Gần 10 ngày sau Bách Lý Mạch đến Thiên Long quốc. Vừa đến biên giới nàng đã hay tin nên sáng nay ở nhà chờ Bách Lý Mạch đến,

Mỗ nào đó tất nhiên làm vệ sĩ rồi, đùa sao? Làm gì có chuyện hắn để Ly Nhi ở một mình với tên ngụy quân tử đó chứ. Đương nhiên một tất không rời bảo vệ nương tử rồi.

Lúc Bách Lý Mạch đến Nhược Ly đã ngồi trong khách sảnh rồi

"Sư huynh, huynh đến rồi sao? đi đường Có mệt không? "

"Ta chịu được, còn muội Thế nào rồi, vẫn tốt chứ? "

" hoàn hảo ah, muội tốt lắm huynh không cần lo cho muội, Muội đưa huynh đi nghỉ ngơi, một chút nữa dùng cơm muội sẽ cho người đến gọi huynh "

" vậy cũng được" gật đầu rồi bước theo Nhược Ly.

" Huynh nghỉ chút đi"

" Nhược Nhi có phải xảy ra chuyện gì không? " Bách Lý Mạch nắm lấy tay Nhược Ly hỏi.

"muội định sẽ nói với huynh sau, đi theo muội" Rồi cùng Lãnh Thế Tuyệt bước đi. Đến nhà lao Vương Phủ,

Bách lý Mạch trong lòng mắng hàng ngàn hàng trăm lần Bách Lý linh ngu xuẩn, chỉ như vậy cũng không làm được.

Nhưng sắc mặt vẫn bình thường hơi nghi hoặc mà thôi. Đến trước phòng giam nàng ta Nhược Ly và Lãnh Thế Tuyệt dừng lại.

" đến rồi "

" tiện nhân ngươi, ngươi muốn làm gì ta? Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài!!! " nàng ta như điên hét lên

" linh Lan? " Bách Lý Mạch hơi giật mình gọi , lúc này nàng ta mới giật mình nhìn thấy Bách Lý Mạch

" ca ca nàng ta là ác quỷ nàng ta muốn giết chết muội, ca phải cứu cứu muội ra, muội muốn ra ngoài! " gào khóc lên nhào qua Bách Lý Mạch cách một tần song sắc muốn bắt lấy tay Bách Lý Mạch nhưng hắn đứng hơi xa nên chỉ nắm được góc áo.

" Ta có thể biết chuyện gì đã xảy ra hay không? " không biết vì đang lo lắng hay vì Chán ghét cái tay kia mà khẽ nhíu mày hỏi.

" nàng ta dẫn Thế Tuyệt vào hang động hợp mưu cùng thích khách muốn giết Thế Tuyệt. Rồi lại sử dụng khổ nhục kế khiến bản thân bị thương, lúc đầu vì lo lắng nên ta cũng không để ý, vết thương đó chỉ làm cho máu chảy mà không tổn thương gì đến nàng ta. Sau đó lại bỏ mê dược nhưng liều lượng lại gấp 3-4 lần, nếu nội công Thế Tuyệt không cao đã tán mạng rồi. Ta chỉ muốn huynh biết chuyện đã xảy ra chứ không muốn huynh xen vào, huynh có hiểu không? "

Nhược Ly nhìn thẳng Bách Lý Mạch nói từng lời. Đây đã là nhượng bộ của nàng vì nể tình sư huynh, nếu người khác nàng mới lười giải thích.

Bách Lý Mạch biết những gì Nhược Ly muốn làm dù sư phụ cũng không thể ngăn lại, Nàng như vậy là tốt hay xấu đây?

Hắn đương nhiên không xen vào quyết định của nàng, nhưng phải làm cho ả ta im miệng không được nói lung tung với Nhược Nhi.

"Muội có thể cho chúng ta nói chuyện riêng một lát được không?" nhìn Nhược Ly mở miệng

" có thể " Nhược Ly gật đầu rồi bước ra ngoài.

