Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 55: Ngã vi quân cuồng

Trong khuê phòng, xuân sắc ngập tràn.

Hoa Giải Ngữ không ngớt uốn mình rên rỉ, từng đợt từng đợt lên đến đỉnh điểm của khoái lạc.

Hàn Bách đắm trong mộng Vu sơn, tận hưởng những cảm giác mê li lần đầu tiên trong đời nếm trải. Thủ thuật của Hoa Giải Ngữ làm chàng cuồng nhiệt gấp cả trăm lần, cơ thể như biến thành một hỏa lò nóng ran, luồng nhiệt năng mãnh liệt trào dâng như nước triều dâng trong người, không ngớt truyền sang Hoa Giải Ngữ.

Hoa Giải Ngữ lẩm bẩm trong cơn mê sảng: “Bách lang! Chàng thật tốt! Chàng là người tốt nhất của thiếp!”.

Cơ thể Hàn Bách tuy đang ở vào trạng thái kích thích cực độ, song tinh thần lại trở nên sáng suốt vô cùng. Kỳ lạ hơn nữa, mỗi khi đến đoạn cao trào khó kềm chế nổi thì lập tức lại có một luồng lực đạo khởi từ Đan điền dâng lên lan khắp cơ thể, mạnh mẽ dồi dào như vĩnh viễn không bao giờ cạn. Sau mỗi lần như vậy, tâm thức Hàn Bách lại vươn lên một tầng cao mới, trở nên tinh minh tĩnh lặng lạ thường.

Hàn Bách ngầm cảm nhận thấy, Ma chủng trong cơ thể đang tiến hành bước kết hợp cuối cùng với nguyên thần của chàng.

Nếu như trước đây Hàn Bách chỉ dung nạp được Tinh, Khí, thì lần này chàng đã hòa nhập với Thần của Ma chủng, là sự kết hợp ở tầng cao nhất. Vài giờ về trước, Hàn Bách tuy biết mà không hiểu gì về Ma chủng mà Xích Tôn Tín truyền vào người chàng, giờ đây lại cảm nhận thấy rõ ràng sự tồn tại của Ma chủng, có thể phân biệt rạch ròi Ma chủng và bản thân, cảm thấy Ma chủng đang tiềm phục ở một nơi thâm sâu trong tận cùng tâm linh. Trong lúc hành vân bố vũ đến quên mình ấy, tâm linh của chàng lại không ngừng lan tỏa, cuối cùng đã gặp được nguyên thần phiêu diêu hư vô của Ma chủng, cũng là phần tinh hoa kỳ dị khó đoán nhất của Xích Tôn Tín. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Giai đoạn kết hợp cuối cùng với Ma chủng đã diễn ra trong một lúc không ngờ như vậy.

Hoa Giải Ngữ điên đảo mê man, đương nhiên không biết trong tâm linh chàng đang có sự thay đổi long trời lở đất. Bà xuất thân trong một ma phái Tây Vực, chuyên đề cao chuyện nam nữ giao hoan, chủ trương thu hút nguyên dương tráng bổ tinh khí cho cơ thể.

Cũng nên biết rằng, trong Lão Nữ phái, Hoa Giải Ngữ đã là cao thủ tuyệt đỉnh, bằng không đâu có thể làm đến chức Hộ pháp của Ma Sư cung!

Đạo tráng bổ tinh khí là chỉ việc thu hút dương khí hoặc âm khí của đối phương, nhưng đến hàng cao thủ như Hoa Giải Ngữ, cái bà ta muốn lại là một chút Chân âm trong dương khí của Hàn Bách.

Thì ra nam tuy thuộc dương, nữ tuy thuộc âm, song trong dương có âm, trong âm tàng dương, cũng giống như nguyên lý âm dương tương hợp trong Thái cực vậy. Điều này nói ra có vẻ huyền bí, song lại là thuộc tính của tự nhiên. Một người dù nam hay nữ, nếu như dương khí hoặc âm khí hư hao, sau một thời gian dưỡng sức là có thể khôi phục được phần lớn. Song nếu một chút chân âm hoặc chân dương mất đi, dù là người cường tráng đến đâu cũng lập tức bị suy thoát mà chết. Người thu hút được chân âm hoặc chân dương của đối phương, công lực ngược lại sẽ tăng gấp bội, lớn hơn rất nhiều tác dụng của tinh khí nguyên âm, nguyên dương bên ngoài.

