Yểm cười gian một tiếng:"Chỉ cần gạo nấu thành cơm, lo gì không thuyết phục được hắn?"

Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt đông lạnh, cặp mắt nguy hiểm nheo lại, Yểm nhìn mà giật mình, tưởng nàng giận dữ muốn chiến một trận với hắn.

Vừa hay sống ở Thành Tu La đang nhàm chán, đại chiến một hồi với nàng cũng không tồi!

Yểm xoa tay chờ, có điều hắn đúng là đánh giá thấp tâm tư Hoàng Bắc Nguyệt, nàng vừa mới lạnh như băng, sau lại chậm rãi cười xòa.

"Yểm, chúng ta đánh nhau cũng không có ý nghĩa, trừ phi ngươi giết được ta, nếu không vĩnh viễn không có ngày ta cúi đầu."

Yểm trầm ngâm chốc lát, giết nàng không có lợi lắm.

"Ta có một giao dịch, có thể ngươi sẽ thấy hứng thú." Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.

"Chỗ ngươi mà cũng có thứ ta hứng thú? Ta không tin, là cái gì?" Yểm khinh thường hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không thừa nước đục thả câu, lấy đoạn đao màu đen từ nạp giới ra, quơ quơ một cái "Ngươi biết vật này chứ?"

Yểm sáng mắt lên vội vàng hỏi:"Ngươi lấy nó ở đâu?"

"Không cần hỏi ta lấy được ở đâu, ta hỏi ngươi, ta trả đoạn đao cho ngươi, để ngươi có Địa hỏa Song Nguyệt Liêm hoàn chỉnh, đổi lại xóa bỏ chuyện lúc trước?"

"Cái này thì dễ thương lượng, ngươi cho ta nhìn nó một chút." Yểm xoa xoa tay, không thể chờ đợi được muốn nhìn bảo bối mà hắn lạc mất cả trăm năm nay.

Hoàng Bắc Nguyệt nhấc tay lên cao, đi qua hắn nói: "Ta không dễ tin tưởng lời của ngươi."

Nếu đặt Yểm vào thời hiện đại, tuyệt đối xứng đáng là ảnh đế! Thái độ trong nháy mắt xoay chuyển 180 độ, cười quyến rũ liên tục.

"Không thành vấn đề, chuyện lần trước xóa bỏ! Cô bé đáng yêu, ngươi còn muốn ta làm thế nào? Nếu không, ta giúp ngươi đấm đấm bả vai nhé? Hiện tại thắt lưng còn đau hay không? Ta giúp ngươi xoa xoa nhé, ngày hôm qua ta thật sự rất khốn kiếp, hẳn là phải nhẹ nhàng một chút mới đúng..."

Càng nói càng vô sỉ...

Hai người cùng tiến vào vương điện, Yểm vẫn lải nhải nói.

Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ, định trả đoạn đao cho Yểm, để hắn nhanh cút đi, nhưng đột nhiên phát giác hào khí trong vương điện có điều bất thường.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn, trong vương điện thênh thang có rất nhiều người.

Trưởng lão của Thành Tu La, văn thần, võ tướng, mười hai Ma thần, Ma thú bảo vệ, Ma thú Vương tộc đều đứng chỉnh tề trật tự, nghiêm túc trang nghiêm, cùng nhìn Tu La vương lãnh khốc trầm mặc ở vương tọa trên cao.

Trái tim đột nhiên đập mạnh bên tai, không hề nghe thấy tiếng gì khác.

Trong đời luôn luôn có lúc sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn mà không thể trở tay kịp, liệu những lúc như vậy có làm mất hi vọng của chính mình không?.

Có lẽ luôn luôn có một người mà ngươi muốn duy trì khoảng cách với hắn, song lại ngoài ý muốn gặp lại một lần nữa.

Lúc như vậy, có thể mỉm cười như cũ hay không?

Nhưng hiện tại, ngay cả nửa nụ cười cũng không làm được...

Mọi người trong Vương điện cũng nhìn nàng, vô số ánh mắt đều mang theo cảm xúc bất đồng, nhưng đều có điểm chung, đó là lạnh như băng.

Những tầm mắt ấy nàng có thể bỏ qua tất cả, duy nhất có một ánh mắt mà như ruồi bâu lấy mật, khiến nàng không thể ẩn núp.

