Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 60: Thiên hà bất công

Nhuyễn khúc côn roi loang loáng như tia chớp phóng đến lồng ngực Thích Trường Chinh. Nữ nhân xinh đẹp hiển nhiên đã quyết ý một đòn đoạt mạng hắn.

Thích Trường Chinh nhắm chặt hai mắt, vẻ như cam tâm buông xuôi chờ chết.

Thủy Nhu Tinh năm nay mới hai ba, nhưng từ lúc năm tuổi đã được tuyển vào Ma Sư cung, tiếp nhận những bài học rèn luyện thể năng, ý chí và võ công nghiêm ngặt nhất, năm mười sáu tuổi được phái ra ngoài, một mình thích sát Bang chủ của một tiểu bang hội. Kể từ sau lần đó, mỗi năm ít nhất cũng có chín tháng qua lại rèn luyện trên giang hồ. Tuổi tuy còn trẻ, song kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú vô cùng, chỉ cần động đến binh khí, mọi tình cảm cá nhân tự khắc sẽ loại khỏi đầu, trở thành một sát thủ tàn độc vô tình tuyệt đối.

Thích Trường Chinh cao to tuấn tú, dáng vẻ ngang tàng không sợ trời cũng chẳng sợ đất, qủa thật đã có chút hấp dẫn trái tim nàng, song đó chỉ là trước lúc ra tay. Một khi Thủy Liên Nhu động thủ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ giết chết đối phương rồi trở về phục mệnh.

Một côn xuất ra, nhìn tưởng chừng như đơn giản, nhưng thực ra đã phong tỏa mọi phản ứng có thể của Thích Trường Chinh, lại ẩn tàng mấy chục khả năng biến hóa, mục đích dùng thế tấn công bạt núi lấp biển để khắc chế đối phương. Với người đang bị nội thương, cách tấn công này càng phát huy hiệu quả.

Nhưng Thủy Liên Nhu có tính toán thế nào cũng không hề ngờ rằng, Thích Trường Chinh lại hoàn toàn không phản ứng gì, chỉ có đôi mắt đang nhắm chợt mở trừng ra nhìn về phía nàng.

Đầu côn chỉ còn cách lồng ngực Thích Trường Chinh chừng ba thốn.

Trong đầu Thủy Nhu Tinh bỗng xẹt qua ý nghĩ, lẽ nào đối phương lại cam nguyện chịu chết dưới côn của ta?

Cảm giác không nhẫn tâm bất giác trào lên trong lòng.

Đầu côn đã chạm vào ngực Thích Trường Chinh.

Thoáng không nỡ vừa dâng lên, đầu côn khựng lại một sát na, bớt đi ba phần lực đạo. Nhưng dù là như vậy, nếu cứ tiếp tục lao tới thì chắc chắn sẽ xuyên thẳng qua lồng ngực hắn.

Đúng vào khoảnh khắc sinh tử tồn vong ấy, Thích Trường Chinh hóp ngực lại, đồng thời nhanh như cắt chuyển người ngang sang bên cạnh.

Đầu côn quét vào bắp thịt bên ngực trái, song bởi Thích Trường Chinh đã vận đầy chân khí, cộng với động tác di chuyển ngang sang làm giảm bớt lực đạo của binh khí, đầu nhuyễn khúc côn roi chỉ có thể xé một vết sâu lên phần mềm bên ngoài lồng ngực. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Có nằm mơ Thủy Nhu Tinh cũng không ngờ đối phương lại bạo gan đến tột cùng như thế, dám dùng chính cơ thể của mình để hóa giải một chiêu đoạt mạng của nàng, lòng thầm thốt lên không ổn.

Chưa kịp định thần, hàn quang bên tay phải Thích Trường Chinh đã loáng lên.

Thủy Nhu Tinh sợ hãi lùi lại, nhưng đã không còn kịp tránh được đường đao nhanh như chớp.

Nàng loạng choạng lui mãi về phía sau, chợt ngạc nhiên phát hiện mình không hề bị thương.

Một đao của Thích Trường Chinh rõ ràng đã phá tan thế tấn công của nàng! Chưa kịp định thần, một luồng hàn khí từ huyệt khủy tay truyền đến, nhuyễn khúc côn roi rơi xuống đất. Thủy Nhu Tinh mất đà ngã ngửa, thiếu chút nữa thì giơ cả hai tay chân lên trời. Chỉ một chiêu đã phân rõ thắng bại!

