Phượng Nghịch

Chương 63: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (35)

Boong boong boong boong boong boong!

Mấy tiếng phá âm lướt qua bóng đêm yên tĩnh, bên tai bất giác ong ong. Tu dưỡng của Hách Liên Du cực tốt, lông mày cũng không từng nhíu, trong mắt hắn biểu hiện hiểu rõ, bên mép hàm chứa nụ cười chế nhạo.

Nàng khẽ nghênh mặt, bàn tay trắng nõn phất qua, âm sắc bỗng nhiên chuyển tinh khiết.

Trong mắt hắn mới lộ ra một chút kinh ngạc, ngay sau đó cong môi, hơi tựa vào lan can, bưng ly rượu nhỏ mút nhẹ.

Một khúc Tiểu Trọng sơn[1].

Vườn hoa sâu thẳm không đường thông.

Bóng đôi màn xanh hạ, ngọc phù dung.

Lúc ấy chỉ hận chuông canh năm.

Chia nơi chốn, trăng nghiêng rèm cửa nhỏ.

Vết trầm lạnh gọn gàng.

Một đôi gối sợi vàng, nửa giường trống.

Hoạ cầu gặp nước đông phượng thành.

Liễu trước lầu, tiều tụy qua gió thu.

Vốn dĩ nàng cũng không thích giai điệu như vậy, quá mức thống khổ bi lụy. Tối nay lại bỗng nhiên nghĩ đến cảm giác biệt ly, thật khủng hoảng, thật không đành. Nàng vốn nên đứng ở bậc thềm ngọc trước điện mỉm cười nhìn hắn, trong mắt không mang theo một tia buồn đau, lành lạnh nói một câu: "Đại nhân đi khoẻ." Hay là, nàng nhẹ nhàng quay lưng đi, nghe hắn dần dần đi xa, nàng cũng không cần quay đầu lại, từ đó gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

Tiếng đàn bỗng nhiên hỗn độn, bàn tay thon dài của hắn đè dây đàn đang loạn, như đá nặng quăng xuống mặt hồ, làm cho âm tiết rung động không ngừng. Nàng ngồi ở chỗ đó cũng không nhúc nhích, chỉ thấy dây đàn mảnh kia sáng như tơ bạc, run rẩy giữa ngón tay trắng nõn của hắn. Hắn khẽ nghiêng người, giọng nói thật thấp vang ở phía trên: "Bên ngoài cung đưa tin, tối nay sẽ có người tới trước tiếp ứng, nếu bệnh nữa, chỉ sợ khiến cho vị kia trong điện Kim Loan sinh nghi."

Ly biệt tới làm cho người ta ứng phó không kịp, trong lòng nàng bỗng nhiên không còn, nhất thời chỉ nghe tiếng đàn hỗn độn vang ở tai bên ngoài ra không còn gì khác nữa. Đêm lạnh như nước, dây đàn rung động chỉ còn lại giọng nói, hồi lâu nàng mới tìm trở về thanh âm của mình, cười nhạt nói: "Đại nhân nói gì vậy, thương lành, tất nhiên phải đi."

Hắn chỉ ngưng mắt nhìn nàng.

Nàng nhẹ nhàng đảo mắt, tự nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Chỉ sợ sau một khắc khó có thể điều khiển, nàng đứng lên nói: "Ta đi thăm mẫu thân một chút." Xoay người chưa đi một bước, đã bị hắn hung hăng kéo trở về. Cầm kia ầm ầm một tiếng bị hất văng xuống đất, ngũ âm vang lên hỗn loạn trong tai. Sau một khắc nàng bị đè ở trên vách đỏ khắc hoa, màu sơn đỏ đậm phản chiếu gương mặt nàng tái nhợt. Hắn giữ chặt, chỉ cảm thấy da thịt đau đớn tê dại, trong bóng đêm vẻ mặt hắn lạnh lùng. Bởi vì uống rượu, hơi thở cũng mang theo một chút tinh khiết và thơm: "Cố Sung Viện bệnh vào lúc này, Mạn nhi đang muốn làm gì?"

Nàng sợ hãi cả kinh, sống lưng lạnh toát, chỉ cảm thấy trong nháy mắt sinh ra mồ hôi lạnh, cường tự mở miệng: "Mẫu thân bệnh nặng, Đại nhân không an ủi thì thôi, lại nói ra những lời này!"