"Xem ra có chuyện lớn xảy ra."

Bên tai bắt đầu nghe được tiếng động bên ngoài, lọt vào tai đầu tiên là lời lải nhải của Yểm.

Hoàng Bắc Nguyệt lập tức khôi phục, hít một hơi, Lệ Tà bên cạnh vương tọa cười lạnh một tiếng.

Nụ cười thâm ý này khiến lòng nàng thắt lại, không kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện biến hóa bất ngờ, Tu La vương trên vương tọa đã thản nhiên mở miệng.

"Bắt lại."

Lệ Tà thân ảnh khẽ nhúc nhích, trong chớp mắt tới gần bọn họ, Hoàng Bắc Nguyệt quyết định thật nhanh, giảo hoạt lui từng bước. Yểm thấy vậy ra tay, hoa hồng bay ra, bị một trận gió thổi tán loạn.

Xuyên thấu qua vô số hoa hồng, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân lạnh lùng bất động trên vương tọa, ánh mắt hắn không có cảm tình nhẹ nhàng nhìn nàng, trong lòng đau nhói, nàng xoay người bay nhanh.

"Xú nha đầu! Mau đưa đoạn đao cho ta!" Yểm tung một chiêu với Lệ Tà xong liền hô to với nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt nắm đoạn đao một chút, nhanh chóng quyết định thu đoạn đao vào nạp giới, không để ý tới hắn.

Nếu trả đoạn đao cho hắn, không cần phải nói hắn sẽ càng khủng bố, thêm vào Quân Ly càng đáng sợ.

Nhìn thấy nàng cự tuyệt, Yểm ngẩn ra, sau đó giận dữ, trong ánh mắt đỏ đậm hiện lên sát ý, đột nhiên không đối chiến với Lệ Tà nữa, đuổi theo nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt đã đánh bay một kẻ đầu người thân thú, bay nhanh ra ngoài.

Nhưng Yểm đứng quá gần bên cạnh, duỗi tay ra là có thể bắt được nàng.

Nàng như con cá lính hoạt, Yểm duỗi tay ra vồ hụt, trong cơn giận dữ đầu ngón tay đột nhiên có một đóa hoa cực lớn bay ra, hung hăng đánh vào lưng nàng.

Trong miệng dâng lên vị tanh ngọt, mùi máu tươi xông lên tràn ra khóe miệng.

Dù như thế, nàng không hề dừng lại dù chỉ một chút, dưới chân như cưỡi gió lướt qua Yểm ra khỏi vương điện.

"Ngự thổ: Dời núi vây thành!"

Giữa ngón tay, nhất tờ bùa chú bay xuống, ký hiệu phía trên nhanh chóng biến mất, dũng mãnh tiến vào đất. Trong lúc đó, trước vương điện, một ngọn núi đột ngột mọc lên, phá vỡ cửa cung điện hùng vĩ, chặn lại đường đi.

Trên đỉnh gạch đá sụp xuống, Hoàng Bắc Nguyệt tránh né hòn đá, bay nhanh đến phòng Thiên Quỳ.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thiên Quỳ đương nhiên cũng cảm ứng được, trên mặt nhăn nhúm có một tia khiếp sợ, giương mắt nhìn nàng: "Ta cảm giác được khí tức vương tộc!"

Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì, một tay ôm ả đi.

"Ai tới?" Thiên Quỳ không hờn giận hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, vất vả nuốt ngụm máu tinh ngọt vừa dâng lên trong họng, nhưng không trả lời vào vấn đề mà hỏi ngược lại:"Thiên Quỳ, ngươi có bao nhiêu phần trung thành với Tu La vương?"

"Ngươi hỏi cái này làm gì?".

"Trả lời ta!" Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên quát chói tai.

Thiên Quỳ lắp bắp kinh hãi, chưa bao giờ có người hô quát ả như vật, cho dù là Tu La vương cũng có ba phần cung kính ả, nhưng nha đầu này dám......

Mặc dù vô lễ, nhưng hiện cảm giác nguyên khí rung chuyển bốn phía, hơn nữa bên khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt có vết máu, mơ hồ nói lên tình hình nghiêm trọng trước mắt.