"Ca ca phải cứu muội, muội muốn về nhà "

"Được rồi đừng khóc, ngoan đi! Ca sẽ Cứu muội ra nhưng tạm thời muội phải chịu khó ở lại đây, cầm lấy cái này. Đây là giả tử đan. Muội uống vào sẽ như là đã chết, lúc đó ta sẽ tìm mọi cách đưa muội ra ngoài. Chỉ cần 3 ngày sau uống giải dược muội sẽ không sao "

Nhìn quanh thấy không có ai mới nhét vào tay Linh Lan một viên thuốc nhỏ xíu.

"Thật sẽ không sao? " Linh Lan hơi nghi hoặc hỏi

"Đây là cách duy nhất đưa muội ra ngoài, nếu không cho dù ta có cướp ngục cũng sẽ không mang muội ra được. Suy nghĩ đi ta sao lại muốn hại muội " Bách Lý Mạch phẩy tay áo tức giận hỏi lại

"Không có. " linh Lan lắc đầu

"Hai hay ba ngày nữa muội hẳn uống, ta trong hai ba ngày này tìm thương lượng với Nhược Nhi, với lại lúc đó ta sắp lên đường về sẽ thuận tiện hơn để đưa muội đi . Hiểu rõ chưa? "

"Đã rõ, ca ca phải bảo trọng long thể "

"Ân!Ta biết, uỷ khuất muội rồi, ta phải đi trước "

"Ca đi đi " vừa quay mặt đi trên mặt đã không còn thương tiếc và ôn nhu mà là âm trầm Lãnh lẻo.

Đừng oán ta, ngươi không làm tròn sứ mệnh của mình giữ lại làm gì?. Đến địa ngục mơ giấc mơ Hoàng hậu của ngươi đi. Hắn vẫn biết nàng nghĩ gì, người có tham vọng là một con cờ tốt, không phải sao?

"xin lỗi Nhược Nhi, muội muội ta lại làm ra chuyện như vậy, ta thật không mặt mũi nào để đối diện với muội, ta..."

"Được rồi sư huynh, muội không trách huynh dù sao huynh không liên quan đến việc này, đừng tự trách " Nhược Ly cười cười nói.

" Ta thật không còn mặt mũi nữa, lẽ ra ta không nên mang muội ấy đến đây. "

"Muội không trách huynh. Thật đó "

"Huynh biết mình quá đáng, nhưng muội xem như vì huynh tha thứ muội ấy một lần có được không? " Hơi thở của Nhược Ly lạnh đi vài phần

"Muội nghĩ huynh là người hiểu rõ muội nhất sao lại còn nói điều này? "

"Huynh biết, nhưng muội ấy là em gái duy nhất của ta, ta không muốn nhìn muội giết chết muội ấy "

"Muội sẽ không giết nàng ta, đây là nhượng bộ cuối cùng " Nhược Ly nhìn thẳng vào Bách Lý Mạch rõ ràng từng tiếng.

Bách Lý Mạch im lặng không nói gì thêm, cũng như đồng ý.

Nhược Ly đang suy tính làm cách nào mà không để cho Bách Lý Mạch biết được sơ hở, chỉ có một cách thôi.

Nàng đến Ám Dạ các tìm Ám Cửu, xuất ra một loại dung dịch mà nàng điều chế có thể thay đổi dung mạo, chính là dịch dung nhưng không phải là làm một cái mặt nạ rồi đắp lên mặt

Mà là dùng dung dịch thay đổi dung mạo vẽ lên mặt đến khi khô lại mới sử dụng một số dụng cụ chỉnh sửa lại cho nên vẫn có cảm giác mềm mại mà không cứng nhắc.

Chỉ có thuốc giải mới rửa ra được. Lúc cười nói đến nhiệt độ đều hiện rõ, nếu như đang nóng sẽ chảy mồ hôi.

Sau khi hoá trang cho Ám Cửu xong vì không muốn có sơ hở nàng dùng nhiếp hồn thuật thôi miên Ám Cửu

Nếu muốn giả dạng, phải làm như thật muốn lừa người trước tiên phải lừa chính mình, muốn không có sơ hở phải để nàng ta tin mình là Phượng Tử Vũ

"Ngươi tên là Phượng Tử Vũ, con gái của Phượng Gia chủ Phượng Bất Hối, lên 5 tuổi ngươi bị bắt cóc, Được một lão quái cứu đi nhưng lúc té xuống vách đá bị thương ở đầu, ngươi bị thương rất nặng, cửu tử nhất sinh, nhưng rất may ngươi không chết, nhưng ngươi không nhớ chuyện lúc nhỏ, đến lúc đi ngang qua Tử Nguyệt thành vào hơn nửa năm trước ngươi mới vô tình nhớ lại.

