Đúng như dự tính của Quách Ngọc, sáng hôm sau, toàn kinh thành đều lan truyền tin “nhị hoàng tử của Hạ Quan quốc quan hệ với thi thể nha hoàn thông phòng của Thái Tử“. Mọi người bàn tán, đoán mò mọi thứ. Tin tức lan truyền đến mức chóng mặt, Hạ Tâm tức giận tìm Hạ Tân thì phát hiện hắn mất tích. Tất cả mọi người đều cho rằng Hạ Tân đang trốn tránh sự thật nên bỏ đi trước, vì thế dù Hạ Tâm có vào triều tố cáo với Hoàng Thượng thì cũng vô ích. Cuối cùng, nàng ta đành ngậm ngùi theo đoàn sứ thần về Hạ Quan quốc.

Mọi việc tưởng chừng êm xuôi, không ai biết khi màn đêm buông xuống, có một bóng đen mang một thi thể vào rừng. Hắn vứt thi thể xuống và lên cây ngồi chờ đợi. Không lâu sau đó, bị kích thích bởi máu tươi và một hương vị đặc biệt, một bày sói xuất hiện. Chúng xâu xé thi thể kia, chỉ trong chốc lát “con mồi” như hoàn toàn tan biến, có chăng còn lại cũng chỉ là một vài mẫu xương.

...

- Ruồi bọ cũng bay đi không ít!

Quách Ngọc ngồi trên ghế, tay khéo léo lột vỏ quả cam. Nghe Nguyên Thiên Hữu nói thì nhếch mép cười.

- Chẳng phải trong phủ Thừa Tướng vẫn còn rất nhiều hay sao?

Nguyên Thiên Hữu thoải mái lấy cam đưa vào miệng. Hắn chu miệng, nheo mắt.

- Chua thật!

- Không ngờ Nguyên Vương anh dũng như ngài cũng sợ chua?

Quách Ngọc cười trêu hắn. Hắn không tức giận, mà còn hùa theo đùa cùng nàng.

- A... trúng độc. Nàng đã bỏ độc vào cam? A...

Nói rồi hắn vờ ôm bụng, gục mặt xuống bàn. Nàng cười vui vẻ, ném vỏ cam lên vai hắn.

- Chết rồi à? Thế ta cho người mang ngươi ra sau núi. Bọn sói vẫn còn chưa no.

Nghe nàng nói, hắn bật ngồi dậy, nhếch mép nói.

- Đúng là không quan tâm ta.

Nàng cười ha hả, không nói gì, chỉ nhét thêm một miếng cam vào miệng hắn.

- Bớt nói nhăng nói cuội.

Nguyên Thiên Hữu nhai miếng cam. Hắn uống thêm ngụm nước sau đó nói.

- Tháng sau ta phải rời kinh thành một thời gian!

- Đi đâu?

- Đại Nguyên!

Quách Ngọc dừng động tác, nàng nhìn hắn.

- Để làm gì?

- Kết thúc ân oán bao năm nay...

Nàng nhìn hắn, sau đó đặt quả cam xuống bàn, đứng lên xoay lưng lại với hắn. Đưa tay đón lấy cánh hoa, Quách Ngọc nhẹ nhàng hỏi. - Thiên Hữu, ngươi nghĩ cây Mộc Minh này đã ở đây bao lâu?

- Hai mươi năm?

- Chính xác là hai mươi chín năm. Từ lúc phụ thân còn là một thiếu niên thì nó đã có ở phủ thừa tướng.

Nàng đưa tay ra trước gió. Con gió nhỏ cuốn lấy cánh hoa, bay đi. Dập dìu trong nắng sớm, vài cánh bướm nhỏ lang thang.

- Cái gì cũng cần phải có thời gian. Thời gian để thích nghi, để trưởng thành và tôi luyện.

- Hơn mười năm nay, thời gian chưa đủ dài?

Nàng mỉm cười nhìn hắn, nụ cười dịu dàng của một thiếu nữ.

- Dài nhưng chưa đủ. Dục tốc bất đạt.

Nguyên Thiên Hữu nheo mắt. Không phải hắn không nghĩ đến điều này, Bạch Lãnh đạo trưởng đã từng cho hắn cảnh báo và đúng như những gì ông nói đêm đấy hắn nhận được tin từ đại Nguyên - Nguyên Thiên Minh lập mưu giết vua đoạt vị.

Nguyên Thiên Hữu đã vạch ra những kế hoạch chu toàn nhất để cứu người kia, để kết thúc mọi ân oán. Hắn cũng biết mọi thứ dường như quá vội vã. Nếu như chỉ cứu người kia thì mọi thứ đều ổn, nhưng hắn còn muốn tiêu diệt thế lực của Hoàng Hậu Du thị.

