Ngoài cửa sổ trời đã sáng.

Lặng lẽ thở dài một hơi, xem ra đúng là tâm tình quá khẩn trương, suy nghĩ nhiều quá.

Nguyệt Dạ xoa huyệt Thái Dương đứng lên, đại khái ngủ không được ngon giấc, mí mắt nhảy liên tục, giật mình một cái, nàng đột nhiên mở cửa lao ra!

Ngoài căn phòng của Bắc Nguyệt quận chúa, thủ vệ vừa vặn đổi thành A Tát Lôi cùng một thiếu niên ít tuổi nhất, hai người tinh thần chấn hưng đứng, không hề có chuyện gì xảy ra.

Nguyệt Dạ thở hồng hộc đứng trong viện, suy nghĩ nhiều quá, nhất định là suy nghĩ nhiều quá.

"Vương, dậy sớm vậy sao?" A Tát Lôi cười hỏi.

Nguyệt Dạ lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, cười gật đầu: "Khổ cực các ngươi, ban đêm không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Vương yên tâm, không có chuyện gì xảy ra cả."

Nguyệt Dạ đi qua, A Tát Lôi một bên mở cửa, một bên quay đầu lại nhìn nàng nói: "Nến Đỏ đã trở về, cô ấy đã nói cho Thái tử Chiến Dã, thái tử bảo vương cứ thoải mái làm việc, không cần lo lắng những chuyện khác."

Cửa phòng không khóa, chỉ cần đẩy một chút sẽ mở, nhưng A Tát Lôi dùng sức đẩy cũng không ra liền nghi hoặc.

"Chẳng lẽ khóa trái từ bên trong?" Người của bọn họ ngày đêm thủ vệ, Bắc Nguyệt quận chúa nếu khóa cửa thì nhất định bọn họ sẽ nghe được động tĩnh.

Cho nên không thể bị khóa! Nhất định là bị thứ gì đó chống đỡ!

A Tát Lôi trên tay âm thầm ngưng tụ nguyên khí đẩy ra, nhìn thấy bộ dáng của hắn, Nguyệt Dạ đã sớm nhíu mi, nghĩ đến cái gì đó lập tức hô: "Đừng đẩy..."

Vừa dứt lời, A Tát Lôi đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bị một ực lượng phản chấn hất ra.

Lực lượng quá mạnh mẽ, sau khi A Tát Lôi rơi xuống đất trực tiếp nhổ ra một bãi máu.

Mà cánh cửa kia cũng bị lực lượng đánh văng ra, tưởng rằng sẽ chứng kiến hình ảnh kinh tâm động phách nên Nguyệt Dạ phản xạ có điều kiện híp mắt lại.

Song, trong phòng rất bình tĩnh, liếc mắt nhìn qua cũng không có chỗ nào bất thường.

Để thiếu niên nâng A Tát Lôi dậy, nàng đi tới cửa.

"Chủ nhân cẩn thận một chút, lực lượng rất khổng lồ." A Tát Lôi đỡ ngực đau nhức, cắn răng nói.

"Là kết giới." Nguyệt Dạ đi tới cửa, giơ tay lên, nhẹ nhàng đụng vào một vách tường vô hình.

Không dùng sức mạnh với kết giới thì kết giới cũng sẽ không chủ động công kích.

Cho nên, kết giới này chỉ phòng ngừa quấy rầy mà không chủ động đánh người.

Là ai bày kết giới ở bên trong?

"Nến Đỏ, gọi Tiểu Đăng Lung lại đây!" Nguyệt Dạ thử một chút trên kết giới, khuôn mặt bình tĩnh nói.

Kết giới có sức mạnh cường đại như vậy, ngay cả nàng cũng không đánh mở được.

Nến Đỏ rất nhanh đem Tiểu Đăng Lung đến. Cô ấy là kết giới sư xuất sắc, vừa nhìn nguyên khí giao động trên kết giới liền cau mày nói: "Là ma thú!"

"Chẳng lẽ là Quân Ly?" Nến Đỏ biến sắc, ý nghĩ đầu tiên chính là do thần nhập ma Linh tôn Quân Ly!

"Mở ra!" Nguyệt Dạ nhăn mặt, nhìn Tiểu Đăng Lung kết ấn, trong đầu đột nhiên trống rỗng, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy dựng, cả hai tròng đỏ lên khiến người ta sợ hãi!