Ánh mắt của hắn như đuốc, như muốn xé toạc da mặt nàng, tóm lấy ý đồ trần trụi của nàng đến trước mặt. Nàng nhất thời nhịp tim như trống, không ngờ hắn thở dài: "Mạn nhi đối với ta không có một tia lưu luyến sao?" Giọng nói trầm thấp mềm mại, tựa như cảm giác say triền miên, khiến cho trái tim nàng không khỏi run lên.

Nàng cũng không nhúc nhích, cười vui vẻ: "Đại nhân nên nhớ, Lâm Quan chỉ mong đợi Đại nhân đi, nào có thể nói là có lưu luyến." Nói xong sụp mắt nhìn xuống, lông mi dài rậm rung động, che giấu màu da tuyết trắng và chiếc môi đỏ mọng ướt át mềm mại.

La cô bên ngoài dường như nghe được động tĩnh, kêu một tiếng thật nhỏ trước cửa: "Điện hạ, người làm sao vậy?"

Thân thể nàng cứng đờ, nói nhỏ: "Ta không sao."

La cô chỉ ở bên ngoài cười: "Đã lâu không nghe người đánh đàn, lại là bản nhạc thương tâm như vậy, Điện hạ vẫn không nên đàn thì tốt hơn, thương thân."

Trong lòng nàng khởi xướng rung động, thanh âm cầm tùy tâm, La cô cũng có thể nghe ra thương tâm, vậy hắn.... Nàng không dám nhìn hắn, hắn cũng cúi đầu xuống, cắn răng nghiến lợi ở bên tai nàng: "Lời Mạn Nhi nói ra, thật làm cho người ta hận vô cùng."

Nàng ngạc nhiên giương mắt, hắn đã cúi đầu xuống, môi mỏng của hắn hàm chứa mùi rượu ngọt cay, răng môi quấn quýt si mê, liền thấy mình cũng say. La cô ngoài cửa nghe nàng hồi lâu không trả lời, kêu: "Điện hạ?" Nàng kinh hãi muốn trả lời, chỉ bị hắn bóp chặt ngang lưng, nâng lên thật cao, thoáng chốc trời đất quay cuồng. Nàng ý loạn tình mê, hô hấp đã gấp, vẫn còn nhớ nhắc nhở: "La cô ở bên ngoài." Một tay áo của hắn phất tắt ánh nến, giọng nói trong đêm tối hơi có hổn hển: "Đừng quan tâm đến bà ấy!"

Nàng cười khẽ một tiếng, sau một khắc bị bao phủ trong nụ hôn bá đạo của hắn. La cô tựa như lại kêu một tiếng. Nàng chỉ còn nhớ đến nhiệt độ nóng bỏng như lửa của hắn, đầu ngón tay linh hoạt khơi dậy ngọn lửa trong thân thể nàng, sau đó cũng không nghe thấy gì nữa.

Môi của hắn phủ lên thân thể nóng bỏng tuyết trắng của nàng, đầu ngón tay của nàng luồn thật sâu vào tóc dài đen đậm như gấm của hắn. Màn gấm mỏng như cánh ve phất phơ như khói, như ở trong mộng, nhưng lại chân thật như vậy. Nàng ở phía dưới hắn nở nụ cười quyến rũ vì hắn, đột nhiên nghĩ dù là rơi vào bẫy của hắn, cũng cam chịu.

Kích tình tựa như nước lũ tràn đầy rồi rút lui, chỉ còn nỗi khiếp sợ. Màu sắc trắng trong thuần khiết tôn da thịt như tuyết của nàng, chỉ cảm thấy tựa như cũng nhuộm màu xanh, non mịn như sứ, điểm đỏ thẫm trên cánh tay đã sớm biến mất không thấy bóng dáng gì nữa. Không khỏi cau mày, nhẹ nhàng nâng tay che lại.

Hách Liên Du ôm đầu vai nàng cười nhẹ: "Nàng giấu nó làm gì."

Nàng oán giận nói: "Làm lại lần nữa sẽ phiền toái." Hắn chỉ mập mờ không rõ cười ở bên tai nàng: "Đúng là phiền toái." Bỗng nhiên cảm giác ra ý vị trong lời nói của hắn. Nàng thoáng chốc đỏ mặt, duỗi ngón tay hung hăng cào hắn, lưu lại năm vết ngón tay đỏ trên da thịt hắn. Hắn "A" một tiếng, trầm giọng cười nói: "Đỗ Minh từng nói với ta có loại công phu gọi là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, ta còn không tin, hôm nay đã mở mang kiến thức." Hắn mới vừa nói xong, trước ngực lại bị đánh một cái, lồng ngực hắn theo tiếng buồn cười mà hơi rung, hơi thở chôn ở cần cổ nàng, nhiệt nóng: "Không bằng phiền toái lần nữa." Nàng đỏ mặt mang ý cười, quay người quay mặt qua chỗ khác, kéo lọn tóc đen đậm của hắn cuốn quanh ở đầu ngón tay mảnh mai, quấn mấy vòng, chỉ cảm thấy nụ hôn của hắn một đường rơi vào trên sống lưng.... Đầu ngón tay chợt buông lỏng, đuôi tóc tựa như lên dây cung, từ từ tản ra.

