Nhiều ngày sau đó, Quách Ngọc liên tục vào cung thăm hỏi và kiểm tra tình trạng sức khoẻ của tiểu công chúa. Ngay sau ngày tiểu công chúa chào đời, hoàng thượng đã đặt cho nàng một cái tên rất đẹp - Mộc Bảo. Lúc đầu tên công chúa là Mộc Thiên Bảo, ý nói công chúa là vật quý mà ông trời ban tặng nhưng Mộ Dung Hoàn lại từ chối. Bấy lâu chấp chưởng lục cung, bà bị người oán khá nhiều, thêm một vài người cũng không sao, tuy nhiên lần này nếu tên công chúa là Mộc Thiên Bảo sẽ khiến đại công chúa Mộc Thiên Thiên không vui. Thiên thiên công chúa còn rất trẻ, trước giờ vẫn luôn tôn kính Mộ Dung Hoàn thế nên bà cũng không muốn nàng có hiềm khích với tiểu công chúa. Nghe Mộ Dung Hoàn nói, cuối cùng hoàng thượng cùng đồng ý với bà.

Công chúa Mộc Bảo sinh non bảy tháng nên cơ thể yếu đuối, may mà có Quách Ngọc nên mọi thứ không đáng lo ngại. Vết mổ ở bụng Mộ Dung Hoàn cũng được Quách Ngọc bôi thuốc mỗi ngày để tránh sẹo. Ngoài ra, nàng còn giúp bà giải trừ chất độc trong máu.

Chiều hôm ấy, cũng như mọi hôm nàng trở về sau khi hoàn thành việc của mình ở Mộ Hoàn cung. Vừa bước ra khỏi cửa Mộ Hoàn cung, nàng đã thấy một cậu nhóc núp sau tượng sư tử bằng đá đằng kia. Quách Ngọc buồn cười, dặn dò mọi người chờ ở đây, sau đó tự mình đi đến bức tượng.

Cảm nhận nàng đến gần, cậu nhóc nép mình sát vào bức tượng. Quách Ngọc phì cười, nàng chống hai tay lên hông nói.

- Đệ cho rằng ta không thấy? Chân đệ lộ ra kia kìa!

Cậu nhóc nhìn xuống chân, hắn vỗ trán sau đó cúi đầu bước ra.

- Tham kiến Ngọc tỷ tỷ.

- Hoằng nhi, sao lại lén lút nhìn tỷ?

- Đệ không có!

Quách Ngọc nhéo mũi hắn, hỏi.

- Nói! Vì sao gần đây tỷ vào cung nhưng không thấy đệ?

Ở cự ly gần như vậy, nàng ngửi được mùi thuốc trên cơ thể hắn - một chút gì đó chua xót dâng lên trong lòng Quách Ngọc.

Mộc Hoằng đưa tay quệt mũi, hắn hít hít cái mũi nhỏ sau đó đưa cho Quách Ngọc một vật nhỏ. Quách Ngọc ngạc nhiên nhìn hắn.

- Đây là...

- Mẫu phi nói tỷ đã cứu mẫu phi và hoàng muội. Mấy hôm nay ngoài thời gian học, đệ vẫn dành thời gian làm cái này, buổi tối đệ đến thăm mẫu phi cùng phụ hoàng nên tỷ không gặp đệ. Cái này, tặng tỷ.

Quách Ngọc mỉm cười, đôi mắt nàng sáng long lanh nhìn vật nhỏ. Mộc Hoàng cầm trên tay một bức tượng ngọc. Tượng ngọc được điêu khắc tỉ mỉ dựa trên hình dáng và khuôn mặt của nàng. Quách Ngọc thích thú nhận lấy sau đó mỉm cười nhìn hắn.

- Cảm ơn đệ.

Thấy Quách Ngọc thích, Mộc Hoằng cười vui vẻ. Quách Ngọc chợt nhìn xuống tay hắn, một số vết xước đã lành, một số vẫn còn động máu khô. Nàng cảm thấy đau lòng vô cùng. Khoé mắt rưng rưng, nàng nói.

- Đưa tay cho tỷ.

Mộc Hoằng chợt nhớ điều gì, hắn giấu nhẹm hai tay ra sau lưng. Nhìn hành động của hắn, Quách Ngọc lại cương quyết muốn hắn đưa tay ra.

Mộc Hoằng bậm môi nói.

- Ngọc tỷ, đệ lớn rồi, đệ tự lo được.

- Lớn rồi? Tay chảy máu thế kia. Đưa tay để tỷ bôi thuốc.