Hắn vuốt mũi, đứng bên cạnh nàng và cười nói.

- Ta biết, ta sẽ cố chuẩn bị chu toàn nhất có thể. Nếu cảm thấy không chắc chắn ta sẽ dừng lại hành động.

Nàng gật đầu, cười mà không nói.

Từ lúc nào hắn chẳng cần nàng nói rõ kế hoạch nhưng vẫn đồng hành và giúp đỡ nàng. Và ngược lại, hắn chẳng cần nói hắn sẽ làm gì, nàng chỉ biết khi hắn cần nàng luôn phía sau hắn.

Lúc này Thiện Phong - người thay thế Minh Tước, đi theo bên cạnh Nguyên Thiên Hữu xuất hiện.

Thiện Phong là một người cao to, lạnh lùng. Sát khí của hắn có thể hơn Minh Tước gấp bội, bởi Minh Tước vẫn biết cười còn hắn thì đúng kiểu sát thủ mặt lạnh.

- Chủ tử, Đại Nguyên có tin truyền đến.

Quách Ngọc nhìn Nguyên Thiên Hữu, vỗ nhẹ cánh tay hắn.

- Ngươi về trước đi.

- Nàng vào trong nhanh lên, trời bắt đầu nổi gió.

Quách Ngọc gật đầu, xoay người bước đi. Được vài bước, nàng dừng lại. Nàng vờ ho vài tiếng sau đó nói.

- Mọi việc phải cẩn thận!

Một câu ngắn gọn cũng đủ làm hắn vui cả ngày. Nguyên Thiên Hữu trong lòng nhảy múa, hắn nhanh chân chạy đến trước mặt nàng. Đưa tay sờ má nàng, hắn nhẹ nhàng nói. - Tất nhiên rồi, ta còn phải cưới nàng, chúng ta còn phải sinh thật nhiều tiểu bảo bối.

Quách Ngọc đưa tay đẩy ngực hắn.

- Vô lại! Không nói với ngươi.

Nói rồi nàng nhấc váy đi vào trong nhanh hơn.

Nguyên Thiên Hữu cười ha hả sau đó xoay người cùng Thiện Phong trở về.

Tuyết Lâm cười khúc khít, khiến Quách Ngọc khó chịu. Nàng liếc mắt nhìn.

- Nha đầu. Ta đưa ngươi sang phủ Nguyên Vương hầu hạ tên mặt dày ấy nhé.

Nhận được cảnh cáo, Tuyết Lâm cũng không dám cười. Nhưng chỉ là không cười, ai ngăn cản nàng không được nghĩ đến cảnh ngọt ngào vừa rồi của tiểu thư và vương gia chứ.

- Tiểu thư, Kim Sương đi lâu quá vẫn chưa về.

Quách Ngọc nheo mắt.

- Đi đâu?

Tuyết Lâm tròn mắt.

- Tất nhiên là đi gặp tứ tiểu thư. Tiểu thư người không nhớ sao?

Quách Ngọc xoa trán, hai mắt nàng nheo lại. Gần đây nàng thường xuyên như thế, thường hay quên một số chuyện, thỉnh thoảng lại cảm thấy đau đầu vô cùng.

- Tiểu thư, người không sao chứ?

Tuyết Lâm đỡ tiểu thư nhà mình ngồi xuống ghế, sau đó xoa huyệt thái dương giúp nàng. Quách Ngọc thở dài, nàng hoàn toàn không biết nguyên nhân là gì, nhưng việc này lập lại không dưới hai lần khiến nàng lo lắng.

“Xoẹt.”

Một phi tiêu bay từ cửa sổ vào, ghim thẳng lên cột gỗ. Cả hai người đều giật mình, Minh Tước lập tức xuất hiện đề phòng có người gây nguy hiểm cho Quách Ngọc. Tuy nhiên mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở đó, không có bất kì động tĩnh nào.

Quách Ngọc nheo mày, nàng chăm chú nhìn phi tiêu kia - bên trên nó đính kèm một mẫu giấy.

Hiểu ý, Minh Tước nhanh tay tháo phi tiêu ra và dâng mẫu giấy ấy lên Quách Ngọc.

- Hoạ ở chân tường!

Nàng nhìn xung quanh, ánh mắt tìm kiếm đa nghi.

Nhìn ra cửa sổ, mọi thứ vẫn tĩnh lặng!

Ai đã gửi thông điệp này cho nàng?

...

Màn đêm buông xuống, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh. Quách Ngọc nằm trên giường, nghiêng mình xoay người vào trong.

