Trong lòng chậm rãi tính toán, Hoàng Bắc Nguyệt cũng lấy hết đống đồ vừa mới mua từ trong nạp giới ra, làm Đông Lăng nhìn đến trợn tròn mắt.

” Tiểu thư, đó là nạp giới ư?” Đông Lăng dụi dụi mắt, cứ ngỡ mình đang mơ.

Giá trị của một cái nạp giới nàng rất rõ ràng.

Mà tình trạng kinh tế của bọn họ nàng cũng rất rõ ràng.

” Chỉ là nạp giới cấp thấp mà thôi, Đông Lăng, chuyện đến nước này ta cũng không gạt ngươi nữa. Ta hôm nay sẽ tham dự cung yến, thế nhưng ngươi cũng phải đi!”

Đông Lăng gật đầu: ” Đông Lăng sẽ đi theo phục vụ tiểu thư, tuyệt đối không để cho tiểu thư mất mặt.”

Khi tiến cung tham gia cung yến thì nhất định sẽ chạm mặt rất nhiều tiểu thư thiếu gia quý tộc. Bọn họ từ nhỏ sống trong nhung lụa, tỳ nữ bên người thành đoàn, mà thân là dòng chính nữ của Trưởng công chúa phủ, đường đường Bắc Nguyệt quận chúa nếu như không có một nha hoàn nào đi theo thì thật sự rất mất thể diện a.

Từ nhỏ Đông Lăng đã được Trưởng công chúa điện hạ dạy lễ nghi cung quy cùng một chút võ thuật phòng thân. Chỉ cần nàng còn sống nhất định sẽ không để cho người khác bắt nạt tiểu thư!

Hoàng Bắc Nguyệt cầm lấy bộ trường bào màu đen mới mua, quay đầu nhìn Đông Lăng nở nụ cười: ” Không phải muốn ngươi đi hầu hạ ta.”

” A? Vậy nô tỳ phải làm gì?” Đông Lăng không hiểu, nàng là nha hoàn, không đi hầu hạ tiểu thư thì làm gì?

” Chuyện này từ từ nói, trước tiên ngươi thử xem bộ y phục này có vừa người không.”

Đông Lăng mặc dù lớn hơn nàng một hai tuổi, thế nhưng hai năm nay luôn phải chịu ức hiếp, mà đồ ăn ngon thì nàng đều để cho Hoàng Bắc Nguyệt, bản thân chỉ ăn một chút bánh bao mà thôi. Vốn đang tuổi ăn tuổi lớn mà cứ ăn như vậy khiến nàng bị thiếu dinh dưỡng, phát dục không tốt, bởi vậy thoạt nhìn cùng Hoàng Bắc Nguyệt không chênh lệch bao nhiêu.

Lời tiểu thư dặn dò Đông Lăng chưa bao giờ hỏi nhiều, vừa định cầm quần áo đi thay, nàng có chút cau mày: ” Tiểu thư, đây là nam trang mà.”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đúng là nam trang. Nữ trang quá sặc sỡ, nàng trời sinh không thích màu mè, người của thế giới hắc ám là vậy, họ đều luôn tránh xa màu sắc rực rỡ chốn thị thành.

Nàng thích màu đen, cũng là màu của bóng đêm, lãnh khốc, màu sắc của tuyệt vọng.

” Rất vừa vặn đó.” Một thân hắc sắc nam trang làm Đông Lăng thoạt nhìn có chút anh khí, không hổ là lúc bé có học qua võ thuật.

Hoàng Bắc Nguyệt lại đem đấu bồng đen mới mua choàng thêm cho nàng, đem vành nón kéo thấp xuống rồi đi tới đi lui đánh giá, ân, rất giống.

Tuy nhiên vẫn còn thiếu chút sát khí.

” Tiểu thư, ngươi rốt cuộc muốn làm gì a?” Đông Lăng triệt để bị nàng làm cho mơ hồ rồi, mặc một thân quần áo kỳ quái như vậy nếu để cho người khác thấy được thì họ sẽ bảo nàng bị điên mất.

” Ta muốn ngươi mặc bộ quần áo này đi tham gia cung yến!”

” Làm sao được cơ chứ.” Đông Lăng xốc vành nón lên, thở phì phò: ” Tiểu thư ngươi đừng náo loạn nữa, người trong cung làm sao có khả năng để ta mặc bộ đồ kỳ quái này đi vào được.”

Hôm nay tiểu thư lại làm sao nữa đây. Bình thường Trưởng công chúa có nói thế giới bên ngoài rất loạn, không nên để tiểu thư đi lung tung. Mà dạo gần đây mình thấy tiểu thư đã trưởng thành nên cũng mặc kệ, để tiểu thư thường xuyên ra ngoài chơi, giờ thì tốt rồi, tiểu thư trực tiếp biến thành cái dáng vẻ hồ đồ này.

Hoàng Bắc Nguyệt giương đôi mặc mâu trong suốt nhìn chằm chằm Đông Lăng, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tràn ngập tự tin.

” Có thứ này ngươi liền có thể đi vào.”

Nàng từ dưới gối lấy ra tấm thiếp vàng mà hôm qua Thái tử Chiến Dã sai người đưa tới.

Thiếp mời mạ vàng tỏa ra kim quang sáng chói, trong tức khắc đã làm gian phòng đơn sơ của bọn họ trở nên rực rỡ.