Cuốn sổ nhỏ này là vật trân quý nhất không thể tách rời của A Ngưu đãng trí.

A Ngưu không biết cha mẹ mình là ai, mình xuất thân từ đâu. Hắn chỉ biết vào mỗi buổi sáng khi thức dậy sau giấc ngủ say thì hắn đều sẽ biến thành một con người khác, ký ức về ngày hôm trước mất đi hoàn toàn.

Và đúng lúc hắn hoang mang về bản thân mình nhất thì sẽ có một vị tỷ tỷ tóc bạc đem tới cho hắn một cuốn sổ nhỏ, trong đó ghi chép lại sinh hoạt thường ngày của hắn. Đọc nó xong, A Ngưu sẽ nhớ lại được việc trước đây mình từng làm, không còn hoang mang nữa.

Vị tỷ tỷ tóc bạc của A Ngưu đối với hắn rất tốt, không bao giờ để hắn phải đói hay chịu ấm ức gì. Hai tỷ đệ bọn họ tới Hạnh Hoa thôn đã tròn mười năm. Trong mười năm này việc A Ngưu thường làm mỗi ngày là đi đến từng hộ gia đình ở các thôn xung quanh xem có ai cần vá áo rách hay may y phục thì đem về cho tỷ tỷ, hoặc trả lại quần áo đã chỉnh sửa để đổi lấy lương thực.

Vì hắn ngô nghê và ngốc trệch nên người dân các thôn xung quanh đều thấy thương cảm. Họ thường cho A Ngưu đãng trí rất nhiều đồ ăn, cũng thân thiện chỉ đường mỗi khi gặp hắn.

Còn về người tỷ tỷ tóc bạc kia quanh năm luôn ở trong nhà không ra ngoài, thậm chí hàng xóm cũng ít ai biết được khuôn mặt thật của nàng, người ta chỉ biết đến tài năng may vá của nàng qua những bộ y phục đã được nàng chỉnh sửa.

Vì mỗi ngày trôi qua với A Ngưu đãng trí chính là một lần sống lại từ đầu, hoàn toàn quên đi ký ức cũ nên thế giới trong mắt hắn mười năm nay ngoài cuốn sổ ra thì chỉ có mình vị tỷ tỷ kia.

Trong lòng hắn, đó vĩnh viễn là hai thứ hắn trân quý nhất...

Ngày hôm nay cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác, sau khi xem lại nhật ký xong thì hắn lại đeo gùi chuẩn bị tiến vào trong U Lam thành đổi lấy lương thực. Chỉ có điều hắn không biết tại đây sắp phát sinh một sự kiện, hay chính xác hơn là một cuộc gặp mặt khiến cho cuộc sống bình yên suốt mười năm nay của hắn biến đổi hoàn toàn.

Là tốt đẹp hay thống khổ?

Hắn không biết, cũng không ai biết. Làm gì có ai đoán được trước tương lai kia chứ?

- ---------

A Ngưu tiến vào U Lam thành, hai binh lính gác cổng khi vừa nhìn thấy hắn liền nở một nụ cười khinh bỉ. Hình ảnh tên ngốc đeo gùi mười năm nay đã sớm in sâu vào tâm trí họ.

- Phí vào thành ba đồng!

Một tên xoè tay ra nói, thậm chí còn không thèm kiểm tra A Ngưu mang theo gì.

- Tên thiểu năng kia, nhớ về nhắn với tỷ ngươi là Hoè đại ca ở U Lam thành rất có hứng thú với nàng ấy. Nghe đồn nàng ta là một tiểu mỹ nhân có thân hình vô cùng nuột nà nóng bỏng. Nếu có cơ hội ta nhất định sẽ đè nàng ta xuống mà...

Tên còn lại choàng cổ A Ngưu trợn mắt liếm mép. Dường như việc trêu chọc A Ngưu đãng trí đã trở thành thói quen khó bỏ với gã ta.

A Ngưu đãng trí thì vẫn tỏ ra ngơ ngẩn:

- Huynh đè tỷ ta xuống làm gì?

Tên lính cười khà khà:

- Tất nhiên là thưởng thức bộ ngực và bờ mông của nàng ta rồi, sau đó ta sẽ đưa nàng ta lên đỉnh Vu sơn... Mau ghi lại lời ta vào cuốn nhật ký của ngươi rồi đem về cho nàng ta đọc. Chắc hẳn nàng ta sẽ rất hứng tình đấy...

A Ngưu đãng trí cười ngô nghê, cũng làm theo những điều "Hoè đại ca" nói, không hề biết đó là những lời nhục mạ tỷ của mình. Kẻ đi đường xung quanh không ít người nhận ra A Ngưu nên vội tiến đến bênh vực.

- Trời ơi, đây là A Ngưu đãng trí thôn Hạnh Hoa. Cậu ta từ nhỏ đầu óc đã không được bình thường, ngài không nên trêu chọc cậu ta!

