Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 28: Lập mã hoành thương

Ánh tịch dương nhuộm đỏ Nộ Giao Sơn.

Lãng Phiên Vân từ ngôi nhà nhỏ cô tịch phía sau núi đi ra thôn xóm gần bờ, nét mặt trầm ngâm nặng trĩu.

Nộ Giao Đảo là một đảo lớn trên Động Đình Hồ. Mười bảy năm trước, quan phủ mới đến nhậm chức tại Động Đình đã tiến hành vây quét tới bảy lần, lần nào cũng đều hao binh tổn tướng mà tháo lui. Triều đình vì việc này đã cầu viện đến bảy cao thủ Bạch đạo nổi tiếng đương thời để quy tụ giang sơn, diệt trừ Thượng Quan Phi, Võ lâm đệ nhất mâu thủ với ngoại danh “Mâu Thánh”.

Người ra ứng chiến lại là Lãng Phiên Vân, một thanh Phúc Vũ Kiếm liên tiếp đánh bại cả bảy cao thủ Bạch Đạo.

Điều kỳ diệu nhất trong trận chiến vô tiền khoáng hậu ấy là chàng không giết hại một người nào cả.

Cuộc chiến này làm cho danh tiếng chàng vang động khắp nơi, cũng giành được sự kính trọng truyệt đối của nhân sĩ Bạch đạo.

Ba năm sau, chàng hạ thủ nhân vật Hắc bảng bị căm ghét nhất, Hồng Huyền Phật, nghiễm nhiên thay hắn ta tề danh Hắc Bảng.

Từ khi Hắc Bảng được lập ra, Lãng Phiên Vân là người đầu tiên trở thành tên mới được đăng lên. Từ đó trở đi, không ai dám cả gan trực tiếp khiêu chiến với chàng nữa.

Cuối cùng giờ đây cũng có Bàng Ban.

Vào đúng đêm Mãn nguyệt Mười lăm tháng Tám.

Thời tiết hôm đó sẽ như thế nào? Trên mặt biển là giông tố hãi hùng hay sóng yên gió lặng?

Trời đã tối hẳn.

Khách bộ hành chỉ thưa thớt trên đường, mọi người lúc này hoặc đã về nhà dùng cơm, hoặc vào trà lâu tửu quán, tìm cách quên đi nỗi vất vả nhọc nhằn trong suốt một ngày. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Lãng Phiên Vân lại đặc biệt chọn thời gian này để vào Nộ Giao Thành, chính bởi muốn tránh những gặp gỡ phiền phức.

Chàng không tưởng một cuộc tung hô linh đình đang chờ đón chàng.

Đầu tiên là hai thiếu nữ đi tới trước mặt Lãng Phiên Vân, dung mạo xinh đẹp dễ nhìn, vẻ thanh xuân nồng nàn trên má. Khi họ nhận rõ ra là Lãng Phiên Vân thì quên ngay dáng điệu thẹn thùng khuê nữ, cùng nhìn chăm chăm vào chàng đến mức như liều mạng, say mê ngưỡng mộ con người duy nhất trên thế gian dám đối kháng với Ma Sư Bàng Ban.

Lãng Phiên Vân nhận thấy sự ngưỡng mộ không giấu diếm của các cô, bèn hơi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều như tuyết. Phong thái chàng tự có một loại mê lực đáng sợ khó mà giải thích theo lẽ thông thường.

Khi Lãng Phiên Vân và các cô chào hỏi nhau theo phép lịch sự, một cô đột nhiên kêu lớn: “Lãng Phiên Vân!”.

Lãng Phiên Vân tim như nảy ra, nhưng đã không kịp ngăn cô gái lại. Thời gian bỗng đột nhiên gián đoạn!

Từ bốn xung quanh, tiếng mở cửa, tiếng bước chân ầm vang, tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng, tiếng bàn ghế đổ râm ran vọng đến.

Người trong các tiệm ăn, kỹ viện, cửa hàng, sòng bạc, phần từ cửa lớn đổ xô tới, số khác gắng nhoài người qua cửa sổ nhìn ra. Một lúc cả phố đã đông nghịt người, không còn một kẽ hở, lớp lớp vây quanh Lãng Phiên Vân.

Mấy đứa trẻ trố mắt nhìn, bám chặt vào bố mẹ chúng, xông đến hai bên Lãng Phiên Vân, tranh nhau kéo tay chàng.

Lãng Phiên Vân bật cười, ngẩng đầu nói to: “Lăng Chiến Thiên, lũ khốn kiếp các ngươi tới đây làm loạn hả, còn không mau ra giải vây?”.

“Ai da!”.

Một cánh cửa sổ Quan Viễn Lầu bật mở, Lăng Chiến Thiên thò đầu ra cười to: “Không biết ai trong nhóm bạn già chúng ta loan tin quyết đấu. Bắt đầu từ sớm, rất nhiều người trên đảo đã đợi ở đây rồi...”.

Một cái đầu khác thò ra, hóa ra là Quá Sơn Hổ, chặn người lại nói: “Đợi ngươi đến đây để hắn ta nếm mùi Phúc Vũ Kiếm!”.

Một đứa trẻ bị mấy người thanh niên lôi khỏi đám đông, giơ cao lên, mọi con mắt đều đổ dồn vào nó.

Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên vừa nhìn thấy, đều cười to.

Hóa ra cậu bé đó lại chính là Lệnh Nhi, con trai một của Lăng Chiến Thiên.

Cậu bé đưa cánh tay nhỏ lên, khảng khái hiên ngang nói: “Cha! Một người làm một người chịu. Là Lăng Lệnh tôi tiết lộ việc cơ mật, các vị phụ lão chú bác đều mong gặp đại thúc, tôi biết đại thúc cũng không thể trách tôi”. Giọng cậu mặc dù cứng rắn, mắt lại không dám nhìn về phía cha, càng không dám nhìn về phía Lãng Phiên Vân. Lăng Chiến Thiên lắc đầu cười khổ, nói liên tiếp mấy lần: “Gia tặc khó tránh!”.

Một giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Đám vô danh tiểu tốt các người mau biến đi cho ta, đừng để ta phải chờ lâu!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Đám đông nhận ra giọng của Thượng Quan Ưng, mới tự động nhường ra một lối hẹp hướng về Quan Viễn Lầu, để Lãng Phiên Vân bước đi. Nhìn rõ nhân vật được mệnh danh Võ lâm đệ nhất kiếm, đám gia nhân nô bộc hay người ngoài đảo đến làm ăn đồng loạt im như thóc, không dám cả một hơi thở mạnh.

