"Nương nương, An tổng quản làm thế này là...".

Lưu Tỉnh bên cạnh lên tiếng.

"Có lẽ ông ta muốn theo một phe nhưng ngoài mặt lại không thể đắc tội ta."

"May mà hoàng thượng ân sủng, sẽ không để người khác coi thường, khinh khi nương nương."

Thinh Nguyệt đứng bên cạnh cũng cười nói.

"E đây mới là củ khoai phỏng tay.

Sau này sẽ trở thành mục tiêu công kích trong hậu cung.

Đi theo ta chuẩn bị đi thăm các vị nương nương."

"Vâng, nương nương."

Nàng và Thinh Nguyệt đi đến Ngọc Dao Cung.

Đây là tẩm cung của Lệ phi, bây giờ cô là người có địa vị cao nhất trong hậu cung, nên hôm nay các phi tần đến thỉnh an.

\[Hiền phi nương nương đến.\]

"Muội tham kiến Lệ quý phi nương nương,

tham kiến các tỷ tỷ."

"Muội muội, cuối cùng bản cung cũng đợi được muội đến.

Vừa nghe nói hoàng thượng ban thưởng hậu hĩnh cho Hiền phi, bản cung thật sự rất vui."

Tố Loan ngồi trên ghế trong tay vuốt ve vật cưng của mình lên tiếng nói.

"Hoàng thượng ban thưởng, tự biết nhận rồi lại thấy hổ thẹn, thế nên đã cố tình chọn một vài món rất tốt đưa đến làm quà gặp mặt để tặng các tỷ tỷ.

Sau này nếu có chỗ nào không chu toàn thì mong các tỷ tỷ có thể thứ lỗi."

"Bản cung không nhận đâu.

Người lấy không dám làm gì.

Trả ơn nghĩa cũng không quan trọng, nhưng nếu lợi dụng ơn nghĩa để làm hòn đá kê chân thì chẳng phải là tự tìm phiền sao?

Muội muội có lòng rồi.

Mau ngồi xuống đi."

"Tạ Lệ quý phi nương nương."

Dịch quán.

Hàm Phong công chúa từ Hằng vương phủ trở về, người đầy lửa giận, vừa đến chỗ cô cô mình đã than thở.

"Tức chết mất."

"Ai to gan như vậy, dám chọc đến con?".

"Chẳng phải là Hằng Vương à? Hôm nay con tốt bụng đi an ủi huynh ấy thì lại bị từ chối."

"Nếu Hằng Vương đã không thích con thì cần gì phải tự làm mất mặt?".

"Không phải đâu.

Cô cô, con đáng yêu thế này,

sao lại có người không thích con chứ?".

"Được được được, con đáng yêu nhất.

Nhưng gần đây, chúng ta đã để lỡ rất nhiều thời gian ở Đại Chử, hoàng huynh đã gửi thư giục chúng ta về Nam Du."

"Con không về.

Khó khăn lắm con mới có thể đến Đại Chử để gặp huynh ấy, còn chưa lấy được nữa, sao có thể về được? Đều tại Bạch Tịch Dao kia dựa dẫm vào người có quyền,

làm tổn thương trái tim của Dạ Hằng ca ca

nên huynh ấy mới không nhớ đến con."

"Không cho phép con nói Tịch Dao như vậy,

muội ấy không phải người như con nghĩ.

Chắc chắn muội ấy có nỗi khổ."

"Cô cô, con mới là cháu gái ruột của người, vậy mà người lại nói cho người ngoài, chẳng an ủi con."

"Được rồi.

Ngoan.

Con nghỉ ngơi đi, ta phải đến Quan Thư cung đã."

Quan Thư cung?

"Cô cô.

Cô cô, dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, con ở một mình cũng buồn chán lắm, người đưa con cùng đi nhé, được không? Được không vậy?".

Hàm Phong nghe đến Quan Thư Cung trong đầu liền lóe lên suy nghĩ không mấy thiện chí làm nũng với cô cô xin đi theo.

"Được rồi, được rồi.

