Ân Tang ngồi ở Hắc Cư hiên rất lâu rất lâu, lâu đến mức trời đã sụp tối. Hắn không rõ bản thân làm sao ly khai Trầm quốc công phủ, chỉ biết đến lúc sực tỉnh chân đã dừng lại bên bờ sông Quảng Hà.

Sông Quảng Hà là hệ thống sông dài nhất Đế thành, hạ lưu sông chảy dài uốn quanh Đế thành, hình thành một vòng bao tựa như vòng bảo hộ. 

Mặt trời dần xuống núi, từng cơn gió lạnh khẽ luồn qua kẽ lá xanh mướt, cuốn theo những chiếc lá ngả vàng nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước. 

Nước sông trong vắt, dưới ráng chiều cam cháy nhuộm màu đỏ sẫm, trải dài tựa như đến tận chân trời.

Ân Tang đứng chắp tay nhìn về phía cuối con sông lớn, ký ức theo đó ồ ạt kéo về.

Năm hắn mười tuổi, Trầm Thư Kính sáu tuổi, lần đầu hai người đi chơi chính là ở nơi này.

Hôm đó là ngày Thất Tịch, nam nữ yêu nhau đều đổ về sông Quảng Hà cùng nhau thả đèn lồng, mong ước cuộc sống tương lai thật hạnh phúc.

Ân Tang mười tuổi mang mặt nạ bạc, lạnh lùng bước theo sau bóng dáng nhỏ bé màu đỏ rực phía trước.

Trầm Thư Kính sáu tuổi, trên người khoác áo khoác mỏng màu đỏ tươi thêu Mạn Châu Sa Hoa kiều diễm mỹ lệ, hào hứng nhìn ngó xung quanh.

Đợi đến khi Trầm Thư Kính nhìn đủ, chân cũng đã mỏi, Ân Tang liền đảm nhiệm việc cõng nàng đứng hóng gió bên bờ sông. 

Khi đó Trầm Thư Kính ngây thơ hồn nhiên, lại đáng yêu vô đối, đến cả thanh âm cũng ngọt như mật:

“Tang ca ca, tại sao người ta lại thả đèn vào ngày Thất Tịch?”.

Ân Tang mười  tuổi cõng nàng có chút cố sức, chốc chốc lại xốc thân thể tiểu mỹ nhân trên lưng lên cho nàng không tụt xuống, thở hổn hển giải thích:

“Thất Tịch là ngày lễ tình nhân, tương truyền là ngày gặp nhau mỗi năm một lần của Ngưu Lan Chức Nữ. Ngày này rất quan trọng đối với những người yêu nhau. Người ta thường nói, thả đèn lồng vào ngày Thất Tịch cùng với người mình yêu có thể khiến cho những mong ước về tình ái thành hiện thực”.

“Oa, Tang ca ca, huynh hiểu biết nhiều quá đi”, Trầm Thư Kính ồ lên kinh ngạc.

Trong mắt nữ hài này, ca ca của nàng chính là giỏi nhất, thật không ngờ Tang ca ca so với ca ca càng giỏi hơn. 

Ân Tang bật cười, lại xốc nàng lên: 

“Kính Kính, muội có muốn vào năm mười bảy tuổi, cùng Tang ca ca đến đây thả đèn hay không?”.

“Được. Tang ca ca, huynh nhất định phải dắt muội đi đó nha. Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy?”.

“Được, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy”.

Thật ra Trầm Thư Kính không biết, cùng nam nhân thả đèn vào đúng cập kê năm mười lăm tuổi, chính là lời hẹn ước sẽ lấy nhau. 

Thế nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. 

Ân Tang khoanh chân ngồi bệt xuống bãi cỏ, lúc này trăng đã lên. Trên mặt sông theo từng đợt gió lộng, sóng nối đuôi nhau gợn lăn tăn. 

Hắn thở dài, mệt mỏi nâng tay gỡ mặt nạ bạc xuống đặt qua một bên, dung mạo thật sự của Ân Tang dần hiện ra trong bóng đêm.

Mày rậm như vẽ, mắt sắc như ưng. Chóp mũi cao kiêu hãnh, nhân trung vừa sâu vừa hẹp, da trắng như bạch ngọc. Bạc môi nhợt nhạt mím chặt, yết hầu theo từng nhịp thở trượt lên trượt xuống. 

So với nữ nhân, dung mạo của Ân Tang có phần còn đẹp hơn. 

Nhưng nếu có chúng quan lại ở đây, sẽ trông thấy Ân Tang rất giống một người. 

Là Nam vương gia Thất hoàng tử Trác Thiếu Hằng.

Ân Tang - không đúng, bây giờ là Trác Thiếu Hằng - mệt mỏi ngã người xuống bãi cỏ, hai tay chống đầu nhìn lên trời cao. 

Trên kia từng vì sao ganh nhau sáng lấp lánh, Trác Thiếu Hằng đột nhiên nhớ đến Trầm Thư Kính.

Nụ cười của nàng. Ánh mắt của nàng. Hình bóng của nàng. Hương thơm của nàng. Không có thứ gì của nàng mà hắn không nhớ cả.

Trác Thiếu Hằng đã nói với Trác Thiếu Kình, chỉ cần y nguyện buông bỏ Trầm Thư Kính ra khỏi vị trí Tịnh vương phi, thì hắn nhất định sẽ buông bỏ quyền kế thừa Hoàng vị của mình, không xen vào cuộc nội đấu hoàng tộc. Hắn sẽ cưới nàng rồi cùng nàng mang theo danh phận Nam vương gia này đi về đất phong yên ổn sống.

