Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 7: Tôi không cho cơ hội đền bù.🌦️

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Chu không biết từ đâu ra động lực, đột nhiên cảm thấy mình học thật tuyệt.

Bởi vì một người không cẩn thận, thành tích thi cuối kỳ của cậu liền đạt hạng nhất niên khoá, tuy chỉ hơn người đứng thứ hai có 0.5 điểm nhưng khi cậu làm thống kê thành tích cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.

Ôm một chồng thật cao cố tình đứng ở trước mặt Cảnh Trăn ngáp một cái, nâng nâng hai vai.

"Anh, đều đã làm xong."

Cảnh Trăn nhìn cậu .

"Đây là đang khoe công."

"Em nào dám a, anh một chút không hài lòng, em lại phải ngoan ngoãn làm bài phân tích sai đề nha."

Cảnh Trăn cười.

"Làm bài phân tích sai đề này là nhất định phải làm, mặc kệ em thi đạt hạng nhất hay hạng mười không phải điểm tối đa đều phải làm."

Phương Chu lộ vẻ mặt chịu ngược.

"Đã biết."

Cảnh Trăn liếc mắt nhìn cậu, đứa nhỏ này gần đây thật là càng ngày càng được nuông chiều, trước đây làm còn nhiều hơn đều coi là đương nhiên, bây giờ chỉ cái thành tích mà đã làm ra vẻ lên mặt như vậy a.

Nói chuyện phiếm một lát, Cảnh Trăn đột nhiên nghiêm mặt nói.

"Đêm nay anh cùng anh hai có tiệc, em ngoan ngoãn ở nhà cùng ba mẹ, anh không muốn trong chốc lát lại nghe được tin tức tiểu thiếu gia đại náo Cảnh gia."

Cảnh Thăng Hồng cùng Dịch An An đã trở về từ đầu tuần, nhưng bởi vì Phương Chu mỗi ngày lịch học rất nhiều, buổi sáng đến trường học rất sớm tự học, buổi tối cùng Cảnh Trăn cùng nhau về nhà, rất ít có cơ hội chạm mặt nên cũng không có cơ hội tạo thêm mâu thuẫn. Bây giờ đã thi xong nên không còn cớ gì để về nhà trễ, hết lần này tới lần khác mỗi khi chỉ ba người ăn cơm, Phương Chu cảm thấy có chút xấu hổ không được tự nhiên cho lắm.

Xấu hổ thì nhiều hơn, cậu hình như càng ngày càng cảm nhận được quan hệ giữa hai cha con thê lương như người qua đường, ánh mắt thật ảm đạm rũ xuống.

"Em cùng bọn họ ăn bửa cơm là được."

Cảnh Trăn vẫn không ngẩng mặt lên, trong giọng nói vẫn nghiêm túc không thay đổi.

"Anh không hy vọng em cứ mãi trốn tránh mâu thuẫn như thế này, lúc nào cũng giống như con rùa rụt đầu rụt cổ."

Phương Chu nghẹn họng, không nói gì, đột nhiên cảm thấy rất tủi thân. Trốn là trốn tránh mâu thuẫn, nếu không né không lẽ lại tạo thêm mâu thuẫn sao? Vốn dĩ đều là người trong nhà có ai nguyện ý ra ra vào vào đều lẫn tránh, chẳng lẽ đây không coi là một loại thỏa hiệp sao? Huống hồ cậu không tin anh nhìn không ra là cha luôn đề phòng, lẫn tránh cậu mà.

Cảnh Trăn không nghe Phương Chu trả lời, ngẩng đầu liền nhìn thấy cậu nhìn chằm chằm mũi chân, ánh mắt mơ hồ, nhướng mày nói:

"Cùng sống chung dưới một mái nhà, em là muốn trốn cả đời sao?"

Nghe anh mang theo trào phúng hỏi chuyện, Phương Chu dùng sức hít hít mũi, cắn nhẹ thịt bên trong môi, ánh mắt vẫn buông xuống, nhấp miệng hơi hơi lắc lắc đầu.

Cảnh Trăn nhíu mày, đáng tiếc cậu không nhìn thấy.

"Đang hỏi chuyện em, em không trả lời phải không?"

