Từ đầu chí cuối, Tô Tích vẫn bất trí nhất từ*, hoàn toàn im ắng như không tồn tại.

Trầm Tường đang càng lúc càng khiến Tô Tịch thất vọng, hết cướp quyền nuôi dưỡng nữ nhi của bà, lại còn công khai chỉ trích nữ nhi chỉ vì một di nương ti tiện. Phụ thân như thế, tướng công như thế, Tô Tịch sâu sắc cảm khái bản thân vì sao năm ấy lại yêu ông đến chết đi sống lại. Bị thanh âm thình lình tăng cao của Trầm Thư Kính doạ lui về sau, Trầm Ánh Cầm cảm thấy mất mặt, điên tiết trừng mắt hướng Trầm Thư Kính mắng: “Trầm Thư Kính, đừng có mà làm càn.

Tôn Vu bất quá chỉ là một cái nha hoàn, nha hoàn bên cạnh Tô Tịch thì sao? Thế thì không phải nha hoàn à? Ta đường đường là Nhị tiểu thư phủ quốc công mà không trị được một ả nha hoàn hay sao?”

. Dám gọi thẳng tên của mẫu thân, thật không biết lễ nghi.

Trầm Thư Kính đáy mắt xoẹt qua tia chán ghét: “Nhị tỷ tỷ, ta kính trọng tỷ vì tỷ lớn hơn ta, không có nghĩa là tỷ có quyền mắng ở trên đầu ta.

Nha hoàn thì sao? Nha hoàn thì không phải người à? Vả lại Tôn Vu cũng không nói gì quá trớn, tỷ làm như vậy vì bị nàng ấy nói đến thẹn quá hoá giận hay sao? Còn “Tô Tịch”

? Tên của đích mẫu, thứ nữ như tỷ có tư cách kêu ra hay sao? An di nương dạy nữ nhi thật tốt, bổn tiểu thư mới không dám nhận bà ta làm dưỡng mẫu đâu”

. Bị Trầm Thư Kính nói đến á khẩu, Trầm Ánh Cầm trân trân nhìn Trầm Thư Kính, nếu ánh mắt có chứa dao thì không thể nghi ngờ Trầm Ánh Cầm đã sớm biến Trầm Thư Kính thành tấm bia rồi. “Thôi đủ rồi, náo loạn làm gì.

Cầm nhi, sao con lại hỗn xược với mẫu thân như thế? Người đâu, đưa Nhị tiểu thư về Huyền Cầm viên đóng cửa một tháng hảo hảo nghỉ ngơi.

Khi nào hiểu chuyện rồi tính tiếp”

. Trầm Ánh Cầm ngơ ngác nhìn trân trân Trầm Tường.

Mới vừa rồi, mới vừa rồi người đàn ông ra lệnh nhốt nàng ta đây còn yêu thương vỗ về nàng ta, hứa với nàng ta sẽ cho nàng ta một tương lai tươi sáng, một người phu quân vạn người mê, và trên hết là cho nàng ta danh phận một đích tiểu thư.

Nhưng lời hứa chưa tan mà ảo mộng đã tàn.

Không, nàng ta không muốn như vậy.

Danh vị đích tiểu thư Trầm Thư Kính làm sao xứng đáng, chỉ có nàng ta, chỉ nàng ta Trầm Ánh Cầm mà thôi.

Trầm Ánh Cầm điên tiết vùng dậy khỏi hai tay như gọng kiềm của hai bà tử to lớn, phẫn hận vươn tay lao về phía Trầm Thư Kính, móng tay dài ngoằn dưới ánh nắng loé lên một vệt sáng. Chính là cái khuôn mặt yêu nghiệt này.

Là cái dòng máu Tô gia dòng chính chảy trong máu con người này.

Chính Trầm Thư Kính, Trầm Thư Kính đã cướp hết tất cả mọi thứ của nàng ta.

Thế thì nàng ta sẽ huỷ đi dung mạo của nàng, để nàng vì dung nhan bị huỷ mà vạn kiếp bất phục, mãi mãi nằm dưới chân nàng ta, để cho nàng ta mặc sức dẫm đạp. Khoảnh khắc Trầm Ánh Cầm lao đến, Tô Tịch như gà mẹ che chở con mình, nhanh tay đẩy Trầm Thư Kính ra phía sau, dùng thân thể mình bảo hộ cho nàng, hét lên: “Trầm Ánh Cầm, ngươi tỉnh táo lại cho bổn phu nhân.

Còn không mau tiến lên kéo Nhị tiểu thư lại”

. Trầm Thư Kính khoé mắt nóng lên.

Mẫu thân chính là luôn tốt với nàng như vậy... “Nhị muội muội, Đại ca thấy muội đây là muốn huỷ dung Kính nhi đi?”

. Thanh âm Trầm Ngôn thình lình vang lên, theo đó cánh tay rắn chắc màu đồng khoẻ khoắn cũng vươn ra giữ lấy cổ áo Trầm Ánh Cầm, ném mạnh trở về. Thân thể Trầm Ánh Cầm bay lên như diều đứt dây rồi đập uỵch xuống sàn nhà bằng đá cứng, tiếng va chạm nghe như tiếng xương cốt đứt gãy, nghe mà rợn người. Cả phòng đầy ắp người bỗng lặng ngắt như tờ, rồi lại bị tiếng ho ngắt quãng của Trầm Ánh Cầm đánh nát. An thị hốt hoảng lao đến chỗ Trầm Ánh Cầm, không ngại bẩn mà dùng tay áo như tuyết trắng lau vết máu trên miệng nàng, gào khóc: “Cầm nhi, ôi Cầm nhi của ta, sao con lại khổ như vậy chứ.