Thông thường chân âm trong dương khí nam nhân, chân dương trong âm khí nữ nhân đều ẩn sâu trong cơ thể, hoàn toàn không có cơ hội thoát ra. Chỉ có khi tẩu hỏa nhập ma hay nam nữ giao hoan lên đến cao trào, tinh khí thoát ra không kiềm chế được thì nguyên âm nguyên dương mới có thể trào ra ngoài, tất cả thuật tráng bổ hợp hoan chính là dựa trên nguyên lý này.

Mà để dẫn dụ được chân âm hoặc chân dương của đối phương thì lại phải dựa vào chân dương hoặc chân âm bản thân. Chỉ có chân dương mới có thể hút được chân âm, và cũng chỉ có chân âm mới thu được chân dương của đối phương.

Hoa Giải Ngữ tinh thông “Lão nữ chi thuật”, từ nhỏ đã luyện chân dương trong cơ thể đến mức linh thông hoạt bát, vì thế trong lúc nam nữ giao hoan, không chỉ làm nam nhân đạt đến khoái lạc tuyệt đỉnh, lại còn có thể nhân lúc đó đoạt được nguyên âm quý giá của đối phương.

Độc dương bất sinh, khốc âm bất trưởng.

Vì thế thuần dương vô âm, thuần âm khuyết dương sẽ dẫn đến chết ngay tại trận.

Các chứng thường gặp như Thượng mã phong hay Hư thoát đều có liên quan đến vấn đề này.

Hoa Giải Ngữ nhân khi Hàn Bách hôn mê đã dùng Hợp hoan diệp có nguồn gốc từ Tây Trúc, thông qua chế luyện, kết hợp với nước nóng, kích thích cực độ xúc giác của Hàn Bách nhằm làm Hàn Bách khó kháng cự lại cám dỗ, hòng đoạt chân âm của chàng.

Mỗi một động tác của Hoa Giải Ngữ đều là các tư thế Thiên ma diệu vũ trong Lão nữ chi thuật, có thể kích thích tâm thần nam nhân, làm đối phương tình mê ý loạn cho đến lúc mất hoàn toàn khả năng kềm chế, lộ ra chân nguyên.

Sau nhiều lần bay bổng với Hàn Bách, “Lão nữ chi thuật” của Hoa Giải Ngữ đã phát huy đến cực hạn, song càng thi triển Lão nữ công bà càng kinh hãi. Mỗi lần chân dương của bà tiếp xúc với chân âm của Hàn Bách, chút chân nguyên đó của chàng càng trở nên lớn mạnh hơn, còn ngấm ngầm sinh ra lực đạo thu hút ngược lại, đây quả là chuyện bà chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe thấy bao giờ.

Điều càng làm Hoa Giải Ngữ kỳ lạ hơn là, chỉ cần bà hơi thả lỏng tâm công, lực hút của đối phương sẽ lập tức biến mất vô hình vô ảnh.

Hoa Giải Ngữ rùng mình, đoán biết đó là lần kết hợp cuối cùng giữa Ma chủng và nguyên âm của Hàn Bách.

Lệ tình từ khoé mắt Hoa Giải Ngữ bỗng tràn ra.

Bà đã không còn chút nghi ngờ sự chân thành và tình cảm mãnh liệt mà Hàn Bách giành cho mình, bởi vì bà chưa từng gặp một nam nhân nào lại chịu hiến dâng cả linh hồn và thể xác một cách không do dự giống như Hàn Bách. Cảm giác kỳ diệu vượt lên mọi lý giải này chỉ có cao thủ am hiểu nam nữ chi đạo như Hoa Giải Ngữ mới có thể cảm nhận được.

Nếu lúc này Hàn Bách hút lấy chân dương của bà thì thì kết quả sẽ ra sao? Ngay cả bản thân bà ta cũng không dám đoán liệu.

Những người tu luyện Lão nữ chi thuật, cho dù lúc đầu không phải thiên tính tự tư thì nhất định cũng sẽ biến thành một con người tự tư tự lợi, bởi lẽ mục đích cuối cùng của Lão nữ chi thuật đều là làm tổn thương người khác, thông qua giao hoan thu lợi về mình. Sở dĩ Hoa Giải Ngữ trở thành một nữ ma đầu người người khiếp sợ cũng chính bởi bản chất này của Lão nữ chi thuật.

Động tác của Hàn Bách càng lúc càng mãnh liệt, hơi thở cũng mỗi lúc một gấp gáp hơn. Thân thể trắng nõn của Hoa Giải Ngữ như tê dại đi, linh trí đắm chìm vào trong mê li cuồng loạn, cuối cùng cắn răng, trườn lên thân thể lực lưỡng của Hàn Bách, điên cuồng thốt lên: “Bách lang! Thiếp yêu chàng!”.

o0o

Phong Hành Liệt vừa mới cất tiếng thì Cốc Thiến Liên đã “A!” lên một tiếng chạy lại, lấy thân người che kín đầu hắn, đưa tay bịt chặt miệng Phong Hành Liệt, nói gấp: “Đại ca! Huynh cảm thấy thế nào rồi, Tiểu Thanh lo muốn chết!”.

