Phượng Ly

Chương 17: Đại boss sau màn

Chất lỏng do quái vật phun ra đều bị tường sáng do thần khí của Phượng Thanh Di chặn lại, bắt đầu chảy tràn xuống mặt đất. Sau khi chạm đất liền biến đặc dần, nhè nhẹ toả ra một luồng khói màu đen. Tuy nhìn qua thứ này không gây biến đổi địa hình mà nó chạm vào, nhưng Đoan Mộc Mạc Ly vẫn không dám tưởng tượng nếu thật sự bị thứ đó dính vào người thì sẽ gây ra hậu quả gì.

Y cũng không để tâm quái vật kia nữa, trầm tư cúi đầu nhìn Phượng Thanh Di có vẻ vẫn còn đang bị sang chấn tâm lý mà không ngừng dụi dụi vào vai y.

Phượng hoàng biết nhiều bí mật trong thiên hạ, không có gì ngạc nhiên nếu Phượng Thanh Di có được manh mối của các thần khí thượng cổ đang bị thất lạc. Chỉ có điều thần khí cấp cao thường tự chọn chủ nhân, nghĩa là nếu người tìm ra nó không phải cường giả hùng mạnh, nó sẽ tự phong ấn bản thân, trở thành một món đồ vật không khác gì bình thường.

Có điều khi Đoan Mộc Mạc Ly rời đi vào hơn ba trăm năm trước, Phượng Thanh Di lúc ấy vẫn còn yếu đến độ bị linh lực của y trói lại không dậy nổi, vậy mà giờ hắn đã là một trong số những thượng thần cao quý nhất. Không chỉ vậy, còn trở thành chủ nhân của một trong những thần khí mạnh nhất lục địa.

"Phượng công tử?" Đoan Mộc Mạc Ly thấy hắn có vẻ hoàn toàn không có ý định tách y ra, đành nhẹ giọng nhắc nhở.

"Ừm." Phượng Thanh Di vẫn tựa vào y không rời, ánh mắt khẽ liếc về phía sinh vật kia, sau đó không hiểu khó chịu cái gì mà tay phải phát ra một ngọn lửa vô cùng dữ dội, lao thẳng về phía trước.

Lửa phượng hoàng có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ trên thế gian, nhưng không biết vì lý do gì, sinh vật kia hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nó lại thét lên một tiếng chói tai, nhanh chóng trườn ra ngoài cửa động.

"Đừng để nó thoát." Đoan Mộc Mạc Ly lo lắng hét lên.

"Được." Phượng Thanh Di trầm giọng, từ trong hồn ấn lấy ra một tấm lưới màu vàng nhỏ bằng lòng bàn tay. Hắn khẽ nhắm mắt niệm một tia pháp quyết, sau đó dùng linh lực hướng thẳng về phía sinh vật kia mà phóng tới. Tấm lưới sau khi chạm vào cơ thể yêu thú liền tự động phóng lớn, cuộn chặt lấy sinh vật kia vào bên trong.

"Là Phàm Nhân Dệt Lưới?" Đoan Mộc Mạc Ly choáng váng muốn ngất.

"Phàm Nhân Dệt Lưới", nghĩa cũng như tên, là một tấm lưới bằng vàng do loài người tạo ra từ hàng vạn năm trước, tuy vậy lại có sức mạnh cường đại gần sánh ngang với các thượng cổ thần khí. Phàm Nhân Dệt Lưới có một đặc tính đặc biệt nhất trong số các thần khí, chính là có thể khống chế ở một phạm vi vô cùng lớn, lên tới hàng trăm dặm. Chỉ cần sinh vật bị khống chế linh lực thấp hơn chủ nhân của nó, Phàm Nhân Dệt Lưới sẽ tự động biến lớn tới kích cỡ có thể trói chặt bọn họ vào bên trong, dù cho có dùng binh khí thượng cổ cũng không chém rách được. Chính vì vậy nếu đặt trong tay cường giả, sẽ là một món vũ khí gần đạt đến cấp độ của thần.

Rốt cuộc ngươi còn món nghề bí mật nào nữa, tung ra nốt đi! Vẻ mặt Đoan Mộc Mạc Ly như đưa đám.

Phượng Thanh Di đã trở về vị trí bên cạnh y, lại tỏ vẻ suy yếu mà nhỏ giọng: "Vân Hi công tử, ta đau đầu quá."

