Thấy Vân Thanh Nhiễm tươi cười, Vân Tử Hy liền cảm thấy rất thỏa mãn, chỉ cần nhìn thấy muội cười.

“Ca, huynh rời khỏi bên kia lâu như vậy phải không?” Hiện giờ Vân Tử Hy ở đây có thể nói là thập phần nguy hiểm, Thiên Vân sơn bên kia, phó tướng của hắn cũng không thể giúp che mắt chống đỡ được bao lâu. 

“Ừ, chẳng qua trước đó huynh sẽ đưa muội đến nơi an toàn.” Đưa nàng đến nơi an toàn thì hắn mới có thể an tâm mà rời đi.

“Huynh không cần coi muội như tiểu hài tử, muội có thể tự mình ứng phó. “

“Ta không có coi muội như tiểu hài tử, nhưng mà giờ muội đang mang thai, cho nên không riêng gì ta, chính muội cũng phải chú ý thân thể của mình. “

“Còn nói huynh không xem ta là tiểu hài tử.”

Vân Thanh Nhiễm nói xong, đột nhiên nhận ra có chỗ không thích hợp, vẻ mặt nàng trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc.

“Làm sao vậy?”

“Có người.” Vân Thanh Nhiễm khẳng định hiện tại bọn họ đã bị một đám người bao vây, hơn nữa nàng biết rõ, những người này không phải là người của nàng.

Làm sao có thể? Vân Tử Hy biết những người kia cũng không phải là người của hắn, đừng nói hắn không lưu lại tín hiệu cho bọn họ, cho dù có, bọn họ cũng sẽ không lén lút như vậy. 

Là người của Dạ Hoằng Nghị đuổi tới sao? Bọn họ đã chạy suốt đêm ra khỏi thành, thế nhưng vẫn bị đuổi kịp. 

Nếu chỉ có mình Vân Tử Hy mà nói, hắn có thể trốn được, nhưng giờ hắn lo lắng cho Vân Thanh Nhiễm đang mang thai sẽ chịu không nổi. 

“Thanh Nhiễm, muội trốn trước đi. ” Vân Tử Hy gọi Vân Thanh Nhiễm một tiếng, lại phát hiện Vân Thanh Nhiễm đang suy nghĩ đến xuất thần.

“Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm…”

“Cái gì?” Vân Thanh Nhiễm ngẩng đầu, vừa rồi nàng đang suy nghĩ một số chuyện, nên không nghe rõ Vân Tử Hy nói gì.

“Muội trốn trước đi.”

“Ca, đối phương có chuẩn bị mà đến, nếu là muốn hại chúng ta, ta trốn trước cũng không có ý nghĩa gì, một mình huynh ra ngoài, song quyền nan địch tứ thủ (hai đấm khó địch lại được bốn tay), ngược lại vô cùng nguy hiểm.” Vân Thanh Nhiễm nói, “Không bằng yên lặng xem xét, nhìn xem đối phương đến với mục đích gì.”

Vân Tử Hy gật gật đầu, hắn không nên rối loạn vào lúc này.

Nhưng mà hai người đợi hồi lâu, cũng không thấy ai ở ngoài tiến vào, ngược lại bên ngoài truyền đến tiếng binh khí va chạm.

Tình huống như vậy có chút không bình thường.

Vân Thanh Nhiễm lo ngại vì mình đang mang thai, nên không thể dễ dàng sử dụng năng lực nhìn xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Nhưng mà không biết vì sao, tim nàng lại đạp nhanh hơn một chút, có một loại cảm giác kỳ quái, giống như hắn đang ở gần đây, nhưng mà chuyện này không có khả năng, chưa tới nửa năm, hắn vẫn phải ở chỗ của Lạc Quyền Phong mới đúng.  

Hồi lâu sau, bên ngoài lần thứ hai yên tĩnh lại. 

Ngay sau đó, liền nghe được thanh âm có người gõ cửa.

Vân Tử Hy cùng Vân Thanh Nhiễm liếc nhau, sau đó đi tới cửa.

Lúc Vân Tử Hy mở cửa ra, một khắc đó Vân Thanh Nhiễm không biết vì sao tim lại đập chậm một nhịp. 

Nhưng mà, cửa mở ra, người đứng bên ngoài là Đông Phương Triệt.

Đông Phương Triệt nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn về phía nàng bẩm báo, “Người bên ngoài ta đã xử lý tốt.” Sau đó không nói gì nữa.

