Trên đài xử án có một người đang ngồi, đó chính là Hình Bộ Thượng Thư Trương Thanh, hai bên theo thứ tự chia ra là Tả tướng Cơ Phượng Ly, một người khác là Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều.

Hoa Trứ Vũ trấn định tinh thần, nếu như có Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều đến dự thính, điều này có thể chứng minh Hoàng Phủ Vô Song vẫn còn cơ hội hay không.

Nhiếp Hữu tướng là huynh trưởng của Nhiếp hoàng hậu, cũng là người nắm giữ một phần thế lực trong triều, nhưng không biết vì sao quan hệ giữa Nhiếp hữu tướng và Nhiếp hoàng hậu lại vô cùng căng thẳng, giống như cả đời này không muốn qua lại với nhau vậy. Vậy nên, tuy hắn là cậu của Hoàng Phủ Vô Song nhưng rất ít khi gặp gỡ nói chuyện với nhau, hoàn toàn như hai người dưng nước lã, vậy nên Hoa Trứ Vũ còn nghĩ hắn không bao giờ về một phe với Hoàng Phủ Vô Song.

Trương Thanh đưa mắt nhìn hai vị Tả, Hữu tướng, mở miệng nói: “Hai vị đại nhân, chúng ta bắt đầu thôi.”

Cơ Phượng Ly mặc quan phục ngồi sau bàn xử án, mất đi mấy phần phiêu dật, tăng thêm vẻ trầm ổn. Hắn tựa người vào ghế, lạnh nhạt nhìn Hoa Trứ Vũ bị áp giải vào.

Nhiếp Hữu tướng lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy thì bắt đầu đi!”

Trương Thanh ho khan một tiếng, đập mạnh bản gỗ xuống mặt bàn, lạnh giọng hỏi: “Phạm nhân dưới kia, bản quan hỏi ngươi, lúc ngươi đi theo Thái tử điện hạ tới Giang Bắc vào tháng trước, có từng phái người vào trong núi bắt người Gấu hay không?”

“Không có!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên đáp.

Trương Thanh cũng không tức giận, hắn trời sinh đã có vẻ mặt vô cảm, không lộ rõ buồn vui.

“Dựa theo tiến trình, các ngươi chỉ cần năm tuần là có thể về tới kinh thành, nhưng khi các ngươi trở về đã là đầu tháng sáu, tức là nhiều hơn dự kiến mười ngày, các ngươi đã làm những chuyện gì trong thời gian đó?” Trương Thanh truy vấn.

Hoa Trứ Vũ trầm ngâm một lát, thật ra việc Hoàng Phủ Vô Song làm mất ngân lượng chẩn tai, sau khi hồi cung đã bẩm báo lại với Viêm Đế, Viêm Đế đã lệnh cho bộ Hộ xuất ra ba mươi vạn ngân lượng trả cho Dung Lạc. Nhưng chuyện này không hề truyền ra ngoài mà chỉ có vài đại thần biết được, chứng tỏ khi đó Viêm Đế còn rất bao che cho Hoàng Phủ Vô Song.

Nhưng nàng không thể không nói chuyện này ra, vì trong mắt người ngoài, việc bọn họ chậm trễ trở về kinh thành càng khiến người ta thêm nghi ngờ. Vì thế, Hoa Trứ Vũ đã kể lại toàn bộ chuyện khi tới Giang Bắc, từ ngân lượng bị cướp cho tới việc vay nợ “Tây Giang Nguyệt”, hệ thống cửa hàng ở kinh lăng…

Trương Thanh nghe xong trầm giọng hỏi: “Chuyện đó là thật sao? Ngân lượng Thái Tử điện hạ hộ tống đã bị cướp.”

Hoa Trứ Vũ cười lạnh: “Không dám giấu, chuyện này Trương đại nhân có thể phái người đến khách điếm Hỉ Khách Lai điều tra! Cũng có thể tự mình đi hỏi Thánh Thượng!”

Việc làm mất ngân lượng chẩn tai cũng là tội, nhưng so với tội vào rừng bắt giữ người Gấu còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều!

Trương Thanh gật đầu không hỏi gì nữa, có viên thị lại ngồi dưới mải miết ghi lại những lời khai của Hoa Trứ Vũ.

“Bản quan hỏi ngươi, ngươi có biết ngày thường có quan viên nào hay lui tới chỗ Thái Tử điện hạ không? Có trao đổi văn kiện mật với ai không?” Trương Thanh nhìn thẳng vào mắt Hoa Trứ Vũ, lạnh giọng hỏi tiếp.

Muốn xử cả những quan viên ủng hộ Hoàng Phủ Vô Song sao, hắn hỏi như vậy khác nào muốn chụp tội danh kéo bè kết cánh lên đầu Hoàng Phủ Vô Song, nếu thế không chỉ Hoàng Phủ Vô Song sụp đổ, mà ngay cả thế lực chống lưng của hắn cũng sụp đổ.

“Trương đại nhân, nô tài hầu hạ bên cạnh Thái tử điện hạ thì thấy ngoài việc tới thư phòng nghe các Thái phó giảng bài, cũng chỉ hay lui tới vấn an Thánh Thượng, chưa từng thấy thái tử có qua lại với quan viên nào!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên đáp.

Đây là lời nói thật, nàng vào cung lâu như vậy nhưng không hề phát hiện ra Hoàng Phủ Vô Song có qua lại với ai, ngay cả mẫu thân hắn là Nhiếp hoàng hậu, còn chưa bao giờ đi thỉnh an.

“Không biết?” Trương Thanh thản nhiên hừ một tiếng, vỗ bản gỗ trên bàn nói: “Vậy có phải ngươi chỉ biết mỗi việc người Gấu không? Còn không mau thành thật khai báo.”

“Trương đại nhân, chuyện người Gấu không phải do thái tử điện hạ gây ra. Đại nhân phát hiện ra ở cạnh bức tranh trong phòng thái tử điện hạ có mùi phấn hoa mộc lan, còn nô tài cho rằng, nó có thể bị người ta phủ phấn hoa lên trong lúc vẽ, nếu trộn lẫn phấn hoa trong mực, thì khi vẽ ra bức tranh sẽ có mùi hoa mộc lan.” Hoa Trứ Vũ gằn giọng nói.

“Có lý, nếu có người trộn phấn hoa ở trong mực, thì đây chính là hành vi hãm hại Thái Tử điện hạ!” Nhiếp Hữu tướng vuốt râu, chậm rãi nói.

“Không sai, nhưng giấy và bút mực đều do Thái Tử điện hạ sai người mang tới!” Trương Thanh vô cảm nói.

“Nhưng người vẽ tranh cũng có thể động tới mực vẽ.” Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nói.

Trương Thanh nheo mắt nói: “Nhưng Ôn tiểu thư vẽ tranh trước mắt bao nhiêu người, nếu nàng ta giở trò, vì sao ngày đó lại không có ai phát hiện ra?”

Hoa Trứ Vũ nghẹn lời.

Lúc ấy, nàng cảm thấy nhàm chán nên không chú ý tới Ôn Uyển mà ngẩng đầu nhìn lên trời, đúng lúc Hải Đông Thanh xuất hiện hấp dẫn ánh mắt nàng, nên nàng không thể xác nhận Ôn Uyển có gây ra chuyện này hay không.

Mà Hoàng Phủ Vô Song đã bị Ôn Uyển làm cho mất hồn, không thể biết được nàng ta đã làm những chuyện gì.

“Lúc đó nô tài lơ đãng nên không chú ý tới Ôn tiểu thư!” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói, nàng bắt đầu cảm thấy hối hận, sao lúc đó lại lơ làng cảnh giác nhìn lên trời.

Nhưng ai mà ngờ được, đối phương đã bắt đầu bày mưu tính kế từ lúc đó? Chỉ là một bức tranh, ai nghĩ được một bức tranh có thể ném Hoàng Phủ Vô Song đang đứng trên đỉnh cao vào trong Nội Trừng Viện đây! Nên dù có muốn đề phòng, cũng là chuyện rất khó.

“Không hề chú ý tới?” Trương Thanh nặng nề đập bản gỗ nói: “Phạm nhân, ngươi ngẩng đầu nhìn xem!”

Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt Trương Thanh về phía vách tường.

Chỉ thấy trên vách tường treo đầy dụng cụ tra tấn hình thù cổ quái, nhìn qua trông rất u ám, đáng sợ. Trên bề mắt phủ một lớp máu khô rất dày, thật không biết những thứ này đã nhiễm máu của bao nhiêu người.

Trương Thanh chỉ vào những dụng cụ tra tấn trên tường nói:“Những thứ này đều là dụng cụ tra tấn chuyên dùng cho hoàng thất, quý tộc phạm tội. Ngươi chỉ là một tiểu thái giám mà có thể được thưởng thức những món đồ này cũng xem như có phúc. Người đâu, chuẩn bị đại hình!”

Nàng lăn lộn trên chiến trường bao lâu, có thứ gì mà chưa thấy qua, chỉ chưa từng thấy những dụng cụ tra tấn đáng sợ này.

Nhưng sao Hoa Trứ Vũ có thể bị những thứ vô tri này dọa cho sợ hãi, nàng lạnh lùng đưa mắt nhìn qua những thứ treo trên tường, trên môi thoáng hiện nụ cười nhạt nhẽo.

“Nô tài không biết thì ra Hình Bộ Thượng Thư chuyên xử án theo cách này! Nếu muốn vu oan giá hoạ cần gì phải xét hỏi nhiều, cứ trực tiếp dùng cực hình là được!” Nàng thản nhiên nói, không hề che dấu ý mỉa mai trong đó.

Trương Thanh sầm mặt lại, có hai tên thị vệ đi tới, chia nhau mỗi người cầm một bên tay Hoa Trứ Vũ, đưa về phía dụng cụ tra tấn kia.

Cơ Phượng Ly ngồi tựa trên ghế, thản nhiên nhìn về phía này, không biết vô tình hay hữu ý lại dừng ở chỗ công cụ kẹp trên tay nàng lâu hơn một chút, cười mà như không.

Hoa Trứ Vũ nghĩ, không biết Cơ Phượng Ly nhìn thấy cảnh này sẽ thấy vui vẻ tới mức nào. Lúc này cũng xem như hắn đã trả được thù bị nàng đánh lúc trước, còn có cả mối thù cướp quần áo.

Đúng là đắc tội với ai, cũng không nên đắc tội với tiểu nhân!

Loại dụng cụ kỳ quái này giống như dùng để kẹp chân, cũng không biết nó đã cắn nuốt chân bao nhiêu người, trên bề mặt bằng gỗ đã bị máu nhuộm không rõ màu sắc ban đầu.

Hai tên thị vệ đẩy ngã Hoa Trứ Vũ, sau đó có một tên áp dụng cụ vào đùi Hoa Trứ Vũ, một trái một phải dùng hết sức kéo dây thừng về hai phía.

Khuôn mặt Hoa Trứ Vũ áp sát nền đá lạnh như băng, sự lạnh lẽo này thấm qua da thịt khiến cả lòng nàng cũng trở nên lạnh lẽo. Hai tên thị vệ vừa kéo thì cảm giác đau đớn cũng ập tới, Hoa Trứ Vũ cắn chặt môi, nàng chỉ có thể im lặng, bọn họ chỉ có thể tra tấn, tuyệt đối không thể giết chết nàng.

“Thôi!” Giọng nói của Cơ Phượng Ly như từ một nơi rất xa truyền đến, nhẹ như gió, nhưng cũng đủ lạnh như băng.

“Dẫn phạm nhân xuống!” Hắn vẫn ngồi yên trên ghế, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Hai tên thị vệ kia nghe thấy, vội váng tháo dụng cụ ra khỏi đùi Hoa Trứ Vũ, định kéo Hoa Trứ Vũ ra ngoài.

“Buông ra! Ta có thể tự đi!” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói, nàng vung tay lên đẩy ngã hai tên thị vệ kia. Nàng khinh miệt nhìn bọn họ, rồi nhìn Cơ Phượng Ly đang ngồi phía trên cao, nói: “Tả tướng đại nhân, người làm chuyện ác sớm muộn gì cũng bị trời phạt!”

Nói xong, nàng cố nén cảm giác đau đớn, bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng xử án, nàng mới dừng lại, chân nàng thật sự rất đau, không hổ là dụng cụ tra tấn, chỉ mới kéo nhẹ hai, ba phát đã khiến người ta đau đớn tới mức này. Nếu kéo dài thời gian, không hiểu nàng có chịu được nữa không.

Nếu những người này cũng dùng cực hình với Hoàng Phủ Vô Song, khiến hắn không chịu nổi mà nhận tội bừa thì sao. Nghe nói những dụng cụ này là do hoàng đế các triều đại trước ngự ban, chuyên dùng để trừng phạt hoàng thân quốc thích.

Trở lại nhà giam, nàng nhìn thấy có mấy tên cai ngục đang quét dọn trong phòng, chỉ một lát sau, lại có người khênh một chiếc giường tới, ngoài ra còn có chăn đệm và một bộ bàn ghế nhỏ.

Không biết tên Chu Toàn này bị bệnh gì, lại nâng mức đãi ngộ của nàng lên ngang bằng với Hoàng Phủ Vô Song, việc này càng lúc càng khiến nàng cảm thấy khó hiểu.