*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bầu trời đêm hôm đó tối đen như mực, màn đêm ảm đạm dày đặc phảng phất như muốn nuốt trọn biệt thự đèn đuốc sáng trưng của Cảnh gia. Lại một bữa cơm tối chỉ có Phương Chu cùng vợ chồng Cảnh Thăng Hồng. Kỳ thật mấy ngày nay, Cảnh Chí, Cảnh Trăn hầu như mỗi ngày đều ở công ty, lại càng không cần phải nói về nhà ăn cơm, thời gian về nhà còn bị hai người tính từng giây. Cho nên Phương Chu cũng dần dần quen với bầu không khí sống chung với hai người này dưới một mái hiên.

Phương Chu lúc trước luôn cảm thấy Cảnh Thăng Hồng hình như bài xích sự hiện hữu của cậu, nhất là ở trước mắt Dịch An An. Cậu chính là chứng cứ chí thân Cảnh Thăng Hồng thất tín, bội nghĩa, lừa gạt. Mà đoạn thời gian sống chung này làm cậu sợ hãi là hoàn toàn không có cảm nhận được mỗi hành động, cái giơ tay, nhấc chân của ông ta không hề có chút xíu áy náy nào. Lòng tự trọng của Phương Chu cực cường. Tự cho mình sẽ không chờ mong sự xấu hổ từ người đàn ông này, mà khi cậu dần dần chú ý tới, ông hồn nhiên cho mọi việc thành đương nhiên, cho tất cả là như vậy, là việc rất bình thường. Cậu không khỏi toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chính cậu cũng không biết mình là giận dữ, ủ rũ hay là chán nản nữa. Điều làm cho Phương Chu càng thêm hoang mang chính là sự ân cần lấy lòng của Dịch An An mà cha cũng gật đầu chấp nhận, lạnh nhạt đối xử cùng bàng quan nhìn xem.

Trên bàn ăn, một bộ mẹ hiền gấp đồ ăn thêm cơm, canh cùng hỏi han ân cần, hỏi mọi chuyện thậm chí hỏi đến cả kích cở vớ, quần lót cũng bị bà nhất nhất hỏi tới.

Phương Chu cũng lễ phép trả lời, có đôi khi thật lúng túng, mắc cở, Phương Chu không phải người nể tình, kiếm cớ, cậu trực tiếp nói không phiền Dì Dịch phí sức. Những lúc đó cậu nhất định bị một trận nộ khí của cha.

Phương Chu chỉ yên lặng nghe đồng thời cảm thấy kỳ quái sao cha lại để cho một phụ nữ xa lạ tới hỏi thăm mình về kích cở, loại vải, màu sắc của quần lót coi như đương nhiên.

Cậu nhìn Dịch An An một bộ dáng ngoan hiền chịu đựng, ngàn năm không thay đổi biểu tình mỉm cười cùng êm đềm như nước, dẫu máy bay chiến đấu có bay xẹt qua trên đầu bà, bà chỉ ngẩng đầu liếc nhìn một cách khinh thường.

Phương Chu đột nhiên có chút đồng tình với bà, tâm cảnh cùng hoàng cảnh như thế nào lại để một nữ nhân mà hỉ nộ ái ố không còn thuộc về chính mình. Đang ngây người chợt nghe đến giọng nói cố nhẫn nại của Cảnh Thăng Hồng nói với cậu:

"Ăn cơm xong đến thư phòng của tôi."

Phương Chu cả kinh, đây là lần thứ nhất Cảnh Thăng Hồng tìm cậu nói chuyện. Về nhà hơn nửa năm, Cảnh Thăng Hồng nói với cậu có lẽ không bằng Cậu cùng Cảnh Trăn nói với nhau trong ba ngày. Mà nội dung không phải dạy dỗ, chính là xấu hổ, ngại ngùng, xa lạ cố tìm lời nói, vì vậy hôm nay đã làm cho Phương Chu thật không thể tưởng tượng cha tìm cậu nói chuyện gì. Ngây ngẩn thẳng đến lúc Cảnh Thăng Hồng rời khỏi bàn ăn sắp biến mất ở ngã rẻ cầu thang, Phương Chu mới giật mình hỏi:

"Là phòng nào?"

