“Ồ, em tưởng là anh thích em không mặc quần áo chớ, cho nên mới không để bụng mặc gì đó.” (Phùng Xuân)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Qua mùng năm, việc bên phía Phùng Xuân trở nên nhiều hơn. Vốn là chuyện đáp ứng đóng một vai phụ trong phim của Vương Chi Hạ đã ngâm nước nóng, nhưng con người Phùng Trúc Mai vốn có chút tham vọng, không muốn đóng đinh Phùng Xuân ở hình tượng thanh niên phim truyền hình, trái lại tìm được mấy kịch bản có vai phụ cho cậu đi casting.

Tới mùng sáu, là ngày thử vai cho một kịch bản khá kịch tính, tên gọi là ‘Dưới ánh mặt trời’, kể về quá trình điều tra một vụ án mưu sát, Phùng Xuân xem kịch bản, các vai diễn trong đó bất luận là chính diện hay phản diện đều rất có chiều sâu, thật sự là một kịch bản tốt.

Phùng Trúc Mai bảo cậu nhắm vào vai nam số ba, là nhân vật phản diện thứ hai, phần diễn nội tâm vô cùng đặc sắc, lấy lời Phùng Trúc Mai mà nói, cho dù bộ điện ảnh này không nổi tiếng, cậu cũng phải diễn cho bằng được nhân vật này, chị còn có thể nhờ nó mà tìm nhận cho cậu thêm mấy bộ phim tốt hơn. Có thể thấy được sự quy hoạch của cô dành cho Phùng Xuân cũng không phải một sớm một chiều, rõ ràng là hoàn toàn chắc chắn, còn đang không ngừng lót đường cho cậu.

Phùng Xuân cảm thấy áp lực thật nặng, ngay lập tức chú trọng hết sức.

—— Cậu từng lấy thân phận diễn viên làm bình phong, tuy rằng lúc đó cũng đầu tư công sức, nhưng nói cho cùng cũng không đặt tình cảm vào cái nghề này, mà bây giờ cuộc sống đã ổn định, nhìn thấy Phùng Trúc Mai để tâm đến mình như vậy, dù sao cũng cảm thấy có hơi ngượng ngùng.

Sáng sớm mùng sáu, cậu liền rời giường chuẩn bị, ngay cả quần áo cũng thử đi thử lại mấy bộ, thế mà lại khiến Dương Đông hơi hơi ghen tị —— em đi gặp anh còn chưa có thận trọng vậy đâu. Phùng Xuân quay đầu nhìn người trên giường cười cười, “Ồ, em tưởng là anh thích em không mặc quần áo chớ, cho nên mới không để bụng mặc gì đó.”

Dương Đông cảm thấy mình còn chưa từng thấy người nào hấp dẫn như Phùng Xuân, mới có một câu nói, anh bên này đã chịu không nổi, chỉ chực nhào tới, mà ngoài kia Lưu Bắc đã gõ cửa, Phùng Xuân nghênh ngang ra khỏi phòng ngủ, còn ngoái đầu tặng anh một nụ hôn gió, “Tối nay chờ em về nha.” Sau đó đi mất.

Chọc cho Dương Đông chỉ còn biết chạy vào toalet chơi một hồi, sau đó mới chỉnh đốn bản thân đi làm.

Lưu Bắc cả kì nghỉ đông không gặp Phùng Xuân, gặp được cậu thì huyên thuyên loắn thoắn không ngừng, một lúc hỏi Phùng Xuân qua năm mới thế nào, chốc lát lại hỏi thăm chuyện bên Chương gia —— dù sao cũng là một đại phú hào, cả nhà đêm 30 lại bị lửa thiêu tới vào bệnh viện, đến nay Chương Thiên Hữu đã tỉnh, Chu Hải Quyên chết rồi, còn có Chương Kiến Quốc đến nay chưa tỉnh, có thể đoán được tin tức oanh động cỡ nào, dù sao gần đây mấy lần Phùng Xuân qua đó, dưới lầu bu đầy phóng viên, nếu không phải phòng chăm sóc đặc biệt được giám thị nghiêm ngặt, chắc chắn có người dám xông vào chụp tấm hình.

Hệt như hồi Phùng Xuân ở viện an dưỡng, có người leo lên cây chụp trộm cậu.