Bởi vậy Thiên Quỳ nói:"Chỉ cần Tu La vương có Vương Tỉ trong tay, ta trung thành hoàn toàn."

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, nàng hiện tại đã hiểu vì sao Quân Ly muốn giết Âm Hậu, cướp Vương Tỉ, hóa ra hắn đã có kế hoạch sẵn từ trước.

Nghe thấy nàng cười lạnh, Thiên Quỳ càng nghi hoặc, suy nghĩ một chút, hỏi: "Chẳng lẽ Tu La vương đã trở về?"

"Ngươi đoán không sai." Hoàng Bắc Nguyệt xoa vết máu bên khóe miệng, tiếp tục hỏi: "Có một số việc bất thường, Minh đã chết, Phong Liên Dực không thể đoạn tình tuyệt ái. Nhưng vừa rồi Lệ Tà so chiêu cùng Yểm cho thấy thực lực Lệ Tà tăng mạnh, ta không rõ vì sao?"

Thiên Quỳ thản nhiên nói: "Rất đơn giản, Minh chết đi, nguyền rủa của Cây Kết Ngạnh bị phá hủy. Tu La vương không cần đoạn tình tuyệt ái, chỉ cần vứt bỏ lòng yêu thương thì có thể chính thức ký khế ước với Lệ Tà."

Bước chân chạy nhanh đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện đầy vẻ khiếp sợ, trong đầu hiện lên ánh mắt lạnh lùng vô tình của hắn khi nhìn mình vừa rồi.

"Ngươi làm sao vậy?" Thiên Quỳ ngẩng đầu liếc nàng, bất ngờ phát hiện hốc mắt của nha đầu kia hình như có chút đỏ lên.

Chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương, kiên định như nàng mà mắt cũng đỏ.

"Cái gì gọi là vứt bỏ yêu thương?" Bước chân chỉ dừng lại chốc lát, đầu óc của nàng liền tỉnh táo lại, tiếp tục chạy như điên về phía trước. Sau khi ra khỏi Thành Tu La thì lập tức triệu hồi Băng Linh Huyễn Điểu bay lên cao.

Đón gió lạnh, Thiên Quỳ lạnh lùng giải thích:"Trước khi có nguyền rủa từ Cây Kết Ngạnh, Thành Tu La không có đoạn tình tuyệt ái, nhưng điều kiện ký khế ước với Ma thú Vương tộc là không thể yêu người khác. Bởi vậy, các đời Tu La vương lựa chọn vương hậu đều tự mình lập khế ước, nếu yêu người đó sẽ bị khế ước phong ấn chính mình, trừ khi vương hậu chết thì phong ấn mới mở ra."

Thiên Quỳ vừa nói, chậm rãi nhìn nàng một cái:"Tuy nhiên, các đời Tu La vương rất ít sinh lòng ái mộ, vương hậu cũng không nhất định là người mình thích. Nhưng theo ta biết, mỗi một vị Tu La vương sinh lòng ái mộ đều có kết cục rất bi thảm. Cho nên ta cảm giác nếu hiện tại bệ hạ vứt bỏ yêu thương chính là lựa chọn thông minh."

"Đúng vậy, tại sao phải lãng phí tính mạng vô ích vì tình yêu không có tương lai chứ? Chờ lâu cũng không có kết quả phải không?" Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu mỉm cười, trong tích tắc, Thiên Quỳ nhìn thấy nước mắt nàng chảy xuống.

"Ngươi khóc cái gì?"

"Ta không khóc."

"Vậy cái gì rơi vào tóc ta?"

"Gió lớn quá."

Thiên Quỳ im lặng hồi lâu, một lát sau mới hỏi:"Tại sao ngươi muốn dẫn ta đi? Ngươi thật sự muốn giúp Quân Ly sao?"

"Để ngươi ở lại, Phong Liên Dực lúc này không có Vương Tỉ, nói vậy ngươi cũng sẽ không nghe lời hắn phải không?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh.

"Bệ hạ huyết thống thuần khiết, ta sẽ nghe theo ngài ấy. Nhưng nếu Quân Ly mang theo Vương Tỉ xuất hiện, sẽ không nhất định, dù sao Vương Tỉ mới là chỗ khế ước của bốn ma thú. Chỉ Lệ Tà mới trực tiếp ký khế ước cùng vương tộc."