Cảnh Thăng Hồng hơi dừng lại bước chân, bất chợt tay nắm lang can càng thêm chặt, giọng nói thâm trầm mà dày đặt:

"Phòng trong cùng bên trái lầu ba."

🔹🔹🔹

Phương Chu chưa từng bước chân lên bất cứ gian phòng nào trên lầu ba. Phòng ngủ Cảnh Chí, Cảnh Trăn và của cậu đều ở tầng hai. Phương Chu cũng chưa từng tò mò qua nơi ngã rẻ cầu thang sẻ thông đi nơi nào, cậu không có một chút xíu nào muốn tới gần. Mà hôm nay cậu thật không tự nguyện đi vào thư phòng Cảnh Thăng Hồng, lại cũng có gan muốn lập tức quay đầu lại đi xuống.

Kỳ thật bố cục gian phòng này cũng không có áp lực, mặc dù các gia cụ trong phòng cũng một màu gổ Lim đỏ nhưng rộng lớn hơn rất nhiều so với phòng Cảnh Chí, ngoài một loạt kệ sách cùng với cái bàn học lớn bên ngoài, ở khoảng trống chính giữa có thể dùng để luyện Taekwondo được. Thế nhưng Phương Chu vẫn không hiểu sao toàn thân mình vẫn không thoải mái chút nào, cảm giác mình bận đồ quá ít hay bị thiếu thiếu sao đó.... Cảm thấy đế dép lê không đủ dài và dầy, ngay lúc này cậu thật muốn kéo một cái mền long dê quấn thật chặt toàn thân mình lại, ngay cả thế đứng cũng không được tự nhiên.

Cảnh Thăng Hồng đang tự pha trà cho mình, trên cái bàn của ông sạch bóng hơn hai cái bàn của hai anh rất nhiều. Không có văn kiện chồng chất như núi, không có máy tính cùng máy tính bảng, chỉ rải rác để chút ít tạp vật cùng bộ văn phòng tứ bửu (bút, mực, giấy, nghiên) rất quý giá.

Phương Chu nghe tiếng nước từ trong bình chảy xuống tách trà, âm thanh từ thấp lên cao sau đó đột nhiên im bặt. Cậu không thích uống trà nhưng nhìn cách pha trà tỉ mỉ, sạch sẻ đến một giọt nước cũng không rơi ra ngoài làm cậu không khỏi căng thẳng. Phương Chu bây giờ không phải Phương Chu của nửa năm trước lúc mới bước chân vào căn nhà này, một bộ không sợ trời không sợ đất, hận mọi người không thể đuổi cậu ra ngoài. Đối với người, đối với việc đã khoan dung, dung hòa rất nhiều, không phải cậu thật sự không vì thái độ lãnh đạm của Cảnh Thăng Hồng mà hao tổn tinh thần, cũng không phải cậu cố tình bắt bẻ, trút giận đối với cha mình mà là cậu có nhiều người quan tâm hơn. Cậu không muốn để bất cứ ai mà cậu quan tâm phải lo lắng cho cậu, tức giận cậu.

"Nghĩ cái gì đó?"

Giọng nói Cảnh Thăng Hồng pha lẫn tiếng nước trà tỏn tỏn truyền vào ốc nhĩ Phương Chu.

Phương Chu không quen tùy tính nói chuyện phiếm với cha như vậy, cũng không có trả lời lại mà hỏi thẳng vào ý của mình:

"Cha gọi tôi tới.... có chuyện gì không?"

Cảnh Thăng Hồng cau mày không hài lòng, hai lông mày như bắn thẳng vào cậu.

"Hai anh của cậu đã dạy cậu nói như vậy hay là mẹ của cậu ?"

Phương Chu hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm. Trước khi vào cửa cậu đã nghĩ qua đây không phải là một cuộc trò chuyện dễ chịu gì nhưng cậu không ngờ mùi thuốc súng lại lang nhanh như vậy.

Cảnh Thăng Hồng thậm chí không nhìn đến Phương Chu. Ông không định vì chút chuyện nhỏ này mà cắn lấy một đứa bé mãi không tha. Ông đẩy tách trà, giọng nói có vẻ bực bội.

