Triệu Vũ Quốc thấy bộ dạng Thủy Nhan sớm đã định liệu, cũng không hỏi nhiều, hắn biết, một khi Thủy Nhan đã đáp ứng tức là nhất định nàng làm được!
Chỉ thấy Thủy Nhan đi đến bên cạnh bàn, nhìn qua đĩa gà xé phay, không nói hai lời, cầm lấy đôi đũa kẹp trái ớt lên ăn, động tác không hề thừa thãi, nhanh hệt như ăn một trái dưa leo, Thủy Nhan cảm thấy trán chợt đổ mồ hôi ròng ròng, đôi môi vốn hồng nhuận phơn phớt giờ phút này càng thêm kiều diễm, hai mắt đang thanh tỉnh bỗng nhiên có sương mù ùa tới...
"Ngươi muốn giả khóc sao?" Triệu Vũ Quốc nhìn thấy nàng dùng cách cực đoan này không nhịn được cười.
Thủy Nhan nghiêm túc nói: "Ăn cay sẽ chảy nước mắt nước mũi, Hơn nữa bản thân mắt đã hơi đỏ, nhìn không khác người đang khóc là mấy…"
Ấn tượng trong Triệu Vũ Quốc là mọi nữ nhân đều có thể bỗng dưng nước mắt rơi như mưa, giờ phút này nghe Thủy Nhan nói như vậy khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái.
"Vậy ngươi có thể tự khóc, làm sao phải vất vả ăn cay vậy?"
"Hả.." Thủy Nhan buông đôi đũa ra, đột ngột uống nước sôi để nguội.
Hắn nhìn nàng ăn cay khổ sở như vậy, nghĩ mãi không ra vì cái gì mà nàng phải làm vậy.
Thủy Nhan lấy tay quạt quạt hơi cay rối tinh mù trong miệng, bình tĩnh nói với hắn: "Khóc -------ta không biết!"
Triệu Vũ Quốc sửng sốt, chén trà đưa đến bên môi rồi còn không biết nên uống hay dừng…
Thủy Nhan lạnh lùng liếc hắn, nàng bình tĩnh đi ra sương phòng, trong phòng chỉ còn lại mình Triệu Vũ Quốc, bên môi gợi lên một đường cong hoàn mỹ.
…………
Chứng kiến một màn nước mắt của Thủy Nhan, trong nội tâm của Hổ Tam Nương một lần nữa cảm khái: "Nữ nhân a... Đúng là không thể nào thiếu nam nhân... Lúc trước là vì nam nhân bán mình, bây giờ là vì ân huệ mà tranh giành tình nhân..."
"Ma ma, là người đưa Quỳnh hoa tới con đường này, trời có mắt ban cho Quỳnh hoa một vị lang quân tốt, làm sao lại có thể ăn cây táo, rào cây sung?"
Trán của Hổ Tam Nương nhíu lại như những con giun bò loằng ngoằng, tức giận nhìn thủy Nhan, chỉ tay lên trán nàng: Ta bảo cái đầu dưa của nha đầu nhà nguơi bị ngã đập đầu xuống đất thì còn cái gì"
Bị Hổ Tam Nương chỉ tay lên trán, trong lòng Thủy Nhan dâng lên một cỗ giận dữ khôn lường, hệt như lửa đốt tới, trong lòng nàng thầm nghĩ: "Hôm nay ngươi dám chỉ tay lên trán ta, ta nhớ kỹ!"
Ở mặt ngoài, Thủy Nhan làm ra vẻ ủy khuất, hốc mắt đo đỏ, bộ dạng yếu đuối: "Trà Hương không nể tình tỷ muối đoạt người trong tâm ý của ta, chẳng lẽ còn muốn ta khua chiêng gõ trống chúc mừng?"
Hổ Tam Nương châm thuốc lào, dùng sức hút một cái, mang theo khinh miệt nhìn Thủy Nhan, "Ha ha, bảo ta nói ngươi ngốc hay là ngươi giả vờ ngây thơ. Trong Đào hoa lâu lại nói chuyện tình cảm cùng ta? Nói tình ý của ngươi cùng khách nhân, nói tình cảm tỷ muội của ngươi và Trà Hương?"
Thủy Nhan không lên tiếng, vẻ mặt mờ mịt suy nghĩ.
Trong mắt Hổ Tam Nương tràn ngập khinh miệt, ả ngừng hút, cầm tẩu thuốc vung vung trong tay, vẻ mặt nghiêm khắc nói với Thủy Nhan: "Từ xưa tới nay, thanh lâu kĩ viện chỉ có thể bàn luận về "tình" chứ không thể sử dụng "tình", ngơi phải sớm đem tư tưởng kia cất kỹ cho lão nương, không có việc gì làm đừng lôi ra."
Khăn lụa trong tay Thủy Nhan rớt xuống, ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm nói: "Ma ma nói rất đúng. Ở đây sao có thể dung tình. Tình ở chỗ này là dùng tiền bạc để cân nhắc. Vậy hắn cho Trà Hương nhiều bạc hơn ta ư... Vậy Triệu gia không quan tâm ta rồi. Hắn cho Trà Hương bao nhiêu bạc?"
Dứt lời, Thủy Nhan hồn vía thất lạc đi ra ngoài, nhắc tới bạc lập tức Hổ Tam Nương có tinh thần ngay, trong lòng sợ Thủy Nhan làm gì sai sót, vậy là bạc trắng sẽ đổ đi đâu, hơn nữa Trà Hương kia cũng đâu khuynh thành đổ nước, chẳng qua là hầu hạ Thủy Nhan, cho dù là Triệu gia thích, có cấp bạc cũng không thể nhiều được bằng Thủy Nhan, một khi đã xảy ra chuyện, chi bằng dàn xếp ổn thỏa với Thủy Nhan trước.