Phương Chu không phải cố tình muốn chống đối phản kháng, cậu thật không muốn mở miệng nói chuyện, cậu sợ một khi mở miệng sẽ lộ rỏ mình đang ngập tràn uất ức vì vậy mạnh mẽ lắc lắc đầu. Thế nhưng cậu đã xem nhẹ Cảnh Trăn có bao nhiêu thấu hiểu cậu, anh ta không cần phí chút sức lực nào đã nhìn ra cậu không được tự nhiên.

Chẳng qua là Phương Chu bây giờ không phải Phương Chu của nữa năm trước, Cảnh Trăn bây giờ yêu cầu đối với cậu đương nhiên cũng không ngừng yêu cầu tôn trọng người nhà cùng chan hoà sống an bình yên ổn với nhau.

Cảnh Trăn biết, anh lúc nào cũng có thể ngay lúc Phương Chu tự ti mặc cảm kéo cậu tới đánh cậu hai cái thật mạnh, sau đó kéo ôm vào trong ngực nói cho cậu biết anh rất rất thương em, làm cho em hiểu phải tin tưởng anh luôn là bức tường hậu thuẫn kiên cường không sợ đi đối mặt với bất kỳ những khó khăn, trắc trở nào mà luôn ở phía sau che chở em.

Nhưng mà thương chứ không phải chiều, Cảnh Trăn không thể làm như vậy.

"Ngẩng đầu lên." Giọng nói Cảnh Trăn nhàn nhạt.

Phương Chu có chút né tránh khi nhìn thẳng con ngươi của anh, giờ phút này thế đứng của cậu đã co quắp, cứng đơ rồi.

Cảnh Trăn nâng nâng cằm.

"Vả miệng, tự mình đánh."

Thành công từ trong con ngươi Phương Chu chuyển từ giật mình đến kinh ngạc.

Cảnh Trăn lẳng lặng chờ cậu không có bất luận biểu tình gì chỉ nhìn thẳng vào cậu.

Phương Chu đột nhiên có dũng khí cùng Cảnh Trăn đối diện, cậu không phải Lâm Dục dù là phục tùng hay là phản kháng đều rất cực đoan, Phương Chu càng thiên hướng biết tiến thối có chừng mực.

Đại khái trầm mặc một phút đồng hồ, Cảnh Trăn nói:

"Ngày mai em lại cùng bạn học tụ tập? Muốn anh ra tay."

Phương Chu siết chặt nắm tay, cậu mơ hồ đã quên cậu cùng Lâm Dục đều rất sợ hãi khi Cảnh Trăn nghiêm túc lên.

Hình ảnh dừng lại nửa phút, Phương Chu từng hơi từng hơi hít thở thật sâu không khí chung quanh, gương mặt tuấn tú đã trắng bệch, cuối cùng đưa tay phải lên lấy tốc độ nhanh như chớp đánh thẳng vào mặt mình.

Một tiếng 'Chát' vang lên phá đi bầu không khí rất tĩnh lặng, trên má Phương Chu lập tức nổi lên nhè nhẹ đỏ ửng, nhưng lại không giống như mới bị đánh mà giống như lòng tự tôn cậu bị chiếu rọi. Cậu không phải thiếu niên sức trâu, nghẹn lấy một hơi đưa lên đánh tiếp vào mặt mình một cái chết khiếp. Cái tát này đại khái chỉ dùng năm phần lực không phải rất đau nhưng có chút choáng váng.

Cảnh Trăn không có để cho cậu có thêm thời gian xúc động, suy nghĩ miên mang lập tức lên tiếng:

"Bây giờ đã biết nói chuyện rồi phải không?"

Kỳ thật đến khi Cảnh Trăn hỏi chuyện, Phương Chu mới biết được nguyên nhân mình bị đánh không phải lý do cậu bất kính với cha. Cậu lập tức cảm thấy mình quá ngu sao cứ ngậm miệng mãi không chịu lên tiếng chứ vì vậy lập tức nói:

"Anh! Em không cố ý."

Phương Chu nói rất thật lòng, cậu không cố ý lặng im như phản kháng mà cậu thật không biết trả lời như thế nào.

