Phó Suất không biết tính toán của Cái Chí Huy, buổi tối trở về mặt mày hồng hào, xem ra lúc xuống thôn uống không ít.

Cái Chí Huy nghĩ thầm “uống đi, chỉ sợ mày không uống”, đem Phó Suất say khướt ném lên giường, chờ hắn ngủ say, anh mở cặp tài liệu của hắn ra ngó, bên trong ngoài danh sách cùng điện thoại, chìa khóa, còn có 3 cái phong bì.

Lấy thử một cái xem, ĐMM, “lễ” bên trong đủ dày nha.

Lại nói, nếu anh không bị hắn bắt lên giường biểu diễn thì mấy cái phong bì này đều là của anh rồi, cõi lòng Cái Chí Huy tan nát.

Xem ra kinh nghiệm trong quân đội của anh còn non lắm, cho dù không có Phó Suất kia anh cũng chả làm ăn gì nổi.

Lưu luyến sờ lại cái phong bì, Cái Chí Huy mới đóng cặp lại, rón rén về phòng mình.

Trằn trọc hồi lâu, đồng chí Cái còn than thở “Đệt! đáng tiếc chỗ tiền kia…”

Công việc thăm hỏi gia đình rất nhiều, vốn là Phó Suất cùng anh làm, nhưng không biết hắn thương lượng kiểu gì mà hôm sau mọi công tác đều do một vị thượng úy khác tiếp nhận.

Hai người bọn họ tuy mĩ danh là giám sát công tác nhưng thực chất là chống nạnh mặc kệ mọi người sống chết.

Đây  chính là lợi ích của việc có “ô dù to”, không cần vất vả chỉ cần có quan hệ tốt là có thể một bước lên tiên, hưởng số làm quan.

Ở trong quân đội lâu đều không có thói quen ngủ nướng, chưa đến sáu giờ, Cái Chí Huy đã tỉnh, nhưng anh không vội dậy ngay, híp mắt nằm trong chăn miên man suy nghĩ.

Sáng sớm là thời gian Cái Chí Huy mơ màng nhất.

Hai ngày trước cha có gọi điện tới nói nhà lại có vấn đề. Móng nhà bọn họ không tốt, một mặt dựa vào sông, bình thường còn tốt, ít nhất thuận tiện múc nước giặt quần áo, nhưng đến mùa mưa thì thật phiền toái.

Năm nay lượng mưa tăng vọt, nước sông dâng mấp mé nhà họ. May mắn em gái anh đã lập gia đình, cha mẹ anh liền sang đó tạm lánh Tới khi nước rút thì tường trong nhà đều mục ruỗng.

Ẩm ướt lâu ngày không tán hết, kết quả là hai ông bà đều mắc bệnh phong thấp.

Cái Chí Huy trong lòng sốt ruột, anh bàn với cha mua một căn nhà khác,nếu không đủ tiền anh góp thêm..

Cha lại nói “Mày đừng có lắm chuyện, ông nội của mày không phải cũng sống chết ở đây sao, tiền này còn phải để dành cho mày mua nhà cưới vợ”

Cái Chí Huy không nói thêm gì nữa, đúng thật, tiền anh tiết kiệm mua cái WC xịn còn không đủ, con gái thành thị, không có nhà sao cưới nổi đây.

Theo lý thuyết anh là sinh viên duy nhất ở quê, nay còn là sĩ quan, có bao nhiêu người hâm mộ cha, nhưng có ai hay để nuôi con phượng hoàng này cha anh đã vét sạch cả gia tài.

Cái Chí Huy vô cùng tự trách, rồi lại thấy tương lai mình thật mù mịt.

Đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa. Cái Chí Huy khoác áo ra xem, hóa ra là Phó Suất.

Phó Suất hôm nay không mặc quân trang mà là đồ thể thao còn đeo kính mát, bộ dáng chuẩn bị ra ngoài du lịch.

“Chắc anh mệt mỏi rôi, tranh thủ mặc quần áo đi, mình đi Cửu Trại chơi”

Đây chính là sự khác biệt giữa phượng hoàng dởm và kim long xịn, Phó Suất lớn ngần này không biết  hắn đã từng suy nghĩ cho người khác chưa. Chỉ sợ công tử đây là điển hình cho kiểu người cố tình làm bậy để tìm vui.

Cái Chí Huy lại một lần nữa cảm thấy phong thư tố giác của anh sáng suốt cỡ nào, vì dân trừ gian diệt ác.

Tuy nhiên thời cơ chưa tới, báo ứng còn ở tương lai, anh không nhất thiết ngửa bài với họ Phó, cứ để thằng ngốc ấy đắc ý, anh lại được đi du lịch không mất tiền, tội gì không đi.

Lúc thay quần áo, Phó Suất cũng không tránh mặt, hai mắt phát sáng chằm chằm nhìn vào da thịt lộ ra của tiểu Cái. Vừa nhìn vừa đánh giá “Cưng ơi, anh là người có thân hình hoàn mỹ nhất mà tôi từng thấy đấy, tỉ lệ vàng nha!”

Cái Chí Huy tăng tốc mặc quần áo, âm thầm mắng “Mẹ mày, ngày mai ông lấy mỡ lợn uống thay nước, uống ra một bụng mỡ, cho cái tỷ lệ vàng kia rớt luôn.”

Lúc thay quấn áo khó đề phòng có kẻ tranh thủ ăn vụng, Cái Chí Huy ngừng thở cùng họ Phó hôn môi một lúc lâu, lại cho hắn bóp mông mấy phát mới thay xong quần áo.

Ra tới của nhà khách đã nhìn thấy một chiếc xe jeep, bên trong cửa kính thò ra một cái bờm ngựa đỏ “Anh, hai người nhanh chút đi!”

Cái Chí Huy nhận ra cái đầu này, chính là kẻ luyện cán bột trên núi, tên là cái gì mà Hồng Quân. Lúc này anh lại để ý thấy một người nữa đang cúi đầu trên xe- Cao Hiểu Bảo

Cái Chí Huy có chút run rẩy, đây là cái tổ hợp gì vậy?  Tổ bốn người oan nghiệt?