Tám năm xuất đạo, đây mới là lần đầu tiên nàng chịu thất cơ, lòng thầm oán thán công phu bao nhiêu năm của mình, ngay cả đến hai thành công lực cũng không phát ra được!

Thích Trường Chinh thu đao đứng dậy, đưa tay điểm vào huyệt đạo trước ngực cầm máu, bước đến trước mặt Thủy Nhu Tinh, cúi xuống nhìn nàng.

Thủy Nhu Tinh ngoan cường nhìn lại, lạnh lùng: “Võ công ta không bằng ngươi, giết đi!”.

Thích Trường Chinh mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng muốt, giọng thân thiện: “Với công phu của cô nương lúc nãy thừa sức giết được ta. Hãy nói cho ta biết, vì sao khi côn đến trước ngực ta lại dừng một chút?”.

Thủy Nhu Tinh nhắm chặt hai mắt, tỏ ra không thèm để ý.

Thích Trường Chinh không chút để ý đến vết thương trước ngực đang rỉ máu, ngửa mặt cười lớn: “Không phải là đã yêu Thích Trường Chinh này đấy chứ?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Thủy Nhu Tinh mở trừng mắt, hằn học nhìn Thích Trường Chinh, hét lên: “Yêu cái đầu quỷ nhà ngươi!”.

Thích Trường Chinh cười ha hả: “Đầu quỷ thì không, nhưng đầu hói thì có một cái đấy, có điều đi mất rồi!”.

Thủy Nhu Tinh tức đến nỗi mắt đỏ bầm lên, khàn giọng: “Giết ta đi! Bằng không ta nhất định sẽ băm ngươi thành muôn mảnh!”.

Thích Trường Chinh cười lạnh: “Thứ lỗi, Thích Trường Chinh ta trừ phi không còn lựa chọn nào khác, bằng không tuyệt đối không bao giờ giết phụ nữ, ngay cả để một dấu đao trên cơ thể xinh đẹp của họ ta cũng không bao giờ, vì thế ta chỉ có thể điểm huyệt cô mà thôi”.

Nói rồi quay người bỏ đi.

Thủy Nhu Tinh ngạc nhiên, buột miệng: “Ngươi đi đâu?”

Lời vừa thốt ra mới chợt giật mình, câu hỏi quả thật quá ngốc nghếch!

Thích Trường Chinh đứng lại, lưng vẫn quay về phía nàng, cất giọng trầm trầm: “Thích lão ta muốn đi đâu thì đi, sau nửa tuần hương huyệt đạo sẽ tự giải, khi ấy cô có thể tìm lại đồng đảng của mình. Thuật truy tung của các người siêu việt lắm, cứ đuổi tiếp đi, xem Thích Trường Chinh ta có sợ hay không!”.

Nhìn bóng Thích Trường Chinh xa dần, trong mắt Thủy Nhu Tinh chợt hiện lên vẻ bâng khuâng khó tả.

o0o

Liễu Dao Chi nhìn Nam Bà: “Nam Bà muốn biết về phương diện gì của Phong Hành Liệt?”.

Nam Bà thủng thẳng: “Ví như chuyện có liên quan đến hành tung hiện nay của hắn, vì sao hắn lại phải đến Song Tu Phủ, thân hình, tướng mạo, tuổi tác hắn trông ra sao?”.

Cốc Thiến Liên biết Nam Bà đã bắt đầu nghi ngờ hai “huynh muội” họ, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định chân tướng hai người sẽ bị lộ tẩy, nghĩ bụng lúc này không đi thì còn chờ đến bao giờ?

Đang định lùi nhanh ra sau thì một bàn tay đã án vào lưng, thì ra là Điêu phu nhân, bà ta lại cất giọng quan tâm: “Tiểu Thanh cô nương, sắc mặt của cô đúng là càng lúc càng xấu đi đó!”.

Cốc Thiến Liên hàm hồ đáp lại một tiếng. Vị Điêu phu nhân này xem ra không có tâm cơ ghê gớm gì, chỉ biết yêu chiều con cái, nhưng bàn tay đặt trên cảnh huyệt ở bả vai nàng, chỉ cần khẽ dùng lực thì mười Cốc Thiến Liên cũng chạy đằng trời, không biết lại là vô tình hay cố ý nữa!

Điêu Hạng nhìn qua Cốc Thiến Liên rồi trầm giọng nói với Liễu Dao Chi: “Sau khi Lệ Nhược Hải chết, còn cây Trượng Nhị Hồng thương của hắn?”.