Cửa sổ đột nhiên mở, ngọn gió khẽ lùa. Tấm rèm mỏng bắt đầu theo cơn gió mà tung bay.

“Dập tắt lửa!””Dập tắt lửa!”

- A...

Quách Ngọc choàng tỉnh giấc, âm thanh ấy vẫn cứ liên tục quanh quẩn bên tai nàng.

Cảm giác đau nhói bắt đầu chuyển từ đầu xuống tim. Nàng ôm ngực, không khí dường như cạn dần. Nàng cố gắng lấy hơi gọi.

- Kim Sương!

Tiếng gọi quá bé.

Vẫn không thấy tiếng trả lời.

Trời bắt đầu mưa, tiếng mưa ngoài kia lấn át cả tiếng của nàng.

Cảm giác mình yếu dần, nàng cố dùng sức bám vào tường để ra khỏi phòng.

Cố gắng mở toang cửa, nàng ngã nhào người ra đất. Lúc này, cả Kim Sương và Minh Tước mới nghe được tiếng động và chạy đến.

- Tiểu thư, người không sao chứ? Tuyết Lâm đâu?

Quách Ngọc không đủ sức để giải thích nàng chỉ nói một câu rồi ngất xỉu.

- Mang lửa vào!

Cả Kim Sương và Minh Tước đều hoảng sợ. Hai ngươi chia việc ra làm. Kim Sương bế Quách Ngọc vào trong và chăm sóc nàng. Minh Tước tìm lửa và Tuyết Lâm.

Nửa canh giờ sau, cơ thể Quách Ngọc bắt đầu ấm lại. Hai mắt khẽ mở, nàng thều thào.

- Lạnh...!

- Nàng ổn không?

Quách Ngọc ngước nhìn. Nàng thấy mình được bao bởi chăn dày và cả một vòng tay rộng. Đầu nàng tựa vào lòng ngực rộng và ấm áp.

- Thiên Hữu?

- Nàng còn cảm thấy lạnh không?

Quách Ngọc mỉm cười, nàng vẫn cảm thấy lạnh nhưng đã ổn hơn trước rất nhiều. Nàng cố gắng ngồi dậy, yếu ớt hỏi.

- Tuyết Lâm đâu?

Kim Sương khom người trả lời.

- Minh Tước phát hiện Tuyết Lâm đứng một mình trong mưa nên đã đưa nàng ấy về phòng nghỉ ngơi.

- Vì sao lại như vậy? Chuyện này thật quái lạ. Cho người chăm sóc Tuyết Lâm thật tốt.

Nói rồi, nàng như nhớ điều gì, gấp gáp hỏi.

Chuyện này đã kinh động đến những ai?

- Thuộc hạ và Minh Tước không dám tự chủ nên chỉ dám thông truyền với Vương gia.

Quách Ngọc thở dài.

- Tốt.

Nguyên Thiên Hữu đưa lên miệng nàng một cốc nước ấm, hắn dịu dàng hỏi. - Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với nàng?

Nàng uống một ít nước, sau đó chậm chạp nói.

- Ta không biết, chỉ biết tim mình rất đau, cơ thể rất lạnh.

- Thế nên nàng bảo Minh Tước mang lửa vào phòng.

Quách Ngọc thở dài.

- Đúng vậy. Ngoài ra ta còn nghe tiếng nói cứ quanh quẩn bên tai: “dập tắt lửa“. Giọng nói ấy không hề có ý tốt, thế nên ta lựa chọn làm ngược lại.

Nàng ngừng một chút, sau đó lại nói.

- Thiên Hữu. Có phải ngươi cùng Tuấn Mạnh đang đào tạo một đội chuyên tìm kiếm?

- Đúng vậy, nàng cần? Thiện Phong, mau đi tìm Tuấn Mạnh.

Thiện Phong gật đầu, sau đó gấp rút chạy đi trong mưa.

Không lâu sau đó, Tuấn Mạnh mang theo một đội binh gồm ba mươi người. Bọn họ đều mặt y phục màu đen, không mang sát khí nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng.

- Tất cả các ngươi, dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra từng viên gạch, từng mảng tường ở viện Ngọc Cát này.

Tuấn Mạnh cúi đầu, sau đó dẫn dắt đội binh tìm kiếm.

Nguyên Thiên Hữu cau mày, khó hiểu hỏi.

- Nàng muốn tìm gì?

- Ta không biết, chỉ biết chắc chắn có gì đó.

Nói rồi nàng đưa cho hắn mẫu giấy lúc sáng nàng nhận được.