Nhưng Phùng Xuân cũng không còn muốn nhắc lại chuyện đó nữa, cậu cảm thấy mình đã càng này càng rời xa cuộc sống như thế. Hôm nay điều cậu quyến luyến chính là thân thể nóng hực của Dương Đông mỗi sáng sớm, là ngọn đèn bên cừa sổ vẫn sáng mỗi khuya về nhà, điều cậu suy nghĩ chính là nhân cơ hội quen biết mấy cô gái giới thiệu cho anh trai mình, cũng là để cho sang năm về nhà cũ thắp nhang cho mẹ cho cha dượng mình, họ nhìn mà yên tâm.

Tùy ý tò chuyện vài câu, cậu liền đổi đề tài, “Hôm nay người đến thử vai nhiều không?”

“Không ít!” Chuyện này mà nhắc tới chính là sở trường của Lưu Bắc, “Đạo diễn là Chu Đông Thăng, coi như là nhân vật vững vàng trong giới, phim của ổng quay tuy là bán vé không hốt bạc nhiều, nhưng danh tiếng luôn tốt, chính là bàn tay giật giải thưởng. Bao nhiêu người đang chầu chực đây. Huống chi nguyên tác của kịch bản cũng rất nổi tiếng, là tiểu thuyết mạng đứng đầu, nam số ba tuy là phần diễn không nặng, nhưng lại cực kì đặc sắc, trong giới này muốn tiến một bước, hoặc là muốn nâng người mới, đều đang chăm chăm vào nó đây. Boss anh nếu hôm qua có đi sân bay là biết, một đám từ nước ngoài về, tám phần mười đều chạy về vì chuyện này.”

Phùng Xuân cũng đoán hẳn sẽ là như thế, Phùng Trúc Mai là một người thà thiếu nhưng tốt, nếu không phải một tác phẩm như thế, cô làm sao có thể nhìn trúng, Phùng Xuân thổn thức một câu, “Vậy hôm nay cạnh tranh sẽ lớn lắm.”

Quả nhiên, bọn họ dù đã tới sớm mười lăm phút, lúc đi vào, ấy vậy mà đã có không ít người ở đó. Phùng Xuân vừa vào cửa liền có không ít ánh mắt quét lên người cậu, Phùng Xuân cũng nhìn lại những người trong phòng, không ít gương mặt quen, cũng đều thường lộ diện trên màn ảnh rộng. Còn có mấy người trông rất non nớt, hẳn là người mới đến thử vai.

Cuối cùng, ánh mắt Phùng Xuân, dừng lại trên một người quen thuộc —— Ninh Viễn Tranh.

Hình như từ một tháng trước sau khi hai người cùng đi tuyên truyền ‘Hiệp giả nhân tâm’ thì không còn gặp mặt nữa, mấy ngày nay Phùng Xuân bận rộn chuyện bên Chương gia, trong mắt cậu Ninh Viễn Tranh quá lắm là một món khai vị, Phùng Xuân cũng căn bản không chú ý hắn, thế nhưng bây giờ Phùng Xuân ngẫm lại, đúng thật là hình như chưa từng nghe thấy tin tức về hắn, một chút xíu cũng không.

Lúc này Ninh Viễn Tranh ngồi một mình trong góc phòng, vẻ mặt khẩn trương lại thấp thỏm, liếc một cái là biết, hắn rất để ý lần thử vai này. Nhưng lịch hôm nay là thử vai nam số ba trong phim, tư lịch của Ninh Viễn Tranh phong phú hơn Phùng Xuân, đã sớm diễn nhiều vai nam nhất, nếu hắn muốn diễn nam số hai, Phùng Xuân cảm thấy còn không khác mấy, chứ làm sao lại coi trọng vai này?

Lưu Bắc đi theo sau, đại khái là nhìn thấy ánh mắt Phùng Xuân, nhìn theo, cũng thấy Ninh Viễn Tranh, sau đó kéo Phùng Xuân lại nói, “Hắn tách khỏi kim chủ của hắn rồi.” Phùng Xuân nháy mắt mấy cái, còn hơi ngờ vực, Chu Du Minh?