Cốc Thiến Liên bụng thầm kêu trời, bây giờ ngay cả Điêu Hạng cũng đã nghi ngờ, chỉ cần lão ta nhìn lại cây thương trong tay nải Phong Hành Liệt lần nữa là biết chắc đó chính là Trượng Nhị Hồng thương danh hợp kỳ thực, lại bất giác oán Phong Hành Liệt, chết đến nơi rồi cũng không chịu bỏ cái thứ chết tiệt ấy đi!

Liễu Dao Chi thoải mái tựa vào lưng ghế, uống một ngụm trà, thong thả nói: “Sau khi Lệ Nhược Hải và Ma Sư quyết đấu, hắn đã thúc ngựa tháo chạy một đoạn rồi vết thương phát ra mà chết. Ma Sư vốn rất tôn trọng đối thủ của mình, vì thế không động gì đến thi thể và binh khí của hắn”.

Cốc Thiến Liên nghe mà hết sức ngạc nhiên.

Những lời vừa rồi của Liễu Dao Chi không phải là giả, cho dù sau này có điều tra ra cũng không thể bảo lão ta là nói dối được. Chỉ có điều lão đã lược đi chi tiết quan trọng nhất là cây Hồng thương đã được truyền sang cho Phong Hành Liệt. Nghe lão thuật lại, ai cũng sẽ tưởng rằng Hồng thương đã được bồi táng cùng Lệ Nhược Hải!

Vì sao Liễu Dao Chi lại giấu diếm cho nàng?

Ánh mắt của Liễu Dao Chi không hề đảo đến nàng lấy một lần, khiến Cốc Thiến Liên không thể nào đoán được dụng ý của lão.

Lẽ nào trời đất giúp ta, Liễu Dao Chi bị quỷ thần sờ gáy, buộc phải ăn nói hồ đồ như vậy?

Nam Bà lại thắc mắc: “Vậy vì sao Phong Hành Liệt phải chạy đến Song Tu Phủ?”.

Liễu Dao Chi gật gù: “Tên tiểu tử này được chân truyền của Lệ Nhược Hải, Bốc Môn chủ của Tôn Tín Môn dẫn đầu đuổi bắt, vẫn bị hắn dùng giảo kế phá vây tháo chạy.

Theo tình báo của chúng ta, gần đây hắn xuất hiện ở mấy địa điểm, mỗi lần xuất hiện đều tiếp cận gần hơn với Song Tu Phủ. Với mối quan hệ của sư phụ hắn và Song Tu Phủ, khả năng hắn đến Song Tu Phủ là lớn nhất, còn về nguyên nhân vì sao hắn lại đến đó thì chúng ta vẫn chưa rõ”.

Cốc Thiến Liên đến đây không còn nghi ngờ gì nữa, biết chắc Liễu Dao Chi đang nói dối hộ mình.

Nhưng vì sao lão lại làm như vậy?

Tay của Điêu phu nhân rời khỏi vai của Cốc Thiến Liên, dịu dàng nói: “Tiểu Thanh cô nương, hay là cô nên về phòng nghỉ ngơi đi!”

Cốc Thiến Liên đang cầu còn không được, vội vàng đứng lên.

Nào ngờ Liễu Dao Chi cũng đứng ngay dậy, vòng tay nói: “Việc cứu trị cho lệnh lang không thể chần chừ. Lúc nữa khi ta liệu thương cho Tích Tình tiểu huynh, bất luận có tiếng kêu gì các vị cũng không được vọng động, bằng không võ công ngày trước của tiểu huynh sẽ bị phế bỏ hết!”.

Chúng nhân lũ lượt đứng lên, Điêu phu nhân nói với Điêu Hạng: “Nghĩa cử thịnh tình của Liễu tiên sinh thật là hiếm có, hai chúng ta nhất định phải trợ giúp cho Tiên sinh!”.

Liễu Dao Chi lắc đầu: “Tuyệt đối không được, các vị tốt nhất là càng rời xa tịnh phòng càng tốt. Lúc ta liệu thương buộc phải sử dụng tâm pháp mật truyền để thăm khám tình trạng cơ thể của Tích Tình tiểu huynh, nếu có người ở gần sẽ ảnh hưởng đến tâm thần của ta”.

Mị ảnh quần hùng nhìn nhau kinh ngạc. Liễu Dao Chi xem ra quả thật thân mang tuyệt kĩ, lòng tin đối với lão bất giác càng tăng lên.