Hắn đang làm theo chức vụ, Vân Thanh Nhiễm biết.

“Vừa rồi ở bên ngoài trừ ngươi ra còn có người nào không?” Vân Thanh Nhiễm nhịn không được liền hỏi thêm một câu.

“Còn có huynh đệ trong giáo.” Đông Phương Triệt trả lời.

“Ta không nói bọn họ, ta nói là, trừ bỏ bọn họ còn có người khác không?”

“Ngươi cảm thấy trừ bỏ bọn họ ra còn có thể có ai?” Đông Phương Triệt hỏi lại Vân Thanh Nhiễm.

“Không có gì.” Vân Thanh Nhiễm không hỏi gì nữa. Nàng cũng cảm giác mình vừa rồi có chút mạc danh kỳ diệu.

“Ta đã chuẩn bị xong, lập tức có thể mang ngươi đi hướng bắc.” Đông Phương Triệt đơn giản trần thuật một chút.

“Ân.” Vân Thanh Nhiễm có vẻ không có hứng thú, nàng rốt cuộc đang chờ mong cái gì?

Đông Phương Triệt không để ý tới tâm tình lúc này của Vân Thanh Nhiễm, quay ra nói với Vân Tử Hy, ” Chuyện ở đây liền giao cho ta, ngươi nên trở về đi.”

Vân Tử Hy không biết Đông Phương Triệt, nam nhân này làm cho người ta cảm thấy, có chút lạnh lùng, thậm chí là có chút cao ngạo, không biết vì sao một nam nhân trời sinh tính cao ngạo như vậy lại nguyện ý quỳ gối dưới chân Vân Thanh Nhiễm.

Vân Tử Hy nhìn thoáng qua Vân Thanh Nhiễm, sau đó gật đầu, “Được, ta đi trước.”

“Bên ngoài đã chuẩn bị cho ngươi một con hãn huyết bảo mã.” Đông Phương Triệt nói.

“Đa tạ.” Vân Tử Hy lễ phép nói cảm tạ với Đông Phương Triệt, sau đó quay lại nhìn Vân Thanh Nhiễm, hướng nàng cáo biệt, “Thanh Nhiễm, huynh đi đây.”

Có một số người khi vận mệnh mở ra sai lệch, thì chính là cả đời, mặc kệ khi hắn gặp lại nàng là quan hệ như thế nào, hoặc là nàng ở vị trí nào trong lòng hắn, bọn họ nhất định, chỉ có thể ở giữa mãi mãi có khoảng cách như vậy.

Vân Tử Hy âm thầm tự giễu, Vân Tử Hy à Vân Tử Hy, ngươi không phải đã sớm suy nghĩ cẩn thận rồi sao, không được nghĩ nhiều, không được có những suy nghĩ khác, không được vọng tưởng sao, vì sao vừa đến lúc chia ly, cảm xúc cứ trỗi dậy, ngươi đã không còn tư cách có những cảm xúc này rồi. 

“Ca, cẩn thận một chút!” Vân Thanh Nhiễm biết là mình quan tâm người này, hắn đối với nàng mà nói vĩnh viễn có sự tồn tại đặc thù. 

Vân Tử Hy thấy sự quan tâm trong mắt Vân Thanh Nhiễm, liền nặng nề gật đầu, sau đó xoay người, không hề lưu luyến rời đi.

Vân Thanh Nhiễm ngồi kiệu Đông Phương Triệt đã chuẩn bị sẵn, Đông Phương Triệt đối với đồ vật phương Tây nghiên cứu rất kĩ, như cỗ kiệu này chẳng hạn, từ trong ra ngoài, cỗ kiệu này được chế tạo vô cùng tinh xảo không nói, mỗi đồ vật bên trong cũng vô cùng tinh xảo, lúc vừa bước vào kiệu, Vân Thanh Nhiễm ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt. 

“Ngươi đặt ở thuốc bên trong kiệu làm gì vậy? ” Vân Thanh Nhiễm ngó, hỏi Đông Phương Triệt đang cưỡi ngựa ở bên ngoài.

Đông Phương Triệt không quay đầu lại, chỉ là rất công thức hóa trả lời một tiếng, “Không có.”

Không có sao?

“Cỗ kiệu này đã bị Mô Dung Tu dùng qua, có thể là hắn từng dùng để chở dược liệu.” Đông Phương Triệt lại bổ sung thêm một câu.