Đúng là hết cách với con.

Trên đường trở về Quan Thư Cung nàng và Thinh Nguyệt phát hiện có người phía sau lưng mình.

Vốn cho rằng đang bị theo dõi nên nàng nhanh chóng vào một phòng gần đó tránh đi.

"Nương nương, tại sao cùng là phi mà người lại phải ăn nói khép nép như vậy?".

"Ngươi đã quên những gì ta từng nói với ngươi sao? Trong hậu cung phải học cách nhẫn nại.

Phía sau có người đi theo chúng ta, đừng quay lại."

Ai ngờ vừa vào trong phòng hai người họ phát hiện Thần phi nương nương và Hoàng tướng quân lén lút gặp nhau.

"Ta nhớ muội quá."

"Tuấn Hưu!"

"Thái Nhi, Hoàng Phủ."

Nàng vô tình thốt lên khiến cả hai phát hiện.

"Cô mới vào cung, sao lại biết tên huynh ấy?

Chẳng lẽ cô biết chuyện của chúng ta?".

"Trên đời này, yêu nhưng không có được, lại chỉ có thể khuất phục hiện thực, nương nhờ kẻ khác không chỉ có hai người.

Hai người yên tâm, nếu ta có thể hiểu thì đương nhiên sẽ không để lộ ra ngoài."

"Là Tịch Nguyệt tỷ tỷ cho cô biết?".

"Nếu tỷ tỷ còn sống thì chắc hẳn hai người cũng không cần phải phiền như vậy mới có thể gặp nhau."

"Đúng vậy.

Nhớ ban đầu, Tịch Nguyệt tỷ tỷ còn sống...".

Nhớ lại.

Ngày trước Tịch Nguyệt còn sống trong cung chỉ có Thần phi là tỷ muội thân thiết nhất.

Thần phi lương thiện, vì gia tộc nên mới tiến cung làm phi tần.

Không thể bên cạnh thanh mai trúc mã của mình.

[Tỷ tỷ, ta ở đây không thoải mái chút nào, còn không được phép ra khỏi hậu cung, ta sắp chán chết rồi.]

[Muội bây giờ đã là phi tần nơi hậu cung, không còn là đại tiểu thư của Hoàn tướng quân phủ khi trước, sao có thể tự do thoải mái được như xưa.]

[Tỷ tỷ, rõ ràng tỷ biết ta và Tuấn Hưu là thanh mai trúc mã từ nhỏ, chỉ vì thân phận khác biệt, không môn đăng hộ đối nên bị ép tách ra.

Khi hoàng thượng kế vị, cần gấp sự ủng hộ từ quân quyền của Hoàn Hoành đại ca ta nên ta mới đồng ý hiệp ước vào cung với ngài ấy.

Nếu không phải có nguyên nhân thì ta nào có muốn vào cung làm phi.]

[Thái Nhi, sau khi ra khỏi nơi này của bản cung, muội không thể nói lung tung những lời này.

Cẩn thận tai vách mạch rừng.

Hơn nữa, hiệp ước bí mật của muội với Dạ Quân không được để cho người khác biết.]

[Biết rồi, biết rồi.

Tỷ tỷ, ta...!nhớ Tuấn Hưu.]

[Lại muốn bản cung sắp xếp cho hai người gặp nhau à? Trong cung nhiều người phức tạp, sau này hai người ít gặp nhau thì tốt hơn.

Lỡ như bị người khác thấy thì hai người sẽ không còn mạng đâu.]

[Nhìn thấy thì sao chứ? Trước đây hoàng thượng từng đồng ý với ta rằng qua một năm, sau khi đã nắm được quyền lực thì sẽ trả tự do cho ta.

Sau khi vào cung ta lại phát hiện ra rằng

một năm thì cũng phải chịu đựng.

Tỷ tỷ, tỷ giúp ta đi.]

[Được rồi, được rồi.

Muội tạm thời đợi một lát, đợi bản cung về thì sẽ sắp xếp chuyện này giúp muội.]

