“Trước mắt …. Điện hạ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương lại quá nghiêm trọng, cần phả tĩnh dưỡng, hơn nữa điện hạ thể chất yếu ớt, về sau nếu còn bị kinh hãi e ….. khó mà chữa trị được.” Ngự y cung kính quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, cố gắng không nhìn vị Long Vương đại nhân ngồi ở bên cạnh.

Long Vô Ba một thân hắc y, mái tóc dài tùy ý buộc ở sau gáy, một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng đánh nhịp mặt bàn, bộ dạng uể oải vấn: “Điều này có nghĩa, nếu ta còn tiếp tục gây sức ép cho y, thì… rất nhanh y liền đi đời nhà ma sao?”

“Thưa…Vâng.”

Long Vô Ba chậm rãi rót cho mình một chén trà, lắc nhẹ vài cái rồi mới nhâm nhi từng ngụm chậm rãi nói:“Ta còn nhớ, trước đây tuy thân thể đại ca không tốt, nhưng cũng không kém đến mức này.”

“Điều này……” Ngự y ấp úng mở miệng.

“Ngươi cứ nói.”

“Không biết vì nguyên nhân gì, điện hạ hiện giờ một chút linh lực cũng không có, thân người không khác gì phàm nhâ, cho nên……”

“Thì ra thế.” Long Vô Ba gật đầu, như suy nghĩ cái gì chút chút lại nở nụ cười: “Ngươi lui xuống đi.”

“Vâng.” Ngự y tuy đápnhưng người lại không dám di chuyển, hai mắt lại chăm chăm nhìn Long Vô Ba.

“Còn có chuyện gì?” Long Vô Ba không hờn giận, vẻ mặt tươi cười lại thêm ôn hòa hiện rõ, theo tầm mắt ngự y nhìn lại, mới phát hiện bàn tay hắn trong lúc vô thức đã bóp nát chén trà, những mãnh vỡ cắm sâu vào da thịt, từ miệng vết thương máu chảy dài uớt đẫm cả bàn tay.

Tuy chỉ là vết thương ngoài da, nhưng vẫn phải cảm thấy đau.

Mà hắn lại vô tư không biết.

Là bởi vì tâm đặt nơi khác, hay là …vết thương này vẫn còn kém xa vết thương ở ngực?

Long Vô Ba “Sách” một tiếng. Có lẻ cảm thấy quá mức thất thố, cho nên tùy tiện dùng vạt áo lau nhẹ vết máu, cũng không thèm nhìn tới cánh tay bị thương.

Ngự y thấy Long Vương đại nhân vẻ mặt âm tình bất định, thật sợ tới mức không nhẹ, cũng không chờ hắn phân phó, liền nhanh chóng tháo lui ra ngoài.

Long Vô Ba không thèm để ý đến, lẳng lặng ngồi cạnh bàn, một lần nữa châm một chén trà, một hơi uống cạn. Miệng hắn hơi cong lên, hiện ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, chỉ có đôi mắt là sâu thẳm như nước, giống như dấu diếm hàng vạn hàng nghìn tịch mịch, không cho người biết.

Thẳng đến khi dùng xong chén trà kia, Long Vô Ba dường như quyết định cái gì đó, lập tức khôi phục thành bộ dáng bất cần như trước, đứng dậy đi tới bên giường.

Trên giường, một nam tử bận một chiếc áo ngủ bằng cẩm mỏng nhẹ như mây, nam tử ấy có gương mặt tái nhợt trắng tựa tờ giấy, mái tóc dài đen nhánh buông loã trên giường, mày túc tử nhanh, cho dù đang ngủ nhưng cũng khôn được say giấc

Long Vô Ba thuận thế ngay bên giường ngồi xuống, nhịn không được đưa tay đặt lên mi tâm nhăn nhó kia, nhẹ nhàng vuốt lên nếp uốn đó, sau mới mở miệng kêu:“Đại ca.”

Long Tĩnh Thủy giật giật thân thể, mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm.

Long Vô Ba nghe được rõ ràng, nhịn cười ra tiếng, chậm rãi cúi người ghé bên tai y, cơ hồ hai gò má tựa sát vào nhau, nhẹ nhàng vấn:“Đại ca, ta ở trong mộng ngươi là cái bộ dáng gì?”

Bộ mặt dữ tợn?

Hay là hung thần ác sát?

Ở trong phòng giam, lúc hắn nhìn thấy Long Tĩnh Thủy hộc máu, tim như muốn ngừng đập.

Y ngã vào trong lòng hắn, lặp đi lặp lại cái tên hắn, mà người khiến y thần trí mơ hồ người đầy vết máu lại chính là hắn,

Cảm xúc lúc ấy, thật sự là suốt đời khó quên.

Rõ ràng là toàn tâm toàn ý yêu, lại bị cừu hận che mắt làm mờ lý trí, làm ra cái loại chuyện điên rồ này.