Mộ Dung Tu đã điên lâu rồi, vậy mùi thuốc này chằng phải là lưu lại từ ngày trước, đến tận bây giờ? Đổi người khác còn có thể, nhưng mà là Đông Phương Triệt đối với mọi thứ sinh hoạt đều yêu cầu rất cao, thì không có khả năng hắn lại để bên trong kiệu lưu lại một vị thuốc như vậy, hơn nửa năm đều không quản. 

Đi một ngày đường, đi không bao xa, tới một biệt viện ở ngoại ô, Đông Phương Triệt nói mấy câu với chủ nhân ở đây, liền được vào biệt viện tá túc một đêm. 

Vân Thanh Nhiễm sau khi uống thuốc liền chìm vào giấc ngủ, bên ngoài có Đông Phương Triệt thủ hộ, Vân Thanh Nhiễm có thể an tâm.

Ban đêm, Vân Thanh Nhiễm đã ngủ say, cửa phòng bị người lén lút mở ra, một đạo bóng đen đi vào phòng, chậm rãi đi đến gần giường. 

Đợi khi đến gần giường, bóng đen mới dừng cước bộ, đứng lặng người ở cạnh giường hồi lâu, sau đó xoay người trèo lên giường. 

Quân Mặc Thần từ phía sau ôm lấy Vân Thanh Nhiễm, thấy thân thể Vân Thanh Nhiễm mang thai cuối cùng cũng đẫy đà, làm cho Quân Mặc Thần vui mừng vô cùng, tay hắn chậm rãi di chuyển, sau đó dừng lại ở trước ngực Vân Thanh Nhiễm, sau đó trên mặt Quân Mặc Thần tràn đầy ý cười, thật sự là đẫy đà lên không ít đâu. 

Nữ nhân, ta rất nhớ nàng, nàng có tuân thủ ước định với ta hay không, cũng nhớ ta?

Ta đoán rằng khẳng định là nàng có nhớ, bằng không ta cũng sẽ giả bộ không nhớ nàng.

Quân Mặc Thần nhẹ nhàng lật người Vân Thanh Nhiễm lại, làm cho nàng quay mặt về phía hắn, để hắn có thể thoải mái ngắm nhìn nàng.

“Ưm…” Bỗng nhiên, Vân Thanh Nhiễm ưm một tiếng, làm cho tay của Quân Mặc Thần dừng lại, sợ mình đánh thức nàng, kết quả lại thấy nàng không có mở mắt ra, liền nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Lại nhớ đến đã cho nàng uống thuốc bên trong có thành phần làm cho nàng ngủ say, nàng sẽ không dễ dàng tỉnh lại như vậy.

Ánh mắt nàng tuy rằng không có mở ra, nhưng mà bàn tay Vân Thanh Nhiễm lại rất tự nhiên di chuyển trên người Quân Mặc Thần.

Nữ nhân này, ngủ cũng không an phận.

“Thân ái, chàng đã đến rồi …”

Vân Thanh Nhiễm mơ mơ màng màng lầm bầm một câu.

Một câu, làm cho thân thể Quân Mặc Thần cứng ngắc.

Nàng vừa mới nói cái gì?

Không phải không phải, làm sao có thể cái gọi là “Thân ái ” chứ.

“Thân ái, đừng lộn xộn, bụng ta quá lớn, không thể hầu hạ chàng.”

Ánh mắt Vân Thanh Nhiễm vẫn nhắm chặt như trước, mơ mơ màng màng thấp giọng lẩm bẩm.

Lần này, Quân Mặc Thần nghe vô cùng rõ ràng, cả người cứng ngắc.

Nàng có “Thân ái” khác? Sau khi hắn rời đi chưa đến nửa năm? 

Nam nhân kia là ai?

“Hầu hạ”! Từ này giống như một cây kiếm sắc! Một khúc xương nghẹn trong cổ họng hắn!

Khuôn mặt Quân Mặc Thần đen lại, nhìn khuôn mặt vẫn đang ngủ say của Vân Thanh Nhiễm, vừa tức vừa giận, lại luyến tiếc tức giận với nàng.

Nữ nhân nửa mê nửa tỉnh kia lại cố tình không có phát hiện, bàn tay giở trò ở trên người Quân Mặc Thần.