“Rất là thảm.” Lưu Bắc nhỏ giọng nói với cậu, “Chu Du Minh từ đầu không phải rất thích hắn, lấy vai nam chính Hiệp giả nhân tâm cho hắn hắn còn trả trở về, sau đó không biết thế nào, lại có người mới liền chướng mắt hắn, Ninh Viễn Tranh còn không biết điều, ngoan cố bám theo, kết quả Chu Du Minh chán ngán, tên đó chẳng phải người tốt lành gì, liền tặng Ninh Viễn Tranh cho người khác.”

Phùng Xuân trước đó còn đang nghĩ cái người mới kia hẳn phải là Chương Thiên Hạnh đây, ngay sau đó liền bị những lời này làm giật bắn người. Dù cho cậu biết, trong giới này chuyện trao đổi tình nhân là không ít, nhưng bị ép tặng đi, ai mà vui lòng chứ.

Cậu hỏi, “Ninh Viễn Tranh chịu sao?”

“Hắn có dám không chịu sao?” Lưu Bắc lén nói cho cậu biết, “Ninh Viễn Tranh kiêu ngạo, tính tình cũng không tốt, số người hắn đắc tội có thể xếp thành hàng dài, không nói ai khác, anh nghĩ thử Hồng đạo đi, đã hợp tác với hắn một lần, sau này nhất định sẽ không để ý tới hắn nữa. Hắn bây giờ cũng không còn nằm trong hai năm nổi cồn khi trước, như mà nhắm mắt lại ngồi tại nhà cũng có kịch bản tự chạy tới, bây giờ hắn muốn tìm kịch bản tốt thì chỉ có thể dựa vào quen biết nhờ người khác kéo hắn theo, cho nên hắn chỉ đành chấp nhận thôi. Huống chi, Chu Du Minh giới thiệu cho hắn chính là lão boss của Phi Đỉnh, Đinh Tuấn đó.”

Hai từ Đinh Tuấn vừa vào tai, Phùng Xuân bất giác rùng mình một cái, người này, danh tiếng trong giới chính là lấp lánh hàng đầu như Chu Du Minh, không phải người tốt gì. Chu Du Minh trăng hoa, trai trẻ bên người nối liền không dứt, chưa từng có người nào ở bên cạnh y lâu hơn nửa năm, chẳng qua y vung tiền sảng khoái, phần diễn tìm cho cũng nhiều, cho nên dù là có người mắc câu, thì coi như tôi vui anh vui mọi người vui cũng được.

Nhưng Đinh Tuấn thì không như thế, gã cũng có tiền, nhưng không đủ hào phóng, hai tay cũng đen. Nghe người ta nói, gã rất thích chơi cái trò ghép lại từ mấy chữ cái ấy, người đi theo gã, ai cũng bị thương không nhẹ, nghiêm trọng nhất còn nằm ở nhà cả nửa năm. Người bình thường, trừ phi bị gã coi trọng, cùng đường, chứ còn không thì tuyệt đối không muốn theo gã.

Phùng Xuân nghĩ, Ninh Viễn Tranh e là căn bản không muốn. Quả nhiên, Lưu Bắc nói tiếp, “Ninh Viễn Tranh tốt xấu gì cũng là một minh tinh hạng hai, không đi theo gã cũng có ăn, chỉ là ít hơn chút mà thôi. Sao mà nguyện ý cho được? Nhưng trớ trêu là không biết Chu Du Minh nói cái gì, mà Đinh Tuấn lại coi trọng hắn, nghe nói là kéo người về hai đêm, Ninh Viễn Tranh và Đinh Tuấn đều vào bệnh viện. Năm ngoái Đinh Tuấn thả ra lời trong giới, bảo muốn chặt đứt sự nghiệp Ninh Viễn Tranh, e là Ninh Viễn Tranh bây giờ đã triệt để cùng đường, bằng không hắn làm sao lại tới đây, anh xem bên cạnh hắn đi, ngay cả một người trợ lý cũng không mang.”

Quả nhiên, Phùng Xuân nhìn sang, Trương Lượng không có ở bên cạnh Ninh Viễn Tranh, hiển nhiên là hắn tới một mình.