"..." Ngươi vừa rồi xông lên đập con yêu thú kia còn đập rất nhiệt tình cơ mà.

Sinh vật bị trói chặt trong lưới vẫn không ngừng thét ra những tiếng dài vô nghĩa. Đoan Mộc Mạc Ly nhíu mi, khẽ giật mình tự hỏi: "Chẳng lẽ nó muốn gọi đồng loại đến?"

Y bỗng tưởng tượng bản thân bị bao quanh bởi một đám sinh vật nửa người nửa sâu cao gấp ba lần người thường, sau đó chúng nó bắt đầu há cái miệng đầy máu kia ra, gặm gặm tường chắn bằng tia sáng do Vạt Áo Của Thánh Thần tạo nên, khiến cho cả cái tường sáng đều bị dính đầy thứ chất lỏng đỏ đặc đen xì.

Đoan Mộc Mạc Ly cảm thấy không ổn, đầu lại bắt đầu quay cuồng.

Phượng Thanh Di có vẻ cũng nghĩ đến trường hợp ấy, nhưng hắn lại cho rằng diệt gọn một lần sẽ đỡ phiền phức hơn, nên cũng kệ cho sinh vật kia kêu gào thảm thiết.

Chờ đợi rất nhanh, nhưng đến không phải là một bầy quái vật, mà là một nam nhân.

Nam nhân này mặc một bộ y phục bằng tơ lụa đen tuyền, sau lưng áo dài dùng phương pháp thêu cực kỳ phức tạp, thêu lên hoa văn màu vàng nhạt. Đây là hoạ tiết hoàng thất tôn quý từ xa xưa của long tộc, hay cụ thể hơn, là kim long tộc.

Người vừa đến có vẻ cũng không ngờ tới lại có hai người nữa ở trong hang, gã hơi khựng lại, sau đó cười lạnh: "Đã lâu không gặp, phượng hoàng thần."

Phượng Thanh Di hơi cúi đầu như trả lễ, nhẹ giọng: "Đã lâu không gặp, kim long vương." Sau đó khẽ liếc mắt sang Đoan Mộc Mạc Ly.

Đoan Mộc Mạc Ly bị hắn nhìn cũng chẳng hiểu ra sao, xoay qua quan sát nam nhân trẻ tuổi kia một hồi, vẫn chẳng nhận ra đây là gã nào.

Phượng Thanh Di có vẻ rất vui, hắn mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tay y: "Là tộc trưởng của kim long tộc - Long Tử Đằng. Ngươi có quen biết với gã đấy."

Đoan Mộc Mạc Ly nghĩ muốn nát óc, cuối cùng nhớ ra hình như mình từng gặp gã thật.

Long Tử Đằng khẽ nhếch mép mỉm cười. Nụ cười này của gã nhìn qua tưởng chừng rất lịch thiệp, ôn hoà nhưng kỳ thực đôi mắt lại giấu không được một tia tàn ác loé lên trong chốc lát:

"Không ngờ ta lại có vinh hạnh gặp tộc trưởng tôn quý của phượng hoàng tộc ở đây. Ngài có việc gì mà lại từ tận phương Nam xa xôi chạy đến Trung Nguyên thế này?"

Phượng Thanh Di đã thu lại vẻ nhàn hạ khi chiến đấu với quái vật kia, hắn cũng mỉm cười khách sáo, giữ tư thái nghiêm cẩn mà trả lời: "Thật ra cũng không có việc gì. Ta chỉ là tới Trung Nguyên dạo chơi vài ngày, đã khiến ngài chê cười rồi. Có điều..."

Phượng Thanh Di khẽ híp mắt: "...Một đế vương của long tộc lại đích thân từ Đông Hải tới đây mà không có tùy tùng, lại còn vào trong sơn động vô danh này, chắc hẳn không phải là tình cờ đúng không."

Đoan Mộc Mạc Ly hớn hở nhìn hai nam nhân tươi như hoa đang chơi trò xé mặt nhau, trong lòng thầm đếm ngược tới thời gian cả hai lao vào ẩu đả. Phượng Thanh Di liếc mắt một cái, liền biết tỏng trong lòng y đang bày trò xiếc thú gì, cũng đành phải nhắm mắt làm ngơ.