Liễu Dao Chi cười ha hả, vừa đi vừa nói: “Ngày mai ta đảm bảo sẽ trả lại cho các vị một hảo hán tử như long như hổ!”.

Khi ấy Cốc Thiến Liên mới dịch bước chân, lúc ra đến cửa đã thấy Liễu Dao Chi cùng với đám người đi về phía đuôi thuyền.

Nàng đang định về chỗ Phong Hành Liệt thì Điêu phu nhân đã lôi lại, nói: “Để cho lệnh huynh nghỉ ngơi một lát! Ta đã dặn người thu xếp cho cô nương một phòng, cũng may lúc đóng con thuyền này, ta đã chọn toàn gỗ tốt, lại dặn thuộc hạ tăng thêm thể tích. Cô nương không biết đấy, Điêu Hạng việc gì cũng hay, chỉ hơi keo kiệt một chút thôi. Nào, để ta dẫn cô nương đi!”.

Cốc Thiến Liên trong bụng kêu than không ngớt, vẫn phải làm ra vẻ tươi cười đi cùng Điêu phu nhân.

o0o

Hàn Bách ngạc nhiên thốt lên: “Hà Kỳ Dương?”.

Tần Mộng Dao gật đầu: “Chính là Hà Kỳ Dương”.

Hàn Bách nhịn không nổi vò đầu, nghĩ bụng, tên chó săn Hà Kỳ Dương này có gì để Tần đại tiểu thư quan sát chứ?

Tần Mộng Dao như nhìn thấu tâm sự của Hàn Bách, khẽ nói: “Huynh thử nghĩ xem, nếu huynh là Hà Kỳ Dương, trong hoàn cảnh lúc ấy liệu có bị Mã Tuấn Thanh mớm lời, tình nguyện bất chấp tất cả, bỏ cả tính mệnh, danh dự, tài sản để làm hại người khác?”.

Hàn Bách ngẩn người ra, một lúc lâu sau mới nói: “Mã Tuấn Thanh có thể đã hứa với hắn rất nhiều lời ngon tiếng ngọt?”

Đúng lúc đó, tiếng mở cửa sổ vọng đến. Hàn Bách đưa mắt nhìn theo, thấy Hà Kỳ Dương đẩy cửa sổ thò đầu ra ngoài, hít một hơi không khí trong lành.

Tần Mộng Dao tiếp: “Lời ngon tiếng ngọt nào cũng không ngoài là quyền lực và tiền bạc. Nói đến quyền lực, Hà Kỳ Dương tuy võ công thấp kém, song hắn thân lại là Tổng bổ đầu của Động Đình Thất phủ, có thế coi là quyền cao chức trọng, Hắc Bạch lưỡng đạo không ai không nể mặt hắn vài phần. Nếu nói đến tiền bạc, một viên quan địa phương bậc trung như hắn, thông trên thuộc dưới, kiếm tiền rất dễ dàng, chỉ cần nhìn ngôi nhà kia là biết mức độ giàu có của hắn, Mã Tuấn Thanh có thể dùng hai thứ này để lay động hắn được không?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Hàn Bách lắc đầu: “Đương nhiên không thể, nhưng cũng phải có thứ gì mà Hà Kỳ Dương thích mà không thể đạt đựơc chứ?”.

Tần Mộng Dao nhẹ chau mày: “Hoặc giả là bí kíp võ công mà hắn đang khát khao có được, cũng có thể là mỹ nữ trong lòng!”.

Hàn Bách gật đầu lia lịa: “Đúng! Đúng! Xem ra cái thứ hai có vẻ đúng hơn. Với ta mà nói, nếu có người đem cô nương... à không! Ta... ta... “.

Tần Mộng Dao tức đến nỗi muốn thúc cho Hàn Bách một cùi trỏ vào ngực!

Tên tiểu tử này đương nhiên định nói “nếu có người đem cô nương tặng cho ta, việc gì ta cũng chịu làm!”

Hàn Bách thấy sắc mặt Tần Mộng Dao sầm xuống, vội vàng chữa cháy: “Điều ta muốn nói là, trong hoàn cảnh như thế, trừ phi trong túi Mã Tuấn Thanh có cả tập tranh mỹ nữ, bằng không rất khó để có thể hứa gì, vì thế khả năng dùng bí kíp võ công mua chuộc là lớn hơn cả, Mã Tuấn Thanh dù sao cũng là sư thúc của hắn mà”.

