"Ba ơi, lần này con đi khoảng một tuần, hay là ba về ở với chú út mấy ngày nha?"

Vì sắp tham gia một buổi triển lãm sách rất lớn ở tỉnh khác, Diệp Du Đồng - người mới trở thành nhân viên chính thức đương nhiên cũng sẽ bị ông chủ bắt đi hoạt động gân cốt, chẳng hạn như bài trí, tiếp đãi, đặt hàng... Nói chung những việc vặt vãnh trước giờ đều sẽ giao cho người mới làm. Lại sợ ba ở nhà một mình không ai chăm sóc, cậu nhỏ giọng khuyên y mấy câu.

"Thôi đi, cũng không có mấy ngày, ba tự lo được mà!" Dưới ngọn đèn ấm áp, Diệp Phùng Xuân tựa vào sô pha xem sách, Diệp Du Đồng gối trên đùi y, xoay đôi mắt tròn xoe, tính toán. Một bàn tay của y vuốt nhè nhẹ trên người cậu bé giống như đang âu yếm một con mèo nhỏ, "Con xem ba là trẻ con à?"

"Con cũng không muốn vậy đâu, ai bảo một khi ba vội sẽ không để ý tới sức khỏe của mình!" Cậu bé oán trách. Bỗng nhớ tới chuyện mỗi tối cậu đều phải thúc giục mấy lần y mới lưu luyến bỏ đống số liệu thực nghiệm xuống đi ngủ, Diệp Du Đồng giận dỗi đưa tay nhéo lên đùi ba mình một cái, "Con mà không có ở nhà, ba sẽ lén thức đêm cho coi!" Từ lúc ba bỏ xuống gánh nặng của Diệp gia, dường như ba ngày càng trở nên bướng bỉnh hơn, có đôi lúc cậu thật không biết nên làm thế nào để sửa mấy tật xấu này của y.

"Ai da!" Bị cậu bé nhéo đau, Diệp Phùng Xuân hô khẽ một tiếng, bỏ quyển sách xuống, đè lên người cậu bé, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở hòa làm một, "Nhóc con, ngay ba cũng dám quản à?"

Cậu bé thuận thế câu cổ y, hai mắt nhìn chằm chằm ba mình, "Vậy ba có muốn để con quản hay không?" Chỉ có những lúc ở trước mặt người này, Diệp Du Đồng mới có thể bỏ hết tất cả những ràng buộc, không chút rụt rè làm nũng với y, với lại Diệp Phùng Xuân cũng không cách nào chống cự được với bộ dáng quyến rũ ngây thơ này của cậu.

"Con thấy thế nào?" Đưa tay vén mấy sợi tóc trên trán cậu bé ra, y cúi đầu nói khẽ vào tai cậu, giọng nói vừa ấm áp vừa khàn khàn, rõ ràng đang cố ý cám dỗ, trêu đùa, "Ngay cả tiền lương ba cũng giao cả cho con rồi còn gì... Mỗi tháng ba còn phải xin tiểu quản gia của ba cho tiền tiêu vặt xài nữa đó nha!"

Đúng thật là như thế, vì không đành lòng để chuyện vặt vãnh chi phối việc nghiên cứu khoa học của ba mình, từ lúc hai người dọn đến đây, bất kể là điện nước, cơm ăn áo mặc gì cũng đều do Diệp Du Đồng lo liệu, cậu chưa bao giờ để ba mình phải phiền não trong chuyện này.

"Ha ha!" Diệp Du Đồng bị dáng vẻ làm như ấm ức lắm của ba mình chọc cười, "Vậy về sau con sẽ không thèm lấy tiền của ba nữa, con cũng có đó!" Tất cả mọi người ở bên ngoài chỉ nhìn thấy một Diệp Phùng Xuân nghiêm túc, siêng năng, tự hạn chế chính mình, chỉ có mình cậu mới thấy được bộ mặt thật của y và trừ tất cả những đặc điểm mà mọi người đã nhìn thấy bên ngoài ra, Diệp Phùng Xuân còn là một lão già háo sắc vừa xấu xa vừa mặt dày.

"Không lấy thật sao? Có nhiều người muốn lắm đó!"  Diệp Phùng Xuân nhéo nhéo cái mũi cậu, "Dạo này trong viện lại tới thêm hai cô bé nghiên cứu sinh, hai cô bé đó điều rất sùng bái ba đó nha..." Y cố tình bắt chước mấy lời kịch trong bộ phim hài, cậu bé nghe xong vừa buồn cười vừa tức giận.

