Màn nước xoáy màu đen kia không ngừng hấp thu chân khí trong cơ thể Tuyết Dao. Lòng nàng lúc này vô cùng luống cuống nhưng không thể ra sức, giờ phút này, Tuyết Dao cảm thấy khí lực toàn thân như bị hút đi, muốn hô cầu cứu cũng khó khăn vô cùng. "Nếu như nước xoáy này rút sạch chân khí của ta, không chỉ đơn giản là mất hết võ công, nghiêm trọng hơn là ta sẽ thành một người tàn phế." Cả đời chưa một phút sợ hãi, giờ phút này cuối cùng nàng cũng cảm nhận được tư vị này.
Mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra trên trán, Tuyết Dao cố gắng thu chân khí trở về, nhưng việc này như muối bỏ biển, không có chút thành công nào.
Đến khi trong người có cảm giác như chỉ còn một tia chân khí treo mạng cuối cùng thì một màn kỳ dị xảy ra, bỗng nhiên xoáy nước kia ngừng chuyển động tạo thành một hắc động vô cùng lớn, màu sắc càng lúc càng đậm, trong giây lát ngắn ngủi, hắc động nổ tung bắn ra vô số tia sáng chói mắt, những tia sáng này rõ ràng không có thật, thế nhưng Tuyết Dao cảm thấy những tia sáng này như ngàn vạn châm nhỏ găm vào đầu óc mình.
"A….A…A…"
Nàng cảm thấy trong óc có ngàn vạn con côn trùng gặm nhấm, sau mỗi lần đau dữ dội lại có một lần dễ chịu, trong lúc nhất thời không thể nói ra là dạng cảm thụ gì, tóm lại cực kỳ khó chịu.
"Ta muốn chết phải không?" Nội tâm nàng âm thầm hỏi.
Ngay sau đó, nàng dùng nội lực nhìn thấy hắc động kia ngừng bắn ra tia sáng, lại bắt đầu xoay tròn thành xoáy nước, có điều xoáy nước này xoay theo chiều ngược lại với lúc ban đầu.
Không thể lý giải được hết chuyện vừa xảy ra, mới vừa rồi, xoáy nước hấp thụ chân khí của Tuyết Dao chậm rãi đẩy chân khí lại vào cơ thể nàng, nhưng trải qua lần này, nàng cảm thấy chân khí tinh thuần hơn rất nhiều, sau khi trở lại cơ thể thì nhanh chóng lưu chuyển tới đan điền, chậm rãi động lại kết thành khí châu (ngọc kết bằng khí), khí châu kia chịu áp lực của nội lực từ bốn phía ép tới, rất nhanh sáng lên, tỏa ra quang mang màu lam, Tuyết Dao có thể cảm nhận được tia sáng kia lạnh như băng…
Cảm giác băng lạnh quen thuộc này làm tâm thần Tuyết Dao kích động: "Đây là băng phách khí châu của ta, sư phụ nói, cảnh giới tối cao nhất của ngân thương chính là có thể ngưng kết ra băng phách khí châu…"
Một vài hình ảnh hiện ra trong đầu nàng, rốt cuộc nàng cũng nhìn rõ chúng…
"Năm tuổi… Sư phụ truyền thụ ta cách sử dụng băng phách thương pháp, đồng thời dạy ta hàn quang của ngân thương."
"Mười tuổi… Ta đích thân giết thích khách muốn ám sát mẫu hậu ta…"
"Đấu ngang tay với Triệu Vũ Quốc, đối với ta chính là sỉ nhục…"
"Đêm động phòng hoa chúc… Dương Hồng Xương cấu kết Hội Trưởng lão…"
"Bờ sông… Được Triệu Vũ Quốc cứu lên…"
Lúc đầu, những hình ảnh còn đứt quãng, càng về sau càng rõ ràng, chuyện cũ phảng phất ở trước mắt.
Cả người nước đẫm mồ hôi, Tuyết Dao chợt mở lớn hai mắt sáng như đuốc, lòng Triệu Vũ Quốc chấn động, khẽ hỏi nàng, giọng nói khàn khàn:
- Nàng… Khôi phục trí nhớ? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Không có…
Tuyết Dao khẽ lắc đầu.
Triệu Vũ Quốc ân cần nắm chặt tay nàng nói:
- Nàng hôn mê một ngày một đêm rồi, Trương đại phu nói chân khí trong người nàng đang tự chữa trị những chỗ bị thương, nói lúc này đang thời điểm quan trọng, không thể quấy nhiễu nàng.
- Huynh ở đây trông chừng ta một ngày một đêm?
Nhìn thần sắc tiều tụy của Triệu Vũ Quốc, không cần đoán cũng biết ngoài một ngày một đêm mệt mỏi về thân thể, đầu óc hắn sớm đã căng lên vì lo lắng.
- Trương đại phu nói, nếu tình hình lần này tốt đẹp, nàng sẽ khôi phục trí nhớ hoàn toàn, nếu không tốt chỉ e sẽ nguy hại tới tính mạng…
- Cho nên huynh không ngủ nghỉ, ngày đêm ở đây…
- Cô nương đã tỉnh rồi, suốt một ngày một đêm Hoàng thượng ở bên cô nương, không chịu ăn chút đồ ăn gì cả.