Tần Mộng Dao liếc nhìn Hàn Bách, trong lòng đã rõ, gã trai này rất biết cách được đằng chân lấn đằng đầu, tuyệt đối không thể có biểu hiện gì cho hắn biết được, giọng lạnh lùng nói: “Huynh xem Hà Kỳ Dương là đứa trẻ ba tuổi sao? Muốn trở thành cao thủ phải dựa vào tư chất và trí tuệ vốn có và sự tập luyện khắc khổ sau này. Chuyện huynh gặp duyên kỳ ngộ với Xích Tôn Tín, cổ kim chưa từng có, còn thì không ai có thể một đêm trở thành đại cao thủ được! Hà Kỳ Dương chỉ vì một hy vọng mơ hồ như vậy mà liều hy sinh cả tính mạng ư? Huynh còn chưa biết, hắn sống rất thư thái. Ta đã theo dõi hắn nhiều ngày, chỉ thấy hắn luyện võ có một lần, xem ra hắn không nhiệt tâm với võ công lắm đâu”.

Hàn Bách gãi đầu: “Vậy Mã Tuấn Thanh rốt cuộc đã hứa với hắn lời ngon tiếng ngọt gì nhỉ?”.

Tần Mộng Dao vẻ suy nghĩ: “Có khả năng là kinh quyết gì đó của Thiếu Lâm Tự!”

Với Hàn Bách, lời của nàng đã bắt đầu không chính tắc nữa rồi.

Hàn Bách tròn mắt, vừa nãy Tần Mộng Dao còn phủ định khả năng này, bây giờ lại đưa ra một kết luận như vậy, thế là làm sao?

Tần Mộng Dao vừa quyết tâm không được biểu lộ hỉ nộ gì với Hàn Bách, nhưng lúc này thấy bộ dạng tròn mắt ngốc nghếch của chàng, lại không nhịn được bật cười khúc khích, quay vội mặt đi.

Hàn Bách thấy nàng lấy lại vẻ mặt tươi cười, trong lòng mừng rỡ, thầm nhủ mình hẳn là rất hoạt kê, nếu không vì sao khi ở cùng Hoa Giải Ngữ và cả Tần Mộng Dao, hai người đều vui vẻ như vậy?

Sau này nếu không có việc gì làm, nhất định có thể xin vào gánh hát làm một tay hề thực thụ, nhất định sẽ rất có tiền đồ.

Tần Mộng Dao chợt thấy kỳ lạ, bèn hỏi: “Thường thì lúc không có câu hỏi huynh cũng tìm câu để hỏi, vì sao bây giờ đang có một câu hỏi thực sự huynh lại im như thóc thế?”

Hàn Bách thấy nàng chủ động gợi mình nói chuyện, nỗi vui mừng trào dâng, quên mất cả câu hỏi đáng nhẽ phải nói ra mà bật lên ngốc nghếch: “Bộ dạng của ta rất tức cười có phải không?”.

Tần Mộng Dao đã quen với những ngớ ngẩn của Hàn Bách, thầm nhủ, dù sao thì cũng phải ở cùng hắn đến tận ngày mai, để sáng mai còn “áp giải” hắn về Hàn phủ, đối chất trực tiếp với Mã Tuấn Thanh. Vả lại dưới chỗ Hà Kỳ Dương cũng chưa có động tĩnh gì, tiểu tử này đang muốn nói linh tinh, ta lại hiếm khi có được tâm trạng thoải mái thế này, cứ mặc kệ hắn! Bèn mỉm cười nói: “Bộ dạng của huynh chỉ dọa người khác, làm sao tức cười cho được! Cái làm người khác buồn cười chỉ là động tác bắt chước khỉ mà thôi”.

Hàn Bách cố nén động tác gãi đầu, cười ngượng nghịu: “Có thể kiếp trước ta đúng là khỉ không chừng, nhưng Mộng Dao cô nương kiếp trước nhất định là tiên nữ không sai!”.

Tần Mộng Dao sầm ngay mặt xuống: “Huynh còn vô lễ với ta, sau này ta sẽ không thèm nói chuyện với huynh nữa!”.

Lời lẽ như vậy, nhưng trong mắt lại ẩn ước nụ cười, Hàn Bách làm ngay mặt dày: “Cô nương chỉ nói để dọa ta chứ không thật lòng muốn thế, có phải không?”.