Động tác của Vân Thanh Nhiễm càng tự nhiên thân thiết, tâm Quân Mặc Thần bị đả kích càng lớn.

Hắn giữ chặt lấy tay Vân Thanh Nhiễm đã di chuyển đến ngực hắn, gắt gao bắt lấy.

“Làm sao vậy, thân ái. Có cái gì không đúng sao?” Vân Thanh Nhiễm nỉ non một câu.

Không đúng! Đương nhiên không đúng! Chết tiệt rất không đúng!

Tâm Quân Mặc Thần bị hung hăng quất roi …

Đúng lúc này.

“Biết khó chịu sao còn không sớm đi ra gặp ta?”

Thanh âm lúc trước còn nỉ non của Vân Thanh Nhiễm giờ lại vô cùng rõ ràng. 

Quân Mặc Thần nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm, liền phát hiện nàng đang mở to hai mắt nhìn hắn. 

“Gia, bỏ thêm ở vài thứ trong thuốc của vợ mình làm cho ta ngủ say giống như lợn chết, sau đó lại lén lút chạy lên giường của ta cùng ta vành tai tóc mai chạm nhau, chàng đừng nói với ta là so với việc làm trượng phu, chàng lại thích làm gian phu hơn nhé? “

Buổi sáng lúc ở trong phòng nhỏ kia Vân Thanh Nhiễm đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, loại cảm giác rất quen thuộc này. 

Sau đó lúc ở trên kiệu, nàng cảm thấy mùi vị loại thuốc kia có chút quen thuộc, Đông Phương Triệt giải thích càng làm cho nàng nghi ngờ. 

Buổi tối lúc chén thuốc được đưa tới, Vân Thanh Nhiễm thấy mùi vị có chút không giống thuốc bổ mà ngày thường uống.

Kết quả ban đêm lúc hắn đến, lén la lén lút, kiểu như cao nhân ẩn sĩ đi gặp nàng cũng không dám quang minh chính đại! Đây là có chuyện gì?

Người ở trước mặt nàng, là Quân Mặc Thần, hắn đã trở lại!

Sắc mặt hồng nhuận, trông có vẻ cũng có tinh thần, nhưng mà lại không dám cùng nàng gặp mặt!

“Tốt nhất là chàng có lý do để thuyết phục ta.”

Đầu tiên Quân Mặc Thần là vui sướng, không có “Thân ái” nào cả, không có người khác, nàng là vì chọc giận hắn, nên cố ý nói như vậy.

Tiếp theo, tâm hắn lại trầm một chút.

Quân Mặc Thần hít sâu một chút, sau đó hôn nhẹ Vân Thanh Nhiễm một chút, “Bởi vì có một chuyện, cho nên, ta muốn tối nay gặp mặt nàng.”

“Hiện tại chàng đã thấy mặt ta.” Không muốn nhìn thấy nàng thì buổi tối sẽ không lén lút trèo lên giường nàng nha!

“Ý ta là, có nguyên nhân làm cho ta muốn nàng trễ một chút mới biết ta trở về. ” Quân Mặc Thần sợ Vân Thanh Nhiễm hiểu lầm ý tứ của hắn.

“Chàng dẫn theo nữ nhân khác trở về?” Vân Thanh Nhiễm đoán.

“Không có!” Quân Mặc Thần cười khổ, trong mấy tháng kia, người hắn có thể nhìn cũng chỉ có một mình Lạc Quyền Phong, làm sao mà có nữ nhân!

“Vậy làm sao?” Không có mang theo nữ nhân khác về, nhưng lại không muốn cho nàng biết hắn đã trở lại?

“Chờ thêm một thời gian nữa ta sẽ nói cho nàng.” Trong mắt Quân Mặc Thần có đau thương nhìn Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm hồ nghi liếc mắt nhìn Quân Mặc Thần một cái.

“Chàng học thói xấu này từ khi nào, vậy mà lại lừa ta một lần.” Vừa rồi đúng là Quân Mặc Thần làm thật, bởi vậy làm cho nàng đau lòng một hồi.

“Không phải học nàng sao.” Quân Mặc Thần nhìn Vân Thanh Nhiễm nói.

Gặp lại Quân Mặc Thần, cái loại cảm giác này giống như là xa cách một kiếp người.

Quân Mặc Thần vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Vân Thanh Nhiễm,  “Nhiễm Nhi làm sao vậy, không nhận ra ta? Chẳng qua chỉ mấy tháng không gặp, nàng liền không nhận ra ta, như vậy ta rất thương tâm.”