Lãng Phiên Vân hơi mỉm cười đi chậm về phía Quan Viễn Lầu.

Một tiểu nữ hài hấp tấp chạy tới, không biết đạp phải vật gì, ngã nhào xuống đất, Lãng Phiên Vân tới cạnh cô bé, đưa tay đỡ lên, hỏi: “Con nhà ai thế này, xinh quá, điệt nữ tên gì?”.

Cô bé ngẩn người ra, cúi đầu thẹn đỏ mặt trả lời: “Mẹ cháu gọi cháu là Tiểu Văn”. “Tiểu Văn!”.

Một phụ nữ trẻ vội vàng chạy lại. Lãng Phiên Vân liền đưa cô bé cho người phụ nữ.

Người phụ nữ đón lấy đứa bé, bộ mặt xinh đẹp đang cúi xuống ngẩng lên nói: “Cám ơn!”, rồi nhanh chóng quay người bước đi.

Lãng Phiên Vân trong lòng thầm khen ngợi, đây đích thị là một khuôn mặt đẹp không ai sánh được, rốt cuộc là dâu con nhà ai mà có nhan sắc như vậy? Điều này trên đảo nhất định nhà nào cũng biết, mình có lẽ là người duy nhất không biết.

Cho đến khi bước đến cửa Quan Viễn Lầu, những người đến xem chàng vẫn chưa chịu rời đi.

Trong gian phòng tĩnh lặng trên tầng hai trông xuông mặt nước hồ, một tiệc rượu nhỏ đã bày ra, già nhất có Lăng Chiến Thiên và Bàng Quá Chi, tiếp đó là bang chủ Thượng Quan Ưng, Trạch Vũ Thời, ngoài ra còn có người phụ trách ngoại sự Lương Thu Mạc.

Bữa tiệc tối này là cuộc họp mặt của quyền lực tối cao trong Nộ Giao Bang.

Sáu người không phân biệt trên dưới, chỗ ngồi tự do, không khí thật thân thiện.

Lãng Phiên Vân ngửi thấy mùi rượu, mắt sáng lên, chớp cái uống liền ba cốc to, rồi hướng về phía Lăng Chiến Thiên cười lớn: “Rượu gạo này thơm ngọt, vừa miệng. Chắc chắn trên đảo không có ai có thể ủ được loại rượu ngon như thế này! “ Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Mọi người mỉm cười không nói.

Lăng Chiến Thiên lim dim mắt: “Lãng Phiên Vân cuối cùng cũng có thời khắc lộ ra yếu điểm. Loại rượu này chính là đặc sản của đảo này, có tên là Thanh Khê Lưu Tuyền”.

Lãng Phiên Vân nhấp một ngụm rượu thơm nữa, tiến đến bàn khen ngợi: “Thanh Khê Lưu Tuyền, Thanh Khê Lưu Tuyền, ai đặt tên này, ai ủ được loại rượu ngon thế này?”.

Thượng Quan Ưng mặt hơi sầm lại: “Chính là mẹ của đứa trẻ mà Đại thúc vừa đỡ lên đấy. Chồng cô ta trong trận chiến ở Bão Thiên Lãm Nguyệt Lầu đã chết dưới tay Đàm Ứng Thủ. Gần đây cô ta mở một quán rượu lấy tên là Thanh Khê Lưu Tuyền, dùng nước suối Nộ Giao Sơn cất lên mà thành”.

Lương Thu Mạc nói: “Rượu ngon, người lại càng ngon!”. Thoáng chốc mọi người trầm hẳn xuống.

Lúc này cửa lớn trong phòng mở ra, quán chủ Phương Nhị Thụ dẫn người làm đem mấy món nóng đặt lên bàn, sau khi chào hỏi xã giao mới lui ra khỏi phòng.

Lãng Phiên Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh tà dương đã chìm sát mặt nước, chỉ còn một chút ráng đỏ yếu ớt nhuộm khé chân mây.

Màn đêm bắt đầu bao trùm Động Đình Hồ.

Trạch Vũ Thời lên tiếng: “Trận chiến ở Bão Thiên Lãm Nguyệt Lầu, Nộ Giao Bang chúng ta tổn hại hơn hai mươi cao thủ bậc nhất, có thể nói là thương vong nặng nề, làm cho chúng điệt gần đây gặp muôn vàn khó khăn trong việc điều phối nhân lực”. Lương Thu Mạc trầm tư: “Một số bang hội xung quanh thấy Bàng Ban nhằm vào chúng ta, đã không tương trợ còn gây thêm sức ép, làm áp lực tăng lên gấp bội, khiến chúng ta thật vất vả đối phó. Trường Chinh nếu còn đây thì sẽ tốt hơn nhiều “.

Lăng Chiến Thiên rầu rĩ: “Thằng tiểu tử thật không biết trời cao đất dày là gì!”. Đoạn nhìn sang Lãng Phiên Vân, vẻ không mấy tán thành chuyện Lãng Phiên Vân để cho Thích Trường Chinh đi tìm Mã Tuấn Thanh trút hận.

Lãng Phiên Vân lạnh lùng: “Bang chủ, phiền Bang chủ phái người đi báo cho những kẻ đang gây khó dễ cho Nộ Giao Bang, ai cho rằng có thể thắng được Phúc Vũ Kiếm thì cứ tiếp tục làm xằng”.

Mọi người đều hoan hỉ nhìn nhau. Lãng Phiên Vân đã nhiều năm không tham gia nhiệm vụ trong bang. Nói như vậy thể hiện rằng chàng chắc chắn sẽ không thờ ơ như trước đây, càng có thể làm cho bọn người thừa gió bẻ măng nghe thấy mà thu lại. Ngoài Ma Sư Bàng Ban, còn ai dám khiêu chiến đại cao thủ đứng đầu Hắc bảng Lãng Phiên Vân?

Lăng Chiến Thiên gật đầu cổ vũ: “Nếu thế thì ta có thể đem nhiệm vụ của bang giao hẳn cho Vũ Thời, từ nay chuyên trách huấn luyện người mới...”.