Phong Hành Liệt mở mắt, chăm chú nhìn nàng. Cốc Thiến Liên ra sức nháy mắt, lại làm hiệu đằng sau có người, vội nói: “Huynh muội chúng ta lần này gặp quý nhân rồi! Điêu lão gia tinh thông y thuật, nhất định sẽ chữa khỏi căn bệnh quái lạ mà huynh đi săn mắc phải”.

Phong Hành Liệt mắt nheo lại, ngơ ngác không hiểu.

Tiếng bước chân đằng sau vọng đến, Cốc Thiến Liên vội rụt tay lại.

Điêu phu nhân và Nam Bà tới bên cạnh Cốc Thiến Liên, Điêu phu nhân nói: “Tiểu huynh đệ tỉnh lại thì tốt rồi, cậu không biết muội muội của cậu lo lắng thế nào đâu!”.

Phong Hành Liệt cựa mình định ngồi dậy, Cốc Thiến Liên vội đỡ hắn tựa vào vách khoang thuyền, trong bụng thầm cầu nguyện: “Phong Hành Liệt ngươi được linh thần phù hộ, xin đừng nói sai điều gì!”.

Nam Bà hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi thấy thế nào rồi?”.

Phong Hành Liệt nhìn qua hai người, đặc biệt dừng lại nơi Điêu phu nhân một lúc, thở ra một hơi, khó nhọc cất tiếng: “Tốt hơn nhiều rồi! Trước khi bị bệnh, vãn bối dù có ngâm cả canh giờ dưới nước lạnh cũng không hề gì, không ngờ hôm nay lại ra nông nỗi này”.

Cốc Thiến Liên trong bụng mừng rỡ, thật muốn ôm chầm lấy tiểu oan gia vừa tuấn tú vừa thông minh này thưởng cho mười cái hôn, huống hồ bộ dạng thành thật lúc hắn ta nói dối, ngay bản thân nàng cũng chút nữa tưởng thật.

Sau khi chuyện trò vài câu, Điêu phu nhân nhắc nhở: “Hai người chắc cũng đói rồi. Sau khi gia nhân chuẩn bị xong bữa, ta sẽ sai mang lên, còn bây giờ huynh muội hai người nói chuyện đi!”. Đoạn cùng Nam Bà rời khỏi phòng.

Cốc Thiến Liên nhẹ người, đang há miệng định nói thì Phong Hành Liệt đưa tay ra ấn nhẹ vào thắt lưng. Nàng thoắt đỏ mặt xấu hổ, nghĩ bụng không lẽ hắn muốn ăn miếng trả miếng chuyện lúc nãy mình dùng tay bịt miệng hắn sao?

Phong Hành Liệt nháy mắt: “Tiểu Thanh, chúng ta thật may mắn, trên đường đi lại gặp được quý nhân!”. Rồi mới buông tay ra.

Cốc Thiên Liên lập tức hiểu ra, ứng lời đáp lại: “Phải đấy, Điêu phu nhân thật là tốt bụng. Còn bà bà đó tuy ngoài mặt trông có vẻ lạnh lùng, song thực ra muội biết bà ấy cũng rất thương chúng ta”.

Hai người tung qua hứng lại vài câu, lát sau Phong Hành Liệt thở phào: “Đi rồi!”.

Cốc Thiến Liên không chút khách sáo ngồi ngay lên chõng, đưa tay ấn vào cổ Phong Hành Liệt, ghé sát mặt vào. Sau khi nhìn kỹ sắc mặt của hắn mới nói: “Huynh khỏe chưa? Sao tai còn nhạy hơn cả ta nữa thế?”.

Phong Hành Liệt lẩn tránh ánh mắt hừng hực của nàng, nói nhỏ: “Thật lạ, hai lần rơi xuống nước đều được người khác cứu lên, không biết lần thứ ba sẽ gặp gì đây?”.

Cốc Thiến Liên khẽ vùng vằng: “Huynh nhìn người ta đây này!”.

Phong Hành Liệt không còn cách nào khác đưa ánh mắt trở lại khuôn mặt ghé sát của Cốc Thiến Liên, mỉm cười: “Cốc tiểu thư có gì căn dặn?”.

