Ly Nhi, thân phận của ta thật ra là Tam Vương Gia của Thiên Long quốc. Vừa nói vừa lo lắng nhìn Nhược Ly.

Có liên quan gì đến ta?

Hắn nghẹn họng, Nàng thật không liên quan gì đến ta . bởi vì nàng căn bản không quan tâm ta. Nên nàng mới không cần biết, cũng đúng từ đầu nàng đã không thèm hỏi thân phận của ta.

Ách nàng đâu có nghĩ vậy ah. Tên ngốc này lại suy nghĩ lung tung ah.

Ngốc thật! Nhưng nàng thật thích.

Gõ lên trán hắn một cái. Nói ngốc cái gì đó? Thân phận của chàng thì có liên quan gì đến ta? Người ta thích là chàng chứ không phải thân phận của chàng.

Đưa tay nâng mặt của hắn lên đối diện với nàng, nhìn thẳng vào mắt hắn nghiêm túc nói..Ta thích chính là con người của chàng. Chàng đã hiểu chưa??

Đưa tay cầm chậc tay nàng Hắn nụ cười rồi gật gật đầu.

Đã hiểu!

Nếu lần sau còn nói như vậy ta sẽ giận.

Tuân lệnh, Nương Tử!

Xì ai nói sẽ gả cho chàng? Chúng ta quen thân sao? Nhược Ly chơi xấu.

Nhưng biết làm sao đây? àng nhìn thấy hết thân thể ta,nàng phải chịu trách nhiệm.. Thần sắc uỷ khuất nhìn nàng...

Ách hình như có chuyện này thiệt nha. Vậy phải nói lại 2 ngày trước rồi..chuyện là hôm đó trăng rất đẹp ah đây là dưới vực nên thường thường trăng hầu như không sáng tới.

Chỉ những ngày trăng cực sáng ở dưới cốc mới nhìn thấy mà thôi. Hôm đó là ngày trăng sáng Nhược Ly mới định rủ Lãnh Thế Tuyệt ngắm Trăng.

Nhưng tới phòng hắn thì lại không thấy đâu. Nên nàng đi một mình, bình thường nàng thích leo lên tàng cây cao để ngắm ah.

Nhưng cây cao nhất chính là cây cổ thụ bên hồ ah. Nên nàng dùng kinh công nhẹ nhàng lướt đến trên cây ngồi ngắm trăng.

Ngắm được một lúc nàng mới nghe được tiếng nước nên dời tầm mắt nhìn vào hồ oh..

Quả nhiên cảnh đẹp hơn trăng ah. Chỉ thấy dưới nước một thân hình thon dài cường tráng, mái tóc ướt đẫm dán vào sau lưng. Lộ ra thân hình màu đồng mê người

Hắn bỗng xoay người là Lãnh Thế Tuyệt! Gương mặt hại nước hại dân ah.

Yêu nghiệt! Nàng thấp giọng mắng .

tầm mắt nàng di chuyển xuống theo giọt nước từ trên tóc lăn xuống cổ, vai, ngực, cơ ngực rắn chắc ah.

Nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt .

lại xuống chút nữa là bụng sáu múi eo thon ah.

Nàng thật không phải sắc nữ ah...nàng hét lên trong lòng...

Lại xuống chút nữa ặc không có? Người đâu?

Trong lúc nàng đang yy trong lòng hắn đã bước lên bờ lấy áo ngoài khoác vào đang bước đến gốc cây nàng ngồi ah...

Đôi mắt hơi nheo lại môi thì nhếch lên một nụ cười làm chết người không đền mạng ah.

Nhìn vừa ý sao?? Giọng nói quyến rủ, Hắn khiêu mi nhìn nàng tươi cười hỏi.

Vừa ý rất vừa ý. Gật Gật đầu Vô ý thức trả lời.

Ha ha ha nhìn bộ dạng sắc nữ của nàng thật đáng yêu chết được ah . Cũng có chút hãnh diện ah. Rất mai hắn có bộ dạng làm cho nàng Hoa si.