"Hừ, ba được nhiều người để ý quá ha! Vậy ba để bọn họ hầu hạ ba đi!" Diệp Du Đồng quay đầu qua chỗ khác không thèm nhìn y, lão già đáng ghét này!

"Ha ha, mấy cô bé đó tốt lắm! Nhưng cho dù có tăng thêm mười người nữa cũng không bằng một sợi tóc của Đồng Đồng đâu nha..." Biết hũ dấm nhỏ lại đang bốc mùi chua, y xấu xa trêu chọc nửa ngày, sau đó mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lên, hôn một cái, vừa thở vừa nói khẽ vào tai cậu, "Lần này đi ra ngoài, mỗi ngày nhớ phải gọi điện thoại về cho ba đó biết không?" Trước đây đều là y bỏ cậu bé ở nhà ra ngoài làm việc, giờ lại đổi ngược vị trí, y cảm thấy có chút không quen.

"Ừm!" Cậu bé đỏ mặt, hô hấp dồn dập, chỉ có thể phát ra một tiếng khe khẽ thế thôi, đôi tay cậu lại lặng lẽ vươn lên, cởi bỏ những chiếc cúc trên áo ba mình, bỏ một mình ba ở nhà bảy ngày, quả thật là quá dài.

Cuối cùng buổi triển lãm cũng kết thúc, nếu không phải đã quen chịu giáo dục "Hòa đồng với tập thể" của ba mình, Diệp Du Đồng thật muốn mua vé máy bay trở về nhà trước chứ không cần phải ngồi xe lửa chạy chầm chậm thế này.

Mang theo một ít hành lý kích động mở cửa ra, cậu thật muốn cho ba mình một sự ngạc nhiên. Vì không muốn mình trông quá yếu ớt, cậu đã kiên quyết không cho ba đến nhà ga đón, mà tự mình đón xe về nhà. Lúc bước vào tới cửa nhà, cũng đã hơn sáu giờ sáng, sợ đánh thức người còn đang ngủ say, Diệp Du Đồng bước nhè nhẹ vào phòng, không ngờ lại phát hiện Diệp Phùng Xuân đang tựa vào đầu giường, tay phải ôm ngực, mày nhíu lại, dường như đang rất khó chịu.

Cậu bé trông thấy hoảng vía, lập tức ném hành lý chạy ngay tới, "Ba, ba sao vậy?"

Diệp Phùng Xuân nghe tiếng gọi, y cố hít sâu một hơi, rồi nhìn cậu nở nụ cười, "Con về rồi à... Ba không sao cả, vừa rồi lúc ba đi WC, tim bỗng nhói một chút, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là tốt rồi!"

Thấy ba nói chuyện như sắp kiệt sức đến nơi, vẻ mặt đau đớn, Diệp Du Đồng thật không tin những gì y nói. Cậu đưa tay lên trán ba kiểm tra một chút, la hoảng lên, "Ba, trán ba nóng lắm đó!" Thật là, rõ ràng là đang phát sốt, vậy mà còn bảo là không có chuyện gì, "Có phải ba lại thức đêm hay không? Con đưa ba tới bệnh viện!"

Cảm thấy không có gì không ổn, Diệp Phùng Xuân định cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột như sắp khóc của cậu bé, y vừa đau lòng vừa áy náy, đành phải ngoan ngoan nghe lời.

Theo như bác sĩ chuẩn đoán thì đây là chứng viêm cơ tim, hơn nữa lại lên huyết áp. Không cần hỏi cũng biết nguyên nhân chính là do thức khuya, mệt nhọc quá độ gây nên, mặc dù cũng không phải quá nghiêm trọng, nhưng bệnh cũng thuộc loại nguy hiểm, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều. Đã đến nước này, Diệp Du Đồng cũng không còn thời gian trách cứ chuyện y không chịu nghe lời, chỉ việc lo lắng cho y thôi cũng đã lấp đầy cả tâm trí cậu. Ngồi ở đầu giường thấy vẻ mặt nhợt nhạt của ba, cậu thấy khốn khổ như đến cả trái tim cũng đau theo từng nhịp đập, nhịn không được kéo tay y lên hôn một cái, trong bất giác nước mắt đã ứa ra, chảy xuống.

"Bảo bối, con đừng như vậy... Đều tại ba không tốt!" Thất cậu bé sợ hãi đến vậy, trong lòng y vô cùng áy náy, y vươn tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên đôi má con, khẽ an ủi, "Đừng khóc, đừng khóc, ba hứa với con, sau này ba sẽ không thức đêm nữa, ba nhất định sẽ chăm sóc mình thật tốt, ba xin thề..."