Cốc Thiến Liên dằn giọng: “Huynh còn chưa trả lời câu hỏi của người ta mà!”.

Phong Hành Liệt chợt thở dài: “Câu trả lời là tốt hơn nhiều rồi! Chân khí của tiên sư thật là thuần khiết vô song, cộng với ý chí và thể chất của ta, tạm thời có thể ép hung dục của Bàng Ban xuống. Có điều trước khi bình phục hoàn toàn, ta thật không thể thi triển võ công, bằng không sợ rằng lại đi theo vết xe đổ mất. À! Nàng còn chưa nói cho ta biết, đây là thuyền của ai?”.

Cốc Thiến Liên nghe thấy Phong Hành Liệt đã khỏe lên, mừng rỡ khôn xiết, cất giọng thánh thót: “Vậy thì tốt quá rồi, nhưng đây là thuyền của Mị Ảnh Kiếm Phái, ngay cả Điêu Hạng cũng ở trên thuyền, còn có cả tên tiểu quỷ Điêu Tích Tình nữa. Cũng may là hắn vẫn đang nằm bẹp, chưa thấy chúng ta, bằng không thì nguy to rồi”.

Phong Hành Liệt giật mình nghĩ thầm: “Đúng là oan gia ngõ hẹp!”.

Cốc Thiến Liên vẫn hớn hở: “Chúng ta ăn cơm xong, nhân lúc thuyền cập bờ, tìm cơ hội chuồn luôn. Hà, thật là vui đó! Có điều, việc này e là làm Điêu phu nhân đau lòng, thật không ngờ trong Mị Ảnh Kiếm Phái lại có người tốt bụng như vậy!”.

Phong Hành Liệt lắc đầu nghiêm giọng: “Tuyệt đối không được xem thường vị Điêu phu nhân ấy. Nếu ta đoán không sai, võ công của bà ấy còn đáng sợ hơn cả Điêu Hạng nữa đó! Cao thủ có thể giấu toàn bộ chân khí vào trong giống như bà ấy, trên giang hồ không có mấy người đâu. Cô đừng nhìn vẻ tốt bụng của bà ấy mà lầm, vừa nãy chính là bà ta nấp ở ngoài cửa nghe trộm chúng ta nói chuyện đấy”.

Cốc Thiến Liên giật nảy người: “Cái gì?”.

Phong Hành Liệt chau mày: “Những cao thủ giang hồ vô danh song võ công lại kinh người tuyệt đối không nhiều, nhưng không phải là không có. Nếu bà ta cố ý giấu đi thực lực của mình như vậy, lại càng đáng sợ hơn”.

Cốc Thiến Liên tái mét mặt, lẩm bẩm: “Chẳng trách Điêu Hạng lại sợ bà ta như vậy, ngay cả người mật sát của chúng ta cũng nhìn lầm. Nếu không phải được huynh chỉ điểm, sau này lúc đối mặt với họ khéo phải thất bại thảm hại rồi”.

Bỗng Phong Hành Liệt ghìm thấp giọng xuống: “Có người đến!”.

“Cốc! Cốc! Cốc!”.

Cốc Thiến Liên đứng dậy, lễ phép: “Mời vào!”.

Một a hoàn bưng khay cơm canh còn nóng hổi đi vào.

Cốc Thiến Liên vừa nhìn đã thấy lạ, vì sao trên khay chỉ có một đôi đũa và một cái bát? Vừa nghĩ thế, a hoàn kia đã khom người: “Phu nhân mời Tiểu Thanh cô nương đến cùng ăn tối với bà”.

Cốc Thiến Liên quay đầu làm trò nhát ma với Phong Hành Liệt, thở dài một tiếng, miễn cưỡng đi theo a hoàn ra cửa.

o0o

“Tuấn Thanh!”.

Mã Tuấn Thanh hốt hoảng ngoảnh đầu nhìn về hoa viên bên cạnh hành lanh, Vân Thanh vẻ mặt nghiêm nghị đang nhìn hắn bằng ánh mắt rất đỗi xa lạ.

Mã Tuấn Thanh ngây người ra một hồi, bước ra khỏi hành lang, đi đến chỗ Vân Thanh, khom người: “Cô cô!”.

Vân Thanh vẫn nghiêm giọng: “Phải chăng điệt thấy lạ khi ta ở đây?”.

Mã Tuấn Thanh ngạc nhiên: “Sao cô cô lại nói như vậy?”.

Vân Thanh khẽ than một tiếng, giọng dịu đi một chút: “Khi nãy điệt đã đi đâu vậy?”.