Bất quá……

“Đều là đại ca lỗi.” Long Vô Ba lấy tay trạc trạc hai má Long Tĩnh Thủy, giọng điệu vẫn tuỳ hứng như cũ: “Ai kêu ngươi luôn sủng ta, đem tính tình ta quán đến hư? Ân, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm.”

([lotus]: biết ngay mà, nuông chiều quá sẽ thành hư hỏng, mà đã hư rồi lại đổ tội cho kẻ nuông chiều mình, hazzz…….thói đời nó là thế)

Hắn tự định tội cho Long Tĩnh Thủy cho nên tâm tình bắt đầu tốt hơn rất nhiều, ngay tại mí mắt y nhẹ hôn một cái, sau đó thẳng lưng ngồi dậy, chậm chậm sờ bàn tay phải quấn đầy vải trắng kia.

Có lẻ thương ở ngón tay có thể được chữa lành.

Nhưng còn vết thương lòng? Về sau sẽ mãi lưu trong tâm?

Long Vô Ba nghĩ như vậy, ngực chợt truyền đến một nỗi đau mang mác, nơi khoé mắt như có lệ. Phảng phất giống như bị người đâm một nhát kiếm nhưng nỗi đau đó cũng không khiến hắn đau như lúc này, đau một cách âm ĩ, tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ ngưng.

Thở dài một tiếng, đặt tay lên ngực cảm nhận cái đau vô tận nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười đến mê hoặc, Long Vô Ba cứ vậy mà ngồi ở đầu giường, nhìn ra ngoài cửa đôi mắt hắn trong suốt lại đượm nét đau thương.

Trời tối sầm, thoáng chốc lại sáng, sáng rồi lại tối.

Long Vô Ba ở bên giường thủ suốt hai ngày, Long Tĩnh Thủy mê man rốt cục cũng tỉnh. Khi y vừa mở mắt, vẫn còn cảm thấy choáng váng, mờ mịt chưa tỉnh hẳn, thẳng đến khi nhìn rõ được mặt Long Vô Ba cả người liền cương cứng, nhanh nhắm chặt hai mắt lấy lại tỉnh táo.

Long Vô Ba trong lòng khó chịu, nhưng lại không lộ ra, tay nhẹ nhàng trêu đùa ngọn tóc m Long Tĩnh Thủy, cười tủm tỉm nói: “Đại ca tỉnh thật đúng lúc, ta uy ngươi uống dược.”

Dứt lời, tay áo nhẹ vung, chén thuốc trên bàn liền bay thẳng đến, nhiễm nhiên nằm tron bàn tay hắn.

Long Tĩnh Thủy hoảng hốt, không biết hắn lại muốn bày ra cái trò gì mới, im lặng là vàng.

Long Vô Ba cười đầy tà ý, đạo: “Di, muốn ta uy sao? Đại ca sao không nói sớm?”

Dứt lời, hắn bưng chén thuốc kề lên miệng ngậm một ngụm lớn, sau liền thẳng ngay môi Long Tĩnh Thủy mà “uy” dược.

Long Tĩnh Thủy giãy dụa, bất quá vẫn bị hắn cường uy một ngụm lớn, mặt đỏ tai hồng ho khan mấy tiếng, vội nói: “Ta tự mình dùng.”

“Thật sự đáng tiếc.” Long Vô Ba chớp chớp đôi mắt, cảm thấy hảo tiếc nuối, nhưng khuôn mặt lại lộ ra ý cười nồng đậm.

Long Tĩnh Thủy biết trúng kế, nhưng bất lực đành phải ngồi dựa vào lòng Long Vô Ba, từng ngụm từng ngụm uống hết chén thuốc kia.

Sau khi dùng xong, Long Vô Ba lại không cho Long Tĩnh Thủy nằm xuống giường, ngược lại cứ thế mà ôm y, ngón tay nhẹ nhàng lân la lên mái tóc mền mại đen óng kia.

Cả người Long Tĩnh Thủy lại run lên.

Long Vô Ba trầm ngâm, nhưng vẫn ôm y, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mộng kia một chút, rồi mới nói: “Đừng sợ, ta cái gì cũng không làm. Chuyện kia…… Đại ca nếu không muốn nói, ta mãi mãi sẽ không nhắc đến, được chưa?”

Long Tĩnh Thủy chấn động, ngẩng đầu lên nhìn hắn trong mắt lại lộ ra vẻ hoang mang rối loạn.

Long Vô Ba chỉ mỉm cười.

Một lát sau, Long Tĩnh Thủy như bình tĩnh đãi ngộ, cánh tay trái không bị thương nhanh xốc chăn lên.

Long Vô Ba kinh ngạc, vội vàng ôm lấy y, hỏi: “Đại ca, ngươi muốn làm gì?”

Đôi mắt Long Tĩnh Thủy nhắm lại, khuôn mặt không một tia cảm xúc, thản nhiên nói: “Quỳ xuống tạ ơn a.”