Nhưng lúc đó Phượng Gia đã là dĩ vãng, chỉ biết Phượng Gia trong một đã bị diệt sát. Vì muốn điều tra chuyện về Phượng Gia mới đến Ám Dạ các mua tin tức, cuối cùng biết được hành tung cuối cùng của Phượng Tiếu là ở dãi núi của vách vực Đoạn Nhai. Ngươi tìm 3 mất tháng mới đến được dược cốc, đường rất khó đi vực đá cheo leo, ngươi mất rất, rất là nhiều công sức mới đến được dược cốc "

Hơi Ngừng lại nhìn Ám Cửu trán đổ mồ hôi nhỏ giọt gương mặt đầy thống khổ sau đó lại mừng rỡ

"Nhưng đến nơi chỉ là một ngôi nhà gỗ, không một ai cả, ngươi đã tìm kiếm suốt một ngày mới tìm được mộ của Tiếu thúc thúc, ngươi rất đau khổ, tại sao?

Tại sao mọi người lại chết hết chỉ còn lại một mình, người thân cuối cùng của mình chỉ còn một nấm mồ xanh cỏ, Tiếu thúc thúc đã mất rồi người duy nhất biết sự thật về huyết án Phượng Gia đã mất rồi, phải làm sao đây?

Ai sẽ cho mình biết được chuyện năm đó, rốt cuộc là ai đã ra tay với Phượng Gia? Vì sao? Nhất định phải tìm ra hung thủ, dù chỉ còn một hơi thở cũng phải tìm ra thủ phạm trả lại mối huyết hải thâm cừu này. Ngươi rất hận, ngươi muốn bọn chúng nợ máu trả máu "

Mỗi lời Nhược Ly nói ra điều khắc sâu vào tiềm thức của Ám Cửu nên gọi nàng là Phượng Tử Vũ, nàng từ bây giờ sẽ là Phượng Tử Vũ một người mang trên người huyết hải thâm cừu, một lòng một dạ chỉ muốn báo thù.

"Ngươi là ai?" Nhược Ly nhẹ hỏi

"Phượng Tử Vũ con gái của Phượng Gia Phượng Bất Hối "

"Ngươi nói dối, rõ ràng con gái của Phượng Gia Phượng Bất Hối đã chết " Nhược Ly vặn hỏi

"Ta là Phượng Tử Vũ, là con của Phượng Bất Hối, lúc nhỏ ta bị bắc cóc, đã suýt chết nhưng sư phụ đã cứu ta, lần trước đi qua Tử Nguyệt thành ta mới nhớ mình là Phượng Tử Vũ, ta chính là Phượng Tử Vũ "

"Ngươi làm sao tới dược cốc? "

"Ta đến Ám Dạ các mua tin tức, người cuối cùng của Phượng Gia là Phượng Tiếu thúc thúc lần cuối cùng xuất hiện là ở vách Đoạn Nhai, ta ở đó tìm kiếm suốt 3 tháng mới tìm được một cốc, ta nghĩ đó hẳn là dược cốc mà người ta vẫn nói, ta tìm một ngày mới tìm được mộ của Tiếu thúc thúc "

"Ngươi lại nghe nói Chiến Vương phi là ở Dược Cốc cứu được Chiến Vương Gia, có thể là người đã chôn cất Tiếu thúc thúc nên mới đến tìm Chiến Vương phi, " Nhược Ly lại nói thêm một số thứ liên quan rồi mới nhẹ nói

"Bây giờ ngươi rất mệt, muốn ngủ, sáng hôm sau khi ngươi tỉnh dậy sẽ đến tìm Chiến Vương phi" Nhược Ly vừa dứt lời thì Phượng Tử Vũ đã nhắm mắt ngủ mất.

"Đưa nàng ta đến khách điếm đi " Nhược Ly phân phó. Nàng phải làm không một khe hở, để Ám Cửu làm thế thân phận này ngoài sáng, nàng sẽ dễ dàng quan sát và hành động hơn