"Ngồi đi!"

Phương Chu muốn lập tức nói không cần, lời đã ra đến cửa miệng đã bị ép nuốt xuống lại. Cậu thoáng nhìn mặt nước trà trong tách vẫn còn lay động. Trà trong suốt một màu xanh vàng tươi mát đúng là loại trà thượng hạng a.

Cậu chậm rãi ngồi xuống đối diện cha mình, hai chân đè mạnh lên mặt đất, hai tay đặt trên bàn trà và cảm thấy cầm lấy tách trà quá giả tạo, cậu đặt nó lên đùi. Tư thế ngồi lấp đầy tùy lúc bảo vệ mình.

Cảnh Thăng Hồng Không phải người thích làm người chu toàn, ông từ trước đến nay cũng không thích nói chuyện vòng vo với bất cứ ai. Ông uống một ngụm trà và đi thẳng vấn đề:

"Bài vị mẹ cậu đã làm xong."

Phương Chu cảm thấy trái tim nhỏ của cậu đang bị một bàn tay bóp mạnh một cái, lượng máu chảy lên não giảm mạnh, ngay cả không khí xung quanh cũng loảng đi rất nhiều. Cảnh Thăng Hồng chưa bao giờ dùng một giọng điệu trang trọng cùng nội dung mẫn cảm như vậy mà nói với cậu. Cậu nhìn vẻ mặt điềm tĩnh nhàn nhã của cha. Hóa ra cậu luôn nghĩ mình chẳng quan tâm gì cũng chỉ là lớp vỏ kiên cường.

Người trước mắt đúng là cha của cậu, người cha mà mười lăm năm qua cậu chưa từng gặp một lần... nhưng vẫn trốn không thoát, tránh không khỏi mối ràng buộc không thể chối cải này. Phương Chu dường như thấy được nội tâm sâu xa của mình, dám nghĩ lại không dám biểu hiện ra ngoài, cậu chờ mong hy vọng đến cở nào có được một chút tình cảm của cha mình, một chút thôi.

Nhưng Cảnh Thăng Hồng vốn không phải người chú ý, quan tâm đến biểu tình biến hóa của người khác, ông nói tiếp:

"Đúng ra với thân phận của mẹ cậu, Cảnh gia không thể làm bài vị cho bà và càng không cần đề nạp vào nhà thờ tổ."

Phương Chu cảm thấy một tia chờ mong nho nhỏ vừa bén lửa ngay lập tức đã bị một cơn sóng lớn đánh lụi tàn. Ánh mắt cậu thủy chung không có rời khỏi tách trà trước mắt, đợi Cảnh Thăng Hồng, cậu vô thức siết càng chặt nấm đấm.

"Tuy nhiên..."

Nói tới đây, ông uống thêm hớp trà và để tách trà xuống bàn.

"... Dì Dịch cậu nói nếu cậu đã trở về, thân muốn chính, danh muốn thật thì không thể lại giấu diếm. Đơn giản chỉ cần mọi thứ đều bày trên mặt bàn có thể chặn miệng người quan tâm."

Cảnh Thăng Hồng tự cho rằng cách diễn đạt của mình thật tinh tế và sâu sắc, mãi mê nói mà không hề để ý đến biểu tình của đứa nhỏ đối diện.

Đầu Phương Chu là thấp không phải cúi. Cậu tận lực không để hai nắm đấm tay run rẫy, cố ấn mạnh chúng vào đùi, đôi mắt mở to tuyệt vọng cố nhìn chằm chằm như muốn xuyên vào tách trà.

Kỳ thật hơn nửa năm qua, ngẫu nhiên trước khi đi vào giấc ngủ sau bửa cơm tối cùng mọi người, Phương Chu sẽ nhớ tới Phương Ngạn Nhi. Hầu hết thời gian cậu rất lạc quan và tích cực. Hơn nửa, Cảnh Trăn, Cảnh Chí một trước một sau dốc lòng chăm lo cuộc sống, sinh hoạt của cậu, và khi bận rộn lên cậu thật không còn thời gian để phiền muộn, ai oán.