Trạch Vũ Thời ngạc nhiên: “Lăng Phó tọa...”.

Lăng Chiến Thiên mỉm cười: “Ta biết ngươi từ trước đến giờ luôn ngại ta, vì thế luôn tỏ ra hết sức thận trọng trước mặt ta. Thực ra các ngươi đã ngày càng trưởng thành, có thể đảm đương các trọng trách nhiều mặt, trong lòng chỉ có vui mừng khôn xiết, đâu còn ý nghĩ gì khác!”

Trạch Vũ Thời nghẹn ngào: “Lăng Nhị Thúc!”.

Thượng Quan Ưng nói: “Lăng Nhị Thúc, Vũ Thời và Tiểu Ưng vẫn còn chút non trẻ, dù cho thúc thúc có nâng đỡ thế nào...”.

Lãng Phiên Vân cười: “Tốt rồi, tốt rồi, kiến nghị của Chiến Thiên rất hay. Tài trí của Vũ Thời không kém Chiến Thiên, thiếu sót chỉ là một điểm, Hừ! là trình độ gian xảo thôi!“.

Lăng Chiến Thiên cất tiếng cười vang: “Cứ quyết định như thế vậy!”.

Quần hùng hào khí bốc cao, tửu lượng tăng lên, rượu đã qua nhiều tuần, Thượng Quan Ưng nói: “Chúng ta lập đại công trong trận chiến với Tiêu Dao Môn và Thập Ác Trang. Nay Đàm Ứng Thủ đã chết, Nộ Giao Bang chúng ta đáng ra thanh thế ngày càng lớn mạnh, nhưng sự thực lại không như vậy. Vũ Thời, ngươi phân tích tình thế đi!”.

Trạch Vũ Thời ngập ngừng: “Hiện tại khắp nơi mọi người đều nói đó là Bàng Ban cố tình để danh tiếng của Phúc Vũ Kiếm lên cao, làm người người trong thiên hạ sau khi chú ý đến sự việc này mới ra tay đối phó với Lãng Đại thúc để lấy uy quyền đe dọa giang hồ”.

Lăng Chiến Thiên hơi mỉm cười: “Tin tức này nhất định là do Phương Dạ Vũ lộ ra để che đậy sai lầm của bọn chúng. Có điều Bàng Ban hôm đó không ra tay, thật là khó hiểu, cho nên cách nói này càng hợp tình hợp lý”, đoạn nhìn về phía Trạch Vũ Thời nói: “Tài trí của Phương Dạ Vũ tuy cao, hôm đó cũng để cho ngươi lợi dụng cái gương nhỏ trên tay làm hiệu cho hàng trăm người nhất loạt đốt đuốc, khiến hắn ta sau ngày hôm đó nếu muốn tới đánh Nộ Giao Đảo cũng phải do dự. Nào, mời ngươi một chén!”.

Mọi người cũng ầm ầm phụ họa theo, nâng ly uống cạn.

Bộ mặt văn tú của Trạch Vũ Thời ửng đỏ sau chén rượu, nói: “Trước trận chiến ở Lán Giang đảo, chúng ta không phải quá bận tâm về Phương Dạ Vũ. Bàng Ban tuy thiên tính tà ác nhưng lại rất có khí chất và phong độ, sẽ tuyệt đối không vô cớ gây sự. Cái làm chúng ta lo lắng lại là về phía triều đình...”.

Lãng Phiên Vân có chút ngây người: “Bọn người đó đúng là lũ khốn kiếp, chỉ biết bóc lột bá tánh, song lại tự dán cho mình cái mỹ danh phụng thiên thừa đức, lẽ nào lại không đáng nhận một bài học? Chúng ta không động đến thiên hạ của chúng đã là phúc bảy đời đối với chúng rồi”.

Lương Thu Mạc xen vào: “Theo mật báo của cơ sở chúng ta, Triều đình mới thành lập ‘Diệt Giao Tiểu tổ’ do trung thần Am Vệ phụ trách, ‘m Phong’ Lăng Nghiêm là người trực tiếp ra tay, thu nạp một đội cao thủ mới phối hợp với lực lượng to lớn của triều đình, dự định công kích bang ta từ nhiều phía. Chúng ta tuyệt đối không được khinh suất Tiểu tổ này”.

Lãng Phiên Vân lại cạn một chén, mỉm cười nói: “m Phong Lăng Nghiêm này lai lịch võ nghệ huyền bí, lại đầu nhập triều đình. Kẻ này thủ đoạn tàn ác, những trọng thần khai quốc đã bị hắn ngầm hại gần hết, những mệnh quan thanh liêm cũng không biết còn được mấy người. Có cơ hội ta cũng muốn xem xem hắn ta rốt cuộc là thần thánh phương nào!”.

Lăng Chiến Thiên chau mày: “Thời gian mà Tiểu tổ này thành lập, chính là lúc Bàng Ban xuống núi, Vũ Thời ngươi xem hai chuyện này có quan hệ gì không?”.

Trạch Vũ Thời sắc mặt nặng nề: “Nếu tiểu điệt không sai, Lăng Nghiêm rất có khả năng là sư huynh Phương Dạ Vũ, đại đồ đệ của Bàng Ban. Nếu đúng như vậy, mục đích của Bàng Ban không chỉ có tranh bá giang hồ mà chính là rắp tâm chiếm đoạt giang sơn, thế thì thực lực của Bàng Ban có thể lớn hơn rất nhiều so với mắt ta nhìn thấy. Mặc dù Bàng Ban đã lui ẩn nhưng tai họa vẫn còn, thiên hạ sẽ vĩnh viễn không có ngày bình yên”.

Thượng Quan Ưng thừ người: “Ngươi có ý kiến như vậy sao không đưa ra từ trước?”. Trạch Vũ Thời nói: “Thuộc hạ cũng là vừa mới nhận được tin tức. Lăng Nghiêm gần đây đã tới Vũ Xương, có gặp một số nhân vật quan trọng của hai đạo Hắc Bạch, trong đó có cả cao thủ Hắc bảng ‘Mâu Sản Song Phi’ Triển Vũ, mà Bàng Ban khi đó cũng ở Vũ Xương. Từ việc này thuộc hạ mới đưa ra khả năng hắn ta và Bàng Ban có quan hệ mật thiết”.