Mã Tuấn Thanh giọng cung kính như lúc ứng phó với Bất Xá, đáp: “Ngồi không buồn quá nên điệt nhi ra ngoài đi dạo”.

Vân Thanh bực mình: “Điệt có biết hiện giờ nhất cử nhất động của điệt đều liên quan đến cả Liên minh không? Làm sao có thể thích gì làm nấy như vậy? Nếu xảy ra chuyện gì, hoặc để lỡ mất việc chính, hậu quả ai sẽ gánh đây?”.

Mã Tuấn Thanh mặt hơi sầm lại, kháng nghị: “Vì sao mọi người ai cũng đối xử với điệt nhi như thể điệt nhi là hung thủ vậy? Tuấn Thanh đã nói nhiều lần rồi, cái chết của Tạ Thanh Liên không liên quan gì đến điệt, chẳng qua là điệt tình cờ phát hiện tên tiểu bộc Hàn Bách cầm thanh chủy thủ đẫm máu nằm cạnh Tạ huynh, mới nể tình đồng môn mà đưa huynh ấy xuống. Mà Hà Kỳ Dương thân lại là Tổng bổ đầu của Động Đình thất phủ, chuyện này đương nhiên không thể không quản, bây giờ tên Hàn Bách ấy trước khi chết cũng đã nhận tội, cô cô bảo điệt nhi còn phải làm gì nữa?”.

Sắc mặt Vân Thanh sầm xuống, chằm chằm nhìn Mã Tuấn Thanh hệt như lần đầu mới gặp hắn vậy.

Mã Tuấn Thanh thản nhiên đứng đó, bộ dạng ngang nhiên không có gì hổ thẹn.

Vân Thanh nhẹ giọng: “Tuấn Thanh, điệt biết từ nhỏ đến lớn, ta yêu thương nhất là hai người nào không?”.

Mã Tuấn Thanh cúi đầu: “Cô cô thương nhất là hai huynh muội điệt!”.

Vân Thanh nói: “Vậy vì sao điệt đem chuyện của ta và Phạm Lương Cực nói cho bọn người của Phương Dạ Vũ biết, để chúng lợi dụng điểm này đối phó với Phạm Lương Cực?”.

Lúc nói đến ta và Phạm lương Cực, sắc mặt Vân Thanh bất giác đỏ ửng lên.

Mã Tuấn Thanh ngây người ra một hồi mới nói: “Tuấn Thanh hoàn toàn không quen biết đám người của Phương Dạ Vũ. Cho dù có quen, cũng tuyệt đối không làm những chuyện đó, vì sao cô cô lại có ý nghĩ như vậy?”.

Vân Thanh biết Mã Tuấn Thanh sẽ không bao giờ nói ra chân tướng, cũng không muốn truy thêm nữa, đột nhiên chuyển chủ đề: “Bất Xá đại sư đến rồi, hy vọng ông ấy có thể tìm ra chân tướng của vụ hung án Hàn phủ. Ta cũng không quản nhiều chuyện như vậy được!”. Nói đoạn quay người bước đi.

Mã Tuấn Thanh đứng im một lúc rồi mới đi vào hậu viện.

Sắc trời tối lại, đêm đã dần xuống.

Không biết ngày mai sẽ là một ngày như thế nào đây?

o0o

Trải qua không biết bao lần khoái lạc, Hàn Bách cuối cùng cũng thả lỏng người, tinh thần sảng khoái, nhẹ rời cơ thể đầy đặn gợi cảm của Hoa Giải Ngữ. Hoa Giải Ngữ chợt trở mình, ôm chặt lấy chàng, mắt vẫn nhắm nghiền trong cơn mê chưa dứt.

Hàn Bách gục đầu vào ngực mỹ nhân, ra sức hưởng thụ cảm giác tiếp xúc của hai làn da trần trụi, khẽ hỏi: “Vì sao khi nãy nàng không giết ta?”.

Hoa Giải Ngữ càng ghì sát Hàn Bách vào lòng, thảng thốt: “Bách lang! Thiếp còn có thể giết chàng được sao? Bây giờ chỉ hy vọng chàng nghe lời thiếp rời nơi này ngay lập tức, đi càng xa càng tốt. Nếu trong trận chiến Lan Giang mà Lãng Phiên Vân thất bại thì chàng hãy mai danh ẩn tích, tìm một nơi nào đó sống cuộc đời vui vẻ”.

Hàn Bách ngạc nhiên: “Lẽ nào Bàng Ban muốn giết chết ta?”.