"Ưm!" Cảnh Trăn đã thả lỏng, hiền hoà hơn, chỉ chỉ ghế tiếp khách trước mặt.

"Ngồi, chúng ta tâm sự."

"Làm con cái không phải chuyện gì em cũng muốn anh chỉ dạy?"

Cảnh Trăn nhìn Phương Chu ngồi xong, mở miệng liền đánh trúng tim đen đứa nhỏ.

Phương Chu lắc đầu như chợt nhớ đến cái gì liền nói :

"Không muốn."

Cảnh Trăn nhẹ gật đầu:

"Anh có bắt em quỳ bên giường chỉnh gối, quạt nồng làm theo người xưa học tứ thập tứ hiếu?"

Phương Chu lại lắc đầu.

"Không có."

Cảnh Trăn lại hỏi :

"Có yêu cầu em phụ trách hầu hạ bưng trà, đưa nước, gấp thức ăn?"

Phương Chu cảm thấy mình từng bước từng bước bước vào bẫy rập thế nhưng lại không có cách nào đối phó lại.

"Cũng không có."

"Vậy cùng nhau ăn một bữa cơm em cũng không làm được?"

Phương Chu hơi hạ mí mắt.

"Em thử xem."

Cảnh Trăn đột nhiên dùng cây viết gõ vài cái lên mặt bàn cứng ngắt, thanh âm không lớn nhưng thành công làm Phương Chu run sợ.

"Không có thử xem mà là đương nhiên."

Phương Chu nhấp nhấp môi lại không nói lời nào.

Cảnh Trăn có chút bực bội.

"Phương Chu! Anh vẫn luôn cảm thấy em đã là người lớn. Không cần lúc nào cũng đem nguyên tắc ra nói chuyện với em. Em cũng đừng ép đến anh phải lấy gia quy ra ép buộc em. Cha mẹ ở nhà không cần em hầu hạ trước sau, nhưng nếu là ăn cơm cũng không xuất hiện còn có hay không một chút lễ nghĩa."

Kỳ thật lúc vừa mới nói chuyện, Phương Chu mang theo chút tùy hứng, nếu thật sự ở nhà cậu cũng không có dự định trốn tránh. Cậu tuy rằng rất mẫn cảm nhưng cũng là một đứa bé thản nhiên chỉ có chút áp lực nhỏ không lẽ chịu không nổi. Đột nhiên Cảnh Trăn nghiêm khắc nói đến quy tắc, trong lòng cậu có chút không hiểu, nhìn thẳng vào con ngươi của anh.

"Anh cảm thấy em không có nguyên tắc?"

Cảnh Trăn nhìn bộ dạng khiêu khích của cậu, mày nhíu chặt.

"Anh nói đến em không được?"

"Phương Chu không dám."

Cậu bé hơi thục lại cổ.

"Anh nói sao chính là vậy."

"Em hôm nay ngứa da đúng không?"

Phương Chu đột nhiên lại nhìn chằm chằm Cảnh Trăn:

"Anh nói là nói chuyện phiếm cũng đừng lấy gia pháp ra áp em chứ."

Cảnh Trăn không giận ngược lại còn cười.

"Là ai đã châm biếm chất vấn anh, còn cùng anh học được ngấm ngầm hại người."

"Em không có. Em chỉ là không muốn làm anh cảm thấy chỉ vì cùng cha ăn cơm mà giận lây sang anh."

Phương Chu cảm thấy trong bụng có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, ngù ngụt cháy lên lại bị chặn lại ở cổ họng.

"Vậy em nói cho anh biết em giận dỗi, nóng nải là vì cái gì mà nháo như vậy?"

Phương Chu gắt gao khoá chặt cổ họng lại, hít sâu một hơi, nói:

"Em không nghĩ nói."

Em không nghĩ nói....... Em có thể sửa gối, quạt nồng, bưng trà, dâng nước nhưng em thật chịu không nổi anh bởi vì ba mà đối với em lạnh lùng, sắc bén. Em cũng làm được không trốn tránh nhưng em không thể làm được là kính trọng cha như là kính trọng anh, hoà nhập thấu hiểu từng cái giơ tay, nhấc chân. Em cũng không kháng cự giả trang diễn cảnh phụ từ tử hiếu trước sau hầu hạ nhưng mà em không cam lòng bởi vì thế mà không còn được anh tin tưởng, bình tĩnh tự nhiên nói em không quy tắc.