Một thái giám bên cạnh nhịn không được nói.
- Làm huynh phải khổ sở rồi…
Lúc nói chuyện, mắt Tuyết Dao phảng phất hiện lên sự buồn bã.
- Cái gì mà tự làm khổ, đây là điều ta phải làm.
Hắn sủng nịch nhéo mũi nàng.
Tuyết Dao khẽ tránh bàn tay ấm áp kia, nàng nhìn hắn, đưa tay lên vuốt ve chiếc cằm mọc râu lởm chởm:
- Huynh phải biết quý trọng bản thân, hiện tại huynh không thuộc về ta, thân thể của huynh thuộc về Điểm Thương quốc…
Thấy Tuyết Dao tỉnh lại, Triệu Vũ Quốc vô cùng vui mừng, bất kể nàng có khôi phục trí nhớ hay không, chỉ cần tính mạng không bị đe dọa gì thì tốt rồi!
Hắn cầm tay nàng, khẽ cười, phảng phất như nắng sớm mùa xuân:
- Thuộc về nàng…
Ánh mắt lấp lánh của hắn khiến Tuyết Dao cảm thấy hoảng hốt, chỉ có thể cúi đầu trong lồng ngực hắn:
- Bất kể chuyện gì xảy ra, luôn phải yêu quý chính mình, được không?
- Xem ra nàng đã khôi phục trí nhớ.
Tuyết Dao ngẩn người, ngay sau đó khẽ cười hỏi:
- Sao lại nói vậy?
- Bình thường nàng đâu có nói nhiều vậy?
- Chỉ là muốn nói chuyện với huynh thôi mà!
Nép trong lồng ngực hắn, lắng nghe từng nhịp tim của hắn khiến nàng an tâm.
Đã trễ nải một ngày lâm triều, sau khi thấy Tuyết Dao tỉnh lại, Triệu Vũ Quốc không nghỉ ngơi mà ngay lập tức lâm triều.
Tuyết Dao tham luyến nhìn bóng lưng Triệu Vũ Quốc rời đi tới độ ngây ngốc, nàng không muốn rời xa bóng lưng này, hoàn toàn không muốn…
Đột nhiên, bên cạnh truyền tới tiếng cung nữ cười:
- Ha ha, cô nương không nỡ rời Hoàng thượng…
- À… Đúng vậy… Không nỡ…
Nàng thất thần thở dài, ngay sau đó lập tức hồi phục tinh thần: – Khụ khụ, chuẩn bị nước nóng giúp ta, ta muốn tắm rửa!
- Vâng!
Khi cung nữ chuẩn bị xong nước, đang định thả cánh hoa Hồng vào bồn thì Tuyết Dao ngăn lại:
- Đừng dùng hoa này, đổi thành hoa Cúc đi.
Cung nữ có vẻ khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi, theo ý nàng đổi thành hoa Cúc.
Cho cung nữ lui, Tuyết Dao nằm trong thùng tắm, lấy tay nâng hoa cúc trôi trên mặt nước, lẩm bẩm: "Mẫu hậu nói, hương Mân côi thì kiều diễm, còn hương Cúc thì cao nhã pha chút lạnh nhạt…
Nhìn những cánh Cúc trôi lững lờ trên mặt nước, Tuyết Dao ngẩn người, hồi lâu, hai tròng mắt đã ươn ướt.
"Long Tuyết Dao, ta gọi Long Tuyết Dao! Hết thảy đều đã nhớ lại, không bỏ sót một chút gì, thậm chí là cả huynh, Triệu Vũ Quốc!"
Nước ấm bao bọc thân thể nàng, vỗ về lên cơ thể mệt mỏi, nhưng không cách nào sưởi ấm cõi lòng nàng.
"Quốc, tha thứ cho ta, ta phải rời đi!"
Lệ không kìm được thi nhau tuôn rơi, tâm rất đau, nàng không có cách nào phủ nhận, rằng nàng là công chúa Phượng Diệu của Tấn Quốc!
Quyết định rồi nàng sẽ không do dự, từ thời khắc khôi phục trí nhớ, Tuyết Dao nhận định rõ sứ mạng của mình, nàng phải rời khỏi Điểm Thương quốc, hơn nữa, không thể giải thích rõ ràng với hắn, chỉ có thể chọn cách lặng lẽ rời đi.
"Rời đi thực đơn giản, mình đau cũng không sao cả, nhưng còn Quốc đau lòng thì biết làm sao?" Đứng trên tường thành, Tuyết Dao lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, lòng đau đớn: "Từ biệt rồi, Vũ Quốc!"
Một gã cấm vệ quên đang tuần tra dụi dụi mắt, vỗ vỗ tên bên cạnh nói:
- Mới vừa rồi hình như có bóng người trên tường thành hay sao ấy?
- Vớ vẩn, giữa ban ngày, có ma quỷ gì, chả nhẽ một trong hai ta là ma?
Người nọ vò đầu:
- Ha ha, tối qua thiếu ngủ, hôm nay hoa mắt quá…
- Tiểu tử thối, ban đêm nằm với lão bà cẩn thận, nếu không còn không đi nổi kia.