Không phải chỉ là bị vấp nên mới lao về phía Tam tiểu thư thôi sao, sao Đại thiếu gia lại nói con muốn huỷ dung nàng ta, lại còn mạnh tay với con như vậy.

Ô ô tiểu nữ nhi của ta, để di nương xem, xem xem thương thế con thế nào.

Di nương nhất định sẽ cho người về An gia đòi công đạo cho con ô ô...”

“An di nương, ngươi đừng tưởng một câu An gia hai câu An gia là sự thật sẽ có người chống lưng cho ngươi.

Ta nghe nói An gia chủ hiện tại chẳng ưa thích ngươi mấy, cả gia chủ phu nhân cũng như thế.

Đừng treo An gia ở cửa miệng nữa, tránh người khác còn tưởng ngươi rất được lòng An gia.

Nếu An Thái phi thích ngươi thì năm đó đã không để ngươi làm di nương hạ tiện mà đã sớm đưa ngươi lên vị trí của bổn phu nhân rồi”

, Tô Tịch năm chặt tay Trầm Thư Kính, tức giận mắng An di nương.

Trầm Tường cũng là bị phong cách làm việc đầy bạo lực của Trầm Ngôn doạ.

Không nghĩ đến Trầm Ngôn lại xuống tay nặng với thứ muội của mình như vậy, nếu biết trước thì ông sớm đã ra tay ngăn cản Trầm Ánh Cầm làm điều dại dột rồi.

Phen này quân cờ Trầm Ánh Cầm xem ra chẳng thể mang lại lợi ích gì nữa.

Mà đối với ông, quân cờ phế vật chính là đồ bỏ đi. Trầm Tường khiển trách nhìn Trầm Ngôn, nhưng hắn đáp lại ông chỉ là một ánh mắt khiêu khích.

Tức mình đứng bật dậy, Trầm Tường phân phó rồi phất tay áo nhanh chóng rời đi: “Người đâu, đem Nhị tiểu thư nhốt lại ba tháng.

Đại thiếu gia phạt chép 100 lần binh thư, An di nương không biết dạy dỗ Nhị tiểu thư, phạt ba tháng nguyệt ngân.

Mọi chuyện chấm dứt ở đây, viện tử ai người nấy tự mình trở về đi”

. Lúc Trầm Thư Kính đỡ Tô Tịch trở về, trong Hoà Kính viên xuất hiện thêm một người.

Người đó đứng ngược nắng, cả thân mình toát lên mùi vị cô liêu, vô cùng đáng thương.

Nhìn kỹ một thân áo tím dưới ráng chiều mùa xuân khẽ phất phơ, mặt nạ bạc dưới ánh nắng sáng rực, Trầm Thư Kính phấn khởi hô: “Tang ca ca...”

. “Tang ca ca”

trong miệng Trầm Thư Kính họ tên Ân Tang, là nhị sư đệ cùng sư môn và bây giờ cùng sát cánh trên chiến trường với Trầm Ngôn, nàng đã gặp hắn từ thuở nhỏ, xem hắn như Nhị ca của mình.

Duy chỉ có điều, hắn luôn đeo mặt nạ.

Một chiếc mặt nạ nửa mặt trên bằng sắt khắc hình mãnh hổ, được phủ bạc sáng lấp lánh.

Nàng nhớ năm nàng bốn tuổi, Ân Tang lần đầu vào phủ Trầm gia, nàng có ngạc nhiên hỏi hắn: “Tang ca ca, tại sao ngươi phải đeo mặt nạ? Ngươi là sửu nam sao?”

. Nàng cảm nhận được hắn thoáng ngẩn ra, nhưng vẫn bật cười ôn nhu xoa đầu nàng: “Đúng rồi, Tang ca ca chính là không muốn doạ muội chạy nha, nên là chúng ta cách chiếc mặt nạ này nói chuyện với nhau có được hay không?”

. Trầm Thư Kính năm bốn tuổi vận y phục đỏ tươi, sắc đỏ ánh lên hai má phúng phính càng thêm mỹ lệ, hào hứng gật đầu: “Được”

Từ đó hai người rất hay gặp nhau, chơi cùng với nhau.

Thỉnh thoảng Ân Tang sẽ mang cho Trầm Thư Kính một ít đồ chơi nhỏ bên ngoài, đổi lại Trầm Thư Kính sẽ kể chuyện xưa cho Ân Tang nghe bằng giọng nói đáng yêu của trẻ nhỏ.

Đó là ước định của hai người. Đời trước quan hệ hai người vẫn rất tốt cho đến năm nàng tám tuổi, Ân Tang rất ít khi đến Hoà Kính viên.

Sau đó năm nàng mười lăm tuổi, Ân Tang hình như có đến một lần, sau đó bị nàng, bị nàng thẳng thừng đuổi đi.

Lần cuối cùng nàng gặp lại Ân Tang là trước ngày tiến cung của nàng, Ân Tang đến muốn mang nàng đi, Ân Tang nói rất nhiều, nhưng nàng chỉ nhớ lời của Ân Tang chủ yếu là nói Trác Thiếu Kình không tốt.

Nàng khi ấy tất nhiên làm sao sẽ nghe lời Ân Tang, cho là Ân Tang muốn tách nàng ra khỏi Trác Thiếu Kình, nổi giận đánh hắn một trận sau đó tuyệt giao.

Cho đến lúc nàng chết vẫn không gặp lại.

—Chú thích—

*Bất trí nhất từ: không nói một lời.