- Không!

- Hoằng nhi!

Mộc Hoằng vẫn cương quyết không chịu thua. Quách Ngọc nheo mắt nhìn hắn. Mộc Hoằng nhìn nàng, hắn nghĩ một lúc sau đó nói.

- Đệ tự bôi.

Quách Ngọc nhìn hắn, sau đó đành đặt lọ thuốc vào tay hắn. Bàn tay hắn bé xíu cố nắm gọn lọ thuốc sau đó quay lưng chạy một mạch.

Đứng nhìn bóng lưng gầy yếu của hắn, y phục lại quá rộng trông hắn có phần buồn cười. Quách Ngọc bất giác mỉm cười, nàng nắm chặt tượng ngọc. Hồi lâu, khi bóng lưng hắn khuất hẳn nàng mới quay đầu rời cung.

Về đến Quách phủ nàng đã thấy một chiếc xe ngựa sang trọng dừng gần đó. Chưa bước xuống, đã có người chạy đến nói gì đó với Minh Tước. Minh Tước quay lại xe ngựa nhỏ giọng nói.

- Tiểu thư! Lại là nàng ta.

Từ đó đến nay gần nửa tháng, Vạn Thanh Thanh liên tục gửi bái thiếp nhưng đều bị từ chối. Hôm nay nàng ta đánh liều chờ ở đây cả ngày để gặp Quách Ngọc. Quách Ngọc bật cười, để Tuyết Lâm đỡ xuống xe. Nàng một mạch trở về viện Ngọc Cát tắm gội mọi thứ xong xuôi sau đó mới nói.

- Cho nàng ấy vào.

...

Vạn Thanh Thanh vẫn như bao lần mặc y phục trắng, nàng thướt tha bước vào. Nhìn thấy Quách Ngọc ngồi đọc sách, nàng nhẹ giọng nói, đồng thời quỳ xuống hành lễ.

- Tham kiến công chúa.

Quách Ngọc hờ hững đáp trả.

- Miễn lễ.

Vạn Thanh Thanh đứng lên, nàng có chút lóng ngóng khi Quách Ngọc không nhìn nàng cũng không mời nàng ngồi. Vạn Thanh Thanh lại không dám tự ý nên cứ đứng đó im lặng. Một lúc lâu, nàng có chút ngại, hai má đỏ lên, nhỏ giọng nói.

- Công chúa, hôm nay Thanh Thanh đến muốn xin công chúa giúp đỡ.

Vạn Thanh Thanh cúi đầu ngoan ngoãn, giọng nói lại rất dịu dàng nhưng Quách Ngọc cũng chỉ lơ đễnh đáp.

- Chuyện gì?

Vạn Thanh Thanh nắm chặt ống tay áo, nàng cắn môi hồng, thẹn thùng nói.

- Xin công chúa... tác hợp... Thanh Thanh... cùng với Mộ Dung nhị công tử.

Nàng ngập ngừng, nói mãi mới hết một câu khiến Quách Ngọc buồn cười vô cùng. Quách Ngọc đặt sách xuống sau đó nói.

- Ngồi đi.

- Tạ công chúa.

Vạn Thanh Thanh ngồi hờ trên ghế, nàng vẫn duy trì sự cung kính, cúi đầu không dám nhìn. Quách Ngọc mỉm cười.

- Đừng quá câu nệ tiểu tiết.

Nghe vậy, Vạn Thanh Thanh mới chịu ngước mặt, nở một nụ cười. Quách Ngọc thấy hai má của nàng vẫn còn đỏ, liền mở miệng hỏi. - Vì sao ta phải giúp ngươi?

Vạn Thanh Thanh nhìn Quách Ngọc nàng có chút bất đắc dĩ nói.

- Từ sau lần đó, Thanh Thanh đã đem lòng ngưỡng mộ nhị công tử chỉ là không có cơ hội.

- Vậy thì ngươi phải tìm nhị ca mới đúng, vì sao lại tìm ta?

- Thanh Thanh biết chỉ cần công chúa đồng ý thì mọi chuyển sẽ ổn.

Quách Ngọc bật cười, nàng đưa tay đẩy tách trà đến trước mặt Vạn Thanh Thanh.

- Nhưng nhị ca cũng phải chịu mới được chứ!

- Suốt mấy tháng qua, ta luôn tìm cách gặp gỡ nhị công tử. Ta biết huynh ấy cũng có tình cảm với ta nhưng không biết vì sao vẫn luôn khước từ.