Chờ kết giới mở ra một lỗ hổng, Nguyệt Dạ lập tức vọt vào!

Đi qua bình phong, tới phòng ngủ, đập vào mắt là vô số ký hiệu phức tạp, toàn bộ lấy máu tươi viết trên sàn nhà, trên bình phong, trên vách tường, thậm chí trên xà ngang phòng ốc.

Trong nháy mắt hơi thở nghẹn trong cổ họng, trống ngực nhanh đến khó tin.

Bước chân vội vã đi vào, Bắc Nguyệt quận chúa nằm trên giường, phía trên áo lót màu trắng cũng vẽ đầy ký hiệu, một chiếc gương tròn đặt trên ngực nàng.

Trên mặt đất một bình sứ vỡ nát, rơi ra hai khối máu chảy đầm đìa, đúng là con ngươi Tiêu Linh mà hôm qua nàng mang về.

Bởi vì vật trả giá cho Thuật Dời đi cùng người thi triển ở cùng nhau sẽ sinh ra cảm ứng, là việc tốt để thi hành Thuật Dời đi, bởi vậy nàng đặt bình sứ trêng.

Nàng đi tới bên giường, nhìn sắc mặt Bắc Nguyệt quận chúa an tường ngủ, ngực thở phập phồng cũng biết cô ấy bình yên vô sự.

Ánh mắt nhìn xung quanh phòng, rốt cuộc thấy bên kia giường, một mảnh góc áo yêu hồng.

Nàng lập tức nhảy qua, đời này có thể nói, nàng tuyệt đối không muốn thấy một màn như vậy.

"Yểm!"

Nam nhân yêu nghiệt vẻ mặt tái nhợt ngã bên giường, hai mắt đóng chặt, sợi tóc bừa bộn tỏa ra, trên quần áo đều là máu, hắn là người trọng hình thức, chưa bao giờ để mình chật vật như vậy.

Như vậy sẽ không đẹp a!

Mười đầu ngón tay đều có vết thương, đã ngưng kết thành sẹo.

Nguyệt Dạ nâng hắn dậy, nhẹ nhàng lay động thân thể hắn "Yểm! Yểm!"

Mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng gọi thế nào cũng không có bất kỳ hồi đáp nào.

Tựa như trước kia ở trong hắc thủy cấm lao giận dỗi nàng, hắn trốn đi, mặc kệ nàng gọi thế nào hắn cũng không lên tiếng.

"Ngươi đừng giận dỗi, ta sai rồi còn không được sao?"

Nến Đỏ cùng đám người A Tát Lôi đi theo vào thấy một màn như vậy đều cả kinh trợn mắt há miệng, không thốt lên lời.

Nến Đỏ nhìn ký hiệu chung quanh, kinh hô: "Đây là Thuật Dời đi a!"

Nguyệt Dạ đột nhiên cúi đầu, chôn mặt vào vai hắn, "Nó lấy đi của ngươi cái gì?"

Nến Đỏ cúi đầu nhìn thấy bình sứ vỡ nát trên mặt đất, thoáng cái hít vào một luồng lương khí "Không phải hai mắt thì là cái gì?"

Trái tim như chìm vào đáy cốc, Nguyệt Dạ dùng tiềm thức thăm dò mạch đập của Yểm, trừ chút suy yếu thì không có chỗ gì bất thường.

Dù vậy nhưng nàng không thể thực sự an bình được.

Nếu thi hành Thuật Dời đi, hai mắt của Tiêu Linh không có tác dụng thì Yểm rốt cuộc mất đi cái gì?

Trừ ngón tay thì toàn thân hắn bình yên vô sự, nội tạng vẫn tốt, nàng thật sự không hiểu rốt cuộc hắn bị làm sao?

"Yểm?" Liên tục kêu nhiều lần, hắn tựa như ngủ thiếp đi, không hề đáp lại, Nguyệt Dạ dùng rất nhiều cách, kể cả lấy nguyên khí bản thân đưa vào người hắn, nhưng mỗi lần đi vào đều hoàn toàn bị bài xích ra.

Thân thể của hắn không tiếp thụ bất cứ quấy nhiễu gì từ ngoại giới, bất giác ngủ say.

Rốt cuộc là tại sao lại thế này?

Thử nhiều cách không có tác dụng gì, Nguyệt Dạ đành buông tha, nàng không biết thuật chuyển sinh, xem ra phải tìm cơ hội nói chuyện với Mạnh Kỳ Thiên.