Mà Trầm Ngôn lại nói với hắn, hắn (Trầm Ngôn) không muốn. Trầm Ngôn không muốn đẩy Trầm Thư Kính vào hoàng tộc, thế nhưng hắn...nhưng hắn đã chuẩn bị hết mọi thứ cho nàng rồi mà?

Đối với hoàng tử, kế thừa Hoàng vị của phụ hoàng là điều ai cũng muốn, hắn cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn có thể vì nàng mà buông bỏ tất thảy, điều đó chẳng đủ để có được nàng hay sao?

Trác Thiếu Hằng đột nhiên cảm lấy thật bất lực, thật mỏi mệt. Mười bảy năm tồn tại trên dương trần, chưa lúc nào hắn mệt mỏi như thế này, dù có là Ân Tang hay là chính hắn- Trác Thiếu Hằng.

Nếu Trầm Ngôn đã không muốn đẩy Trầm Thư Kính vào hiểm nguy, thế thì Trác Thiếu Hằng sẽ tìm cách làm tường đỏ ngói vàng kia thành chốn an toàn cho nàng.

Mà cách tốt nhất, một là đích thân hắn phải bước lên ngôi cao kia, hai là người ngồi lên nơi đó phải là người cùng chung huyết thống Định Nam quốc với hắn- chính là Ngũ ca Trác Thiếu Khanh.

Trác Thiếu Kình, xem như là ta thất hẹn với huynh rồi! Vì Trầm Thư Kính, vì nữ tử mà Trác Thiếu Hằng hắn yêu, hắn phải dọn sạch đường nâng Trác Thiếu Khanh lên Hoàng vị.

Trác Thiếu Hằng trở về phủ Nam vương của mình lúc ánh bình minh vừa ló dạng. Cả đêm không ngủ nhưng tinh thần của hắn vẫn rất tốt, nhìn chẳng ra rằng là người cả đêm bị tâm sự làm mất ngủ.

Phủ Nam vương là một trong bốn phủ thân vương nguy nga và tráng lệ nhất Bình Tây Quốc. Khi hoàng đế phong vương, phong hiệu sẽ bao gồm cả đất phong. 

Tựa như Trác Thiếu Hằng được phong hào Nam vương- đất phong của hắn hiển nhiên cũng chính là Nam thành- một trong tứ hộ thành bao quanh Đế thành.

Bắc Nam Đông Tây thành theo đúng hướng vây lấy Đế thành làm trung tâm. Lịch sử Bình Tây quốc có nói, bốn hoàng tử nào được phong tứ vương Bắc Nam Đông Tây chính là những người có khả năng kế vị nhất. 

Nam vương phủ chia làm ba khu, phía Nam là hậu viện- nơi dành cho các nữ nhân của Trác Thiếu Hằng- nhưng cho đến bây giờ nó vẫn trống không, phía Bắc là nơi ở của hạ nhân, và phía Đông là cấm địa của Nam vương phủ- nơi ở của Trác Thiếu Hằng.

Phía Đông của Nam vương phủ là nơi có diện tích rộng nhất phủ. Vịnh Xương viện ngụ tại chính giữa, là một toà tứ hợp viện. Nhất viên là Thư phòng, nơi để Trác Thiếu Hằng luyện chữ, nơi từng vách tường đều được khảm giá sách, tất cả sách cổ, binh thư này nọ trên toàn đại lục đều có mặt ở đây. 

Nhị viên là phòng luyện binh đao và họp bàn các việc quan trọng trong quân doanh. Tam viên là tẩm thất, nơi nghỉ ngơi của Trác Thiếu Hằng. Cuối cùng là Tứ viên, cũng là nơi tuyệt mật nhất của cả Nam vương phủ. Kể cả có là hộ vệ bên người Trác Thiếu Hằng cũng chưa chắc được bước vào, bên ngoài còn có ám vệ canh giữ.

Bên trong Thư phòng, Trác Thiếu Hằng ngồi trên tràng kỷ, mệt mỏi xoa mi tâm. Bên cạnh hắn, một người mặc phục sức nhất đẳng thị vệ- hắc bào thêu huyết nguyệt, lẳng lặng đứng.

“Xích Ám, ngươi nói xem, nếu đến cả một nữ nhân ta còn không thể chắc chắn bảo hộ an toàn, thì có phải bản vương quá vô dụng rồi hay không?”

Xích Ám hơi hơi ngẩng đầu. Khuôn mặt khá ưa nhìn bị bóng đen che khuất một nửa dần hiện ra. 

Y theo Trác Thiếu Hằng từ khi chủ tử mới bắt đầu bành trướng thế lực, từng bước theo chân chủ tử leo lên đến vị trí ngày hôm nay. Có thể nói, không ai rõ ràng những gì chủ tử đã trải qua hơn y.

Từ đó tới giờ, đây là lần đầu Xích Ám thấy một Trác Thiếu Hằng bất lực đến như vậy. Y không biết nên làm gì, nói gì bây giờ.

Vốn chỉ là hỏi cho có, thế nên Xích Ám không đáp cũng không khiến Trác Thiếu Hằng tức giận.

Hắn im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi âm thầm đưa ra quyết định. Trác Thiếu Hằng chậm rãi đứng dậy đi đến trước án thư, nâng bút viết một bức thư. 

Từng nét chữ như rồng bay phượng múa lần lượt xuất hiện trên giấy Ích Châu quý giá. Trác Thiếu Hằng chấm nét bút cuối cùng rồi để một lúc cho mực khô, sau đó mới bỏ vào một phong bao màu tím. Bên ngoài ghi một chữ: Ngũ.

Hắn giao phong thư cho Xích Ám, phân phó:

“Ngươi giao phong thư này tận tay cho Bắc vương, nhớ kĩ, phải đưa tận tay”.