- Vậy thì ngươi tìm huynh ấy và thổ lộ đi.

Vạn Thanh Thanh khoé mắt rưng rưng. Nàng quỳ xuống, cúi đầu nói.

- Công chúa, xin người giúp Thanh Thanh.

- Ngươi có biết vì sao huynh ấy không chấp nhận tình cảm của ngươi không?

Vạn Thanh Thanh hít một hơi, lắc đầu.

Quách Ngọc uống ngụm trà, sau đó thản nhiên nói.

- Vì bí kiếp chế tạo vũ khí mà ngươi cất giữ bấy lâu.

Vạn Thanh Thanh ngẩn mặt lên, ánh mắt nàng đầy vẻ hoài nghi. Nàng không tin. Làm sao Quách Ngọc biết được điều này. Bấy lâu nay nàng vẫn luôn cẩn thận, kể cả phụ thân cũng không biết.

- Công chúa thật biết đùa. Thanh Thanh liễu yếu đào tơ, mấy chuyện vũ khí như vậy Thanh Thanh thật sự không biết.

Quách Ngọc mỉm cười, nét mặt không có chút giận dữ.

- Vậy xem như ta sai. Vạn đại tiểu thư trở về đi.

Vạn Thanh Thanh nắm chặt làn váy, nàng vẫn quỳ dưới sàn lạnh. Một chút suy nghĩ, nàng cắn môi, hít một hơi.

- Nếu thật sự ta có bí kiếp, vậy thì chẳng phải huynh ấy càng phải lấy ta làm thê tử hay sao? Phủ Quốc công là tướng phủ, chẳng phải rất cần bí kiếp đó sao?

Quách Ngọc xoay xoay chiếc vòng trên tay, nàng không nhìn Vạn Thanh Thanh, môi hơi chu ra.

- Ngươi phải biết mỗi một thành viên trong phủ đều phải biết đặt lợi ích chung lên hàng đầu. Không có bất cứ chuyện riêng nào, cũng không có bí mật nào trong phủ. Nếu nhị ca cưới ngươi, ngươi lại cố tình che giấu vậy thì gây ra hậu quả khôn lường. Cả phụ thân mình ngươi cũng không tin tưởng vậy làm sao ngươi tin tưởng chúng ta? Tóm lại, Mộ Dung thị sẽ không chấp nhận người có lòng riêng.

Vạn Thanh Thanh run bờ vai, nàng không nói, chỉ lặng yên quỳ. Một lúc sau, nàng nhỏ giọng hỏi.

- Vậy nếu ta giao bí kiếp thì huynh ấy sẽ chấp nhận ta?

Quách Ngọc lắc đầu nói.

- Đó không phải điều chúng ta cần. Nếu ngươi muốn làm con dâu Mộ Dung thị, ngoài việc ngươi thật tâm yêu thương nhị ca, tôn trọng trưởng bối, quan tâm đến an nguy Mộ Dung thị thì còn một điều người phải học, đó là thật thà. Vạn Thanh Thanh đưa ống tay áo dài lau đi dòng nước mắt. Nàng cúi đầu nói.

- Cảm ơn công chúa nhắc nhở, Thanh Thanh xin phép cáo lui.

Nói rồi nàng đứng lên, quay lưng rời đi. Bóng lưng nàng liêu xiêu trong gió chiều. Quách Ngọc mỉm cười, nói nàng nhẫn tâm cũng được, nói nàng lợi dụng Vạn Thanh Thanh cũng tốt, nàng không quan tâm. Lần trước Thái Tử mở yến hội, bọn thích khách đã nhận lệnh giết Vạn Thanh Thanh, điều đó chứng tỏ có ai đó đã biết về bí kiếp này và muốn chiếm lấy. Vì thế, thứ nàng quan tâm lúc này là bằng mọi cách để lịch sử không lặp lại.

Đời trước Vạn Thanh Thanh được gả cho Mộ Dung Diễn, nàng rất yêu hắn chỉ tiếc nàng vẫn khư khư ôm lấy bí kiếp ấy mà không nói với một ai. Quách Ngọc không biết từ đâu nàng có, càng không biết từ lý do gì một nữ tử chân yếu tay mềm như nàng lại cố chấp giữ lấy bí kiếp chế tạo vũ khí. Cuối cùng, bí kiếp ấy rơi vào tay Nguyên Thiên Minh. Hắn có được nó như bắt được vàng. Hắn ngày đêm chế tạo vũ khí, cuối cùng quân đội của Mộ Dung Thịnh tan tác, kể cả quân đội của Đại Tấn cũng yếu dần khi chiến đấu với Đại Nguyên. Nguyên Thiên Minh chỉ còn chờ diệt được Đại Tấn, hắn sẽ làm bá chủ.

