hắn là song tính luyến càng lớn hơn nữa, mà không may là, Bì Lỗ tuyệt không ưa song tính luyến, tựa hồ trong cảm nhận của hắn, người vừa có thể thích nam nhân vừa có thể thích nữ nhân tất nhiên mang gien lăng nhăng phong lưu.

Bì Lỗ thất thần một hồi, đợi hoàn hồn lại đã thấy câu trả lời của Mạc Phụ Như Lai ——

Mạc Phụ Như Lai: Gặp thụ ắt công

Bì Lỗ: Phụt, đại nhân ngươi…

Mạc Phụ Như Lai: Đây là sách hoạch cô nương nói, ta chỉ copy paste mà thôi

Bì Lỗ: Phụt, nàng ta còn nói gì nữa?

Mạc Phụ Như Lai: Hai thụ gặp nhau, tất có một công, không phải ngươi thụ, thì là ta công

Bì Lỗ: Cho nên nhìn thế nào ta cũng thụ hơn đúng không?

Mạc Phụ Như Lai: Vấn đề do khí thế

Bì Lỗ: … Đây cũng là sách hoạch cô nương nói?

Mạc Phụ Như Lai: Không, là ta nói

Bì Lỗ: Mèn ơi ~ cho nên đại nhân ngươi đây là đang trêu chọc ta sao?

Mạc Phụ Như Lai: Ân

Bì Lỗ: Cấp tốc nằm xuống kéo áo hở rốn mặc người đùa giỡn…

Bì Lỗ: Đến đi ~ đại nhân ~ mau đến đi ~

Mạc Phụ Như Lai: …

Bì Lỗ: Đại nhân ngươi nói gì đi chứ ~ ngươi không nói lời nào ta làm sao biết ngươi có muốn hay không ~ ngươi rốt cuộc có muốn hay không ~ muốn thì ngươi cứ nói a ~ ngươi không nói ta làm sao biết ngươi rốt cuộc có muốn hay không ~

Mạc Phụ Như Lai: … Không muốn

Bì Lỗ: Đại nhân ngươi… Rõ ràng vừa rồi còn gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, dùng xong người ta thì không cần người ta nữa…

Mạc Phụ Như Lai: …

Bì Lỗ: Lại im lặng! Đồ bội bạc! ╭(╯^╰)╮

Mạc Phụ Như Lai: …

Mạc Phụ Như Lai: Ngươi xem kịch bản chưa? Chưa thì mau xem đi!

Bì Lỗ: Đại nhân ngươi đây là đánh trống lảng!

Mạc Phụ Như Lai: Sau đó chúng ta lên YY diễn thử tìm cảm giác…

Bì Lỗ: Ta đi xem liền! Đại nhân ngươi phải chờ ta nga ~

Bì Lỗ: Tắm rửa sạch sẽ lên YY đợi ta nga ~

Mạc Phụ Như Lai: Ân

Bì Lỗ vào hộp thư chung của nhóm tải kịch bản về, quả thật bắt đầu chăm chú nghiền ngẫm.

Nhìn lướt một lần, Bì Lỗ phát hiện truyện này tuy thiết định nghe ra rất lôi, thế nhưng lời thoại viết rất có ý vị, còn có cảm giác hài hước đặc sắc.

Mà một vài lời thoại, tựa hồ cũng mang phương diện để người tinh tế thưởng thức.

Bì Lỗ: Đại nhân, xem xong rồi ~~(≧▽≦)/~

Mạc Phụ Như Lai: Ân

Bì Lỗ: Tuy rằng chi tiết hơi bị lôi, nhưng tổng thể cực manh, đặc biệt một ít lời thoại, viết rất có cảm xúc

Bì Lỗ: Tỷ như tiểu thụ có một câu —— “Trên thế giới này có bao nhiêu người nói lời thật lòng nhưng lại rơi nước mắt giả dối, và có bao nhiêu người nói lời giả dối nhưng lại rơi nước mắt thật sự?”

Mạc Phụ Như Lai: Ân

Bì Lỗ: Kỳ thực trên thế giới này có rất nhiều người đều như vậy, luôn mang lớp mặt nạ giả tạo, có người rõ ràng đang nói lời thật lòng nhưng nước mắt là dối trá, mà có người tuy rằng nói dối nhưng trong lòng thật sự rơi lệ…

Mạc Phụ Như Lai: Ân

Bì Lỗ: Tiểu thụ kỳ thực đang nói chính hắn, tuy bề ngoài luôn cười nói vô độ vô tâm một phế, nhưng trong thâm tâm không phải thế, một tiểu thụ như vậy thật khiến người yêu thương…

Mạc Phụ Như Lai: Ân

Bì Lỗ: … Được rồi, ta hiểu rồi, đây là hệ thống tự động trả lời chứ gì!

Bì Lỗ bỗng nhiên có chút xíu bi thương, hắn hiếm khi muốn văn nghệ một hồi, nhưng hóa ra nãy giờ chỉ là hệ thống QQ trả lời hắn.

Ai, hắn quả nhiên không thích hợp với hình tượng ưu sầu.

Thanh niên buồn tao vốn không nên văn nghệ.

Mạc Phụ Như Lai: Không phải

Bì Lỗ: … Gì cơ?

Mạc Phụ Như Lai: Ngươi nói nãy giờ, là đang nói mình đúng không?

Bì Lỗ: Sao lại thế ~ một người đơn thuần như ta nào phức tạp đến vậy 

Mạc Phụ Như Lai: Nga

Bì Lỗ: Bất quá làm người đơn thuần một chút cũng đâu có gì không tốt ~ ngươi xem những người phức tạp đi, sống thật mệt mỏi…

Qua chừng năm phút đồng hồ, ngay lúc Bì Lỗ cho rằng Mạc Phụ Như Lai sẽ không đáp lại, bên kia rốt cuộc cũng quăng lên một chữ.

Mạc Phụ Như Lai: Ân