Thời điểm khi Thẩm Lan nhìn thấy Tần Dương, nước mắt rơi xuống như mưa: "Dương ca."

"Lan nhi, ta đã biết chuyện gì xảy ra. Nhưng mà ta nghe nói nàng hiểu lầm Tầm nhi?" Tần Dương thở dài một tiếng. Hắn vốn định trách cứ, nhưng khi nhìn đến bộ dáng lúc này của Thẩm Lan, rốt cuộc hắn không có cách nào mà trách được nữa.

Sắc mặt Thẩm Lan cứng đờ: "Thiếp hiểu lầm nó, nhưng do nó không có nói, thiếp làm sao mà biết được?"

"Lan nhi, tốt xấu gì Tầm nhi cũng là con gái của nàng. Tuy nói rằng con bé không có chỗ nào bằng Nhu nhi, nhưng nếu nàng cứ đối xử với con bé như vậy, chắc chắn sẽ thành đề tài để người ta bàn tán." Tần Dương nhíu mày, nghĩ đến tính tình của Phượng Tầm, hắn cũng rất là đau đầu.

Mấy hôm nay, hắn cũng đã đến thăm Phượng Tầm. Nhưng mà con bé kia luôn một kiểu lười biếng không thèm phản ứng, vài lần hắn muốn mở miệng nói chuyện đều bị khuôn mặt lạnh lùng của con bé ngăn cản.

Tần Ngọc Nhu mỉm cười tiến lên đỡ tay Thẩm Lan nói: "Mẫu thân, phụ thân nói không sai. Cho dù Tầm nhi như thế nào cũng là muội muội ruột của con. Lần này quả thật là do mẫu thân hiểu lầm muội muội, cho nên chúng ta cần phải đến xin lỗi muội muội."

"Xin lỗi?" Thanh âm Thẩm Lan sắc bén: "Ta là mẫu thân của nó, còn cần phải đi xin lỗi nó sao? Cho dù ta làm sai thì như thế nào? Trên đời này không có đạo lý mẫu thân đi nhận sai với con gái!"

"Mẫu thân." Tần Ngọc Nhu nhíu mày: "Nếu mẫu thân muốn sau này con đến Phượng đô thì Tần gia chúng ta không thể trở thành câu chuyện để cho người ta bàn tán. Sự việc lần này là do người sai trước, đến nhận sai cũng không có gì. Hơn nữa, chúng ta không chỉ nhận sai không mà còn phải đền bù cho muội muội."

Khuôn mặt Thẩm Lan xanh mét không nói lời nào.

Tần Ngọc Nhu rũ mắt, một tia sáng hiện lên trong mắt nàng. Khi nàng ngước mắt lên, trên môi đã treo một nụ cười thân thiện.

"Mẫu thân, lấy năng lực hiện tại của muội muội, chỉ sợ không thể nuôi dưỡng tốt con mèo kia của muội ấy. Con mèo đó không chỉ là huyền thú, mà còn trên tam giai, huyền thú cần phải có đan dược bồi dưỡng. Cho nên, vì xin lỗi, con có thể thay thế muội muội nuôi dưỡng con huyền thú kia."

Thẩm Lan im lặng, qua nửa ngày sau, bà mới không cam tâm tình nguyện nói: "Làm như vậy đi, nhưng mà không phải Tầm nhi không thể khế ước với huyền thú sao? Vì sao lại có con mèo đi theo con bé.. mà còn trên tam giai?"

"Mẫu thân, con mèo kia vẫn là thú con. Muốn thú con nhận chủ rất dễ dàng, nhưng rất khó gặp được chúng. Nếu không vì lẽ đó thì trên đời này sẽ không có vô số cường giả đi tìm kiếm tranh đoạt những thú con mới ra đời. Người đầu tiên mà thú con mở mắt ra nhìn thấy sẽ được nó nhận làm mẹ, vì thế Tầm nhi không cần phải thuần hóa nó, cũng không cần phải khế ước với nó."

Đáng tiếc, những huyền thú như vậy thường có khuyết điểm. Chờ đến khi nó trưởng thành sẽ nảy sinh suy nghĩ khác. Đến lúc đó nó chỉ biết đi theo kẻ mạnh mà vứt bỏ chủ nhân cũ của nó.

Cho nên đối với huyền thú, ký kế ước là biện pháp an toàn nhất.

Nếu không giống như con sư tử vừa rồi. Mặc dù nó đã bị thuần hóa nhưng chủ nhân hiện tại không thể khống chế được nó thì sớm muộn gì nó cũng sẽ phát điên mà giết chủ!

"Mẫu thân, chúng ta cũng vì muốn tốt cho muội muội. Con mèo còn nhỏ đã có thực lực như vậy có thể chứng minh được tiềm lực của nó rất lớn. Nhưng nếu không có đan dược để nuôi dưỡng tỉ mỉ, trước sau gì thiên phú nó cũng sẽ bị mai một. Cho nên con tự nguyện thay thế Tầm nhi chăm sóc mèo nhỏ, xem như là bồi thường cho muội ấy."

Thẩm Lan khẽ nhăn mày, đau lòng nói: "Nhu nhi, con dùng đan dược nuôi dưỡng huyền thú thay nó thì nó cũng sẽ không chấp nhận lòng tốt của con. Con mà làm như vậy sẽ tự chuốc đau khổ vào thân."

Tần Ngọc Nhu lắc đầu cười nói: "Mẫu thân, con không để bụng những điều đó. Con có thể làm bất cứ chuyện gì vì Tầm nhi. Cho dù muội ấy không chấp nhận con, hoặc là ghen ghét con cũng tốt, muội ấy là muội muội của con, con sẽ dùng hết sức giúp đỡ muội ấy. Con lựa chọn chăm sóc mèo nhỏ cũng là vì lo lắng muội muội sẽ lấy đan dược của con đi bán lấy tiền, vì vậy con phải tự mình chăm sóc mới yên tâm được."