Diệp Du Đồng vội vàng che cái miệng của y lại, hít hít cái mũi, bình tĩnh lại, "Con không cần ba phải thề thốt gì cả, chỉ cần ba cố gắng nghỉ ngơi... Đừng làm con sợ như hôm nay nữa!" Cậu vốn đang rất vui sướng vì được về nhà, không ngờ lại gặp phải chuyện này, còn chuyện gì đáng sợ hơn nữa chứ.

Để cậu bé yên tâm, Diệp Phùng Xuân không thể không xin phép trung tâm nghỉ hai tuần dưỡng bệnh, sau khi xuất viện, y lại nằm ở nhà thêm một tuần, cho đến khi khỏi hoàn toàn, mới bắt đầu đi làm lại.

Biết chuyện mình đột ngột ngã bệnh đã ảnh hưởng tới cậu bé thế nào, y không dám không nghe lời, lập tức bỏ ngay tật xấu thức đêm nhiều năm của mình. Hiện giờ, ngoài tám tiếng đi làm chính thức ra, thời gian rảnh rỗi còn lại y cũng không dám làm việc nữa, ngoài việc tham gia một số chương trình rèn luyện thân thể, số còn lại y đều dành để nghỉ ngơi, không dám sơ suất như trước. Mặc dù y không sợ chết, nhưng y lại rất sợ cậu bé khổ sở, đau lòng. Vì bảo bối của y, Diệp Phùng Xuân quyết định phải cố sống lâu thêm một chút.

ღღღღღღ

★☆ Đoạn kết☆★

Mười giờ tối hôm đó, Diệp Phùng Xuân hạnh phúc hưởng thụ bát cháo hoa cậu bé nấu cho y, ngước lên, dường như cậu bé đang không được vui lắm.

"Đồng Đồng, con sao vậy?" Thằng bé này, có chuyện gì không vui sao? Thấy dáng vẻ cậu bé như thế, bệnh Diệp Phùng Xuân như muốn tái phát lại.

"Không có..." Cậu bé lắc đầu, ngượng ngùng, "Vừa rồi con đọc một quyển tiểu thuyết, cảm thấy hơi khó chịu!"

Diệp Du Đồng không hề giấu diếm, thậm chí cậu còn kể sơ lược về nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng, "Chỉ mong có thể nắm tay nhau đi dưới ánh mặt trời". Tuy rằng tình huống không quá giống, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy sầu lo, hai nhân vật đó vì thân phận đối lập nhau mà thống khổ tuyệt vọng cũng giống như những vấn đề khách quan tồn tại trong cuộc tình cấm kỵ không thể bộc lộ dưới ánh sáng của cậu và ba.

Nghe cậu bé kể lại, Diệp Phùng Xuân lúc này đã bốn mươi ba tuổi bỗng im lặng chốc lát. Sau đó, y lập tức đứng dậy kéo cậu bé đến ban công, đẩy cánh cửa sổ ra nhìn lên bầu trời đầy sao, rộng lớn, vô tận. Ở phía sau ôm chặt lấy bảo bối duy nhất trong kiếp này của mình, y cúi đầu nói khẽ vào tai cậu.

"Đồng đồng, con xem kìa! Hiện giờ trên bầu trời có rất nhiều sao, nhưng thật ra chúng đã biến mất từ rất lâu rồi. Sinh mệnh của chúng ta ngắn hơn sao nhiều lắm, chúng ta chỉ có thể sống mấy thập niên, nhưng linh hồn của chúng ta là vĩnh hằng, giống như những ngôi sao đã biến mất mấy tỉ năm rồi vậy, chỉ cần ánh sáng của chúng có thể tỏa đến địa cầu, chúng ta có thể biết nó đã từng tồn tại... Vũ trụ là một nơi rất cô đơn, con người của chúng ta lại càng nhỏ bé, kiếp này có thể có được con, ba đã cảm thấy rất may mắn, rất hạnh phúc. Tuy chúng ta không thể đối diện với ánh mặt trời, nhưng chúng ta lại có một khoảng trời sao rộng lớn, nơi đó còn có nhiều tinh cầu lớn hơn, nóng cháy hơn mặt trời rất nhiều..."

"Ba ba!"

Hiểu những gì ba mình muốn nói, cậu bé kích động xoay lại ôm chặt lấy y, dưới ánh sao rực rỡ đang chiếu xuống hai người, cậu nhắm dần hai mắt lại.

.Chính Văn Hoàn.