"Điện hạ, người ngủ chưa?" Là Thù Nhi.

Nàng cả kinh thở gấp lên tiếng: "Chuyện gì?"

"Là Thánh thượng...." Chẳng biết tại sao, thanh âm của Thù Nhi tựa như cũng rung động: "Thánh giá đang đi tới nơi này, người cần.... Người cần ra tiếp giá."

Thù Ly cung là chỗ vắng vẻ, cũng không gần phi tần khác, lúc này mọi người vội vàng tiếp giá. Hách Liên Du có thể nhân cơ hội xuất cung..... Hắn đột nhiên động thân tiến vào, trong bóng đêm u ám chỉ thấy đôi mắt toát ra dục hoả của hắn: "Nàng vẫn còn có tâm tư nghĩ chuyện khác."

Thân thể nàng run rẩy, cắn môi không thể nào nói thành lời.

Ngoài cửa Thù Nhi vội vàng lên tiếng gọi: "Điện hạ?" Nàng đỏ mặt lên tiếng: "Ngươi.... Ngươi đợi chút."

Qua hồi lâu, Thù Nhi mới thấy Thượng Quan Mạn vội vàng mở cửa ra điện, đèn cung đình treo dưới mái hiên, Thượng Quan Mạn liền cất bước đi: "Đã đến đâu rồi?"

Thù Nhi bước nhanh đi theo phía sau nàng: "Đã qua... Qua Phồn Hoa môn."

Thượng Quan Mạn khẽ cau mày, chậm bước chân nhìn nàng. Thù Nhi cúi đầu đứng ở dưới mái hiên, thấy một cung váy đỏ tía, nghĩ là vì màu sắc, ánh lên mặt của nàng cũng đỏ. Ánh mắt Thượng Quan Mạn lướt qua nàng hướng vào cửa điện, gò má vẫn còn nóng, một hồi lâu mới điềm tĩnh nói: "Đi thôi."

Mọi người đợi trước điện một lát, đã thấy thánh giá đi chậm rãi đến. Thượng Quan Mạn dẫn mọi người quỳ xuống đất lạy, ca tụng "Vạn tuế". Hoàng đế không kiên nhẫn khoát tay chặn lại, cũng không nhìn Thượng Quan Mạn một cái, sải bước vào Thù Ly điện, chỉ kêu: "Lan nhi." Thượng Quan Mạn dẫn mọi người vào điện, yên lặng thổi chén thuốc quỳ hầu một bên.

La cô đỡ Cố Sung Viện mềm nhũn xuống giường, Hoàng đế vội nói: "Đừng ngồi dậy, mau nằm xuống."

Cố Sung Viện rưng rưng cám ơn, nói: "Nô tì phúc mỏng, chỉ sợ không thể hầu hạ quan gia."

Mặt Hoàng đế có vẻ thân thiết: "Không cho nói những lời không may mắn này." Lại gọi ngự y tới hỏi bệnh tình, dặn dò tỉ mỉ, quét thấy Thượng Quan Mạn quỳ gối một bên mới hỏi: "Đây là Lâm Quan?"

Kể từ lúc Cố Sung Viện được sủng lại, hắn thủy chung chưa từng hỏi đến nữ nhi này. Hôm nay không ngờ lại gọi đến tên của nàng, cả ba người giật mình, Thượng Quan Mạn cúi đầu thật sâu: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Khẽ giương mắt, duy thấy màu vàng sáng chói lọi, không còn là xa xa, cao cao tại thượng nhìn ông. Cách gần như vậy. Long Tiên Hương trong tay áo của ông cũng thật rõ ràng, nàng chợt hoảng hốt, đột nhiên thấy ông, cũng sinh ra xa lạ và thấp thỏm.

Hoàng đế làm như trò chuyện thân thiết với nàng: "Nghe nói thái tử đối đãi ngươi không tệ."