Hoa Giải Ngữ lắc đầu: “Không phải Bàng Ban muốn giết chàng, mà là Phương Dạ Vũ! Để đối phó với chàng, hắn đã mời Lý Xích Mi đến. Võ công của chàng tuy không tồi, song tuyệt đối vẫn chưa phải là đối thủ của ông ta”.

Hàn Bách hừ một tiếng vẻ không phục: “Lão Lý Xích Mi này lẽ nào còn lợi hại hơn Mạc Ý Nhàn?”.

Hoa Giải Ngữ khẩn thiết: “Đừng lấy ý chí hành sự! Võ công của Lý Xích Mi hơn mười năm trước đã có thể sánh ngang với Quỷ Vương Hư Nhược Vô, thậm chí còn có phần hơn nữa. Qua nhiều năm tĩnh tu, bây giờ chỉ kém Bàng Ban có một bậc thôi, cộng thêm tâm tính tàn bạo vô tình, thiếp thật không dám nghĩ trên đời này lại có người nào khác đáng sợ hơn ông ấy! Xem như thiếp cầu xin chàng, hãy lập tức rời khỏi đây đi!”.

Hàn Bách im lặng một hồi, thầm nghĩ, nếu Lý Xích Mi còn lợi hại hơn cả Hư Nhược Vô thì mình quả thật không phải là đối thủ của lão ta, bèn than: “Vậy thì nàng sẽ thế nào? Nếu Phương Dạ Vũ biết nàng cố tình thả ta, hắn liệu có chịu để nàng yên hay không?”.

Hoa Giải Ngữ đưa tay ra Ngọc chẩm quan sau gáy Hàn Bách, vận công lực hút cây kim châm ra. Cây kim này đã khống chế công lực Hàn Bách song lại không ngăn nổi Ma chủng của Xích Tôn Tín trong cơ thể chàng. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Hàn Bách toàn thân run lên, chân khí ào ạt trở lại sung mãn trong cơ thể, mọi cảm quan đều khôi phục lại độ nhanh nhạy, từng âm thanh nhỏ li ti ngoài tiểu lầu đều không qua khỏi đôi tai chàng.

Hoa Giải Ngữ khẽ đẩy Hàn Bách ra, ý bảo chàng ngồi dậy, bản thân cũng ngồi dậy ngay bên cạnh.

Hàn Bách cầm tay của Hoa Giải Ngữ, nhắc lại: “Nàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta!”.

Hoa Giải Ngữ nước mắt nhạt nhòa nhìn Hàn Bách một hồi, cúi đầu khẽ nói: “Cho đến giờ khắc này, thiếp mới hiểu được tâm cảnh năm xưa, vì sao Bạch Liên Lý lại trở thành kẻ trói buộc ái tình của Truyền Ưng!”.

Hàn Bách đưa tay nâng cằm Hoa Giải Ngữ lên, ánh mắt yêu thương ngắm nhìn nữ nhân đầu tiên hợp thể với mình, hứng thú nổi lên, hỏi: “Tâm cảnh của nàng thì sao?”.

Hoa Giải Ngữ bật cười say đắm: “Đàn ông mãi mãi là kẻ tham lam đáng ghét! Thân thể người ta đã đầu hàng rồi, còn muốn trái tim người ta cũng phải đầu hàng, nhưng thế cũng vẫn chưa đủ, lại còn muốn người ta nói ra! Bách lang! Thiếp yêu chàng! Từ trước đến giờ thiếp chưa từng có được cảm giác thỏa mãn như thế! Giao tình với chàng lần này thiếp không một chút suy tính, không rắp tâm hại người, cũng không lo lắng người làm hại mình. Thứ Hoa Giải Ngữ tìm kiếm cả đời, cuối cùng cũng đã thấy được, ông trời đã không còn nợ gì thiếp nữa rồi!”.

Hàn Bách trong lòng cảm động vô cùng, ôm Hoa Giải Ngữ vào trong lòng, nói: “Đi cùng với ta nhé!”.

Hoa Giải Ngữ đẩy chàng ra, kiên quyết: “Không! Một ngàn lần không! Duyên phận chúng ta đến đây là hết! Nếu muốn ở cùng, chỉ có thể cầu nguyện kiếp sau. Trong lần giao tình với chàng khi nãy, thiếp đã nhận thấy Ma chủng trong cơ thể chàng, dưới sự tương tác với Lão nữ đại pháp của thiếp, đã hợp với chân nguyên của chàng làm một, không còn phân tách như trước nữa. Nhưng để khiêu chiến với Bàng Ban, chàng vẫn còn một chặng đường rất dài nữa phải đi...!”.

Hàn Bách thắc mắc: “Vì sao nàng lại than thở?”.