Long Tử Đằng bên kia nhìn thấy ở cạnh Phượng Thanh Di là một nam nhân lạ mặt, gã cố gắng suy nghĩ một hồi cũng không nhớ ra đã từng gặp y ở đâu, liền bật cười chế nhạo:

"Đế vị cao quý không có nghĩa là phải luôn được thị vệ tháp tùng, ngược lại ta lại muốn hỏi ngài, nam tử bên cạnh ngài rốt cuộc là ai thế? Đêm khuya thanh vắng hai người lại chui vào hang động tối tăm này làm gì?"

Đoan Mộc Mạc Ly cũng tươi cười nhìn gã: "Thì bởi ta tìm thấy một sinh vật rất thú vị, không chờ được muốn bắt về nuôi làm cảnh nên mới kêu hắn đi cùng bảo vệ ta đó."

Y chỉ sang quái vật kia, đuôi mắt khẽ cong cong: "Nếu long vương đại nhân đã nhận mình chỉ tới đây dạo chơi, vậy thì bọn ta tới trước, theo lễ phải để chúng ta xử lý sinh vật kia thôi."

Toàn thân Long Tử Đằng đều hiện ra hàn khí không thể cưỡng lại, gã bật cười tàn ác, thích thú nhìn Đoan Mộc Mạc Ly:

"Vậy mà lại thấy ngươi thật giống với một cố nhân của ta. Chỉ tiếc, ta không thể để hai ngươi mang nó đi được."

Sau khi Long Tử Đằng dứt lời, băng hàn liền bắt đầu từ dưới chân, kết tủa từng tầng leo dần lên vách hang động. Ngoại trừ sinh vật kia và ba người bọn họ, ngay cả hồ nước đỏ như máu cũng bị đông lại thành một khối lạnh lẽo.

"Long vương đại nhân cũng thật là thiếu kiên nhẫn..." Đoan Mộc Mạc Ly che miệng cười khúc khích, từ cơ thể bắt đầu hiện ra một ngọn lửa cháy sáng rực rỡ, đôi mắt cũng như bị nhấn chìm trong một cơn lốc bằng lửa cuồn cuộn mãi không dứt, nhìn qua cực kỳ quái dị lại đầy mê hoặc.

"Ngươi..." Phượng Thanh Di kinh ngạc nhìn y.

"Ngươi còn giả bộ cái gì? Không phải đã nhận ra rồi à?" Đoan Mộc Mạc Ly cười lạnh quát một tiếng, sau đó bật mạnh ngón tay, Long Tử Đằng liền bị một quả cầu lửa khổng lồ nuốt trọn.

Yên tĩnh một hồi, trong tiếng lửa cháy hừng hực chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của Đoan Mộc Mạc Ly, y tiện tay xé bỏ lớp dịch dung trên mặt, nhăn nhó bảo:

"Còn khiến ta cho rằng ngươi không nhận ra."

"Biểu ca..." Phượng Thanh Di thấp giọng nỉ non, trước khi có thể nói gì thêm, liền nghe trong cầu lửa phát ra giọng cười trầm thấp. Xen lẫn với tiếng kêu răng rắc khô khốc, toàn bộ cầu lửa đang nhanh chóng bị biến thành một khối cầu bằng băng.

Long Tử Đằng một tay bẻ vụn chỗ băng tuyết, thư thái duỗi người bước ra, sau khi nhìn thấy khuôn mặt thật của Đoan Mộc Mạc Ly, nụ cười trên môi thoáng chốc cứng lại.

Đoan Mộc Mạc Ly ở một bên thở hổn hển không ngừng, trên trán như thấp thoáng một tầng mồ hôi mịn mỏng. Gương mặt bởi vì dùng quá sức mà hơi ửng hồng, bộ dáng nhìn qua chật vật, nhưng lại tăng thêm vài phần mị nhân.

"..." Phượng Thanh Di nghĩ cũng không kịp nghĩ, lập tức kéo Đoan Mộc Mạc Ly ra sau lưng.

"Ê này ngươi lôi kéo cái gì, ở đâu ra cái đạo lý cho ngươi đứng chắn trước mặt trưởng bối thế hả?" Đoan Mộc Mạc Ly khó chịu nhăn mặt, vừa định bước ra, lại bị Phượng Thanh Di đẩy lùi lại.

"..."