Bàng Quá Chi xen vào: “Ta và Triển Vũ đã có duyên gặp nhau. Người này rất trọng tiếng tăm, không ngờ đến cuối đời lại không bảo trọng, đi đầu quân cho quan phủ, thật tiếc thay!”.

Thượng Quan Ưng chuyển chủ đề: “Vũ Thời ngươi vẫn lưu tâm đến tình hình giang hồ đấy chứ? Không biết chuyện Tạ Thanh Liên bị giết chết rốt cuộc là thế nào?”.

Trạch Vũ Thời mỉm cười: “Bạch đạo vì đối phó với Bàng Ban mà thành lập Bát Đại Liên minh, Thiếu Lâm, Trường Bạch, Tây Ninh ba phái đứng đầu. Bất Lão Thần Tiên của Trường Bạch và Khoái Vô Tăng của Thiếu Lâm là hai nhân vật siêu phàm nhất của Liên minh này. Đáng cười là ở chỗ, chính đồ đệ đích truyền của hai người này lại xảy ra hận thù sâu sắc không hóa giải được. Thuộc hạ thấy Bát Đại Liên minh này chắc đang có vấn đề đau đầu, trước mắt sẽ tê liệt, không còn sức đâu mà giải quyết việc bên ngoài nữa”.

Lăng Chiến Thiên nói: “Việc này có thể lớn, cũng có thể nhỏ. Bất Lão Thần Tiên có thể nuốt đau mà chịu đựng, mâu thuẫn giữa hai phái Thiếu Lâm và Trường Bạch cũng có thể càng sâu. Ta vẫn hoài nghi Mã Tuấn Thanh làm sao có gan giết Tạ Thanh Liên, điều đó hoàn toàn không hợp với lẽ thường chút nào”.

Thượng Quan Ưng ngây người: “Nhị thúc nói Tạ Thanh Liên lại không bị Mã Tuấn Thanh giết ư? Nhưng nghe nói hắn ta sau sự việc này đã dùng nhiều cách che giấu đi. Nếu không có tà tâm, cần gì phải làm như vậy?”.

Lăng Chiến Thiên lắc đầu: “Trước mắt đưa ra phán đoán quả là còn hơi sớm, Bất Lão Thần Tiên và Khoái Vô Tăng tự cho là chính đạo, việc làm so với Bàng Ban cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, rốt cuộc chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi”.

Trạch Vũ Thời tiếp tục: “Một việc lớn khác của Bạch đạo, mới đầu không tính đến, thực ra lại có ý nghĩa sâu xa. Đó là Từ Hàng Tịnh Trai một trong hai vùng Thánh địa ấy cuối cùng đã phá cái lệ cấm chỉ trong hai trăm năm, cho đệ tử đích truyền tiến nhập giang hồ. Nghe nói người này là một nữ kiếm khách nhan sắc tuyệt mỹ”.

Lãng Phiên Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, một vầng trăng non cong cong vừa phá mây ló ra, than: “Chỉ có Huyền môn nữ kỳ hiệp Ngôn Tịnh Yên mới có đủ trí đức bồi dưỡng được những nhân tài như vậy. Nếu như ta đoán không sai, người con gái này nhất định là cao thủ Từ Hàng Tịnh Trai dùng để đối phó với Bàng Ban. Cao thủ hạt nhân của Bát Đại Liên minh cũng sẽ không bì nổi nàng ta”.

Mọi người bàn tán xôn xao, không ngờ Lãng Phiên Vân lại đánh giá cao như vậy đối với nữ đệ tử của Ngôn Tịnh Yên.

Lãng Phiên Vân có chút không hiểu tại sao quần hùng lại ngạc nhiên, nói khẽ: “Tiếc là Phong Hành Liệt lại bị nội thương kỳ lạ như vậy, không chỉ y thuật của Tịnh Niệm Thiền Tông phải bó tay, đến ta cũng không dám ra tay giúp hắn, sợ lợn lành chữa thành lợn què”.

Lăng Chiến Thiên than thở: “Lẽ nào một nhân tài bất thế đến vậy lại có kết thúc như thế, cái gọi là Chi thiên hữu đạo là như thế này chăng?”.

Lãng Phiên Vân biểu lộ rõ tâm tư, trầm giọng xuống: “Thiên hạ bây giờ chỉ có hai người có thể làm cho hắn ta hồi phục công lực...”.

Trạch Vũ Thời nói vào: “Một trong đó đương nhiên là Bàng Ban. Ông ta là người buộc chuông tất cũng sẽ cởi được, nhưng một người khác là ai vậy?”.

Lãng Phiên Vân hơi mỉm cười, nhưng không trả lời.

Thượng Quan Ưng cũng cười: “Vũ Thời, đại thúc đang kiểm tra trí óc của ngươi đấy”. Trạch Vũ Thời chau mày, đã có sẵn chủ kiến, nói: “Thuộc hạ đoán ra rồi, người đó nhất định là Lệ Nhược Hải. Bởi chỉ có ông ta mới biết được hết nội công của Phong Hành Liệt, cũng chỉ có ‘Liễu Nguyên Tâm Pháp’ của người này mới có thể thực sự huấn luyện được đệ tử mà nội công siêu phàm như vậy”.

Lăng Chiến Thiên lắc đầu: “Giả sử thực sự chỉ có hai người đó mới có thể cứu được Phong Hành Liệt thì lần này hắn ta chết chắc rồi. Bàng Ban hiện tại vẫn đang tìm bắt Phong Hành Liệt khắp nơi. Tự chúng ta không thể cứu hắn ta, Lệ Nhược Hải cả đời thống hận phản đồ cũng không thể cứu hắn. Thử hỏi xem thiên hạ còn lối thoát nào cho hắn nữa không”.

Lãng Phiên Vân đột nhiên nói: “Chính là Lệ Nhược Hải! Người này ngoài lạnh nhưng trong ấm, nếu không Phong Hành Liệt đã phải chết đến mười lần rồi. Có điều, nếu như ông ta thật sự cứu Phong Hành Liệt thì chính là công khai tuyên chiến với Bàng Ban sao? Mười năm trước khi Bàng Ban quy ẩn đã không còn ai dám làm như vậy!”.

Quần hùng ngày càng hào hứng, Lương Thu Mạc hỏi: “Lệ Nhược Hải khiêu chiến với Bàng Ban, há chẳng phải là lấy trứng chọi đá? Tự tìm đường chết à?”.