Nguyên Thiên Hữu nhìn vào nội dung tờ giấy, sau đó ôm nàng chặt hơn.

- Chúng ta sẽ tìm ra nó.

Bỗng nhiên, cơ thể nàng bắt đầu lạnh lại. Nàng ôm ngực, hơi thở gấp gáp.

Trong đầu nàng liên tục vang lên:

“Nhất cửu cửu, mê cung, nhấn chìm.”

Ánh mắt nàng bắt đầu chuyển lạnh. Nguyên Thiên Hữu cảm giác như có gì đó đang đóng băng cơ thể của nàng - không, mà là đóng băng cả linh hồn nàng.

Quách Ngọc bắt đầu cảm thấy đau đầu, nàng đẩy Nguyên Thiên Hữu ra, sau đó điên loạn đập phá.

Nguyên Thiên Hữu gào lên như một con hổ dữ bị thương.

- Minh Tước, Thiện Phong hai ngươi cũng vào tìm kiếm. Nếu Vương phi có gì bất trắc, tất cả các ngươi đều phải chết.

Minh Tước và Thiện Phong liếc nhau, cả hai không dám lên tiếng, nhanh chóng dẫn người đi tìm.

Kim Sương kinh ngạc vô cùng. Nguyên Thiên Hữu cũng thế, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Quách Ngọc giận dữ như thế này, chưa bao giờ thấy nàng mất kiểm soát như thế này. Hắn chạy lại bên cạnh nàng, cố ôm nàng vào lòng.

- Ngọc nhi, bình tĩnh lại. Là ta, Thiên Hữu của nàng.

Quách Ngọc lúc này dường như không còn nhận ra hắn là ai nữa. Nàng vũng vẫy kịch liệt. Tay nàng vớ được một mảnh bình vỡ, nàng liền dùng sức rạch vào người hắn.

“Xoẹt.” Cánh tay hắn bị thương, một dòng máu đỏ chảy ra. Đột nhiên, nàng bắt đầu bình tĩnh lại.

-...

Quách Ngọc không đập phá, đánh người nữa. Kim Sương nhanh tay lấy một miếng vải nhỏ để bịt miệng vết thương trên cánh tay cho Nguyên Thiên Hữu. Nào ngờ, Quách Ngọc như nổi điên, nàng lại kêu gào và vùng vẫy.

Nguyên Thiên Hữu vô cùng ngạc nhiên. Hắn nhìn theo hướng nàng nhìn, hoá ra nàng đang chăm chú nhìn mảnh vải màu xanh ấy. Hắn suy nghĩ đến việc vừa rồi.

“Máu đỏ... vải lam?”

Hắn lớn tiếng quát.

- Tất cả các ngươi mau chóng di chuyển những thứ có màu xanh lam hoặc gần như thế ra khỏi nơi này.

Những người trong phòng bắt đầu hành động, một lúc sau thì gian phòng trống hơn hẳn, Quách Ngọc cũng bình ổn hơn. Phía bên Tuấn Mạnh cũng có động tĩnh, hắn trở ra và mang theo trên tay một khay đựng rất nhiều viên ngọc. Chính xác là chín viên lam ngọc và chín viên hắc ngọc.

- Ngọc? Tìm thấy ở đâu?

Tuấn Mạnh cúi đầu đáp.

- Ở một số chân tường, có những viên gạch đã từng bị tháo ra. Ai đó đã đặt chúng vào trong và đặt những viên gạch lại chỗ cũ để che lắp chúng. Và chúng có nhiều nhất ở quanh phòng ngủ của tiểu thư. Có một điều lạ là chúng dường như được xếp theo một thứ tự nào đó, rất có quy tắc, nhưng khi tìm kiếm mọi người như bị lạc vào mê cung mặc dù chúng vẫn đang trước mắt.

Nguyên Thiên Hữu im lặng, hắn đang suy nghĩ điều gì đó.

- Ngọc nhi, nàng có tin những thứ này đã gây nên những chuyện vừa rồi?

Quách Ngọc cười yếu ớt.

- Nước sẽ dập tắt lửa, tà khí sẽ bao lấy không gian xung quanh. Màu lam và màu đen, lạnh lẽo và âm u.

Nguyên Thiên Hữu nhớ đến những lời tiên tri của Bạch Lãnh.

“Phượng Hoàng trong lửa lại hồi sinh.”

- Nàng là...?

Quách Ngọc nhìn hắn mỉm cười. Nàng đưa tay sờ vào những viên lam ngọc kia, nó làm nàng cảm giác khó thở.

- Cứ xem như là vậy đi. Lửa! Của hận thù và sức sống!