"Chủ nhân, cô ấy tỉnh dậy." Nhìn thấy nàng nhíu mày suy nghĩ sâu xa, Nến Đỏ cũng không dám lớn tiếng.

Nguyệt Dạ ngẩng đầu, nhìn thấy Bắc Nguyệt quận chúa ngủ trên giường động đậy, sau đó lông mi cong dài chậm rãi mở ra, lộ ra ánh nhìn trong suốt.

Đại khái là chưa quen ánh sáng xung quanh, lúc nàng mở mắt ra liền lập tức nhắm lại.

Lặng im hồi lâu mới cẩn thận mở to mắt, mờ mịt nhìn chung quanh.

Nến Đỏ đứng ở trước mặt nàng, mỉm cười với nàng.

Bắc Nguyệt quận chúa rụt thân thể, nhỏ giọng hỏi: "Đây, đây là đâu? Đôi mắt của ta......"

Đợi nàng chậm rãi thấy rõ tình huống trong phòng, trên vách tường cùng sàn nhà đầy huyết chú quái dị khiến nàng sợ đến tái mặt, thân thể cuộn lại, cuống quít lui về phía sau.

Giường lớn như vậy, nàng thoáng cái lùi tới bên bờ, thân thể vừa lệch ra suýt ngã xuống.

Nguyệt Dạ giơ tay lên đỡ nàng, giật mình thấy sau lưng có người, Bắc Nguyệt quận chúa lập tức sợ hãi hô to: "Đừng có giết ta! Van cầu các ngươi!"

Nhìn bộ dáng cô ấy nhu nhược nhát gan như vậy, Nguyệt Dạ đột nhiên cảm giác bi ai, quá khứ nàng cố gắng như vậy, hiện tại cũng liều lĩnh dọn đường cho cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn... không hiểu chút nào sao?

Thế lực phía sau cô ấy, đưa mắt cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng không ai sánh vai vai được, ai dám đắc tội thì chỉ có chết.

Yểm vì cô ấy biến thành như vậy, nhưng cứu được ánh mắt của cô ấy chứ không có cách nào cứu được suy nghĩ trong lòng cô ấy.

"Đừng sợ." Nguyệt Dạ hít sâu một hơi, giọng nói chậm rãi bình tĩnh trở lại "Ta là Hí Thiên, được Thái tử Chiến Dã nhờ vả, điều trị mắt cho quận chúa."

Bắc Nguyệt quận chúa ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu đánh giá nàng.

Thiếu nữ trước mắt cùng tuổi với nàng, tóc đen như mực, làn da trắng nõn, đôi mắt đen nhánh thanh lạnh khiếp người, khí tức cường giả trên người khiến kẻ khác cảm phục giống như vương giả, nhìn mà phát khiếp.

Nghe được cái tên Chiến Dã, nàng lớn gan hơn một chút: "Ngươi thật sự là Hí Thiên?"

"Giọng nói của ta, quận chúa không nhận ra sao?" Nguyệt Dạ cố gắng nói dịu dàng: "Ngươi bây giờ có thể nhìn thấy ta, ít nhất nói rõ ta thật sự giúp được ngươi."

"Ta thấy" Bắc Nguyệt quận chúa ngượng ngùng gật đầu, ngón tay cẩn thận sờ soạng hai mắt của mình "Ngại quá, vừa rồi ta......"

"Không sao, ngươi có thể nhìn thấy là tốt rồi." Nguyệt Dạ quay đầu ra hiệu với Nến Đỏ, Nến Đỏ hiểu ý nói: "Quận chúa nếu có thể nhìn thấy, trước hết ta tiễn ngài trở về, để tránh thái tử điện hạ cùng thiếu gia Lạc Lạc lo lắng."

Bắc Nguyệt quận chúa nghe lời gật đầu, tựa vào tay Nến Đỏ rời khỏi giường, bởi vì có thể nhìn thấy nên hắn trong lòng nhảy nhót.

"Hí Thiên đại nhân, cám ơn ngươi! Ta......"

"Không cần cám ơn ta, đây là trách nhiệm của ta."

Trách nhiệm?

Bắc Nguyệt quận chúa hơi mê hoặc muốn hỏi nàng, nhưng nhìn khí tràng lạnh lùng trên người nàng liền khiếp đảm không dám mở miệng, chậm rãi đi theo Nến Đỏ ra ngoài.