Tử Nguyệt cười, xoa đầu Tiểu Hoa bỗng nàng liền ngất xuống, đầu óc mơ hồ. Máu bắt đầu chảy ra theo từng vết thương. Tiểu Hoa mặt mày tái mét, lay lay người nàng, khẩn hoảng.

- Tiểu thư, người làm sao vậy? Đừng dọa nô tì chứ. Tiểu thư..

Nàng chỉ nghe được vậy, ý thức bắt đầu mất dần.

~ vài canh giờ sau~

Đôi lông mày khẽ nhíu lại, nàng ôm trán, đôi mắt từ từ mở ra. Tử Nguyệt cố gượng người dậy, không may chạm vào vết thương, nàng ôm cánh tay nhíu mày, tóc dính bê bết trên mặt.

Tiểu Hoa cầm một chậu nước, mở cửa bước vào thấy cảnh tượng đó liền đóng chặt cửa rồi chạy nhanh tới chỗ Tử Nguyệt, đặt chậu nước xuống, đỡ lấy nàng, vén những lợn tóc dính vào mặt nàng ra vành tai, lo lắng.

- Tam tiểu thư, người cẩn thận. Vết thương của người nghiêm trọng lắm đó. Người đừng gắng gượng nữa, mau nghỉ ngơi đi nhé.

Nàng cười yếu ớt với Tiểu Hoa, xoa xoa đầu.

- Hảo nhưng em giúp ta một việc nhé.

- Vâng, tiểu thư muốn ta làm gì ạ? Dù có phải nhảy vào biển lửa nô tì cũng sẽ làm.

Nàng cười khúc khích.

-Phụt, công việc ta nhờ không đến mức đấy đâu. Em chỉ cần tìm cho ta vài quyển sách liên quan tới võ công, luyện dược,thần thú,thơ.. dạng vậy là được rồi.

Tiểu Hoa ngây ngô khó hiểu.

- Tiểu thư tìm những thứ đó chi vậy?

Nàng đặt tay lên môi, nháy mắt đáng yêu.

- Bí mật. Nhớ tìm đầy đủ đó. Thôi em ra ngoài trước đi.

- Vâng.

Còn một mình trong phòng, ánh mắt của Tử Nguyệt lại bắt đầu thay đổi một lần nữa. Ánh mắt lạnh lùng, khí thế bức người ai nhìn vào cũng ớn lạnh. Nàng ngước mặt lên ngắm trăng. Ánh trăng tròn, sáng tuy nó rất đẹp nhưng vẫn khiến khiến con người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo cô đơn. Thật giống như tên của nàng "" Phượng Tử Nguyệt"

Nàng nhớ ra viên ngọc "" Phượng hoàng"" liền lấy nó ra ngắm nghía. Viên ngọc mang một màu đen, nhìn giống đá hơn ngọc. Tử Nguyệt đưa viên ngọc tới chỗ ánh trăng nó liền phát sáng không những thế còn có vài dòng chữ xuất hiện.

"" Tôi biết trần gian một giấc mơ

Mà vẫn tranh giành đến xác xơ

Cố vớt trăng vàng trăng vàng trên bến mộng

Mấy độ trầm luân tiếp dại khờ ""

Nàng nhẩm bẩm đọc bốn câu thơ này rồi thở hắt một tiếng, mắt ngước lên ngắm ánh trăng đêm.

Tử Nguyệt dành mấy hôm dưỡng thương và tìm hiểu về thế giới này rút ra được vài điều khá bổ ích.

Các chức vụ đều được chia theo ngành, số tiền nhận được sẽ tùy theo sản phẩm, cấp bậc,..

*Các ngành gồm có:

-Luyện dược sư:

+Các cấp độ:

Luyện được hạ phẩm( sơ cấp)

Luyện được trung phẩm( trung cấp)

Luyện được cao phẩm ( cao cấp)

Luyện được cửu phẩm ( đại cấp)

+ Tiền thưởng

Hạ phẩm: 50-150 đồng

trung phẩm: 300-600 đồng

cao phẩm: 1000đồng trở lên

Cửu phẩm: tùy theo loại.

- Luyện thú:

Luyện hạ thú ( sơ cấp)

Luyện trung thú ( trung cấp)

Luyện cao thú ( cao cấp)

Luyện thần thú ( đại cấp)

- Rèn vũ khí.

+ cấp độ và tiền thưởng

Hạ khí: 30- 60 đồng

Trung khí: 90- 500 đồng

cao khí: Trên 1000 đồng

Cửu khí: tùy theo giá.

Ngoài ra còn có các vũ khí có sức công phá khủng khiếp trong đó có ba món.

- Roi Thiên Long: có khả năng biến thành tất cả các loại vũ khí ( tùy theo trí tưởng tượng của người dùng) siết chặt đến chết bất cứ ai, sức sát thương rất lớn.

- Kiếm Hạ Vũ: có khả năng hô mưa, gọi gió, có thể chém hàng vạn tướng giặc trên sa trường chỉ với một nhát chém.

- Ngọc Tử Huyết: Dùng máu của người dùng để thi triển, nó có tác dụng gì thì hiện tại vẫn chưa ai biết.

Và nếu muốn tìm mấy món bảo vật này cần có một viên ngọc. Và viên ngọc đó là " Phượng hoàng". Tử Nguyệt trầm trồ.

- Không ngờ mình may mắn vậy luôn. Đợi vết thương liền lại đi tìm bảo vật.

Không chỉ vậy, trong thời gian dưỡng thương, nàng cũng tu luyện, tập võ công. Giờ đây nàng đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Nàng lại đứng giữa sân, ngửa mặt trên ngắm trăng.

- Trăng đêm nay thật sáng.

Còn vị nhị tiểu thư kia, sau khi về, người mang đầy vết thương, máu chảy be bét. Nhị phu nhân Lan Ngọc tức giận vô cùng, hỏi nô tì.

- Bảo bối của ta làm sao thế này? Mau gọi đại phu.

- Dạ.. dạ..

- Nói.

Nô tì kia quỳ rạp xuống, lúng túng.

- dạ.. dạ Nhị tiểu thư bị thương là do.. do..

- Do ai? Nói mau.

- Do Tam tiểu thư đánh ạ.

Lan Ngọc sững sờ, thầm nghĩ

" cái con bé phế vật ấy mà lại đánh con ta đến mức bị thương này sao?""

Hỏi lại:

- Ngươi chắc chứ?

- Vâng nô tỳ thấy rất rõ mà.

Cơn tức giận của Lan Ngọc đến đỉnh điểm, bà nắm chặt tay, gằn từng chữ.

- PHƯỢNG TỬ NGUYỆT, NGƯƠI DÁM ĐÁNH CON GÁI TA BỊ THƯƠNG? ĐƯỢC, NÓ BỊ BAO NHIÊU NHÁT RAI NGƯƠI PHẢI CHỊU GẤP BA, BỐN LẦN. NGƯƠI CỨ CHỜ ĐI

Ánh trăng sáng hiền hòa nhưng lại đang báo hiệu sự sụp đổ. Sự sụp đổ của một gia tộc, vương triều hay thế giới đây? Thật khó trả lời.

~END chap3~