Cậu hiểu rất rỏ vết thương sẽ kết vẩy và cuộc sống vẫn tiếp tục.... Nhưng mà cậu thật chịu không nổi người khác nhìn vết thương cậu đã kết vẩy lại cố tình bốc nó ra..... Và cậu càng chịu không nổi.... người đó lại chính là cha mình.

Phương Chu không biết nên nói gì. Cậu đối với Cảnh Thăng Hồng vốn không bằng đối với Cảnh Trăn.... tôn trọng từ tận đáy lòng, vì vậy cậu mím chặt môi, thậm chí không thèm nhìn đến ông.

"Vì vậy, Phương Chu cậu cũng có tên, có phận Cảnh gia tam thiếu."

Năm ngón tay Cảnh Thăng Hồng hư hư móc ngược trên mặt bàn, ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn.

"Tôi sẽ cho người trong hai ngày này đi an bày, đầu năm một nhà có lễ tế bái."

Phương Chu chết lặng chỉ "Ừ!" một tiếng, đây cũng là tiếng đầu tiên sau khi cậu ngồi xuống. Không phải cậu hoàn toàn đồng ý, cũng không phải cậu không dám phản đối bởi vì người trước mắt đem mọi chuyện đã quyết định xong xuôi và thực hiện nó, đang từng việc, từng việc nói ra giống như đang báo cáo với một con rối thì cậu nên làm gì, nói gì... Tất cả không cần... chỉ cần lắng nghe..... Đúng chỉ lắng nghe..... Huống chi người kia vẫn là cha của cậu.

Phương Chu cho rằng cuộc đối thoại sẽ kết thúc ở đây, cậu thật không ngờ tới mình sắp cạn kiệt năng lượng lắng nghe, tiếp thu và tiêu hóa.

Cảnh Thăng Hồng đột nhiên ngón trỏ ngừng gõ, giọng nói ông sắc bén hơn.

"Nhưng có một yêu cầu."

Khi nghe câu này, khóe miệng Phương Chu co giật một cách khó tin. Cậu cảm thấy lồng ngực mình dường như bị mở ra, và ai đó đang thổi mạnh một làn gió lạnh cuồn cuộn vào trong đó. Cậu uể oải dời ánh mắt lên ngừng tại trên khuôn mặt được bảo dưỡng tốt nhưng vẫn lộ ra dấu vết của năm tháng.

"Yêu cầu gì?"

"Cổ phần Tập đoàn công ty Cảnh Giang... Cậu không thể đụng vào."

Khi Cảnh Thăng Hồng nói những lời này với tư thế tự vệ rỏ ràng, đôi mắt ngập ngừng, giọng nói và lời nói sắc bén nói rỏ từng chữ của ông ta như bụi gai rậm rạp cấm thật sâu vào từng tấc da thớ thịt của Phương Chu.

Phương Chu cảm thấy trái tim mình như bị bỏ vào máy trộn bê-tông nghiền nát. Giờ khắc này, cậu thật sự cảm nhận được câu *Tan nát cỏi lòng* mà người ta hay nói chính là loại cảm giác này.

Cậu thậm chí không cảm nhận được hai mắt của mình tràn đầy nước mắt che kín tơ máu đến tầm mắt mơ hồ, mặt Cảnh Thăng Hồng bắt đầu run rẩy trong tầm nhìn. Cậu tận lực khống chế giọng nói run rẩy, không vững vàng của mình.

"Trên thế gian này... đưa cho tôi... những thứ tôi không muốn cũng không nhiều..... Đó chính là một đồng, một xu của Cảnh gia mấy người mà thôi..."

🔸🔸🔸

Trên thực tế tôi nghĩ rằng đây chính là cách hai cha con sống chung ở hầu hết các gia đình. Như các ca ca phụ từ tử hiếu như vậy chỉ là số ít. Cha bảo thủ, cử chỉ giả vờ bướng bỉnh và khái niệm tình huống chung lố bịch. Sự tự cao tự đại của con trai cùng một tinh thần độc lập, mẫn cảm và ngây thơ rất dễ dàng giương cung bạt kiếm, nổi dậy để chống lại nhau......

🔹🔹🔹🔹🔹