Vào mùa đông năm Kim Hoài An 42 tuổi, cũng là hai năm sau khi anh và Tần Hước ở bên nhau, Kim Hoài An bị bệnh nặng phải nằm viện.

Cơn bệnh này đã đánh bại trái tim vụn nát luôn gắng gượng chống đỡ của Kim Hoài An, anh đột nhiên cảm thấy mình nên từ bỏ con đường diễn viên này thôi, bởi vì anh mệt mỏi quá, không tiếp thu được nữa, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây anh đều cắn răng chống đỡ, sợ mình từ bỏ đại biểu cho sự thỏa hiệp với Lý Nho, để Lý Nho biết hắn đã đúng, mình vốn không hợp với nghề diễn này.

Anh giàu lòng tự tôn nhưng giờ cũng vô dụng, anh nghĩ mình còn chút tiền tiết kiệm trong tài khoản, dứt khoát tính xem có đủ để bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không, nếu đủ anh sẽ không bao giờ bước chân vào giới này nữa, anh muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đi đến một nơi không ai biết, sống cuộc sống của một người bình thường.

Tần Hước vẫn ở bên anh, im bặt không nhắc gì đến giới giải trí, nhưng cứ như con giun trong bụng anh biết anh đang suy nghĩ điều gì vậy, gã hỏi:

– Bảo bối, có muốn đi du lịch nước ngoài với tôi không?

Kim Hoài An nằm trên giường bệnh, mu bàn tay bị cắm kim truyền dịch, tự biết hiện tại mình chẳng có khí sắc gì, cũng chẳng còn mỹ mạo để nói, càng không có sức sống như người trẻ tuổi, không có sự tự giác của tiểu bạch kiểm, nên anh lắc đầu:

– Tại sao lại mời tôi đi chứ?

Vẻ mặt Tần tiên sinh kinh ngạc:

– Tôi cho rằng chuyện chúng ta yêu nhau em phải biết rồi chứ?

Kim Hoài An:

–?? Tôi không biết……

– Vậy giờ thì em biết rồi đấy!

Kim Hoài An lắc đầu:

– Anh vẫn muốn bao nuôi tôi?

– Tôi muốn bao nuôi em một cách hợp pháp, nếu em đồng ý, chúng ta đến Las Vegas kết hôn nhé?

Kim Hoài An chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng anh không kháng cự sự ngoài ý muốn ấy, thậm chí còn kinh hỉ, lại thấy mình không xứng với người ta:

– Sau này tôi không làm diễn viên nữa, có được không?

– Đó là quyền tự do của em.

– Nhỡ tôi vẫn không tìm thấy mục đích sống của mình thì làm sao bây giờ?

– Em có thể không tìm mục đích sống nữa, chỉ cần sống vui vẻ mỗi ngày là được, bởi vì mục đích sống của tôi chính là Kim Hoài An được sống hạnh phúc vui vẻ mãi mãi.

– Anh cũng dẻo miệng thật, anh đã nói với người khác như vậy bao giờ chưa?

Chim hoàng yến chớp chớp mắt.

Tần tiên sinh – đã nhốt chim hoàng yến vào trong lồng son của mình hoàn toàn – cười cười, hôn lên đôi mắt bất lực mà mê man của chim hoàng yến, đứng dậy dùng hai tay vây người ấy vào giữa mình với giường bệnh, dịu dàng đáp:

– Chỉ nói với một mình em thôi, bởi vì tôi thích em, yêu em sớm hơn em nghĩ rất nhiều.

Kim Hoài An bỗng giật mình, khẽ như rơi vào một chiếc lưới rất rớn, lại như bị nhốt vào trong lồng vàng.

Anh nhìn hai mắt Tần Hước, trong chớp thoáng anh sợ hãi tình yêu khắc sâu dưới đáy mắt người ấy, rồi lại không để bụng.

“Cảm ơn anh đã thích tôi.

” Chim hoàng yến ngoan ngoãn đáp.

.