- Vị đại nhân này, nói những điều khó nghe như vậy là không nên. Ai mà không biết Bạch Sơ cô nương là thợ may nổi danh nhất bốn dặm gần đây. Bá tánh ai cũng yêu mến cô ấy...

- Tuổi ngươi còn trẻ mà sao miệng mồm lại dơ bẩn đến vậy?

- Chỉ là một tên lính canh thôi mà cũng dám nhục mạ bá tánh...

Thấy đám đông không ngừng lên tiếng. Lâm Hoè liền vén tay áo lên, để lộ ra mấy hình xăm rắn rết trên cánh tay đầy gân guốc, sau đó trừng mắt nhìn xung quanh:

- Làm cái gì thế, muốn tạo phản hả? Có biết ta đã là Phàm cảnh nhất cấp hậu kỳ rồi không? Bọn người các ngươi rảnh rỗi không lo đi kiếm hồn huyết về tu luyện mà đứng đây làm chuyện bao đồng, cút hết cho ta... Còn không cút chờ ta hết phiên trực sẽ tới tận thôn đánh chết các ngươi!

Đám đông tuy bất bình nhưng đành lui ra vì e ngại.

Kể từ khi tu văn thịnh hành thì trong phàm nhân cũng có sự phân chia cảnh giới. Đại khái Phàm cảnh có bảy cấp tương ứng với bảy cảnh giới của tu luyện giả. Mà mười năm qua, phàm nhân nổi danh nhất của Nam Thiệm là Minh Quá Long đã đột phá được tới Phàm cảnh tam cấp đỉnh phong, được các thế lực trong Nam Thiệm toàn lực mời chào.

Sau một hồi cân nhắc, rốt cuộc Minh Quá Long đã đầu quân cho Quang Minh hội, cũng tức là tổ chức do Lăng Vân sáng lập sau khi tiêu diệt Phượng Minh. Và hiện tại thì vị Minh Quá Long này đang chính là thành chủ của U Lam thành.

Đúng lúc hỗn loạn đang diễn ra thì chợt có người thanh niên lưng đeo kiếm cũng tiến vào cổng thành.

Gã nhìn thấy A Ngưu đãng trí đang bị Lâm Hoè túm chặt cổ, vẻ mặt khổ sở vô cùng thì liền tiến lại đẩy Lâm Hoè ra:

- Ngươi làm cái gì đó? Chỉ là một tên gác cổng cũng muốn tác oai tác oái à?

Lâm Hoè thấy có người không biết sống chết dám động vào mình, lập tức trợn mắt:

- Ngươi là ai? Tên khốn này muốn chết hay sao?

Gã thanh niên hừ lạnh, sau khi chỉnh sửa lại y phục thì hất mặt lên trời, ưỡn ngực nói:

- Ta Lý Tiểu Xuyên, Săn Yêu giả ở Hoang địa. Cảnh giới Phàm Cảnh nhị cấp...

- Cái gì nhị cấp? Có phải không vậy, ta thấy ngươi toả ra khí tức yếu hơn cả ta mà?

Lâm Hoà mới đầu hơi sợ hãi nhưng sau đó liền bình tâm lại sau khi thoáng dò xét. Săn Yêu giả là một chức danh của những người săn yêu thú để lấy hồn huyết. Vì trong Hoang địa có tồn tại một lượng yêu thú rất lớn không chịu sự quản lý của Yêu tộc nên việc săn bắt diễn ra khá tự nhiên. Nhu cầu dùng hồn huyết lại nhiều nên các Săn Yêu giả rất được chào đón. Săn Yêu giả cũng có cao thấp, lần lượt phân thành đỏ, xanh, bạc, vàng. Một Săn Yêu giả mũ đỏ là người lấy được ít nhất mười hồn huyết, con số cứ thế nhân lên mười lần cho mỗi cấp.

- A, thì ra ngươi là một tên khăn đỏ. Hừ, ông đây đi săn thú chơi chơi cũng có thể lấy khăn đỏ. Vậy mà cũng định hù ta à?

Lâm Hoè cười lạnh khi thấy trên trán Lý Tiểu Xuyên có đeo khăn đỏ. Đây là cấp bậc Săn Yêu giả kém nhất, thường thì Phàm cảnh cấp một đã đủ sức lấy. Nếu Lý Tiểu Xuyên nói mình đã đạt tới Phàm cảnh cấp hai mà còn đeo khăn đỏ chứng tỏ thực lực quá tệ.

Quả nhiên Lý Tiểu Xuyên hơi đỏ mặt, gượng gạo nói:

- Thì sao? Ông đây mới vừa đi săn yêu về, trong ngày hôm nay sau khi nộp hồn huyết lên sẽ tiến cấp thành khăn xanh cũng không biết chừng!

- Rồi sao? Đừng phí lời, cút cho ta! Chuyện của Lâm Hoè ta thì đừng xen vào, kẻo ta cho ngươi ở ngoài thành vĩnh viễn đấy!

- Thả tiểu huynh đệ này ra!

Lý Tiểu Xuyên hất cằm về phía A Ngưu. Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn, Lý Tiểu Xuyên không nhịn được sự bất bình khi thấy hắn bị lôi ra làm trò đùa.