[Ta biết ngay là tỷ tỷ chắc chắn sẽ giúp ta.]

[Muội đó.]

Ngày hôm sau Thần phi và Hoàng tướng quân cũng được gặp nhau.

[Tuấn Hưu.]

[Thái Nhi.]

[Sao huynh lại đến đây? ]

[Hôm nay hoàng hậu nương nương lệnh cho ta đến bàn bạc chuyện hộ vệ của hậu cung.]

[Thì ra tỷ tỷ hôm nay đã sắp xếp cho chúng ta gặp nhau.

Đúng rồi, Tuấn Hưu này.

Huynh xem,

đây là tua kiếm ta làm cho huynh, huynh phải luôn mang theo người đấy, có thể bảo vệ bình an.

Thị vệ ngự quân phải đối diện với đủ loại nguy hiểm, lỡ như...]

[Thái Nhi, không có lỡ như.

Chỉ cần có muội

thì chắc chắn ta sẽ không có chuyện gì.]

Trở lại.

"Nếu không có Tịch Nguyệt tỷ tỷ thì e rằng ta và Tuấn Hưu khó lòng gặp mặt, phải chịu đựng nỗi khổ tương tư.

Chỉ tiếc là..."

"Chuyện tỷ tỷ chưa thể hoàn thành, ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để làm giúp hai người."

"Mong Hiền phi giữ lời, giữ bí mật cho hai người chúng ta."

"Đương nhiên.

Có điều khi ta đến đây có bị người khác đi theo, e là nơi này không an toàn nữa.

Ta ra ngoài trước, xác nhận không có ai thì hai người hãy ra ngoài."

"Đa tạ."

Nàng và Thinh Nguyệt ra ngoài xem xét xung quanh không có ai thì gõ nhẹ vào cửa ba cái rồi trở về.

Thần phi nương nương nghe tiếng gõ cũng ra ngoài trước, sau đó là Hoàng tướng quân, trong lúc rời đi y vô tình làm rơi tua kiếm lúc trước người tặng lại bị người khác nhặt được.

"Hàm Nguyệt.

Sao tỷ lại đến đây?".

Vừa trở về nàng đã thấy Hàm Nguyệt và Hàm Phong đứng trước cổng cung.

"Sao nào, thành Hiền phi là bậc cửa được nâng lên, còn không thể đến gặp muội à?".

"Tỷ tỷ cứ đùa."

"Tham kiến Hiền phi nương nương.

Chúc mừng nương nương được như nguyện, bay lên cành cao thành phượng hoàng.

Trước đây nếu có chỗ nào không đúng thì xin nương nương bỏ qua cho."

" Hàm Phong".

"Hàm Phong công chúa đang giận sao?".

"Ta nào dám giận nương nương.

Bây giờ nương nương là phi tần được sủng ái, nhận hết vinh quang, đâu giống tên ngốc Dạ Hằng suốt ngày mượn rượu giải sầu, cứ mãi rầu rĩ vì một người không đáng."

"Hàm Phong, ta và Hiền phi có chuyện muốn nói, con ra xung quanh đi dạo đi.".

"Thinh Nguyệt, ngươi đi cùng công chúa đi."

"Vâng."

Hai người đi vào thư phòng ngồi xuống nói chuyện.

"Đến ngày hôm nay, cuối cùng thì ta nên gọi muội là Dao Nhi hay Tịch Nguyệt?".

"Gọi là gì còn quan trọng sao? Hàm Nguyệt,

dù ta là ai thì cũng không còn đường quay lại nữa."

"Tịch Nguyệt.

Muội là Tịch Nguyệt.

Ta biết ngay là muội mà.

Cuối cùng thì là thế nào? Tại sao muội lại gặp phải cảnh thế này?".

"Có lẽ là ông trời không nỡ thấy ta chết thảm

nên mới cho ta mượn thân xác Tịch Dao để thay đổi số phận."

"Vậy nên muội mới tiến cung.