Cảnh Trăn thật sâu, thật sâu nhìn Phương Chu đại khái có hơn ba bốn mươi giây rồi thở dài một hơi nhẹ, nhẹ đến không thể nghe thấy, kỳ thật bốn chữ này là bốn chữ làm anh rất rất thương tâm. Anh đã lý giải được rồi, anh đã hiểu thấu quan hệ giữa người thân điểm dễ dàng tổn thương nhất ở đâu, đối phương uy hiếp ở nơi nào.

🔹🔹🔹

Cảnh Trăn lái xe, ánh mắt hơi liếc nhìn Cảnh Chí hai mắt đang nhắm hờ. Trong trí nhớ, chỉ cần cùng Cảnh Chí cùng nhau đi ra ngoài xã giao, tiếp khách mình chưa từng có cơ hội uống rượu. Anh vẫn luôn minh bạch, Cảnh Chí cầm roi mây gia pháp đưa lên đánh xuống, xây nhiều ít không muốn thấy anh thương yêu, chúng nó như bị chôn ở dưới đáy biển sâu, Cảnh Trăn càng bơi sâu xuống, càng cảm thấy anh thâm trầm mà lắng đọng yêu thương mình.

Nhưng bây giờ có chút nghi vấn, anh không hỏi thật không cam lòng.

"Anh."

Mí mắt Cảnh Chí hơi nhướng lên mấy li hướng về phía trước chờ đợi cậu.

Cảnh Trăn mở miệng.

"Rốt cuộc là như thế nào?"

Tròng mắt Cảnh Chí hướng ghế lái nhếch lên, lại nhanh chóng đóng mí mắt lại, hiển nhiên không có muốn trả lời.

Cảnh Trăn nắm tay lái chặt hơn, không dám lại đem mấy chuyện bâng quơ không quan trọng hỏi nữa sợ chọc bực anh, suy nghĩ một hồi nói:

"Ba chuyển nhiều cổ phần như vậy đến danh nghĩa Trăn nhi là có dụng ý gì sao?"

Cảnh Chí hơi nhăn lại mày, đại hội cổ đông hàng năm có rất nhiều điều muốn tuyên bố cùng điều động nhân sự, anh đã sớm biết Cảnh Trăn không có khả năng nhanh như vậy có thể nhận biết hết được. Thêm vào đó Lâm Dục đột nhiên trở về, gần nhất Cảnh Trăn cũng không tham dự công tác, hội nghị ở Cảnh Giang, khi quay lại công ty liền thấy cha chuẩn bị đem tất cả cổ phần trong tay mình đều chuyển hết qua cho Cảnh Trăn làm a không khỏi mất hồn.

Cảnh Chí không phải bất mãn đối với chất vấn của em trai. Nếu Cảnh Trăn một câu cũng không hỏi liền thành thật nhận lấy, đó mới không phải em trai của anh. Chỉ là anh không ngờ Cảnh Trăn lại tung ra không đầu óc giả ngu giả ngơ không hiểu, không chút nào che dấu mình không vui, anh nghiêng nghiêng đầu dựa vào cửa sổ im lặng cũng không nói gì.

Cảnh Trăn cắn cắn môi trên, đột nhiên ý thức được, nếu cứ mãi tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu không chiếm được đáp án muốn là nhẹ. Tết nhất cậu không muốn bị phạt. Vì vậy cho mình thêm chút gan lớn, nói:

"Anh, ba là không muốn Phương Chu tiến Cảnh Giang..... có phải hay không?"

Cảnh Chí nâng nâng eo, Cảnh Trăn cho rằng anh muốn đánh, cổ không khỏi co rụt lại. Cảnh Chí chỉ điều chỉnh dáng ngồi lại, cuối cùng mở miệng trong thanh âm mang theo hơi rượu mệt mỏi.

"Còn gì nữa không?"

🔹🔹🔹