"Cho nên để ngươi lại cũng vô dụng!" Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu đón gió, trong đầu loại bỏ những suy nghĩ lung tung, nhìn xa xa suy tính kế tiếp nên làm gì.

Trước tiên muốn đem Thiên Quỳ đi, kỳ thật nàng không nghĩ kĩ nên làm gì.

Chẳng qua lúc ấy trong tiềm thức cảm giác cửa ải quan trọng nhất là khế ước trên cổ tay do Hiên Viên Cẩn để lại nhất định không phải là đồ bỏ đi!

Nàng rất muốn biết khi bùa chú đầy đủ thì sẽ phát sinh cái gì, bởi vậy trước tiên nghĩ mang Thiên Quỳ đi!

"Kế tiếp, ngươi muốn đi đâu?" Thiên Quỳ nhắm mắt lại hỏi.

"Đi một nơi mà Quân Ly không tìm được." Trong lòng dự định một chút, Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên mở miệng.

"A?" Thiên Quỳ đầy hứng thú,"Thiên hạ to lớn, chỗ nào có thể tránh được mắt hắn."

Hoàng Bắc Nguyệt nhếch khóe miệng: "Tư U Cảnh!"

Thiên Quỳ ngẩn ra, lập tức trầm ngâm trong chốc lát, rối rắm nhíu mày càng chặt,"Chưa từng có người đi đến Tư U Cảnh, ngươi biết đi đường nào sao?"

"Không biết có thể hỏi a."

"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cho rằng Tư U Cảnh là chỗ nào? Chợ sao?" Thiên Quỳ khinh thường cười lạnh.

Hoàng Bắc Nguyệt chớp mi, nếu là chợ, nàng thật sự muốn tính toán kỹ một chút, dù sao chợ lớn như vậy, nàng đúng là chưa bao giờ đi qua.

Không phải nàng được chiều chuộng, mà là từ nhỏ sống trong cảnh huấn luyện tràn ngập tàn khốc cùng lãnh huyết báo thù, làm sao có thời giờ thảnh thơi đi dạo chợ?

Có một lần ở Mo-ro-co chấp hành nhiệm vụ, vừa đói vừa mệt mỏi trở lại khách sạn, phát hiện trong tủ lạnh có nửa cái sandwich ăn dở từ ba ngày trước, nàng ngấu nghiến ăn hết, sau đó ngã lăn ra ngủ, trong mộng cũng cảm giác thỏa mãn với cuộc sống.

Khi đó là lúc hai, ba giờ sáng, nàng không có thời gian chờ phục vụ mang cơm lên, ai có thể hiểu ba ngày ba đêm không chợp mắt, chỉ uống thuốc để duy trì thể lực khổ cực đến mức nào?

Cho nên, không phải mỗi sát thủ đều có danh hiệu N, thần thông đến mức ngay cả siêu thị khi nào khuyến mại mua một túi khoai chiên được tặng thêm một cũng biết.

Nghĩ về cuộc sống khắc nghiệt trong quá khứ, trở lại thực tại, Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười: "Ở thời đại này, khế ước đúng là thứ tốt, một khi cùng người lập khế ước, chỉ cần khế ước chưa hoàn thành là có thể theo khế ước tìm được hắn!".

Nghe vậy, Thiên Quỳ liền hiểu rõ ý tứ của nàng, giật mình hỏi: "Ngươi lập khế ước với người nào trong Tư U Cảnh?"

"Lôi Nộ."

"Xem ra ta đã coi thường ngươi." Thiên Quỳ không còn lo lắng, nha đầu kia làm người ta vừa vui mừng vừa sợ hãi cuống quít.

Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ bả vai Băng Linh Huyễn Điểu, đưa tay chỉ về hướng tây "Băng, bay thẳng về hướng kia."

Băng Linh Huyễn Điểu gật đầu, cánh rung lên, nghiêng người trong không trung, tốc độ bay nhanh chuyển sang hướng Tây.

Chiều tà dần buông xuống, ánh sáng sặc sỡ chiếu vào hàn băng tuyết trắng trên người nó, tạo ra vô số sắc thái sặc sỡ, đôi cánh băng khổng lồ xõa ra, không chùn bước nhào vào nắng chiều.

*** Bắc Nguyệt hoàng triều ***