Trong khoảng thời gian quan sát này, vị đại tiểu thư này căn bản không giống với những gì mà Tô Vân Hải đã hình dung.

Cô độc lập lại có chủ kiến, có trí tuệ lại giảo hoạt. Gương mặt luôn lạnh nhạt, một đôi mắt sáng sủa khiến người khác không thể bỏ qua.

Anh ta đặc biệt thích nhìn ánh mắt của cô. Như những vì sao Tinh Hải, nhìn rất cuống hút, không tự giác liền bị hấp dẫn đi vào.

Ở ngoài cửa, Tô Vân Hải một mặt âm trầm đi tới.

"Chuyện đã làm được thế nào rồi?"

Bạch Diệc Khả tùy tiện ngồi ở trên bàn công tác của hắn, tay tùy tiện cầm một quyển tạp chí lên,"tôi cảm thấy cô ấy rất có ý tứ, bộ dạng rất đẹp, lại rất thông minh...... Ai nha, cậu đánh tôi làm gì?"

Tránh thoát được chiếc bút máy do Tô Vân Hải ném tới, Bạch Diệc Khả liếc hắn một cái.

"Tôi là kêu cậu đi câu dẫn cô ấy, đừng làm hỏng chuyện của tôi. Cậu thật đúng là làm việc không thành công còn đi coi trọng cô ấy?" Tô Vân Hải tức giận.

"Tôi coi trọng cô ấy, vậy chẳng phải sẽ như cậu mong muốn sao? Dù sao tôi cũng không chịu thiệt!" Bạch Diệc Khả chẳng hề để ý.

"Tôi muốn là để cậu hung hăng đi đả kích cô ấy. Người phụ nữ kia tâm cơ rất sâu, cậu đừng lật thuyền trong mương."

"Yên tâm, nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, quả thật khiến người khác có cảm giác đoán không ra. Nhưng càng như vậy, sẽ càng khiến cho tôi muốn đi chinh phục." Bạch Diệc Khả bắt đầu xoa tay.

Tô Vân Hải đôi mắt thật sâu, để người khác không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Hắn đi đến bên cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy dưới lầu có bóng dáng quen thuộc. Tuy nhìn không rõ gương mặt của đối phương, nhưng cũng biết người kia là Từ Như Ý.

Lúc này cô đang đỡ một bà lão qua đường. Bởi vì đối phương tuổi lớn nên hành động chậm chạp, có chút tính nôn nóng nên Từ Như Ý nhanh hạ thấp người, đem bà lão cõng lên.

Nhìn thấy màn này, Tô Vân Hải không khỏi cười lạnh.

Vị đại tiểu thư này luôn miệng nói không quan tâm hắn, hiện tại lại ở dưới lầu công ty của hắn đợi cơ hội? Muốn biểu hiện thật nhiều cơ hội, lại xuất hiện dưới mí mắt của bản thân?

Rất rõ ràng, việc này là muốn lấy sự chú ý của hắn!

Tô Vân Hải lấy cái áo khoác treo ở một bên, nhìn đến Bạch Diệc Khả vẫn đang xem tạp chí, không nói với cậu ta một tiếng liền rời đi.

Đi xuống lầu, nhìn thấy Từ Như Ý đã qua phố.

Tô Vân Hải bước chân nhanh hơn đuổi theo, cầm lấy cổ tay cô,"Từ Như Ý, cô lại muốn dùng chiêu trò đùa giỡn gì?"

[ Hệ thống nhắc nhở: Nam chủ hảo cảm +10, trước mắt hảo cảm của nguyên chủ là 70, Liễu Lan Nhân hảo cảm 70. Tiếp tục cố gắng!]

Từ Như Ý một mặt buồn bực, rõ ràng độ hảo cảm gia tăng, sắc mặt của người đàn ông này lại thối như vậy.

Khẩu thị tâm phi*!

*Miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.

Cô dùng lực tránh khỏi hắn,"Tô đại thiếu gia, bổn tiểu thư đi đường của mình, lại chọc tới nơi nào của ngài?"

Tô Vân Hải lúc này mới kinh ngạc, cô làm cái gì thì liên quan gì đến bản thân? Vì sao lại nhất định muốn đuổi xuống dưới để hỏi?

Nhưng mà, hắn sĩ diện lại còn giữ dáng vẻ khí thế mười phần:"Từ Như Ý, cô cố ý ở trước mặt tôi làm chuyện tốt, đơn giản là muốn khiến cho tôi đối với cô đổi mới mà thôi."

Từ Như Ý không nói gì. Cô đi đến một bên, một chân đá ngã người mang theo một đứa trẻ nhỏ tuổi ăn xin cầm chén trước mặt. Dùng giọng điệu ác liệt mắng:"Người vô dụng, còn sống tại trên đời này làm gì!"

Sau khi nói xong, ánh mắt cũng không nhìn Tô Vân Hải đứng ở một bên, rời đi.

Việc này đơn giản là muốn nói cho Tô Vân Hải biết: Bổn tiểu thư căn bản khinh thường giữ hình tượng của bản thân ở trong lòng anh.

Đương nhiên, cô từng chính mắt gặp qua cái người kia đánh chửi đứa trẻ, từ trong lời nói của hắn cũng nghe ra được đứa trẻ kia không phải là con của hắn, chỉ là công cụ để hắn lợi dụng sự thiện tâm của mọi người mà thôi.

Nếu thật sự có người cần giúp đỡ, cô đều sẽ trợ giúp, dù sao Từ gia căn bản không thiếu tiền.