Chúng nhân đều đồng tình với lão. Trong quá trình Bàng Ban trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, thật là có đếm cũng không xuể bao nhiêu người đã thách đấu với lão ta. Cho đến tận hôm nay, Bàng Ban vẫn có thể đứng vững ở vị trí ấy không bị lật đổ, điều đó đâu phải dễ gì đạt được? Lệ Nhược Hải tuy là đại cao thủ Hắc bảng nhưng danh tiếng vẫn còn thấp hơn nhiều so với Xích Tôn Tín hay Càn La, đương nhiên càng không thể so với Lãng Phiên Vân. Người này nếu đối đầu với Bàng Ban thì kết quả không cần xem cũng biết.

Lăng Chiến Thiên cũng động tính hiếu kỳ: “Đại ca và Lệ Nhược Hải bảy năm trước có duyên gặp gỡ, không biết đại ca nghĩ thế nào về con người này?”.

Lãng Phiên Vân đưa một chén rượu dốc vào miệng, nhắm mắt lại, một lúc sau mới lại mở ra, giọng trầm xuống: “Những người đó đều thấp hơn ông ta, nếu Bàng Ban cho rằng tự mình có thể thắng ông ta dễ dàng thì sẽ là sai lầm, đại sai lầm!”.

Quần hùng lại một lần nữa ngạc nhiên nhìn nhau.

Lãng Phiên Vân chậm rãi: “Các ngươi coi Phong Hành Liệt là phản đồ của Tà Dị Môn mà đem tách hai người Lệ Nhược Hải và Phong Hành Liệt ra. Thực ra nếu như không có Lệ Nhược Hải thì sao có thể có Phong Hành Liệt? Chỉ cần nhìn vào việc Phong Hành Liệt đang nổi lên như sao khuê trong Bạch đạo võ lâm là có thể thấy được sự đáng sợ của Lệ Nhược Hải. Liễu Nguyên thương pháp đúng là thương pháp xuất sắc nhất!”.

Lương Thu Vị sững người: “Lẽ nào Lệ Nhược Hải cuối cùng qua mặt cả ‘Đạo Bá’ Xích Tôn Tín và ‘Độc Thủ’ Càn La ư?”.

Lãng Phiên Vân chờ làn thâm phong từ Động Đình Hồ thổi tới, hít một hơi rồi mới nói: “Xích Tôn Tín thông minh tuyệt thế, được trời phú cho năng khiếu hiếm có đối với võ học, nhưng chính do đạt được dễ dàng mà khổ công không đủ. Càn La cũng là kỳ tài cái thế nhưng dã tâm lại lớn, vừa ham quyền lực lại vừa háo sắc, tuy chưa đến nỗi chìm đắm như Đàm Ứng Thủ và Mạc Ý Nhàn, cuối cùng cũng không thể đạt tới trình độ của Bàng Ban. Duy có Lệ Nhược Hải vừa có cái tài tình trời phú không thấp hơn hai người này, lại có thể làm việc mà không đòi hỏi suốt mấy chục năm qua, chuyên chí thương đạo, hơn nữa còn có khí chất anh hùng làm động lòng người. Mấy năm gần đây, ta tuy không nói ra lời nhưng trong tâm rất xem trọng nhân vật này, đó mới là chính nhân quân tử”.

Quần hùng xao động hẳn lên.

Nếu họ biết được ngay cả Phương Dạ Vũ đích thân dẫn đầu bao nhiêu cao thủ bủa vây mà vẫn không làm gì được Lệ Nhược Hải, lão còn giết được cả phản đồ Tông Việt rồi ung dung rời đi thì sự kinh hãi sẽ không chỉ dừng lại ở đó.

Trạch Vũ Thời nói: “Trong mười Đại cao thủ Hắc bảng, Xích Tôn Tín hiện không rõ tung tích, ba người Phong Hàn, Mạc Ý Nhàn, Càn La đều đã bại trong tay Lãng Đại Thúc, lý nên trừ danh. Đàm Ứng Thủ đã chết có thể không bàn, trước mắt ngoài Lăng Đại Thúc thì ai có thể đăng danh trên Hắc bảng?”.

Lãng Phiên Vân nói: “Trong Hắc đạo ngoài cao thủ Hắc bảng, người nổi danh nhất không vượt qua được ‘Tam đại Tà Quật’, theo thứ tự là ‘Vô Tâm Phủ’ của kinh thành, ‘Mị Ảnh Kiếm Phái’ của Nam ao, ‘Vạn Ức Sa Bảo’ của Mạc Bắc. Trong ba sào huyệt này, ‘Vô Tâm Phủ’ là sâu xa khó hiểu nhất, Phủ chủ là ‘Quỷ Vương’ Hư Nhược Vô. Ba mươi năm trước võ công người này đã đứng vào hàng Thập đại cao thủ, chỉ do lão ta theo phò Chu Nguyên Chương, có công với Triều đình, nhận được sách phong, gắng không để tính là người Hắc đạo nên không được kể trên Hắc bảng, nếu không khi nào mới đến lượt Đàm Ứng Thủ, Mạc Ý Nhàn! Luận về võ công, người này thực là có tư cách nhất”.

Thượng Quan Ưng hơi mỉm cười: “Nghe nói Hư Nhược Vô có một con gái tên là Dạ Nguyệt, sắc nghệ song toàn, thích đóng giả trai, làm điên đảo không biết bao nhiêu công tử quyền quí trong kinh thành”.

Lương Thu Mạc nắm tay trước ngực, thản nhiên: “Chỉ cần Bang chủ hạ lệnh, chúng thuộc hạ sẽ lập tức lên kinh bắt người đẹp về để Bang chủ làm thê thiếp”.

Mọi người đương nhiên biết lão nói đùa, ầm ĩ trêu chọc.

Từ khi chia tay với Càn Hồng Thanh, Thượng Quan Ưng đã tâm lạnh tim tàn, vùi đầu vào công việc. Huynh đệ trong bang tuy tìm đủ cách giúp đỡ làm ông Tơ bà Nguyệt, tim hắn vẫn như dòng nước cạn, nhất nhất cự tuyệt, làm cho mọi người vì đó mà lo lắng vô cùng.