Tần Mộng Dao càng lúc càng hết cách với Hàn Bách, nếu cứ tiếp tục hỏi đáp như vậy, không biết tên tiểu tử này còn nói ra những lời linh tinh gì nữa, bèn gắng gượng chuyển chủ đề: “Huynh là người bị hại trong vụ hung án Hàn phủ, nếu không phải là mệnh lớn thì đã vong thân lâu rồi, vì sao đối với chuyện này lại không có chút quan tâm nào vậy?”.

Hàn Bách nghĩ bụng: “So với cô nương, hung án Hàn phủ có thấm vào đâu kia chứ!” ý nghĩ ấy đương nhiên không thể nói ra, mới giả bộ cũng hứng thú hưởng ứng: “Khi nãy trước thì cô nương nói Hà Kỳ Dương sẽ không vì kinh hay quyết gì đó để phải hy sinh lớn như vậy, sau lại nói hắn nhất định vì kinh quyết Thiếu Lâm gì đó nên mới toa rập với Mã Tuấn Thanh, chẳng phải là tự... tự...”.

Tần Mộng Dao hừ nhẹ: “Huynh muốn nói chẳng phải tự mâu thuẫn sao, thì cứ nói đi! Vì sao lại cứ ấp a ấp úng như thế? Gan của huynh chẳng phải rất lớn mà!”.

Hàn Bách than thở: “Gan của ta quả thật không nhỏ, nhưng lại sợ đắc tội với cô nương, làm cho cô không vui, lại không thèm để ý đến ta nữa!”.

Tần Mộng Dao trừng mắt nhìn chàng, trong lòng thầm than: “Nếu sư phụ biết mình nói chuyện như thế này với một gã trai, lại để cho hắn buông lời tán tỉnh như thế, nhất định sẽ cười hoặc mắng mình mất!”

Đang nghĩ tới Ngôn Tĩnh Am, bỗng trong lòng nàng xao động kịch liệt, kinh hãi: “Vì sao hơn mười ngày nay, mỗi lần nhớ về sư phụ, trong lòng ta luôn có cảm giác bất an, lẽ nào... lẽ nào người...”.

Đôi mắt thăm thẳm chứa cả đất trời của Tần Mộng Dao như càng chìm xuống trong tâm sự, vẻ đẹp siêu trần thoát tục ấy thật khiến Hàn Bách dù chỉ chớp mắt cũng thấy tiếc cho thời gian mất đi.

Đúng lúc ấy, sắc mặt Tần Mộng Dao đột nhiên trắng bệch, thân người lảo đảo như muốn rơi xuống đất. Hàn Bách hốt hoảng quên cả tâm niệm “không thể đụng chạm” vào Tần Mộng Dao, vội đưa tay đỡ lấy vai nàng.

Cảm giác mềm mại vô tả truyền vào bàn tay thật khiến cho người phải hồn xiêu phách lạc.

Thân mình Tần Mộng Dao mềm ra, ngã vào lòng Hàn Bách, khuôn mặt áp vào bờ vai to rộng của chàng.

Mùi hương thơm dịu từ cơ thể nàng tỏa ra, Hàn Bách có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến cơ hội gần gũi như thế với Tần Mộng Dao, tay chân luống cuống thốt lên: “Mộng Dao cô nương, Mộng Dao cô nương!”.

Tần Mộng Dao khẽ rùng người, hồi tỉnh, tay ấn vào ngực Hàn Bách gượng dậy, lẳng lặng nhìn chàng một lúc mới buông tay ra, ngồi thẳng lên.

Hàn Bách buông xuôi hai tay, không thể giấu nổi sự bất lực lẫn tiếc nuối, cảm giác khi Tần Mộng Dao ngả vào bờ vai vẫn còn đọng mãi trong lòng.

Sắc mặt Tần Mộng Dao trở lại bình thường, nhưng vẻ đau thương trong ánh mắt vẫn còn chất chứa, đưa bàn tay trắng muốt khẽ vuốt lại mấy sợi tóc vương trên mặt, tư thế mỹ tú thật không sao tả xiết.

Hàn Bách sợ làm nàng giật mình, khẽ hạ thấp giọng hỏi: “Mộng Dao cô nương, phải chăng cảm thấy trong người không khỏe?”.

Tần Mộng Dao khẽ lắc đầu cúi xuống, lệ hoa rơm rớm trong khóe mắt bỗng tụ thành hai hàng tuôn rơi trên mái ngói.