Cảm xúc ấm áp, thập phần rõ ràng.

Làm sao có thể không nhận ra hắn đây, “Sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn người cũng có tinh thần hơn rất nhiều…” Vân Thanh Nhiễm đếm từng ngày một. Năm tháng, đủ lâu.”Không phải còn một tháng nữa sao?”

“Nhớ nàng, cho nên ta bảo Lạc thần y đẩy nhanh tiến độ, để trở về sớm. ” Quân Mặc Thần cười yếu ớt, “Ta sợ nếu ta không về nhanh, mọi chuyện sẽ bị nam nhân khác đoạt mất tiên cơ.”

“Nhớ ta, chàng liền vội vàng trở lại, vậy sao lại không để cho ta nhìn thấy chàng, thật sự không biết chàng nói câu nào là giả câu nào là thật. “

“Tâm là thật, không tin nàng sờ thử xem.” Quân Mặc Thần cầm lấy tay Vân Thanh Nhiễm đặt lên vị trí trái tim của mình, “Cục cưng có nghe lời hay không, có nháo nàng không?”

“Chính chàng hỏi nó đi.” Vân Thanh Nhiễm lật tay kéo tay Quân Mặc Thần, đặt ở trên bụng mình, giờ phút này, bọn họ giống như vô số cặp vợ chồng khác, cùng nhau chia sẻ một phần hạnh phúc đơn giản mà trân quý. 

Quân Mặc Thần hạ thấp thân thể, đem lỗ tai dán vào bụng của Vân Thanh Nhiễm, không ngờ rằng, tiểu tử trong bụng kia lại nhúc nhích.

“Nó động.” Trên mặt Quân Mặc Thần lộ ra tươi cười ngạc nhiên vui mừng, cảm giác này thật tốt.

“Đúng vậy, nó rất ngoan, bình thường buổi tối sẽ không nháo ta, hôm nay chắc là biết kẻ không lương tâm chàng lén lút trở lại, liền ầm ĩ theo.”

Quân Mặc Thần nở nụ cười, một tay chống đỡ thân mình, nhìn Vân Thanh Nhiễm nằm ở trên giường, “Thực xin lỗi, ta tới chậm.”

Hắn đã tới chậm, làm cho nàng chờ ở trong hoàng lăng bị Dạ Hoằng Nghị nhốt lâu như vậy, mặc dù ở đó nàng cũng không vất vả, nhưng mà như vậy cũng không thể gạt bỏ sự thật hắn không bảo vệ nàng tốt, huống chi, đêm qua Dạ Hoằng Nghị động thủ, thiếu chút nữa đã làm cho nàng rơi vào hoàn cành nguy hiểm.

Thời điểm sáng sớm, trong lúc Vân Thanh Nhiễm còn đang ngủ say, Quân Mặc Thần liền đứng dậy, hắn đi ra ngoài cửa, đối mặt với Đông Phương Triệt.

“Vẫn là để cho nàng phát hiện ra đúng không?” Đông Phương Triệt giống như đã đoán được nói, “Tùy tùng của ngươi đứng ở bên kia chờ ngươi lâu rồi.”

Quân Mặc Thần nhìn thoáng qua hướng đình viện, liền thấy Quân Kiệt đang đi đi lại lại.

Quân Mặc Thần đi đến, Quân Kiệt nhìn thấy Quân Mặc Thần, vội vàng đưa thuốc lên.

“Gia, ngài không có việc gì chứ?” Quân Kiệt tràn đầy lo lắng hỏi.

“Ta có thể có chuyện gì?” Quân Mặc Thần hỏi lại.”Nhiễm Nhi nhìn thấy ta rồi, chuyện của ta, một chữ ngươi cũng không được nói cho nàng.”

Quân Mặc Thần nhận lấy thuốc mà Quân Kiệt đưa cho, ăn vào.

“Nhưng mà gia, người…” Thân thể gia …

Quân Mặc Thần nghiêm khắc liếc mắt nhìn Quân Kiệt một cái, làm cho câu hắn định nói đều bị nuốt trở lại. 

Quân Kiệt đành phải câm miệng, lo lắng trên mặt không hề giảm đi mà có phần tăng lên.

Quân Kiệt đau lòng thay Quân Mặc Thần, trong bụng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà lại nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm đang từ xa đi tới, Quân Kiệt chỉ có thể nuốt xuống toàn bộ những lời này. 