Muội muốn trả thù? Nhưng muội phải biết là hoàn cảnh hiện giờ của muội khó khăn hơn trước gấp trăm lần,

sao muội có thể ứng phó được?".

"Đến ngày hôm nay, ta chỉ có bốn chữ.

Gặp chiêu phá chiêu."

"Hàm Phong công chúa.

Hàm Phong công chúa."

Thinh Nguyệt đi theo phía sau cô, luôn miệng gọi nhưng cô lại chẳng quan tâm.

" Ngươi phiền thật đó.

Bổn công chúa tự đi dạo được, ngươi đi làm việc của mình đi".

" Vâng".

Tối hôm đó, hoàng thượng ở Kim Loan điện lật thẻ sẽ đến cung nào nghỉ ngơi.

"Hoàng thượng, ngài nên nghỉ ngơi rồi."

"Bãi giá.

Đến Quan Thư cung."

"Tuân chỉ."

[Quan Thư cung]

"Nương nương.

Bây giờ đã là canh ba, hoàng thượng chắc là sẽ không đến đâu, người nghỉ ngơi sớm đi."

" Mong rằng hôm nay hoàng thượng không đến."

[Hoàng thượng giá đáo!]

Nghe tiếng thái giám truyền tin vào, nàng thở dài đứng dậy.

"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."

"Ái phi ở đây có quen không? Nếu có thiếu sót gì thì cử người nói với An tổng quản, hắn sẽ tự sắp xếp."

"Tạ hoàng thượng yêu mến, thần thiếp vẫn ổn."

"Thay áo cho trẫm."

"Thần...!thần thiếp chỉ là không biết nên thay áo cho hoàng thượng như thế nào."

Nàng nhìn thấy hắn quay người lại dang tay ra nói thì ấp úng, không được đây là thân thể của Tịch Dao, cô dù thế nào cũng không thể để hắn chà đạp nàng.

"Năm xưa, Tịch Nguyệt luôn đỡ lấy mặt trẫm thế này, nhìn trẫm, sau đó...".

Hắn bất giác quay người lại nở nụ cười ôm chầm lấy người nàng, nâng cằm nàng nhìn hắn.

"Hoàng thượng.

Thần...!thần thiếp chưa chuẩn bị xong."

"Sao nào, nàng không muốn à?".

"Thần...!thần thiếp hơi căng thẳng."

"Năm ấy Tịch Nguyệt cũng là như vậy, lần nào cũng tỏ vẻ ngại ngùng, thật sự làm trẫm thương tiếc."

"Hoàng thượng, chắc là thần thiếp đã làm hoàng thượng mất hứng."

"Đừng nói."

"Hoàng thượng, thần thiếp...!sợ mình không thể giống tỷ tỷ, được hoàng thượng yêu thích."

"Được.Vậy khi ấy Tịch Nguyệt làm thế nào,

trẫm sau này sẽ dạy hết cho nàng."

Hắn nói rồi bồng nàng lên đi về phía giường để nàng nằm xuống.

Sau đó hắn trút hết lớp áo bên ngoài, ngồi lên giường đặt nàng xuống rồi bắt đầu cởi áo cho nàng.

Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, nàng cảm thấy cơ thể khó chịu, hơi thở khó khăn.

Mặt đổ đầy mồ hôi, nhận thấy sự bất thường hắn dừng lại hỏi.

"Sao thế Dao Nhi? Chuyện này thế này?".

Hắn nhìn trên người nàng xuất hiện những vết đỏ lập tức ngồi dậy.

"Trẫm đi truyền thái y."

Vừa định ra ngoài hắn phát hiện xung quanh phòng toàn là rắn, hắn nhanh chóng ôm lấy nàng rời đi.

"Người đâu!".

"An Bính Sơn."

"Có."

"Mau truyền thái y chữa trị cho Hiền phi."

"Vâng."

"Sao trong cung lại xuất hiện nhiều rắn độc như vậy? Thiên Diện, nhanh chóng điều tra rõ nguyên nhân của chuyện này."

"Vâng."

"Ái phi, nàng không sao chứ?".

"Không sao."