Sau khi chim hoàng yến ngủ Tần Hước lại thừ người ra không ngủ, gã tự mình ôm lấy chim hoàng yến tắm rửa vệ sinh mông rồi nhìn người ấy ngủ say, ngồi một bên giống mấy gã biến thái nhìn từ mặt mũi đến từng khớp xương từng tấc gia từng đường cong của Kim Hoài An, gã tinh tế miêu tả lại trong đầu, mãi đến tận khi di động của gã nhận được một tin nhắn, gã mới cầm theo thuốc lá và bật lửa ra ngoài ban công.

Gã đứng ngoài ban công đẫm sương lạnh, rút một điế thuốc rồi nhanh tay châm lửa, ánh lửa hắt lên một phần gương mặt sắc bén* của Tần tiên sinh, thắp sáng lên một ngọn lửa đỏ trong đôi mắt thăm thẳm như vực sâu ấy.

Đáng tiếc khi ngọn lửa tắt, ánh sáng ấy cũng biến mất như hoa trong gương, trăng trong nước, ngay cả bóng lửa cũng không còn.

Gã rít một hơi khói thuốc, thuận tay gọi điện thoại, đầu dây điện thoại bên kia là một tay đàn ông không chênh tuổi với gã lắm —— Lý Nho.

Hai người họ không ai nói câu gì, khẽ như đang ganh xem ai có sức chịu đựng mạnh hơn vậy, thuốc lá đã cháy gần hết, và Tần tiên sinh cũng dần mất hết kiên nhẫn, gã muốn cúp máy…….