Hàn Bách quýnh lên không biết làm gì, ngay cả một chữ cũng không tìm ra được.

Lát sau, Tần Mộng Dao ngẩng đầu nhìn lên mảnh trăng khuyết trên trời, giọng đầy bi thương: “Sư phụ! Mộng Dao biết người đã rời xa trần thế rồi!”.

Hàn Bách ngây người, vừa không biết tại sao đột nhiên Tần Mộng Dao lại biết Ngôn Tĩnh Am đã chết, càng không biết nên an ủi nàng thế nào.

Tần Mộng Dao nhắm mắt, người khẽ rung nhẹ, lặng im như đang tọa thiền.

Đúng vào lúc ấy, Hàn Bách đột nhiên cảm được không gian tĩnh tại trong nội tâm Tần Mộng Dao, ở đó một chút dục vọng và vấn vương của trần thế cũng không hề có.

Những chuyện phàm tục chỉ giống như nước chảy khẽ trượt qua bề mặt tâm linh của nàng, không để lại chút dấu vết.

Lúc Tần Mộng Dao mở mắt, ánh mắt đã trở lại vẻ bình tĩnh yên lặng.

Đột nhiên Hàn Bách cảm thấy, mỹ nữ tuyệt thế trước mắt chưa bao giờ trở nên gần gũi chàng như lúc này, cả khi nàng ngả người vào lòng chàng, cảm giác gần gũi cũng vĩnh viễn không thể sánh được.

Tần Mộng Dao quay lại nhìn chàng, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kỳ lạ, rồi lại quay ngay mặt đi.

Trực giác Hàn Bách cho chàng biết, nhất định khi nãy nàng cũng cảm nhận giống chàng, vội nói: “Mộng Dao! Sao cô nương đột nhiên lại biết được Ngôn Tĩnh Am tiền bối đã quy tiên?”.

Tần Mộng Dao lạnh lùng: “Hàn huynh vì sao lại gọi thẳng tên Mộng Dao mà không gọi ta là Tần cô nương hay Mộng Dao cô nương, Mộng Dao tiểu thư nữa?”.

Hàn Bách không ngờ Tần Mộng Dao có thể từ trong đau thương hồi phục lại nhanh như vậy, nói khẽ: “Bởi vì ta cảm thấy trước mặt Mộng Dao, ta đã có một chút thân phận và tư cách rồi!” Trong lòng lại nghĩ muốn giống như Phạm Lương Cực, ngọt nhạt gọi “Thanh muội của ta!” Nhưng Vân Thanh có gắt gỏng thế nào chăng nữa cũng còn đem theo bên mình đồ vật của Phạm Lương Cực, còn Tần Mộng Dao thì sao? Cho dù Hàn Bách đã từng được “gần gũi” với nàng, nhưng cái cảm giác xa xôi không thể với tới mà Tần Mộng Dao mang đến cho chàng, cho dù là trong lúc hai người nói cười vui vẻ cũng không lúc nào là không hiển hiện!

Khóe miệng Tần Mộng Dao khẽ nhếch lên nụ cười chua xót, nói như than: “Tên họ chỉ là ảo tưởng của con người, Hàn huynh thích thế nào thì gọi thế, tất cả là do huynh!” nàng tuy nói vậy, song thực ra cũng không hề phản đối Hàn Bách gọi mình là Mộng Dao.

Vẻ xót thương lại thoáng hiện trong khóe mắt, Tần Mộng Dao lẳng lặng: “Hôm từ biệt sư phụ, trong lòng ta đã có một cảm giác không lành. Sư phụ cứ bảo ta rời Trai vào thời gian đó, phải chăng người đã biết mình đại hạn sắp đến, không muốn thấy ta phải khóc lóc đau lòng. Sư phụ! Ông trời vì sao đối với Người lại bất công như vậy!”.

Hàn Bách nghe mà trong lòng đầy chua xót, thiếu chút nữa cũng không cầm nổi nước mắt, cố an ủi nàng: “Người đã chết không thể sống lại, huống hồ đây có thể chỉ là một ảo giác của cô nương, Mộng Dao cô... không... Mộng Dao cần phải bảo trọng!”.

Tần Mộng Dao lắc đầu: “Hơn mười ngày nay trong lòng ta luôn có cảm giác không yên, không ngờ khi ở cùng với huynh, cảm giác ấy đột nhiên rõ ràng đến mức tưởng như có thể cầm nắm được, đạo tâm Chủng ma đại pháp quả là không phàm thường chút nào!”.