Chỉ vì sự cố chấp của Vạn Thanh Thanh mà gây ra bao chuyện, đời này nàng quyết không để việc đó xảy ra.

Vạn Thanh Thanh đi rồi, trên gác mái, hắn nhanh chân nhảy xuống.

- Ây da, nữ nhân các nàng nói chuyện cũng lâu hơn bọn ta.

Quách Ngọc liếc mắt.

- Nhưng bọn ta không kiên nhẫn lén lút rình rập như ngươi.

Nguyên Thiên Hữu cười ha hả. Nàng biết hắn ở đó, nhưng vẫn thản nhiên nói chuyện bí kiếp. Điều đó chứng tỏ nàng xem hắn là người nhà, nàng tin tưởng hắn.

- Tìm ta có chuyện gì?

Nguyên Thiên Hữu ngồi xuống, hắn không hỏi chuyện bí kiếp gì đó vì không mấy quan tâm. Hắn vào chuyện chính ngay.

- Đêm nay ta về Vĩnh Ngoc quốc. Hoàng cung sắp hoàn thành. Nhưng ta vẫn không vui.

Quách Ngọc mỉm cười.

- Đợi khi ngươi chiếm luôn phần còn lại thì tự động sẽ vui thôi.

- Ý ta không phải vậy.

- Vậy ý ngươi thế nào?

Hắn chu miệng, tay gõ lên mặt bàn tạo tiếng “thùng thùng“.

- Hoàng cung to lớn, ngoại trừ ta thì chỉ có bọn cung nữ, thái giám. Nàng nói xem rất chán phải không?

- Vậy thì ngươi mau tuyển tú, lúc đó hoàng cung sẽ rất đông vui.

- Nàng nói vậy làm tan nát trái tim ta.

Hắn vờ ôm ngực, lại giở trò khiến Quách Ngọc bật cười. Hắn nương đó mà nói tiếp.

- Nàng biết trái tim ta chỉ dành cho nàng mà nở lòng nói vậy. Ta đã nói, suốt kiếp này ta chỉ có mình nàng.

Quách Ngọc không nói gì, nàng chỉ rũ mi nhìn tách trà. Nguyên Thiên Hữu lúc này trầm giọng lại. - Nhiều khi, ta thật muốn phái Kinh Hoa ám vệ giết hết bọn người nàng ghét trong một đêm nhưng lại sợ nàng không đồng ý.

- Cái gì cũng cần phải đợi thời cơ, đâu phải muốn là được.

Nguyên Thiên Hữu ngồi vắt chân, hắn chậc lưỡi.

- Ví dụ như La Bích Hân. Vì sao nàng vẫn để bà ta nhởn nhơ như vậy?

- Chỉ cần một ngày phụ thân còn thương yêu ba người con của bà ta, chỉ cần một ngày họ còn chưa trở mặt với bà ta thì ta vẫn chưa thể lấy mạng bà ấy được. Nếu lỡ vì cái chết của bà ta mà gây hiềm khích với phụ thân - thật sự không đáng.

Nguyên Thiên Hữu gật đầu, hắn hiểu điều nàng nói. Quách Ngọc không dừng lại, giọng nói ấm áp của nàng tiếp tục vang lên.

- Vậy còn ngươi. Khi nào Du Tâm Thu mới được chết.

Nguyên Thiên Hữu gãi đầu, hắn cười.

- Ta không muốn bà ta chết quá dễ dàng.

Quách Ngọc đứng lên, đi lại bên bàn lấy ra ba lọ thuốc nhỏ.

- Lọ này không lấy mạng lập tức, nó chỉ dày vò bà ta giống như cái cách bà ta dày vò phụ hoàng ngươi. Lọ này là kịch độc, uống vào lập tức mất mạng giống như loại độc mà Nguyên Thiên Minh dùng để giết vua đoạt vị.

Nguyên Thiên Hữu nhìn lọ còn lại trên tay nàng.

- Vậy còn lọ này.

Quách Ngọc mỉm cười.

- Ta đã hỏi Minh Tước, biết ngươi tìm người chữa trị cho phụ hoàng ngươi nhưng vô dụng. Ta cũng biết được trạng huống bệnh tình của ông ấy. Ông ấy trúng độc Yên, là loại độc ta vừa đưa cho ngươi, chỉ cần kích động hay vận động mạnh độc sẽ bộc phát khiến ông ấy đau đớn. Lọ này là thuốc giải.