Vân Thanh Nhiễm đi tới, “Sáng sớm tinh mơ, hai người tán gẫu cái gì vậy?”

“Không có gì, Quân Kiệt nói muốn cưới vợ.” Quân Mặc Thần săn sóc giúp đỡ Vân Thanh Nhiễm, nhìn bụng nàng lớn như vậy, thật lo lắng, “Nhiễm Nhi, thân mình có nặng lắm không?”

Bụng nàng lớn như vậy, đi đường có phải rất vất vả hay không.

Quân Mặc Thần nghĩ hay là đem chiếc xe lăn trước kia của hắn đến cho Vân Thanh Nhiễm dùng.

“Quân Kiệt muốn cưới vợ? Ừ, tính tuổi, cũng đã đến lúc nên cưới vợ rồi.” Luận về tuổi, Quân Kiệt còn lớn tuổi hơn Quân Mặc Thần tận hai tuổi, cũng đến lúc tìm cho hắn một mối hôn sự rồi.

“A?” Quân Kiệt mở to hai mắt nhìn, khi nào thì hắn nói muốn cưới vợ? “Thế tử phi nương nương, thuộc hạ không có ý tứ này! Thuộc hạ còn chưa tính đến chuyện cưới vợ!”

“Mặc kệ ngươi có ý này hay không, đến tuổi nên thành thân, ngươi có cô nương nào trong lòng không?” Đối với chuyện này, Vân Thanh Nhiễm rất là hăng hái.

Quân Kiệt cả ngày không đi theo bên cạnh Quân Mặc Thần, thì cũng là vội vàng xử lý chuyện của Ám bộ, nhìn thấy không ít nam nhân, nhưng mà nữ nhân, hắn chỉ gặp được vài người, ngoài nữ nhân ở vương phủ, hắn thật không biết thêm ai. “Nương nương, thuộc hạ lo sợ, thuộc hạ chỉ cầu luôn có thể bán mạng vì thế tử gia và ngài, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cưới vợ.”

“Việc này làm sao có thể! Chẳng lẽ ngươi muốn triệt quản cả đời sao?” Vân Thanh Nhiễm kiên quyết phản đối việc Quân Kiệt cô độc cả đời, nam nhân này làm sao có thể độc thân cả đời như vậy! 

Quân Kiệt không hiểu được ý Vân Thanh Nhiễm đang nói là gì, đành sững sờ nhìn về phía Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần cũng không biết.

“Nương nương, triệt quản là cái gì?” Quân Kiệt khiêm tốn thỉnh giáo.

“Triệt quản có nghĩa là ngươi đem tinh lực của mình cho tay trái hoặc tay phải, bình thường đều xảy ra trên những người độc thân.” Vân Thanh Nhiễm giải thích nói.

Thân là một nữ tử, lại giảng giải chuyện này trắng trợn với một nam nhân như vậy, nếu Quân Kiệt cùng Quân Mặc Thần thật sự nghe hiểu được nàng nói gì, đoán chừng sẽ lấy đậu hủ đập vào.

“A?” Quân Kiệt vẫn không hiểu được.

“Trước đừng nói đến cái này, trước tiên nên nói về dạng nữ tử mà ngươi thích, ta sẽ xem xét tìm kiếm cho ngươi.” Nghĩ đến việc này nàng vẫn phải làm.

“Ừ, Nhiễm Nhi nói đúng, Quân Kiệt, ngươi nhanh nói cho Nhiễm Nhi ngươi thích dạng nữ tử gì để Nhiễm Nhi tìm kiếm cho dạng người thích hợp.”

Quân Kiệt vô tội nhìn hai người, việc này tại sao lại rơi nên đầu hắn đây, vừa rồi rõ ràng bọn họ đang bàn chuyện liên quan đến thế tử gia mà.

“Bẩm thế tử phi nương nương, thuộc hạ thích nữ tử ôn nhu hiền thục.” Quân Kiệt vội vàng nói yêu cầu, kỳ thật mình muốn cưới loại vợ nào, hắn vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nếu phải lấy một người vợ, như vậy cưới một người ôn nhu hiền thục, hẳn là sẽ không sai.

“Yêu cầu này rất bình thường, còn có gì khác không?” Ôn nhu hiền thục, cái này rất không có tính chỉ hướng.