Nếu lúc trước ai dám nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy chắc giờ đầu lìa khỏi cổ rồi ah.

Lấy lại tinh thần mới biết nàng vừa bị trêu ghẹo nữa ah.

Tên này cứ lấy bộ mặt yêu nghiệt mê hoặc nàng, đáng ghét hổ không trổ tài tưởng mèo bệnh ah??

Phi thân xuống đất bước lại gần hắn ánh mắt quét từ trên xuống dưới dừng ở bụng hắn.

Thần sắc tiếc nuối.

Đáng tiếc ah! Nếu xuống thêm chút nữa sẽ cực kỳ vừa ý ...

Ánh mắt vẫn quét tới quét lui trên người hắn giống như nhìn xuyên y phục hắn vậy,

Nàng! Nàng! Hắn lắp bắp nói. Nàng Phải chịu trách nhiệm với ta

Ánh mắt uỷ khuất nhìn nàng chầm chầm ah. Giống như ánh mắt thiếu nữ bị tên ác bá nhìn thấy hết,rồi không chịu trách nhiệm ánh mắt uỷ khuất cực kỳ ah .

ách trễ rồi ta phải về ngủ. Nói xong dùng kinh công chạy trối chết về nhà ah.

Phía sau nhìn bóng lưng nàng lúng túng hắn cười ra tiếng vang vọng luôn.

Kết thúc hồi tưởng.

Nàng hận nghiến răng nghiến lợi ah . lại dám chọc ghẹo nàng.

Ân tiểu Mỹ nhân chàng muốn ta chịu thế nào vừa nói vừa thổi hơi vào tai hắn...

Lòng hắn như có mèo cào cào ah..thật ngứa.

Vậy nàng lấy thân trả cho ta . ta cũng giao ta cho nàng, thế nào?

Được, nhưng mà...chỉ được phép nhìn ta,không cho nhìn người khác. Vĩnh viễn!

Được! không thay đổi.

Thành giao! Cái này thưởng cho chàng vừa dứt lời Chụt một cái lên môi hắn sao đó lập tức xoay người đi mất.

Ngẩn người triệt để ah. Tay sờ lên môi vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại Tuyệt vời ah...hắn ngây ngốc đứng cười cả buổi ah.

Sáng hôm sau lúc Nhìn nàng không tự chủ cứ ngắm nhìn môi nàng, thật mềm ah.

Thấy ánh mắt trắng trợn của hắn cứ nhìn môi nàng cười, hai người Lãnh Nhất và Lãnh Tứ dùng đầu gối cũng biết tối qua hai người đã làm gì tốt nha.

Dù da mặt có dày cũng không chịu nổi ánh mắt 3 người cứ ái muội nhìn nàng Nga. Trong đó còn có một ánh mắt nóng bỏng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng nữa chứ.

Ăn thật nhanh cho xong nàng tìm cớ ra ngoài hái thuốc . Nhưng hôm nay người nào đó không bỏ qua cho nàng ah.

Nàng ăn nhanh hắn cũng nhanh, nàng đi hái thuốc còn hắn đi sau lưng nhìn nàng.

Biết vậy tối qua không hôn hắn ah.Cái này gọi là hối hận muộn màng...

"Chàng rốt cục theo ta làm gì?"

"nhìn nàng "

"mặc kệ chàng " nói hết nỗi rồi... Ah đây là cảm giác bê đá đập vào chân mình sao? Nửa canh giờ sao.

"Chàng nói rõ cho ta,chàng muốn cái gì??" nàng nổi nóng rồi nha. Hắn chột dạ nhìn nàng..

"Không, không có"

" vậy chàng theo sau ta làm gì?" rảnh quá sao?

"Nói! hay lập tức trở về đừng phiền ta."

"nhưng mà nàng sẽ không đồng ý nên thôi đi, ta chỉ nhìn nàng" thần sắc nàng không đồng ý ta sẽ nhìn....

Khoé môi nàng giật giật..tên này đang giở trò vô lại. Mặc kệ,

"đồng ý! Chàng muốn gì ta cũng đồng ý hết " nàng bó tay rồi.