Nguyên Thiên Hữu nhìn nàng, hắn không ngờ nàng lại chu đáo như vậy, biết rõ mọi thứ quanh hắn, biết rõ hắn cần gì và nghĩ gì.

Quách Ngọc cười dịu dàng.

- Không cần bày gương mặt si ngốc đó nhìn ta. Nhờ ngươi đưa ta Thần dược Hoa Công ta mới làm ra được giải dược. Thế nên, nó vốn là của ngươi. Cầm lấy và nhanh chóng đưa ông ấy giải độc.

Khoé miệng Nguyên Thiên Hữu cong lên, hắn nhìn ba lọ thuốc sau đó ôm lấy nàng.

- Cảm ơn nàng.

Quách Ngọc vỗ vai hắn, hỏi.

- Trời sập tối rồi, ngươi còn không trở về ngộ lỡ trễ thì không tốt.

Nàng nhắc nhở, hắn mới nhận ra trời đã bắt đầu tối.

Hắn thở dài.

- Vốn dĩ muốn có thời gian bên cạnh nàng, cuối cùng lại bị Vạn tiểu thư gì đó phá đám.

Quách Ngọc cười, đưa hắn ra ngoài.

- Mau về đi.

Hắn gật đầu, xoay người đi. Không hiểu sao, lại quay trở lại lần nữa.

Ôm chằm lấy nàng, hắn thì thầm bên tai.

- Nàng phải biết chỉ cần nàng gọi, ta sẽ lập tức xuất hiện.

Quách Ngọc nhắm chặt mắt, mặc cho hắn ôm. Chỉ những lúc thế này nàng mới cảm nhận được hơi ấm của hạnh phúc.

Một lúc sau đó hắn mới chịu buông tay, xoay người đi mất. Quách Ngọc lặng người nhìn theo, môi mấp máy.

- Cẩn thận.

...

Những ngày sau đó mọi việc vẫn như thượng lệ không có gì mới. Sớm tinh mơ, Quách Ngọc ngồi yên trong phòng không bước chân ra ngoài nửa bước. Bên ngoài, Tuyết Lâm rón rén đi vào.

- Tiểu thư.

- Chuyện gì?

- Hôm nay, Mộng Cầm bắt đầu hành động.

- Phải, “thai” cũng hơn ba tháng!

...

-Viện Bích Hoa-

Trước cổng viện Bích Hoa, Lê Mộng Cầm bị hai nha hoàn chặn lại. Bọn họ có chút lớn tiếng.

- Thiếu phu nhân, người về đi. La di nương sẽ không gặp người.

- Ngươi mau vào thông cáo lại lần nữa, ta chỉ muốn mang chút đồ ăn đến cho bà ấy.

Nha hoàn xoắn tay áo, hếch mặt lên nói.

- Thiếu phu nhân cho rằng viện Bích Hoa này tệ đến mức ngay cả một món ngon cũng không có?

Lê Mộng Cầm cười dịu dàng, nàng lấy lòng nói.

- Ý ta không phải vậy. Ta biết mấy hôm nay lão gia bận chính vụ không thường đến thăm di nương, đại thiếu gia cũng bận học không có thời gian rảnh. Chỉ có ta là rảnh rỗi nên tỏ chút hiếu tâm.

- Vậy ý người là viện Bích Hoa đang thất thế?

Nàng ta cười khẩy sau đó trề miệng.

- Thấy người khác có chút thất thế thì lao vào chà đạp? Nói cho người biết, thêm một hai ngày thì sẽ lại như cũ thôi.

- Ta không có...

- Đi đi, La di nương không muốn nhìn thấy mặt người!

Nha hoàn đẩy tay Lê Mộng Cầm sau đó vào trong đóng cổng lại. Lê Mộng Cầm đứng đó thêm chút nữa mới chịu rời đi. Lúc đi trên mặt nàng thoáng một nét buồn.

---tác giả---

Câu hỏi tuần trước vẫn chưa thể đưa ra đáp án được. Mọi người cứ từ từ ngẫm, sẽ thật thú vị:))

Câu hỏi tuần này: mọi người có thích truyện không:)))) giơ tay làm động lực để mị viết tiếp nào!!!

Hãy để lại dấu vết để mị biết truyện không bị bơ:v

Link fb: www.facebook.com/tieuanhanh01