Hàn Bách ngạc nhiên: “Cô nương đang nói ta?”.

Tần Mộng Dao gật đầu: “Không nói huynh thì còn nói ai?”.

Hàn Bách trong lòng mừng rỡ, tuy nhiên mỹ nhân vừa mới đau lòng rơi lệ, làm sao có thể vì có chút cảm ứng kỳ lạ với tâm linh người ta mà thể hiện ra nỗi vui mừng được, bèn cố nén niềm hưng phấn trong lòng lại, nói: “Như vậy phải chăng là lúc ta ở bên cạnh, thiền tâm trong lòng cô nương lại không hề bị ảnh hưởng?”.

Tần Mộng Dao thấy Hàn Bách lại nấn ná lấn tới, cất giọng không vui: “Điểm không tốt nhất của Chủng ma đại pháp chính là lúc nào cũng làm cho huynh điên điên khùng khùng, ăn nói linh tinh!”.

Hàn Bách chỉ cần nàng không lạnh lùng gọi mình là Hàn huynh là đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Nàng mắng vài câu cũng chẳng sao, thậm chí còn hận một điều không được nàng mắng thêm nữa, được lời mắng nhiếc của vị tiên tử này thật không dễ chút nào! Liền liến thoắng gật đầu: “Mộng Dao mắng phải lắm, mắng phải lắm!”.

Tần Mộng Dao thấy Hàn Bách luôn miệng Mộng Dao Mộng Dao, bắt đầu cảm thấy có chút khó xử. Chỉ mới một lúc đây thôi tiểu tử to xác này đã hai lần lấn tới trong cách xưng hô, lát nữa không chừng hắn lại dám thêm vào sau “Mộng Dao” mấy chữ “thân yêu” gì đó, phải chăng còn có thể để hắn ăn nói linh tinh như vậy nữa?

Nghĩ đến đây, nàng lập tức vận huyền công, cố định thần lại.

Tâm cảnh vừa hơi có chút lay động lập tức phẳng lì như mặt gương, đột nhiên đạt đến cảnh giới trước đây chưa từng có. Tần Mộng Dao biết, hơn mười ngày trước, từ khi ngẫu nhiên gặp Hàn Bách trên đường, cuộc hẹn với Bàng Ban và lần “hội ngộ” với Hàn Bách đêm nay, tinh thần của nàng sở dĩ liên tục lay động là bởi Ma chủng của hai người này, khiến nàng linh ứng ngầm cảm nhận thấy cái chết của Ngôn Tĩnh Am, sự bi thương mơ hồ ấy đã làm lung lay huệ tâm của nàng. Giờ phút này, sau khi nhận biết rõ ràng được sự sống chết của ân sư, tâm cảnh của nàng lại khôi phục lại vẻ thanh tĩnh như chưa bao giờ từng có.

Hàn Bách bỗng sực nhớ đến một chuyện, liền hỏi: “Mộng Dao, cô nương hình như có chút hiểu biết về thanh hậu bối đao ấy, vì thế mới cố tình không xem nó, phải không?”.

Tần Mộng Dao bình thản gật đầu: “Đúng thế, ta biết đó là đao của ai. Hàn Thanh Phong, Mã Tuấn Thanh và Tạ Thanh Liên ba người đó cũng đều biết, vì thế mới gây ra chuyện động trời như thế!”.

Hàn Bách lòng vô cùng ngạc nhiên: “Rốt cuộc đó là đao của ai vậy?”.

Tần Mộng Dao thản nhiên: “Đó là thanh Hậu bối đao của Truyền Ưng đại hiệp danh chấn thiên hạ trăm năm trước đây”.

Hàn Bách giật mình thiếu chút nữa rơi khỏi mái ngói, giọng lạc hẳn đi: “Cái gì?”.

Tần Mộng Dao bỗng chau mày, nhìn về phía ngôi nhà của Hà Kỳ Dương.

Ngọn đèn trong thư phòng Hà Kỳ Dương vẫn sáng. Tần Mộng Dao lại ngầm cảm nhận thấy một cảm giác không ổn, rùng mình, nói: “Theo ta!” Nói rồi lao vút người về hướng ngôi nhà lộng lẫy đó.

Hàn Bách ngạc nhiên đuổi theo nàng, trong lòng vẫn nghĩ về thanh đao truyền thuyết ấy.