Lăng Chiến Thiên nhân cơ hội nói: “Trăng đã đậu trên đầu cành liễu, người cũng đã gần hoàng hôn, Tiểu Ưng sao bỏ phí thời khắc tốt ngắt cành hoa mai?”. Lương Thu Mạc tinh thần hăng hái, búng tay vào cốc, hát rằng: “Du xuân nhật, cánh hoa mơ bay trắng đầu, thiếu nữ nhà ai ấy có ngăn được luồng gió xuân...”. Lãng Phiên Vân nhìn vào chén rượu gạo trong vắt, trong lòng than thở: “Thanh Khê Lưu Tuyền, Thanh Khê Lưu Tuyền!”. Một gương mặt mỹ tú không gì sánh được như đang hiện lên trong cốc rượu đầy, thoắt cái đổi thành bộ mặt của người vợ đã khuất, lại nhớ tới Song Tu Công chúa...

Lúc này Thượng Quan Ưng và Trạch Vũ Thời cũng hòa giọng với Lương Thu Vị: “Nếu bị bỏ rơi, đừng khóc than sầu khổ...”.

Giọng ca truyền xa ra ngoài cửa sổ, lan tới Động Đình Hồ.

o0o

Hoàng hôn.

Đề Đạp Yến khua nhanh bốn vó, đạp lên bùn đất quan đạo, hướng về phía khe núi Nghênh Phong lao đi vùn vụt.

Lệ Nhược Hải ngồi trên lưng ngựa, toàn thân thẳng tắp, trên mặt không lộ một chút sắc thái hỉ, nộ, ai, lạc.

Đi hơn nửa ngày, trên đường một người đi bộ cũng không có, ắt hẳn Phương Dạ Vũ đã sớm cho người phong tỏa quan đạo, giữ cho lão và Bàng Ban một chiến trường yên tĩnh.

Từ sau cái chết thảm của người em trai, lòng Lệ Nhược Hải chưa trải qua thời khắc tĩnh mịch như thế này.

Cành lá hai bên đường đu đưa, lá xanh điểm xuyết trong lá vàng, dưới gốc vun dầy những tầng lá khô, thiên nhiên tràn đầy không khí mùa thu lạnh lẽo.

Nhìn thấy vẻ huy hoàng hùng vĩ của đất trời, mắt Lệ Nhược Hải bất chợt sáng lên. Mỗi cội cây, mỗi đường nắng chiều tà, mỗi phiến lá rụng đều chứa đựng một vũ trụ nội tại, một chân lý sâu xa, trong đó vẻ đẹp và sự vĩnh hằng như hòa vào nhau làm một.

Con mắt lão ta trước đây chỉ quen soi mói xét đoán thế nhân, đột nhiên rộng mở trước vẻ bao la của đất trời.

Một bầu nhiệt hứng từ thâm tâm chực trào ra ngoài.

Không phải là phấn khởi do được mất, cũng không phải hân hoan trước một sự việc một nhân vật được sinh ra, mà là một cái gì đó không thể gọi tên, không người không ta, không ưu không lo, một cảm giác thỏa mãn đến tận cùng.

Tự tại!

Quá khứ đã xa vời không thể chạm tới.

Tương lai vẫn chưa tồn tại, chỉ có một thoáng trước mắt vĩnh hằng. Chính là ở một thoáng này, lão nhìn thấy ‘Ma Sư’ Bàng Ban, kẻ đã ngồi vững ngôi vị cao thủ số một thiên hạ từ sáu mươi năm trước.

Một đời Lệ Nhược Hải chờ đợi một khắc này!

o0o

Trong khu rừng rậm phía xa, hai người Hàn Bách và Phạm Lương Cực đang phục trên chạc ba một cây cao, từ trên nhìn xuống khe núi Nghênh Phong trước mặt. Hàn Bách thấp giọng nói: “Bàng Ban liệu phát hiện ra chúng ta chưa nhỉ?”.

Mặt Phạm Lương Cực trầm xuống, không còn chút phản ứng nhanh nhạy của ngày thường.

Hàn Bách gọi: “Này!”.

Phạm Lương Cực lạnh lùng: “Nghe thấy rồi, giọng người lớn vậy làm sao ta lại không nghe thấy!”.

Hàn Bách hỏi lại: “Bàng Ban liệu đã phát hiện chúng ta chưa, nếu không, sao sắc mặt của ông lại khó coi như vậy?”.

Phạm Lương Cực làu bàu: “Chúng ta đã có thể cảm nhận thấy sát khí của Bàng Ban, sao lão ta lại có thể không cảm thấy chúng ta được, huống hồ lão ta đâu đã phải là ngọn đèn cạn dầu! Thực ra không chỉ mình Bàng Ban biết chúng ta ở đây, ngay cả đám cao thủ lão ta bố trí xung quanh cũng nắm rõ hành tung của chúng ta như trong lòng bàn tay. Nếu như lần này ta may mắn thoát được, nhất định sẽ phải đánh giá lại thực lực của Bàng Ban”.

Hàn Bách chau mày, nói không một chút khách khí: “Phạm Lương Cực ông sợ cái gì? Hiện tại nuốt lời quay về vẫn còn kịp đấy!”.

Phạm Lương Cực chửi thầm một tiếng, giọng tức tối: “Xem thằng quỷ đầu lông như ngươi, ta Phạm Lương Cực há là người bội tín bất nghĩa sao? Hôm nay nếu không thể cướp Phong Hành Liệt từ tay Bàng Ban, ngày mai thề thêm hai chữ ‘Uổng xưng’ vào sau ‘Vua trộm’. Hừ, cái loại tiểu quỷ đầu lông ngươi làm sao có thể hiểu rõ được cái vĩ đại của ta!”.

Hàn Bách vội nói: “Như vậy chúng ta đợi ở đây làm gì? Không bằng mau đi liều một phen với Bàng Ban, muộn là không kịp đâu!”.

Phạm Lương Cực khịt mũi khinh khi: “Ngươi nghĩ ngươi là Lãng Phiên Vân sao? Cho dù Lệ Nhược Hải chịu để cho chúng ta tương trợ, ta cũng không thể qua được cửa của đám cao thủ của Bàng Ban. Huống hồ Lệ Nhược Hải là bậc anh hùng cái thế, chắc chắn sẽ không cho chúng ta nhúng tay vào!”.

