*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đúng rồi, Đô rê mon này.”

“Ừm…”

“Cậu thật ra tên là gì vậy?”

“… Tống Manh.”

“Tống Manh.”

Anh lặp lại tên cậu.

Một lần lại một lần.

“Tống Manh.”

“Ây… Là Tống trong tống thang đó.”

“Vậy còn “manh”?”

Tống Manh: “… Theo nghĩa thường thôi, Manh của manh nha phát triển.”

“Vậy còn nghĩa không bình thường?”

Tống Manh nghiêm mặt: “Đừng hỏi, tôi cũng không biết.”

Kỷ Dương nội tâm: Σ(っ °Д °;)っ

Ngay cả tên mình cũng không rõ nghĩa …

Vượt biên đến Hong Kong… Không có nhà… Hình như cũng không quen ai …

… Cô nhi?

Bị bọn buôn người bán đến Hương Cảng sau đó chạy trốn được?

Tống Manh: “Anh thì sao?”

Kỷ Dương ngẩn ngơ một lúc mới kịp hiểu cậu hỏi cái gì.

Tuy rằng anh biết cậu ta biết rồi, anh vẫn đứng đắn nói:

“Kỷ trong kỷ luật, Dương là rạng danh.”

Anh cười cười:

“Tôi là Kỷ Dương.”

******

Ba người ngồi quanh bàn.

Hơi nóng của trà xanh lượn lờ, vương vấn trong không khí.

“Tôi sẽ tỉnh táo lại, nhìn thẳng vào vấn đề.”

Kỷ Dương ủ tay quanh cốc trà, nhìn quản lý nói như vậy.

Vấn tỷ bình tĩnh quan sát Kỷ Dương một lúc, thở dài một hơi.

“Được rồi, tôi sẽ mở họp báo.”

Dù sao, sự tình cũng không thể tồi tệ thêm được nữa.

“Kỷ Dương, cậu có biết.”

Vấn tỷ uống một ngụm trà, đột nhiên cong khóe miệng:

“Tám năm.”

“Tôi một mình một tay nâng đỡ cậu, nhìn cậu lần mò cố gắng, đi đến địa vị ngày hôm nay.”

Tống Manh tò mò nhìn nhìn Vấn tỷ, ánh mắt lại quay về cốc trà nóng trên tay.

Thần tượng dường như nhớ lại hồi ức gì đó, biểu tình phức tạp “Ừ” một tiếng.

“Nhưng là, ”

Vấn tỷ như vừa vứt bỏ gánh lo, nở nụ cười thật thoải mái:

“Tôi vẫn luôn xem cậu như em trai.”

Kỷ Dương sửng sốt.

Sau đó rũ mi mắt như muốn giấu diếm thứ gì, nói: “Cảm tạ.”

Anh lại tiếp tục mở miệng: “Vấn tỷ, tôi chỉ có một yêu cầu.”

Quản lý hứng thú nhếch chân mày bên trái: “Yêu cầu gì?”

“Cậu ta.”

Kỷ Dương chỉ về Tống Manh kế bên đang thản nhiên uống trà:

“Tôi muốn cậu ấy làm trợ lý, trợ lý riêng.”

Tống Manh suýt chút nữa phun một ngụm trà ra ngoài.

Trợ lý của nghệ sĩ chia thành mấy loại như bảo mẫu, phụ trách hình ảnh công chúng, phụ trách thoả thuận hợp đồng, hoặc tổng hợp cả ba việc trên.

“Trợ lý riêng” phần lớn là do nghệ sĩ tự thuê để chăm lo sinh hoạt hàng ngày, bưng trà dâng nước các loại.

Quản lý trầm tư chốc lát, nói với Tống Manh:

“Chứng minh thư các loại tôi đều có thể giúp cậu, chẳng qua khi là trợ lý sẽ rất cực khổ, số người bỏ việc rất cao.”

Tống Manh nhìn chằm chằm vào Kỷ Dương.

Lấy sự nhẫn nại khi làm công việc tổng đài điện thoại viên suốt ba năm của mình ra mà nói, chút việc này hẳn không ép cậu từ bỏ được.

Ngày hôm nay, Kỷ Dương lần thứ nhất nhìn thẳng vàoTống Manh:

“Có thể…  khiến cậu thiệt thòi.”

Tống Manh lắc đầu.

Vấn tỷ quan sát, tiếp lời:

“Kỳ thực tôi biết một người có kinh nghiệm, cậu không suy nghĩ một chút sao? Cậu ta dù sao cái gì cũng không…”

Kỷ Dương cắt ngang: “Không.”

Anh nhìn chăm chăm vào Đô rê mon của mình đang dần trở nên luống cuống, bướng bỉnh nói:

“Tôi chỉ muốn cậu ta.”

“Chỉ cần Tống Manh.”

******

Buổi họp báo.

Bọn họ theo kế hoạch, đối mặt truyền thông.

Thợ trang điểm chải hết phần tóc của Kỷ Dương về sau đầu, dùng sáp giữ nếp, lộ ra vầng trán bóng loáng hoàn mỹ.

Bởi vì chuẩn bị đóng phim, Kỷ Dương giảm cân thành công, cả người nhìn qua có vẻ thật gầy.

Hai má hóp lại không ít, đường nét khuôn mặt càng rõ ràng.

Mặc lên bộ tây trang màu đen, thật sự trang trọng.

Buổi họp báo bắt đầu, quản lý chuẩn bị mọi chuyện, bận rộn dàn xếp.

Tống Manh trong hậu trường mím mím môi, qua mặt kính ngắm nhìn Kỷ Dương.

Kỷ Dương bình tĩnh ngồi, lại nhìn Tống Manh qua gương, nói: “Hôm nay tôi xấu xí lắm đúng không?”

Tống Manh nháy mắt mấy cái.

Rất muốn sờ đầu thần tượng, nhưng ngại phá hỏng vẻ ngoài của anh, nên không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn đi.

Ánh đèn vàng vọt ánh lên khuôn mặt của Kỷ Dương.

Đôi mắt tinh tường, vẫn rất phấn chấn.

“Không xấu.”

Kỷ Dương nghe vậy, nhìn Tống Manh trong gương, cong khóe miệng.

Một nụ cười rất thuần túy.

Khóe mắt hiện lên nếp nhăn nhợt nhạt khi cười. Tính toán một chút, thần tượng cũng ngoài ba mươi.

Tống Manh bật thốt lên:

“Quả thực… Phong hoa tuyệt đại.”

Kỷ Dương cười càng vui vẻ hơn:

“Tống Manh, nghe rất khoa trương.”

Tống Manh lấy tay đặt lên bả vai Kỷ Dương:

“Thật mà.”

Chẳng phải điều đó là hiển nhiên sao.

Anh là thần tượng của tôi cơ mà.

Đương nhiên anh là hoàn hảo, hoàn hảo, hoàn hảo nhất.


Những gian hàng mà Tống Manh đi lẫn để chơi nó như thế này:

Quầy thức ăn nơi  Tống Manh được thần tượng bao 1 ly trà 1 nửa dĩa bánh thế này:

Tên của Tống Manh, Tống trong “tống thang”. Tống thang: canh súp củ dền (khoai tây cà rốt thịt …).