Hoa Giải Ngữ quay mặt đi: “Võ công Bàng Ban đã đạt đến tầng thứ huyền diệu Thiên nhân chi giới. Nếu không phải trong lòng còn vướng bận chút tình thì không một ai có khả năng đánh bại được ông ta!”.

Hàn Bách thấy Hoa Giải Ngữ lại thở dài, hẳn là trong lòng đang vô cùng mâu thuẫn, khó có thể bình tĩnh lại được. Thật không ngờ nữ ma đầu khét tiếng này lúc rung động tình cảm lại trở nên yếu đuối như vậy.

Hoa Giải Ngữ nói: “Ngay cả Lãng Phiên Vân cũng không biết, hắn ta đã để lỡ mất cơ hội ngàn năm có một để chiến thắng Bàng Ban”.

Hàn Bách ngây người ra: “Cái gì?”.

Hoa Giải Ngữ nói: “Đó là khi Chủng ma đại pháp của Bàng Ban mới luyện thành, trong lòng lại đang nặng tình với Cấn Băng Vân, vì thế mới để cho Phong Hành Liệt chạy thoát. Bàng Ban chỉ trở nên yếu đuối có một lúc đó mà thôi. Về sau chàng đột nhiên bắt cóc Băng Vân, lại thêm sự khiêu dụ của Phúc Vũ Kiếm thiên hạ vô song, ông ta bèn quyết định vứt bỏ tất cả, giống như câu Lập địa thành Phật mà Phật gia thường nói. Bắt đầu từ đó Bàng Ban đã tiến lên một tầng thứ mới, tầng thứ mà không ai có thể hiểu nổi”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Hàn Bách chau mày: “Nhưng chẳng phải Lệ Nhược Hải đã làm ông ta bị thương rồi sao?”.

Hoa Giải Ngữ nghe thấy mấy chữ Lệ Nhược Hải, hai mắt ánh lên vẻ luyến nhớ, chậm rãi nói: “Võ công của Lệ Nhược Hải đã đạt đến giới hạn mà thể năng tiềm lực con người có thể đạt tới. Nếu ngay cả ông ta cũng không giết nổi Bàng Ban thì căn bản sẽ chẳng ai có thể giết được ông ấy. Mà trận quyết đấu với Lệ Nhược Hải lại khiến Bàng Ban tiến thêm một bước nữa, càng trở nên đáng sợ hơn”.

Hàn Bách trầm ngâm không nói. Hoa Giải Ngữ thân là hộ pháp của Ma Sư cung, võ công tâm trí đều cao tột đỉnh, những lời bà nói đương nhiên là không thể nghi ngờ.

Hoa Giải Ngữ nói tiếp: “Điểm đáng sợ nhất của Bàng Ban là khi ông ta quyết định ngày rằm Trung thu sang năm quyết chiến với Lãng Phiên Vân trên Lan Giang cô đảo, vì chuyện đó ông ta không những từ bỏ cả Cấn Băng Vân, ngay cả Chủng ma đại pháp cũng gác sang một bên, không còn tính toán xem đã hoàn toàn thành công chưa, còn lệnh cho Hắc Bạch nhị bộc không cần tìm Phong Hành Liệt nữa. Một tâm cảnh như thế, ai có thể sánh bằng đây?”.

Hàn Bách thở phào: “Vậy thì tốt rồi, ta còn đang lo cho tên Tiểu Liệt đó đây!”. Lúc không để ý, Hàn Bách cũng bắt chước Phạm Lương Cực thốt ra hai chữ Tiểu Liệt.

Hoa Giải Ngữ lắc đầu: “Bàng Ban không để ý đến Phong Hành Liệt, nhưng Phương Dạ Vũ thì nhất định phải giết chết hắn, bởi vì việc Lệ Nhược Hải để cho hắn chứng kiến toàn bộ trận quyết đấu của ông ấy với Bàng Ban thực chất là một chiêu vô cùng lợi hại, không chỉ cho riêng Phong Hành Liệt. Nếu Phong Hành Liệt nói hết mọi chi tiết hắn đã thấy được cho Lãng Phiên Vân, không ai có thể tưởng tượng Lãng Phiên Vân sẽ thu hoạch được những gì. Vì thế Phương Dạ Vũ nhất định phải ngăn chặn chuyện đó xảy ra”.

Hàn Bách há hốc miệng, không ngờ trong đó lại có những lý lẽ huyền vi cao siêu như thế. Nghĩ một hồi, chàng gãi đầu hỏi: “Nghe khẩu khí của nàng, hình như ngay cả nàng cũng muốn Bàng Ban thua, thế nghĩa là sao?”.