“Khoan, có gì đó không đúng!”Nàng cảm giác thấy dường như vẫn còn thiếu thứ gì đó. Càng suy nghĩ nàng càng cảm thấy khó chịu.

Quách Ngọc ôm đầu, cơn đau lại đến. Nguyên Thiên Hữu giận dữ hét.

- Mang chúng ra xa Vương phi.

Hắn ôm Quách Ngọc vào lòng, nắm chặt tay nhỏ của nàng.

- Ngọc nhi, có ta ở đây.

Quách Ngọc khó thở, nàng ôm ngực, suy yếu nói.

- Còn thiếu một viên. Nhất cửu cửu, mê cung, nhấn chìm. Ta nghe được câu nói ấy, nó như một câu chú.

- Mau, tiếp tục tìm kiếm.

Nguyên Thiên Hữu quát lớn. Cả đêm hôm nay, hắn chưa một phút yên lòng. Hắn chỉ muốn tìm ra tên khốn nào đã làm ra trò này để hãm hại bảo bối của hắn.

Quách Ngọc thở dốc, nàng càng cố suy nghĩ thì đầu càng đau.

“Nước biển sẽ nhấn chìm và dập tắt ngọn lửa, những viên ngọc được ẩn giấu nơi chân tường và mê cung sẽ giúp chúng ẩn náu. Thế còn nhất cửu cửu? Đã có “cửu cửu” chỉ còn thiếu “nhất” nhưng biết tìm nó ở đâu? Nó có gì khác với mười tám viên ngọc kia? Mình bắt đầu hay quên từ khi nào?”

Một tia sáng loé lên trong đầu, nàng đứng bật dậy chạy đến bên rương châu báu.

- Ta biết nó ở đâu.

Nàng tìm kiếm trong rương, rất nhiều những vật quý giá bị nàng ném ra ngoài. Một lúc sau, nàng cầm trên tay một chiếc hộp nhỏ. Nàng chậm rãi mở nắp hộp, bên trong chiếu ra một luồng sáng mạnh mẽ.

Mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn.

Quách Ngọc cảm giác cơ thể mình yếu dần khi tiếp xúc gần với viên ngọc này.

“Đúng vậy, chính là nó.”

Nàng cầm lấy viên ngọc, đưa lên cao và ném mạnh xuống nền nhà. Viên ngọc vỡ tan, bên trong rơi ra một vật gì đó. Mọi người nhìn nó, chỉ thấy nó giống như một loài thực vật dưới đáy biển. Bất thình lình, vật ấy di chuyển đến gần Quách Ngọc với tốc độ chóng mặt. Nguyên Thiên Hữu nhanh tay cầm lấy chậu lửa gần đấy đổ vào nó. Nó cuốn thân, co quắp lại sau đó bị đốt rụi.

“Phốc.”

Tiếng nổ vang lên, mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra chỉ thấy mười tám viên ngọc lần lượt nổ tung.

Quách Ngọc mỉm cười, ngồi bệt lên giường.

- Nó là vật chủ!

Mọi người không tin vào mắt mình, mọi thứ đều quá kì lạ.

- Ngọc nhi, từ đâu nàng có viên ngọc này?

- Là quà tặng.

- Của ai?

- Tấn Phong.

Minh Tước vừa nghe câu trả lời thì tức giận nghiến răng.

- Là tên hoàng tử Đại Tấn? Hắn dám có ý đồ hại tiểu thư?

Gương mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt vì mất sức, nhưng nàng vẫn cố cười khiến Nguyên Thiên Hữu đau thấu tâm can.

- Thiên Hữu ngươi nghĩ sao?

Hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán nàng, nhẹ nhàng đáp.

- Ta nghĩ không phải hắn gây ra.

- Đúng vậy, nếu hắn muốn thì một nhát kiếm sẽ có thể lấy mạng ta, không cần làm nhiều trò như vậy.

Kim Sương cau mày.

- Không phải hắn thì là ai?

- Chuyện này phải đi hỏi hắn mới biết được.

...

- Chết tiệt! Tiện nhân! Ngươi dám đập nát ngọc của ta?

Trong một gian phòng tối, có một người bí ẩn đang giận dữ đập nát những thứ xung quanh. Người bí ẩn nhìn đôi tay đang chảy máu của mình, tức giận hét.

- Khốn kiếp!

Trên sàn đầy mảnh vỡ của ngọc. Có lẽ trong lúc  đang cầm ngọc trên tay thì ngọc nổ tung khiến người ấy bị thương.

Cơn mưa ngoài kia vẫn rơi nặng hạt. Người bí ẩn nhìn ra khung cửa, nhếch môi cười ác độc.

- Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc!