Người áo đen nghe vậy mắt chợt lóe lên, hắn hoàn toàn không ngờ Hoa Trứ Vũ sẽ phản ứng như thế, hắn vội vàng nói: "Nếu giờ Bảo cô nương không đi, cũng không thể tiếp tục ở lại Thiên Lao. Chắc cô vẫn chưa biết, Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song đã phất cờ khởi sự, bọn họ sử dụng cờ của Mặc quốc, Hoàng Phủ Vô Song đã đổi tên thành Mộ Phong với thân phận là thái tử Mặc quốc. Ám sát Viêm Đế, có quan hệ với dư nghiệt tiền triều, cô nghĩ mình có thể bình yên ở lại đây sao."

Nghe người kia nói xong Hoa Trứ Vũ liền lùi lại tựa sát vào tường. Thì ra, Hoa Mục đã khởi sự rồi. Nàng kinh ngạc đứng đó, nhếch môi bật cười.

Nói như vậy, thân phận người Mặc quốc của nàng đã bị mọi người biết hết, vậy mà nàng còn nghĩ đó là bí mật.

Nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng binh khí va chạm, cón cả tiếng hét "Có thích khách" ầm ĩ, rõ ràng những người này đã kinh động tới cấm vệ quân.

Cửa phòng giam mở ra lần nữa, mấy người áo đen cầm đao vọt vào, nói với người áo đen kia. "Không đi thì không kịp nữa đâu."

"Xin cô nương đi theo chúng ta, nếu không, chúng ta tình nguyện chết ở chỗ này." Mấy người áo đen quỳ xuống nói với Hoa Trứ Vũ.

"Các ngươi là người do Hoa Mục phái tới sao?" Hoa Trứ Vũ nhíu mày hỏi.

Người áo đen lắc đầu: "Không phải!"

Tiếng chém giết càng lúc càng kịch liệt, một người đi lên chém đứt xiềng xích dưới chân nàng, còn có người ôm lấy nàng đi ra ngoài.

"Ta sẽ không đi!" Hoa Trứ Vũ lạnh giọng nói. Nàng chỉ muốn gặp Cơ Phượng Ly.

Cấm vệ quân lao vào giao chiến với đám người mặc đồ đen, nhưng đúng lúc này, phía ngoài hành lang có một bóng người mặc áo trắng đang đi về phía này.

Hoa Trứ Vũ không ngờ Cơ Phượng Ly lại xuất hiện ở đây vào thời điểm này. Cả đám người áo đen cũng bị bất ngờ, bọn họ dám tới cướp ngục cũng vì nghĩ trong cung đang hỗn loạn. Mà khi bọn họ đột nhập vào đây, thủ vệ trong lao cũng có phần lơ là, xem ra là cố ý dụ bọn họ mắc câu. Sau một phút sững sờ, đám người áo đen cầm vũ khí xông ra ngoài. Nhưng chưa kịp chạm tới Cơ Phượng Ly, Đồng Thủ đã chỉ huy cấm vệ quân nghênh đón, trong nháy mắt, cả phòng giam ngập tràn mùi máu tanh.

Một người mặc đồ đen đâm kiếm về phía Cơ Phượng Ly, Cơ Phượng Ly cũng không trốn tránh, bình tĩnh dùng chưởng lực chống đỡ, tay trái giữ lấy mũi kiếm, tay phải linh hoạt tóm lấy cổ của người kia, đầu ngón tay hơi dùng lực, tiếng "rắc rắc" vang lên, cổ đối phương đã bị gãy rời.

Lệ khí lạnh lẽo trên người Cơ Phượng Ly khuấy động gió trong dãy hành lang, ánh đuốc không ngừng chập chờn như muốn dập tắt.

Dù cấm vệ quân cũng có một số người biết Cơ Phượng Ly có võ công, nhưng vẫn chưa từng thấy hắn ra tay lần nào. Không còn sự dịu dàng nho nhã, tất cả chỉ có đoạn tuyệt và tàn nhẫn.

"Chỉ để lại một người sống!" Hắn thản nhiên ra lệnh, nụ cười hòa nhã như gió xuân có thể khiến vạn vật đánh mất màu sắc, ấm áp lướt qua lại khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Hoa Trứ Vũ xúc động nhìn hắn đi về phía mình.

Ở đây, cứ cách mười bước lại cắm một cây đuốc. Ánh đuốc như bị khí thế của hắn làm cho dao động, chập chờn, ảm đạm, rồi lại đột nhiên sáng ngời.

Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, có cơn gió lạ thổi qua hành lang làm tung bay giá y trên người Hoa Trứ Vũ, còn cả tà áo của hắn. Màu đỏ chói mắt càng khiến bộ đồ màu trắng của Cơ Phượng Ly thêm phần thê lương. Chỉ là gương mặt hắn không có chút thê lương nào, thậm chí, hắn còn đang mỉm cười.

"Sao lại đứng ở đây, lạnh lắm, mau vào trong đi!" Hắn vừa nói vừa ôm eo nàng, kéo nàng vào phòng giam.

Hoa Trứ Vũ vội vàng nói: "Bọn họ tới cứu ta! Sao chàng lại giết hết bọn họ?"

"Chỉ là cảnh cáo thôi!" Hắn thản nhiên nói, trong không gian tranh tối tranh sáng, nàng không nhìn rõ biểu cảm của hắn.

"Cảnh cáo cái gì?" Hoa Trứ Vũ nhìn nụ cười nhạt như gió xuân, nàng thấy rất căng thẳng, nàng luôn nghĩ mình rất hiểu hắn, nhưng thật sự, nàng không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

"Nàng đã là thê tử của ta rồi, ta không cho phép ai mang nàng đi!" Trong giọng nói dịu dàng không che giấu được sự kiên định.

"Mang đi? Bọn họ chỉ tới cứu ta thôi." Hoa Trứ Vũ lạnh giọng nói.

"Vậy nàng biết ai phái bọn họ tới không?" Cơ Phượng Ly nhíu mày hỏi.

"Ta không biết!" Hoa Trứ Vũ thật sự không biết, những người kia cũng không nói cho nàng biết.

Cơ Phượng Ly cười nhạt, trong mắt ánh lên vẻ sâu sắc khó dò.

Tiếng chém giết bên ngoài đã ngừng lại, Đồng Thủ bước lại gần bẩm báo: "Vương Gia, người sống tự vẫn không chịu tiết lộ thân phận. Nhưng nhìn qua võ công của bọn họ không giống người Nam Triều."

"Bảo Nhi, Tiêu Dận vẫn chưa rời khỏi Nam Triều!" Cơ Phượng Ly thản nhiên nói.

Hoa Trứ Vũ nhìn hắn. "Chàng nghĩ hắn phái người tới cứu ta sao?"

"Không phải nghĩ, mà là chắc chắn!" Cơ Phượng Ly đứng tựa vào cửa, màu áo trắng, ánh mắt sắc bén như dao theo gió đâm vào trái tim nàng.

"Chàng nghĩ ta sẽ đi theo hắn, đúng không?"

Cơ Phượng Ly trầm mặc không nói.

Khu phòng giam đã yên tĩnh như cũ, cấm vệ quân đã lui hết ra ngoài, Đồng Thủ cầm theo một cây đuốc lớn cài vào phía trong nhà giam, thắp sáng cả khoảng không gian rộng lớn.

"Chàng nghĩ Thái Thượng Hoàng do ta giết đúng không?" Hoa Trứ Vũ hét lên, cảm giác chua xót trào dâng, đau đớn không chịu nổi.

Cảm giác này khiến Hoa Trứ Vũ không đứng vững nổi, nàng thản nhiên nhếch môi cười. "Ta hỏi chàng, đêm đó, chàng giả bộ phát bệnh, là chàng cố ý, đúng không?"

Cơ Phượng Ly tựa vào cửa, im lặng không lên tiếng. Ánh đuốc mỏng manh chiếu sáng một phần gương mặt hắn, hàng lông mi rung động, ẩn dật như một bóng ma.

Nàng biết, đã là thứ hắn muốn có, hắn sẽ không bao giờ buông tay. Đừng nhìn vẻ tao nhã, hiền hòa bề ngoài của hắn, hắn chính là người kiêu ngạo từ cốt tủy, dù hắn có là thú, hắn cũng là con thú tao nhã, cao ngạo nhất. Dù hắn đang tức giận, hắn vẫn có thể mỉm cười.

Mấy ngày ở trong cung, nàng từng cự tuyệt hắn hai lần, nếu hắn dùng sức mạnh, nàng cũng không thể chống lại hắn. Nhưng hắn không làm như vậy, hắn dịu dàng, lơ đãng xâm nhập vào cuộc sống của nàng, từ từ xơi tái nàng. Hắn sủng ái nàng, thương nàng, làm tất cả mọi chuyện vì nàng, cho đến khi nàng đắm chìm trong trong hạnh phúc, thì hắn lại dùng sự dịu dàng của hắn vây hãm nàng, bắt giữ nàng.

"Bây giờ chàng muốn làm gì? Giết ta, báo thù cho phụ hoàng của chàng? Hay là giao ta cho Hình bộ, cho ta ra pháp trường lăng trì? Không bằng để ta làm con tin, mang ta đi uy hiếp Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song?" Nàng thản nhiên hỏi.

Cơ Phượng Ly thản nhiên nhìn nàng, sau đó quay người rời đi.

Chàng đi rồi!

Hoa Trứ Vũ cười khổ, nàng rất lạnh, cũng rất mệt, nàng tựa vào bức tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong phòng giam yên tĩnh có tiếng bước chân ra vào không ngừng. Nàng cũng không muốn nhìn, nàng biết Cơ Phượng Ly sẽ không thả nàng đi.

Không biết đã bao lâu, phòng giam cũng yên tĩnh lại, nàng mở mắt ra, trước mắt là một khung cảnh toàn màu đỏ rực rỡ. Nàng nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra vẫn là một khung trời tuyền màu đỏ.

Cả phòng giam đã bị màn che màu đỏ che kín, mà ngay giữa phòng có một chiếc giường lớn, phía trên là một chiếc chăn thêu hình uyên ương nghịch nước, phía đầu giường là cặp nến long phụng đang cháy sáng. Chỉ trong nháy mắt, phòng giam đã trở thành động phòng.

Cơ Phượng Ly đóng chặt cửa phòng giam lại, quay lại mỉm cười với nàng.

Hoa Trứ Vũ khẽ lùi lại phía sau. Phụ hoàng hắn mới băng hà, trong cung còn bao nhiêu chuyện chờ hắn giải quyết, sao hắn lại ở đây, còn bố trí căn phòng thành thế này?

Thời gian quốc tang, dân chúng không được cưới gả, kỹ viện, nhạc phường không được tấu nhạc, ca hát, nhà nào cũng phải treo cờ trắng, thế mà Cơ Phượng Ly lại bố trí đại lao này thành chỗ động phòng.

"Cơ Phượng Ly, chàng muốn làm gì?" Hoa Trứ Vũ lạnh giọng hỏi.

"Bảo Nhi, nàng quên hôm nay là ngày gì sao?" Cơ Phượng Ly vừa nói vừa xé lớp áo tang màu trắng bên ngoài, lộ ra giá y màu đỏ vẫn chưa từng cởi ra.

Tất nhiên nàng biết hôm nay là ngày gì, nhưng nàng vẫn không dám tin: "Cơ Phượng Ly, phụ hoàng chàng vừa mới băng hà!"

"Vậy thì sao, sớm muộn gì ông ấy cũng chết!" Hắn thấp giọng nói. Không phải hắn vô tâm, nhưng người đã ra đi, khổ sở thì có ích lợi gì? Tuân thủ những lễ tục kia có ích lợi gì?

Hắn tự tay bưng chén trà lên, kề vào miệng thổi.

"Không phải chàng nghĩ ta là hung thủ sao?" Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.

"Nàng cũng là thê tử của ta!"

"Không phải ta, chàng cút đi!" Hoa Trứ Vũ lạnh giọng nói, nàng còn nghĩ hắn sẽ tin nàng, không ngờ…..

"Bảo Nhi, uống chút trà đi!" Hắn đưa chén trà tới trước mặt nàng.

Hoa Trứ Vũ vung tay đánh rơi chén trà xuống mặt đất, nước trà bắn tung tóe lên quần áo của Cơ Phượng Ly. Hắn giũ giũ vạt áo, đưa mắt nhìn nàng chăm chú.

Hoa Trứ Vũ xót xa né tránh ánh mắt hắn, mất hồn nhìn những mảnh vỡ dưới đất, bóng đen đè ép tới, nàng nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn. Hắn khẽ cười đưa tay giữ cằm nàng. "Bảo Nhi, nàng đã là thê tử của ta, đêm nay chính là đêm động phòng của chúng ta." Hắn kề sát môi vào tai nàng, dịu dàng nói.

Hắn không hề khách khí cúi xuống hôn nàng, mạnh mẽ chiếm đoạt, hung hãn như mãnh thú tách môi nàng ra, hút lấy không khí của nàng, ép tới mức nàng không thở được.

Hoa Trứ Vũ vẫn còn đeo xiềng xích trên tay, hoàn toàn không trốn được vòng tay hắn. Nàng không giãy dụa nữa, cứ nằm yên như cá chết đi. Nếu còn tiếp tục chống cự, hắn càng thêm coi thường nàng!

Nhận thấy cơ thể nàng cứng ngắc lại, vẻ mặt Cơ Phượng Ly thoáng hiện nét buồn bã, nhưng chỉ một lát sau, nụ hôn của hắn đã ma sát bên tai nàng, trầm thấp nói: "Bảo Nhi, ta không cho phép ai cướp nàng đi, dù nàng có thân phận gì, nữ nhi phản thần cũng được, dư nghiệt tiền triều cũng được, giả vờ yêu ta cũng được, ta chỉ muốn giữ nàng lại bên ta, chỉ cần sinh cho ta một đứa bé, nàng sẽ không rời đi nữa." Hắn như vương giả đầy khí thế không cho người khác quyền lợi chống cự, từng câu từng chữ của hắn khiến lòng nàng đau đớn.

Cả đêm dây dưa, sau vài lần dẫn dắt nàng tới đỉnh cao thiên đường, khiến nàng mệt mỏi chìm vào bóng đêm, nàng vẫn mơ hồ nghe thấy lời nói dịu dàng của hắn bên tai: "Hoa Trứ Vũ, nhớ kỹ, nàng là thê tử của Cơ Phượng Ly, kể cả trong lòng nàng có người khác, ta cũng khiến nàng quên được hắn. Nàng sống ta sống, nàng chết ta chết, nếu nàng lên trời ta tuyệt đối không xuống đất, nếu ta xuống đất, ta tuyệt đối không cho nàng lên trời cao. Nàng ở đâu, ta sẽ theo nàng tới đó, nhưng nếu ta ở đây, nàng tuyệt đối không thể đi." Giọng nói lưu luyến đầy vẻ kiên quyết, ma mị lọt vào tai nàng, khắc sâu vào lòng nàng, vĩnh viễn không thể quên.

Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng bằng cái tên Hoa Trứ Vũ, cũng là lời thề sâu sắc nhất.

Hôm sau tỉnh lại hắn đã rời đi, xiền xích trên tay nàng cũng đã được tháo ra. Trên gò má như còn lưu lại nụ hôn ấm áp của hắn, xua đi không khí âm u, lạnh lẽo chốn lao ngục.

Nếu yêu hắn là chất độc, bệnh tình của nàng đã rất nguy kịch.

Hắn không chịu buông tha nàng, coi như nàng là dư nghiệt tiền triều, coi như phụ thân nàng là Hoa Mục đã khởi binh tạo phản, hắn vẫn muốn giữ nàng lại bên cạnh. Nhưng hắn không biết, nàng thật sự không muốn rời khỏi hắn.

Chỉ là trên đời này luôn có thứ gọi là bi ai, một thứ gọi là thực tế phá vỡ mộng đẹp của con người.