Phùng Xuân và Ninh Viễn Tranh không coi là có thù oán gì, nhưng không hề ưa người này chút nào, nghe chuyện xong, cậu làm như không thấy hắn, cúi đầu xem kịch bản. Mỗi người đều có lựa chọn của mình, Ninh Viễn Tranh có sẵn thế mạnh, nếu hắn biết mưu sinh, biết nỗ lực, mà không phải dựa vào gương mặt đó để không làm mà hưởng, dựa vào gương mặt đó để diễu võ giương oai không biết nghiêm túc, thậm chí còn muốn mưu hại người khác, thì hắn sẽ không té ngã nặng như hôm nay.

Trên đời này ở đâu có chuyện trên trời rơi xuống bánh cho ăn chứ?

Cậu thậm chí còn nhớ lại Chu Hải Quyên, cậu nghe nói, sau khi cậu rời khỏi phòng bệnh, Chu Hải Quyên không còn hôn mê nữa, bà ta cứ thế mà mở trừng mắt chết đi. Chết không nhắm mắt ư? Nhưng Phùng Xuân lại không cảm thấy vậy, cậu nghĩ Chu Hải Quyên hẳn là đang hối hận, sinh viên năm 90, đẹp đẽ lại tài hoa, cuộc đời bà ta vốn có thể thoải mái lại tốt đẹp, nhưng lại vì tham phú quý, coi trọng người đàn ông đã có vợ mà rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Cần gì khổ như thế?

Thử vai gọi người theo đúng thứ tự, thoáng chốc một đám đi vào, một đám đi ra. Thời gian Ninh Viễn Tranh đi vào rất ngắn, Phùng Xuân xem đồng hồ, cũng chỉ khoảng chừng ba phút, hắn đã chán nản đi ra. Hôm nay hắn áo có mũ, lúc ra ngoài, hắn kéo mũ trùm lên đầu, che khuất mặt mình.

Hắn cúi đầu, từ từ xuyên qua đám người đang ôm mộng đóng phim, sau đó đi ra khỏi gian phòng này, ánh mắt Phùng Xuân theo thân ảnh hắn, lúc đi qua góc khuất, Phùng Xuân thấy tay hắn vung một cái, một xấp kịch bản bị ném vào thùng rác, hắn xoay người, còng lưng rời đi.

Phùng Xuân thử vai coi như không tệ, lúc trở về, Dương Đông còn chưa về nhà. Phùng Xuân trước hết gọi điện thoại cho anh, Dương Đông nói về đến nhà cũng khoảng bảy giờ. Phùng Xuân lại gọi cho Lâm Dũng, hỏi y tối nay tới dùng cơm không. Lâm Dũng gần đây rốt cuộc không còn là trợ lý, đã trở thành một người làm công chính thức cho Đại Dương Quốc Tế, lúc điện thoại gọi tới, bên đó đang rất náo nhiệt, hẳn là đang mở họp ban ngành, y đè thấp giọng nói, “Xuân Nhi, anh không qua được, anh hoàn toàn không rảnh được chút nào luôn, hôm nay còn phải tăng ca, anh về thẳng chỗ anh, được rồi không nói với chút được nữa nhé, đám nhóc kia ồn muốn chết rồi, 88.”

Nói xong, y ngắt điện thoại.

Phùng Xuân nhìn điện thoại di động, lại nhìn căn phòng được cải biến trở nên thật ấm áp này, không khỏi nở nụ cười.

Khi Dương Đông tan tầm trở về, đã nghe thấy trong nhà tràn ngập mùi thơm, nhịn không được hít hít mũi, “Xuân Nhi, em nấu món gì vậy? Thơm quá.”

Phùng Xuân ở trong bếp đáp vọng ra, “Tự anh vào đây xem.”

Dương Đông đổi giày, buông túi tài liệu xuống, vừa kéo lỏng cà vạt vừa đi vào trong, miệng lầm bầm, “Tay nghề này của em thật không phải thường đâu, anh thấy có nhiều người mở quán ăn lắm, nếu không, hai ta cũng mở…”

Anh đang nói liền sững sờ ngay đó, cánh mũi lập tức thấy nong nóng, anh theo bản năng đưa tay sờ, dính đầy một mảng đỏ chói. Phùng Xuân chỉ mặc độc một chiếc tạp dề cười với anh, “Em nói rồi, anh vẫn là thích em không mặc gì cả nhỉ.”