"Thật, nàng không đổi ý sao?" thần sắc tội nghiệp như đứa bé thấy món ăn ngon vừa muốn ăn nhưng lại sợ bị mắng, rất phân vân.

"Thật không gạt chàng"

"Vậy nàng qua đây đi" cứ như sợ nàng nuốt lời vậy.

"Rồi bây..... " lời nói tiếp theo bị hắn nuốt luôn vào bụng rồi chặn ngang môi nàng Vừa liếm vừa cắn như muốn nuốt luôn nàng vậy.

Ukm.. Buông... Thừa dịp nàng mở miệng dùng lưỡi chen vào trong miệng nàng đầu lưỡi quấn quýt chơi đùa trong miệng nàng lâu lâu lại dùng răng cắn nhẹ Khiến nàng như nhũn ra.

Không biết qua bao lâu hình như cảm thấy nàng hít thở không thông mới lưu luyến buông môi nàng ra, còn kéo theo một sợi chỉ bạc ái muội.

Nàng vô lực dựa vào người hắn hít thở từng ngụm từng ngụm không khí... Nhìn nàng lúc này tim hắn rất ngứa ah.. Sắc mặt thì ửng hồng đôi mắt phủ sương mơ màng còn cánh môi vì bị hắn gặm cắn mà sưng đỏ ah.

Thật quyến rũ chết người. Nàng đây là muốn cái mạng già của hắn mà. Cũng bất chấp nàng đang hít thở liền cuối đầu ngậm lấy môi nàng tiếp tục hôn sâu.

Một lúc lâu sau hai người mới tách nhau ra. Thở dốc một lúc mới lấy lại bình tĩnh. Mặt Nhược Ly vẫn còn đỏ hồng, hô hấp hỗn loạn.

"Chàng là đồ hỗn đản, vô lại, xấu xa. Chán ghét chàng! dám ăn đậu hủ của ta, đáng ghét!"

Mỗ vô lại nào đó được lời lớn rồi còn không quên đổ tội cho người khác ( Mỗ phúc hắc ra đời ka ka ka)

"là chính nàng chấp nhận, ta mới dám hôn nàng nha."đáng thương hề hề nhìn nàng.

"Chàng! Chàng!..." tức giận xoay người bỏ đi, nhưng hắn vẫn lẻo đẻo đi sau nàng. Nghẹn khuất ah lần đầu tiên mới thấy người vô lại, xấu xa như vậy. Tức chết nàng mà.

"Không cho đi theo" trừng mắt cảnh cáo.

Ai đùa quá trớn rồi, nàng giận thật rồi ah..làm sao đây?? Có khi nào giận quá bỏ chạy luôn không.

Ai biết vậy lúc nãy kiềm chế chút là tốt rồi. Nhưng mà quay lại lúc nãy hắn cũng sẽ làm như vậy ah. Ai biểu Ly Nhi mê người như vậy chứ. Làm sao dỗ lại nương tử đây...

Hắn mãi suy nghĩ về đến nhà lúc nào cũng không hay.

Bọn Lãnh Nhất thấy lúc nãy Gia đi vui vẻ lắm mà, sao giờ ủ rũ trở về ah?

"Gia ah! Người không sao chứ? "

"Ly Nhi giận rồi" Không phải tối qua còn tốt lắm sao? Thật khó hiểu ah.

"Có rồi! Đảm bảo Ly Nhi sẽ hết giận " nhãn thần loé lên quay sang nói với bọn Lãnh Nhất

" chuẩn bị giấy và đèn cầy, nhanh lên" sau đó lại tự mình đi tìm trúc non ah.

Bọn Lãnh Nhất nghi hoặc nhưng vẫn đi làm.

Thật ra Nhược Ly cũng không giận, chỉ là bực mình mà thôi tính ra 2 kiếp nàng đã ba mươi mấy tuổi rồi ah. Mà lại thua trong tay một tên nhóc mới hai mấy tuổi.

Nhưng mà tên đó không phải lừa nàng chứ? Hắn hôn giỏi như vậy..nhớ tới nàng lại đỏ mặt rồi.