Hoa Giải Ngữ buồn rầu nhìn Hàn Bách: “Chàng còn chưa hiểu sao? Thiếp nói nhiều như vậy chính là muốn chàng ngoan ngoãn nghe lời, chạy càng xa càng tốt, chí ít cũng đợi sau trận chiến Lan Giang rồi hãy liệu tính tiếp”. Dừng một lúc lại tiếp: “Huống hồ điểm khác biệt giữa thiếp và Bàng Ban bọn họ là thiếp không phải người Mông mà là người Hồi, nói thẳng ra thì người Mông và thiếp còn có mối thù diệt quốc! Cha mẹ thiếp bị người Mông bắt làm nô nệ, thiếp may mắn hơn một chút, từ nhỏ đã được chọn làm người hầu hạ cho phụ thân của Lý Xích Mi, sau đó vì lanh lợi hoạt bát nên được tuyển lựa vào Ma Sư cung để học võ công. Khi thiếp còn nhỏ, mẹ thiếp thường kể cho thiếp về sự tàn khốc của chiến tranh, có điều sau khi lớn lên, những ký ức đó đã nhạt nhòa dần.

Vừa ban nãy hoan hợp cùng chàng, không hiểu sao những chuyện trước đây đã quên lại trở về trong đầu, nghĩ đến việc nếu người Mông quay lại gây chiến, nơi đây sẽ không biết có bao nhiêu cha mẹ phải mất đi con cái, có bao nhiêu trẻ nhỏ phải trở thành cô nhi! Thật kỳ lạ, vì sao trước đây thiếp không bao giờ nghĩ đến những chuyện này?”.

Hàn Bách gãi đầu: “Ta thì không thể nghĩ xa như vậy, chỉ cảm thấy đấu đi đấu lại với Phương Dạ Vũ rất là phấn khích, thời gian trôi đi thật nhanh, không giống chút nào như lúc ở Hàn phủ cả”.

Hoa Giải Ngữ khúc khích cười, gục vào lòng Hàn Bách, ôm lấy bờ vai cường tráng của chàng: “Bách lang à! Chàng có biết chàng là người khiến người ta thích như thế nào không? Từ lúc đầu tiên gặp chàng, thấy bộ dạng ngốc nghếch của chàng là thiếp đã không thể nhịn cười rồi”.

Hàn Bách ngạc nhiên: “Vậy vai hề trong gánh hát kịch sao không được phụ nữ yêu thích mấy?”.

Hoa Giải Ngữ cấu một cái thật đau trên lưng Hàn Bách, ngồi thẳng dậy, ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài rồi hôn lên khắp mặt chàng, khẩn khoản: “Bách lang! Hãy nghe Giải Ngữ một lần được không!”.

Hàn Bách giọng kiên quyết; “Nàng vẫn chưa nói cho ta biết bản thân nàng sẽ như thế nào?”.

Hoa Giải Ngữ khẽ cười: “Thiếp sẽ theo đoàn xe của Bàng Ban trở về Ma Sư cung.

Sau khi về Ma Sư cung, sẽ xin Bàng Ban cho từ chức, trở về Vực ngoại. Không nói chuyện Bàng Ban vốn sủng ái thiếp, với khí phách con người ông ta, thiếp nghĩ ông ta sẽ tuyệt đối không ngăn cản thiếp. Không ai có thể hiểu thiếp hơn ông ta”.

Hàn Bách bực tức: “Cho dù ta có nghe lời nàng mà ra sức tháo chạy, nhưng nàng đã dễ dàng tìm thấy ta như vậy, Lý Xích Mi đương nhiên càng dễ hơn, chạy trốn phỏng có ích gì?”.

Hoa Giải Ngữ cười: “Chàng yên tâm, sở dĩ thiếp có thể dễ dàng tìm được chàng là vì trên quần áo chàng đã dính một thứ bột đặc biệt. Chỉ cần chàng ở trong phạm vi mười dặm, thiếp có thể dùng hai nhánh Thám được có cảm ứng với loại bột ấy, dựa vào thủ pháp riêng là tìm ra chàng. Vì thế nếu chàng chạy càng xa, ngay cả thiếp cũng không thể tìm thấy đâu”.

Hàn Bách vỗ trán: “Thì ra là như vậy, còn hại ta lo muốn chết!”.

Hoa Giải Ngữ ghì chặt Hàn Bách rồi đẩy chàng ra, đoạn quay đi cất giọng nghèn nghẹn: “Bách lang! Hãy đi đi, kiếp sau gặp lại!”