Vì thế ả gọi Thủy Nhan lại.
"Quỳnh hoa, ngươi chờ một chút!"
Vừa quay lưng lại với Hổ Tam Nương, vẻ mặt nàng đã thay đổi, trên khuôn mặt thoáng nụ cười, nghe tiếng gọi, nàng ngừng lại, liếc nhìn Hổ Tam Nương đi tới, giả vờ bụm miệng khóc chạy khỏi phòng Hổ Tam Nương.
"Quỳnh hoa… Ngươi đợi chút…" Hổ Tam Nương thấy nàng không chút cố kỵ chạy ra khỏi phòng, trong lòng hoảng sợ: "Tiện nhân kia không phải muốn đi tìm cái chết chứ?"
Nghĩ tới đây ả cũng gấp gáp đuổi theo, chạy ra ngoài đã thấy Thủy Nhan đi đoạn khá xa, bộ dạng khóc lóc tràn đầy kiên quyết đoạn tuyệt.
"Thật là nữ nhân ngu xuẩn, nữ nhân chẳng phải là để cho nam nhân ngủ sao, làm sao mà trở thành tổn thương tâm can như thế?" Hổ Tam Nương thầm mắng trong lòng, một mặt hướng phía Thủy Nhan đuổi theo, ả vừa chạy đi, lập tức có một bóng người xông vào gian phòng của ả.
Người đi vào đích thị là Triệu Vũ Quốc, hắn đi thẳng tới ống đựng bút cổ quái kia, đúng như lời Thủy Nhan nói, hoàn toàn không thể nhấc cái ống đựng bút kia, hắn thử vặn vẹo vật đó, lập tức từ dưới giường Hổ Tam Nương truyền tới âm thanh khác thường…
Bên này Thủy Nhan nhắm phía ngoài Đào hoa lâu chạy một mạch, một bên nàng chạy, một bên lưu ý đường đi bốn phía, phía sau tiếng gào thét của Hổ Tam Nương truyền tới: "Ngươi đứng lại cho ta, không thì phải chết…"
Nghe được giọng bà ta rống giận, trong lòng nàng cả kinh, mắt thấy cửa Hoa đào lâu chỉ còn cách vài chục bước, lại nghe tiếng Hổ Tam Nương kinh hô, phải chết, trong đầu nàng lập tức hiện lên một ý niệm: "Có cách rồi!"
Phút chốc Thủy Nhan đứng lại, sau đó té rầm cái trên mặt đất, tinh tế dùng bùn đất xoa khắp người, hô hấp trì trệ, sờ trên mắt không có chút nước mắt nào, nàng nằm rạp lên mặt đất, kiệt sức than thở: "Ma ma việc gì phải đuổi theo, để Quỳnh hoa chết đi thì hơn..."
"Đừng làm chuyện cười này nữa, ngươi muốn gì ta đều đáp ứng ngươi, hiện tại ngươi vì một nam nhân mà cố chấp đòi chết như thế, vậy tương lai, nếu Triệu gia không còn muốn ngươi... rồi còn Trương gia, Liễu gia đấy... Cờ tới tay thì phất, sao ngươi phải vì một chút tình cỏn con đó mà thành ra thế này?"
Thủy Nhan nghe xong lời bà ta nói, , trong lòng khẽ mỉa mai, nàng giả bộ ngưng nức nở, lặng im, thỉnh thoảng lại sụt sịt một cái.
Hổ Tam Nương thấy nàng thế liền dừng lại, thở phì phò, hai tay béo nần không ngừng xoa lồng ngực, thở hồng hộc như trâu, đuổi theo chạy muốn hụt hơi.
"Cô nương ngốc của tôi ơi, sau này đừng có suy nghĩ dại dột như thế, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ đợi đi, thời gian còn dài, sau ta sẽ đưa ngươi đi Tấn quốc, chỗ đó sẽ không ai biết ngươi, khi đó sẽ tìm người tốt gả cho ngươi, cố gắng mà dành dụm đi..."
"Tấn quốc!"
Nghe được hai chữ này, lồng ngực Thủy Nhan vô cùng căng thẳng, lặp lại hai từ đó vô thức: "Tấn quốc… Tấn quốc…." Hai mắt không biết vì sao đã ươn ướt.
"Ai nha, ngươi… Vừa mới ngừng sao giờ lại khóc…" Hổ Tam Nương không kiên nhẫn nổi nữa, ngó bốn phía định tìm người dìu Thủy Nhan về phòng.
Đối với hai chữ Tấn quốc, trong lòng Thủy Nhan dâng lên cảm giác không nói thành lời, quen thuộc lắm, nhưng lại cũng xa vời vô hạn, trong lòng lại như muốn đi tới nơi đó.
"Tấn quốc là nơi đâu?" Nàng lau nước mắt, vẻ mặt hoang mang hỏi Hổ Tam Nương.
Hổ Tam Nương nghe câu hỏi của nàng, trong lòng cười thầm: "Đồ ngu ngốc. Thật sự nghĩ có thể ra khỏi Đào Hoa lâu sao?"
Ả lấy khăn lụa che miệng cười, đứng bên cạnh Thủy Nhan, thò một tay ra.
"Đứng lên đi, chỉnh đốn lại một tí, đừng chọc giận Triệu gia, người ta tới là tìm vui, không phải tìm xui đâu, đã đến đây, ngươi nên nhớ, luôn phải tươi cười nghênh đón." Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Giờ phút này Thủy Nhan đâu còn tâm trạng nghe lời ả nói, trong đầu lặp đi lặp lại hai chữ Tấn quốc, "Tấn quốc, Tấn quốc có quan hệ gì với ta? Chẳng lẽ ta là người Tấn quốc…"