Khác? Còn có thể có cái gì? “Biết giặt quần áo biết nấu ăn, biết làm nữ công, biết mang thai đứa nhỏ.” Quân Kiệt nói liền một hơi những kỹ năng của một hiền thê lương mẫu mà hắn còn nhớ.

“Quân Kiệt, những thứ ngươi nói, nha hoàn ma ma hình như đều có thể làm được. ” Vân Thanh Nhiễm không ngại nhắc nhở hắn một chút.

Quân Kiệt ngượng ngùng đỏ mặt, có vài phần bộ dáng của một tiểu tức phụ (người vợ nhỏ). 

“Nhiễm Nhi, sợ là trong thời gian ngắn Quân Kiệt chưa quyết định được, chúng ta mặc kệ hắn.” Cuối cùng thì lương tâm của Quân Mặc Thần cũng thức tỉnh, cứu vớt Quân Kiệt từ tay Vân Thanh Nhiễm, “Nhiễm Nhi, có nơi nào nàng đặc biệt muốn đi không?”

“Vốn dĩ muốn lên phía bắc hội họp với chàng, hiện tại chàng đã ở đây, ta cũng không cần lên phía bắc nữa, nay kinh thành không thể quay về, trong lúc nhất thời ta cũng không biết đi nơi nào.” Vân Thanh Nhiễm biết mình cũng sắp sinh, cũng không tiện đi quá xa. 

“Vậy ở lại chỗ này đi, nơi này là biệt viện hoang dã, không có người ở, nên rất thanh tịnh, ta sẽ đem ám vệ trong kinh thành điều đến đây. “

“Chàng đã cùng chủ nhân nơi này thương lượng qua? ” Bọn họ còn phải trưng cầu ý kiến của chủ nhân nơi này mới đúng.

“Không phải chủ nhân nơi này vừa mới biểu đạt ý kiến của hắn sao?” Quân Mặc Thần cười nói.

“Chỗ này là biệt viện của chàng?” Vân Thanh Nhiễm đánh giá bốn phía  “Rốt cục chàng có bao nhiêu biệt viện?”

“Ha ha, không phải nói, thỏ khôn có ba hang sao! Biệt viện của ta đều là của nàng, nàng hỏi, ta sẽ bảo Quân Kiệt cầm bản đồ đến, dẫn nàng đi một vòng xem từng chỗ được không? “

“Rốt cục chàng có bao nhiêu chuyện gạt ta?”

“Ha ha…” Vốn dĩ không có chuyện gì gạt nàng, chỉ là bây giờ thì có một…

Sau khi dùng xong bữa sáng, Hán Vương tới gặp Quân Mặc Thần, đặc biệt tránh Vân Thanh Nhiễm đi.

Nhìn thấy Quân Mặc Thần, Hán Vương liên tục thở dài, “Ngươi không nên tới!”

Quân Mặc Thần im lặng không nói.

“Chủ tử, ngươi như vậy thật sự là…” Một quyền nện ở trên mặt bàn, “Chưa tới nửa năm, thời điểm trị liệu mấu chốt, ngươi lại không nghe ai khuyên bảo phá quan mà ra, ngươi như vậy, thân thể…”

Hán Vương cũng biết Quân Mặc Thần là vì lo lắng cho Vân Thanh Nhiễm, biết Dạ Hoằng Nghị sẽ động thủ, liền vội vàng gấp gáp trở về, nhưng mà cái giá phải trả cũng quá lớn! Mới trị bệnh một nửa hắn lại đi ra ngoài, kết quả… 

Hán Vương nắm chặt tay, hận chính mình không thể ngăn cản được những chuyện đã phát sinh. 

“Không được nói cho nàng.” Quân Mặc Thần chỉ nói đúng một câu.

“Ngươi, ngươi… Ai!” Hán Vương còn có thể nói cái gì đây, “Chuyện này có thể giấu giếm được sao? Ngươi có thể giấu tới khi nào, sớm muộn gì nàng cũng biết bệnh của ngươi chưa có khỏi hẳn, ngươi sẽ… “

“Đủ rồi, không cần nói chuyện dư thừa. An bài tốt mọi chuyện ở kinh thành, toàn lực phối hợp với Vân Tử Hy bên kia, ta muốn giải quyết chuyện này trong thời gian ngắn nhất.”

Hán Vương bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta biết nên làm như thế nào, chủ tử, người, tự mình bảo trọng!”