Tối nay chỉnh chết hắn xem hắn còn dám bắt nạt nàng không.

Ai đó đang lay hoay làm đồ dỗ nương tử lại hắc xì liên tiếp ah.

Nói đến đáng thương nhất là tiểu Hoa ah. Lúc Lãnh Thế Tuyệt hôn Nhược Ly hắn tiện tay nắm nó từ trên vai Nhược Ly xuống đất ah.

Đang muốn phản ứng,Lại thấy tên xấu xa đó đang cắn Nhược Ly của nó ah.. Xấu hổ quá, nên dùng tiểu móng vuốt che mắt lại ah..

Nhược Ly đang xấu hổ nên cũng không để ý đến nó đúng là trọng sắc khinh hồ Ly mà.

Đợi đi tên nam nhân xấu xa, Nó vừa trúc giận lên thảo dược vừa nghĩ ah.

Còn tiểu Xích chỉ liếc mắt xem thường mà thôi.

Hồ Ly ngốc cái đó gọi là hôn nhẹ, không phải cắn.. Chỉ được cái thân to ốc nhỏ ah. Không như Xích gia ta, vừa sinh ra đã thông minh Tuyệt đỉnh ah. Tiểu Xích tự kỷ lên tiếng.

Nhưng mà Nhược Ly chỉ nghe tiếng xì xì khè khè với tiếng rít chói tai của tiểu Hoa, nhìn lại thấy một con hồ Ly nhỏ chỉ vào còn rắn nhỏ rít lên mà thôi.

Cái đầu con rắn ngẩn cao lắc qua lắc lại phát ra âm thanh xì xì. Nhìn rất buồn cười.

Đến tối Nhược Ly mới về nhà trong nhà lại không đốt đèn. Nàng hơi nghi hoặc nhưng vẫn bước vào.

Đèn trong nhà bỗng cháy lên làm nàng hơi giật mình. Nhìn đến giữa nhà là một bàn đầy thức ăn ah..

Lãnh Thế Tuyệt trưng ra gương mặt lấy lòng

" Ly Nhi, nàng đói không? Ngồi xuống ăn đi, đây là tự tay ta làm ah,thử xem vừa miệng không?" kéo ghế lấy đũa chia thức ăn gấp mỗi món một Đũa bỏ vào chén Nhược Ly.

Nhìn hắn thân là một Vương Gia được người người hầu hạ, có từng lấy lòng hầu hạ ai như vậy? Chắc chỉ có nàng thôi.

Thật ra nàng không giận rồi. Nhưng thấy hắn cẩn thận hầu hạ,như vậy rất vui mắt vui tai ah. Nên nàng làm mặt lạnh ăn cơm ah.

Hắn nhìn nàng ăn mới cầm đũa bắt đầu ăn ah từ lúc về tới giờ bận nên hắn vẫn chưa ăn gì. Mỗi lần nàng nhìn tới đĩa thức ăn nào ngay lập tức trong chén nàng sẽ có.

Thấy nàng buông đũa hắn cũng lập tức buông theo.

"Ta mang nàng đi xem cái này " cũng không quản nàng có đồng ý hay không cầm tay kéo nàng ra ngoài sân.

"nhìn xem, có đẹp không? " hắn ngẩn mặt kêu nàng nhìn,

nhìn theo ánh mắt hắn ngạc nhiên thốt lên.

" đẹp quá ah" chỉ thấy phía trên rất nhiều đèn Khổng Minh, sáng lắp lánh như sao trên trời ah .

ở Dược Cốc này trăng còn khó thấy chứ nói gì sao ah. Hình như từ lúc đến thế giới này nàng vẫn chưa thấy ngôi sao ah.

Lần trước rời khỏi đây lúc đó vì cứu sư phụ nên rảnh đâu mà ngắm sao chứ.

Tên ngốc này không ngờ vì dỗ nàng mà cách này cũng nghĩ ra. Còn tốn công làm một bàn đồ ăn nữa chứ.

Hôn Chụt lên má hắn" cảm ơn chàng Thế Tuyệt."