Trong lòng Thượng Quan Mạn kinh ngạc, hắn làm sao lại nhắc tới thái tử với nàng, cũng không dám chậm trễ, giấu tiếng thở dài, nói: "Thái tử Điện hạ nhân hậu, đúng là có một dạo chiếu cố nhi thần."

"Ồ" Khoé môi Hoàng đế có cười, nói: "Uyên nhi ít khi thân cận với tỷ muội, hắn đối với Chiêu nhi cũng mặt lạnh chào đón, không ngờ lại thân cận với ngươi."

Ông mặc dù cười, Thượng Quan Mạn lại đột nhiên một thân mồ hôi lạnh, phàm có người lấy Chiêu Dương ra so, cuối cùng đều không thể chết già, một câu của Hoàng đế, so với ban cho cái chết có gì khác biệt. Sắc mặt Cố Sung Viện vốn trắng, lúc này đã như tờ giấy, lạnh rung nói: "Hoàng thượng thánh minh, Mạn nhi nào dám so sánh với Chiêu Dương Công chúa."

La cô cũng bị dọa cho sợ đến quỳ trên đất, nói: "Hoàng thượng, thái tử Điện hạ cũng chẳng qua giúp Điện hạ vài lần, hiện giờ đã không tới chỗ này."

Thượng Quan Mạn chỉ phủ phục ở trên đất, cũng không nói gì, chỉ nghĩ, như vậy nhất định là có người nói gì trước mặt ông, chỉ không biết ông nghĩ như thế nào. Hoàng đế thấy thế cười ha ha, khiến Cố Sung Viện và La cô cả kinh hai mặt nhìn nhau, giọng nói Hoàng đế ôn hoà dịch góc chăn cho Cố Sung Viện, nói: "Là cha mẹ, tự nhiên hi vọng con cái hòa thuận, hai người bọn họ thân cận, trẫm thật là vui mừng."

Sắc mặt Cố Sung Viện mới hơi có chuyển biến tốt.

Hoàng đế cười nói: "Trên đất lạnh như vậy mà vẫn chưa chịu dậy sao?"

La cô vội vã nâng Thượng Quan Mạn tạ ơn đứng dậy.

Hoàng đế chỉ lo nói chuyện cùng Cố Sung Viện, cũng chưa từng nhìn nàng nữa, hai người thức thời liền lui ra ngoài.

Đợi Hoàng đế đi, đêm đã khuya, nàng vội vã bước nhanh chạy đến điện bên, chỉ thấy sáp đã cháy tàn. Bóng đêm trong điện trống không, gió ùa vào đầy phòng, cả một chút mùi vị của người kia cũng không có lưu lại

Thật sự người đi nhà trống.

Trước đây chưa từng cảm thấy điện nghiêng này lớn, hôm nay đột nhiên trống trải vô cùng, một mình nàng cô đơn đứng đó, người với bóng thành đôi.

La cô hầu hạ Cố Sung Viện ngủ, thấy nàng yên lặng đứng ở trong điện, liền lên tiếng dặn dò: "Điện hạ cũng sớm đi ngủ đi."

Nàng cả kinh, thấy là La cô, đáp nhẹ một tiếng đóng cửa ngủ.

Gối đầu một mình lạnh hơn, tất nhiên khó ngủ. Nàng quay mặt đi, chỉ cảm thấy có vật vô cùng lạnh ở bên má, mãnh liệt đứng dậy nhìn kỹ, mới thấy một khối ngọc nằm trên gối, toàn thân trắng trong, chạm tay ấm lên, chính là vật báu thượng cổ khó được

Tâm chợt sợ hãi.

Cổ ngữ nói: "Lấy gì kết ân tình, ngọc đẹp kết la anh[2]" hắn đây là......

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Tiểu Trọng sơn: Núi Tiểu Trọng là bài thơ của nhà thơ Hạ Chú (1063-1120) tự là Phương Hồi, người Vệ Châu, tỉnh Hà Nam. Trong khoảng niên hiệu Nguyên Hưu (1086-1093) ông làm Thông phán Tứ Châu. Ông đọc sách rất nhiều, thi, từ tuyệt diệu, tác phẩm của ông có tập Đông Sơn nhạc phủ.

[2]La anh: là sợi tơ màu sắc rực rỡ buộc bên hông khi nữ nhân cổ đại xuất giá, nó tượng trưng cho việc kết hôn. Ở cổ đại, nữ nhân kết ngọc bội vào la anh tự bện cho người trong lòng thì tâm ý sáng tỏ.