Đúng lúc này ngoài thành có tiếng ngựa hý vang, Lâm Hoè khi quay người lại thì liền biến sắc, vội vã chỉnh đốn y phục rồi cúi đầu xuống.

Một đoàn người ngựa tầm bảy tám người tiến vào cổng thành. Dưới chân ai nấy đều cưỡi Đằng Vân mã giống yêu thú có sức chạy rất tốt chỉ được dùng trong hoàng tộc. Điều này chứng tỏ đoàn người có thân phận rất tôn quý.

- Có chuyện gì xảy ra ở đây?

Một người trung niên dẫn đầu lên tiếng khi thấy Lý Tiểu Xuyên mặt mày cau có đang đứng chắn giữa đường, còn A Ngưu thì đang ngây ngốc nhìn mình.

Lý Tiểu Xuyên nhìn quần áo và bảo mã của đám người hiểu được đây là hoàng tộc Vô Nhật vương triều. Trong ý nghĩ thoáng qua, gã có chút khó hiểu không biết một nơi hẻo lánh như thế này vì sao lại xuất hiện hoàng tộc.

- Chỉ là hiểu lầm, ta và vị tiểu huynh đệ này đang muốn vào thành!

Lý Tiểu Xuyên chỉ tay về phía A Ngưu. Lập tức Lâm Hoè ôm quyền nói lớn:

- Bẩm đại nhân, hai kẻ này làm loạn ở cổng thành, chúng tôi đang kiểm tra thân phận họ xem có bất thường gì không?

- Đã nói là hiểu lầm mà ngươi còn muốn gây sự?

Lý Tiểu Xuyên giận dữ quát lại.

Người trung niên cau mày vì bị một chuyện không đâu chắn đường, đang định xuống ngựa giải quyết thì phía sau chợt có tiếng nữ tử vang lên:

- Hoàng Trung, bảo họ giải tán. Chúng ta tìm người trong ba ngày rồi lại rời đi.

- Vâng tiểu thư!

Người trung niên có vẻ kính cẩn vô cùng với nữ tử áo xanh đeo khăn che mặt phía sau. Đoạn quay sang nói:

- Chỉ là một chuyện nhỏ mà làm rầm beng cổng thành. Minh Quá Long không biết quản thuộc hạ sao? Các ngươi giải tán cho ta!

Lâm Hoè và gã lính canh còn lại sợ hãi xưng vâng rồi lui sang một bên. Lý Tiểu Xuyên thì hừ lạnh kéo tay A Ngưu rời đi, miệng lẩm bẩm:

- Chỉ là giỏi đầu thai nên làm hoàng tộc thôi, tưởng uy phong lắm sao?

Về phần người nữ tử áo xanh đeo khăn che mặt thì đang nghĩ ngợi gì đó nên cũng không quan tâm lắm. Cho đến khi A Ngưu và Lý Tiểu Xuyên sắp mất hút vào biển người trong thành thì nàng ta mới nhìn về phía bóng lưng hai người họ. Một cảm giác kỳ lạ chợt phát sinh trong lòng nàng nhưng không biết phải diễn tả thế nào. Rõ ràng dung mạo kẻ ngốc kia rất xa lạ song không hiểu vì sao bóng lưng của hắn lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc vô cùng.

- Hoàng Trung, ngươi có thấy người đeo gùi giống Phượng Minh không?

Hoàng Trung lấy một bức hoạ từ trong ngực ra, sau khi nhìn ngắm mấy lượt thì lắc đầu:

- Phượng công tử tướng mạo phi phàm, còn kẻ kia hai mắt vô thần, ngốc trệch vô cùng. Làm sao có thể là một người được. Tiểu thư à, chúng ta đã đi tìm Phượng công tử suốt mười năm rồi. Theo như ta tìm hiểu thì năm đó thật sự ngài đã bỏ mình dưới Đoạt Căn đại pháp của Táng Dương.

Nữ tử đeo khăn che mặt điềm tĩnh nói:

- Sống thấy người, chết thấy xác. Dù tìm không được huynh ấy thì cũng phải tìm ra Sơ Tuyết cô nương, chắc chắn cô ấy biết mọi chuyện... Đừng nói mười năm, có phải dùng cả đời để đi tìm ta cũng chấp nhận. Nếu các ngươi không hài lòng có thể tùy ý rời đi...

- Ài, thất công chúa. Hạ thần không dám... Chỉ là bệ hạ yêu thương công chúa như vậy, dù sao cũng nên về thăm ngài rồi, đã mười năm công chúa chưa về hoàng cung.

Hoàng Trung thở dài. Ông hoàn toàn không bất mãn, chỉ là tiếc nuối cho sự cố chấp của chủ tử mình. Mười năm, nhìn công chúa đi tới cùng trời cuối đất suốt mười năm để tìm kiếm một kẻ đã chết, ngay cả người già tâm can đã nguội lạnh như ông cũng thấy chạnh lòng. Thật sự không đáng!