Phạm Lương Cực tỏ ra rất am hiểu về con người Lệ Nhược Hải. Hàn Bách ngây người: “Lẽ nào chúng ta cứ phải đợi ở đây?”.

Phạm Lương Cực càu nhàu: “Ngươi thật là đầu nhỏ, Lệ Nhược Hải dẫu bại cũng sẽ có cách đưa Phong Hành Liệt thoát đi, ngươi nhìn kia!”.

Hàn Bách bán tín bán nghi, nhìn về hướng Ngênh Phong giản. Tiếng vó ngựa xa dần.

o0o

Bàng Ban trong y phục Trung thổ, mái tóc đen nhánh buông xõa xuống hai vai, làn da ánh lên như ánh mặt trời trong đêm tối, thân hình cao lớn không kém Lệ Nhược Hải hiên ngang đứng giữa đường, chẳng khác nào một quả núi vững chãi không ai có thể vượt qua được.

Ánh mắt lão ta sáng như điện, như nhìn thấu mọi sự thế gian. Không có bất kỳ một chút sự vật có thể qua mắt lão, đánh lừa được lão.

Ba mươi năm trở lại đây, lần đầu tiên lão quyết chiến chính thức với một người.

Ba mươi năm trở lại đây, lần đầu tiên ngoài Lãng Phiên Vân, lão tìm thấy một đối thủ đủ cho lão quyết chiến sống mái.

Lệ Nhược Hải nhìn thấy Bàng Ban.

Bàng Ban cũng nhìn thấy Lệ Nhược Hải. Thời gian tuyệt đối không phân trước sau. Mắt hai người chạm nhau.

‘Tà Linh’ Lệ Nhược Hải ngửa cổ lên trời cười dài, kêu to: “Bàng Ban!”.

‘Ma Sư’ Bàng Ban hơi cười nhìn về phía thớt ngựa còn cách ngoài ba mươi trượng, đang hướng về lão phi nhanh tới, giọng trầm trầm: “Lệ Nhược Hải!”.

Lệ Nhược Hải gầm một tiếng dài, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, Đề Đạp Yến ngửng đầu hí vang, bất thình lình tăng tốc độ đến giới hạn. Một đường ánh sáng như luồng điện chớp xông thẳng vào chính diện Bàng Ban.

Khoảng cách ba mươi trượng giảm xuống còn mười trượng.

Hai bên đường, những luồng thu diệp đỏ, vàng, xanh cuộn vào nhau như thác nước dội về, quấn quýt thành muôn vàn đường ánh sáng sắc màu.

Lệ Nhược Hải một tay giữ chặt Phong Hành Liệt trên lưng, luồng Liêu Nguyên chân khí lan tỏa khắp cơ thể, truyền đến chân tay bị trói chặt của Phong Hành Liệt.

Dây trói quanh người hắn đứt tung ra.

Cả người Phong Hành Liệt bị nhấc lên ném đi, bật ra khỏi lưng ngựa, theo một đường cong từ dưới vút lên, quăng về phía trên không Bàng Ban.

Bàng Ban không chớp mắt, ánh mắt chỉ dán chặt vào người Lệ Nhược Hải, đối với Phong Hành Liệt đang vượt nhanh trên đỉnh đầu căn bản coi như không thấy gì.

Chín trượng, tám trượng, bảy trượng...

Trượng Nhị Hồng Thương trên tay Lệ Nhược Hải đã vung lên. Sáu trượng, năm trượng...

Phong Hành Liệt vừa tới đúng chỗ trên đỉnh đầu Bàng Ban khoảng bảy trượng, có thể thấy lực mà Lệ Nhược Hải ném Phong Hành Liệt đi mạnh như thế nào.

Dọc ngang vô địch, đạp bằng mọi gian khó, đầu cây Trượng Nhị Hồng thương rung lên, phát ra tiếng kêu rin rít, đến tiếng sấm dồn cũng không thể át đi.

Ba trượng, hai trượng...

Toàn thân áo Bàng Ban vẫn ngưng lại không động, áo choàng cuộn lên trên, mái tóc đen tung bay, hai chân nhẹ đặt trên đất, cuối cùng dần dần rời mặt đất bay lên, giống như đứng ở một vị trí vô hình trong không trung.

Trong mắt Lệ Nhược Hải ánh lên vẻ dữ dội, Trượng Nhị Hồng Thương nhanh như chớp bung ra, thương ảnh loang loáng đầy trời, không biết bóng nào là thật.

Rừng thu bốn bề quanh Bàng Ban dần dần hướng cong ra ngoài, cuộn lại sau lưng Lệ Nhược Hải.

Hữu thương đã biến thành vô thương. Một trượng!

Tay phải sau lưng Bàng Ban mở ra, tay trái nắm lại, người dần dần quay nghiêng, một tay đánh về phía Lệ Nhược Hải.

Động tác của lão ta trông chậm vô cùng nhưng riêng Lệ Nhược Hải lại biết tốc độ của một tay này thực không kém tốc độ chớp thương của mình.

Sự chênh lệch tốc độ đó thực có thể làm ai nhìn thấy đều không khỏi ngạt thở, muốn thổ ra máu tươi.

Nắm tay trong một khoảng thời gian rất ngắn không ngừng biến hóa.

Lúc này cả người Phong Hành Liệt mới chuyển qua đỉnh đầu Bàng Ban, đạt đến đỉnh ném, cách mặt đất chừng tám trượng, bắt đầu rơi từ cao xuống thấp. Phía sau Bàng Ban khoảng mười trượng là nơi hắn sẽ rơi xuống.

Hai đại cao thủ gặp nhau là giao chiến, không có chút trì hoãn nào. Giống như hai tia lửa điện, vừa lóe ra là bắn vào nhau.

Sinh tử, thắng bại quyết định trong nháy mắt. Tinh thần điên đảo.

Đoàng!

Nhiều gốc cây to hàng cánh tay không chịu nổi áp lực, gẫy vụn như gỗ mục. Chín thước!

Trượng Nhị Hồng thương biến mất sau lưng trái, biến đổi vô thường, lại từ lưng phải nhô ra, mũi thương nhằm Bàng Ban hoa lên nghìn thương ảnh, nhìn thì chậm rãi, thực chất tốc độ có thể sánh với sấm kích.

Bỗng nhiên!

Thương và tay chạm nhau.