Phượng Thanh Di rũ mi mắt nhìn y, hắn cởϊ áσ bào bên ngoài ra đắp lên vai Đoan Mộc Mạc Ly, ấm giọng: "Biểu ca, huynh mệt rồi, những việc tiếp theo để ta làm đi."

Đoan Mộc Mạc Ly trong lòng không ngừng càu nhàu liên miên, tỉ như không ngờ bây giờ ta lại yếu tới độ có tạo tí lửa cũng không xong, hay tỉ như ta ăn mặc chỉnh tề thế này ngươi đắp cái gì mà đắp?

"Đoan Mộc..." Long Tử Đằng nhìn không chớp bóng hình sau lưng Phượng Thanh Di, đáy mắt hơi sáng lên.

"Ngươi đang nhìn nhầm chỗ rồi thì phải." Phượng Thanh Di không cảm xúc nhìn gã, từ trong hồn ấn rút ra một thanh trường kiếm sắc lạnh, nhạt giọng: "Hôm nay, ngươi và quái vật kia, ai cũng đừng mong có thể rời khỏi."

Long Tử Đằng hoàn toàn không bị lệ khí của Phượng Thanh Di doạ sợ, kẻ trước mắt gã cho dù có là phượng hoàng thần cao quý không gì sánh bằng, thì bản thân gã cũng là kim long vương chí tôn vô thượng. Thay vào đó, gã lại cứ thích quan tâm Đoan Mộc Mạc Ly hơn.

Người nam nhân này là rất nhiều năm về trước khi Long Tử Đằng ở trên bờ vực sinh tử, toàn thân rách nát gân mạch đứt đoạn, không ngại khó khăn không chê gã tàn phế, kiên trì suốt một tháng trời giúp gã nối lại gân cốt, chăm sóc từng vết thương nhỏ cho gã. Vậy mà khi y rời đi cũng không cầu báo đáp, chỉ tươi cười bỏ lại một câu "Ta ấy hả, ngươi cứ gọi ta là Đoan Mộc cũng được", sau đó hoá thành một con phượng hoàng lửa bay đi, một lần cũng chưa từng quay đầu lại.

Đoan Mộc khi ấy mặc một thân màu trắng thanh thuần tựa thiên tiên, nay lại là hồng y đỏ rực như tân nương mang hỉ phục. Mê người tới như vậy, muốn bảo gã rời mắt đi, thật sự có gì xứng để khiến gã quan tâm hơn y sao?

Đoan Mộc Mạc Ly bị gã nhìn nhìn đến độ nụ cười trên môi cũng cứng ngắc, y khẽ co người lại, lấy cái áo của Phượng Thanh Di trùm lên đầu.

Phượng Thanh Di thấy Long Tử Đằng cứ nhìn chằm chằm biểu ca của mình, cũng chán không thể hiện bộ mặt hoà nhã gì nữa, tuốt gươm lên chém vô cùng nhiệt tình.

Long Tử Đằng không dám khinh địch, cũng phải từ hồn ấn lấy ra chiến khí của gã, là một sợi xích dài nặng màu đen tuyền.

"Phượng Thanh Di, ngươi so với ba trăm năm trước đã mạnh hơn rồi nhỉ, nhưng mà..." Long Tử Đằng bật cười chế nhạo, sợi xích trong tay như con hắc xà có linh trí, mạnh mẽ lại uyển chuyển không ngừng xé gió mà lao tới, thoáng chốc đã quật rách một mảng áo trên người Phượng Thanh Di.

"...Vẫn còn yếu lắm."

Phượng Thanh Di không quan tâm ánh mắt thách thức của gã, lam kiếm trong tay khẽ rung lên, sau đó toàn bộ thân kiếm đều bị một ngọn lửa cháy rực bao phủ.

Đoan Mộc Mạc Ly trong lòng thầm tán thưởng hình ảnh kia quả thực rất mỹ lệ nha, nhưng đồng thời cũng lo lắng biểu đệ y bị thương, đành phải gân cổ dùng tuyệt chiêu.

"Long Tử Đằng ngươi đừng có đánh đồng ngươi và Thanh Di của ta, ngươi còn yếu hơn cả hắn nữa."

Long Tử Đằng sầm mặt: "Sao ngươi chắc được?"

Đoan Mộc Mạc Ly vẻ mặt hiển nhiên nhún nhún vai: "Rõ quá còn gì. Vì hắn đẹp hơn ngươi."

"..."