Một luồng hơi từ nơi giao kích bung ra như cơn sóng to cuồn cuộn đổ ra hai bên tả hữu, cây cối cạnh đường đến rễ cũng dần dần bị nhổ lên, cành lá cuốn tung trời, che lấp cả ánh nắng chiều tà.

Lệ Nhược Hải rít lên một tiếng.

Chân sau Đề Đạp Yến vừa thu lại vừa nhảy lên. Bàng Ban bay vút lên trời cao, rồi nhẹ nhàng hạ xuống.

Đầu Trượng Nhị Hồng thương đã rời khỏi nắm tay Bàng Ban.

Bàng Ban đáp xuống đất, hai nắm tay khẽ rung lên, song cũng không hề quay đầu nhìn địch thủ hào dũng vô song của mình.

Lá rụng như mưa.

Lệ Nhược Hải thúc ngựa phi như bay tới nơi Phong Hành Liệt đang rơi mạnh xuống, một tấc không sai lệch đón lấy Phong Hành Liệt trở lại lưng ngựa. Đề Đạp Yến không ngừng tăng tốc, chạy trên con đường thẳng tắp qua khe núi Nghênh Phong.

Bỗng thình lình chân trước Đề Đạp Yến rũ xuống, thân đổ nhào về phía trước, máu tươi từ mắt, mũi, mồm, tai ứa ra, đầu ngựa co rút xát mạnh lên mặt đất.

Khuôn mặt vô hồn của Lệ Nhược Hải cố gượng bình tĩnh không đổi sắc, nắm chặt Phong Hành Liệt nhảy ra khỏi ngựa, một chút cũng không dừng, đầu cũng không quay lại, tiếp tục lao về phía trước, Trượng Nhị Hồng Thương đeo chắc trên vai.

Bảy năm lại đây, từ khi Đề Đạp Yến sinh ra, lão không cho ai lại gần con ái mã này. Từ nhỏ đến nay, con ngựa này toàn do một tay lão chăm sóc.

Có sinh tất có tử.

Đề Đạp Yến đã chạy hết lộ trình tráng lệ nhất trong cuộc đời mình.

Lệ Nhược Hải rời đường cái quan, rẽ về một gò đất nhỏ. Nội lực từ thủ tâm truyền vào Phong Hành Liệt, giải khai huyệt đạo cho ái đồ.

Phong Hành Liệt vừa rơi xuống đất liền bật dây, cảm động gọi to: “Sư phụ!”.

Lệ Nhược Hải buông Trượng Nhị Hồng Thương, để dựa sát vào một thân cây, chậm rãi chuyển người, nhìn xuống cánh đồng nhấp nhô bát ngát phía trước, bình tĩnh nói: “Con thấy rồi đó!”.

Phong Hành Liệt nói: “Con chỉ là bị đóng huyệt đạo, vẫn nghe thấy bình thường nên từ đầu đến cuối đã nhìn rõ ràng. Sư phụ...”.

Lệ Nhược Hải cắt ngang: “Con là người đầu tiên trong thiên hạ tận mắt chứng kiến trận đấu của Bàng Ban và một cao thủ Hắc bảng. Kinh nghiệm này rất có lợi cho con, nhớ kỹ lấy!”.

Phong Hành Liệt kêu lên buồn bã: “Sư phụ!”.

Lệ Nhược Hải nói to: “Hãy đứng thẳng như một nam nhân, không được mềm yếu như đàn bà con trẻ! Ta đã hao phí chân nguyên, khôi phục công lực cho con. Chỉ tinh thần con là còn loạn lạc trầm uất, muốn lấy lại chí khí ngày nào, con phải tự gắng lên thôi”.

Rồi lão cười thê lương: “Ta vốn tự tin thắng được Bàng Ban, đáng tiếc là ta vẫn bại, nhưng ta đã cứu được con. Trong vòng mười ngày nữa Bàng Ban đừng hòng ra tay với ai. Bàng Ban ơi là Bàng Ban, tuy ngươi coi trời bằng vung nhưng đừng nghĩ rằng Lệ Nhược Hải này lại không có lúc nào làm khó được người!”.

Phong Hành Liệt toàn thân rung lên, cúi đầu xuống, không nói ra lời.

Toàn thân Lệ Nhược Hải vẫn thẳng tắp, trong mắt ánh ra một nỗi đau thương vô tận, nhìn cỏ dại rừng thu, nhẹ nhàng nói:”Thế giới này thật là đẹp đẽ biết bao! Hành Liệt, con và ta đều mồ côi cha mẹ. Sẽ đến lúc con phải nhận đồ đệ, nhận đồ đệ cũng nhất định phải là trẻ mồ côi, đem truyền lại Liễu Nguyên thương pháp của ta”.

Phong Hành Liệt không cầm được lòng quay vội đi, nước mắt đầy tròng nhưng cắn răng quyết không bật ra tiếng khóc.

Lệ Nhược Hải cuối cùng lại một lần nữa nhận hắn làm đệ tử.

Sau lưng hắn, Lệ Nhược Hải nói như than: “Đến lúc này, ta mới tự mình biết được cô đơn là như thế nào. Con đường của mỗi người là khó đi như vậy, lại làm người ta rầu rĩ đến mất hồn như vậy. Sinh ly tử biệt, bi hoan ai lạc, có ai biết ta khổ thế nào không?”.

Lão chầm chậm cho tay vào lòng, khi quay người lại, trên tay đã cầm một cái bao vải tơ trắng bọc thứ gì đó đưa cho Phong Hành Liệt, cười nói: “Đây là đồ sư phụ mua cho con”.

Phong Hành Liệt run run nhận lấy, mở ra xem, hóa ra là một xâu mứt hồ lô rất đỏ. Khi hắn ngửng đầu lên, Lệ Nhược Hải đã quay người đi, lưng đối lại với hắn.

Phong Hành Liệt gọi to: “Sư phụ!”. Lệ Nhược Hải im lặng không nói.

Phong Hành Liệt toàn thân run lên, cánh tay giơ ra ôm chặt lấy đầu vai Lệ Nhược Hải.

Lệ Nhược Hải mềm đi trong lòng Phong Hành Liệt, hai mắt nhìn chăm chăm mà không khép, mũi mồm không còn một chút hơi, không còn sức sống.

Một đời hùng thương đã từ thế như vậy đó