Ngoại trừ chừng hơn mười ngọn đèn báo hiệu lập lòe phía cầu tàu, toàn đảo chìm trong bóng tối.

Thượng Quan Ưng, Lăng Chiến Thiên và Trạch Vũ Thời, thống lĩnh hơn chục đại cao thủ cả cũ lẫn mới của Nộ Giao bang, đứng nghênh đón tại nơi cầu tàu lớn nhất trên Nộ Giao đảo, thần sắc ngưng trọng, chăm chú nhìn vào chiếc thuyền có hai cột buồm đang từ từ tiếp cận.

Mây đen kín đặc che phủ bầu trời, mưa gió tựa như đang chờ cơ hội tốt để trút giận, tàn phá Nộ Giao đảo.

“Ầm ầm”, tiếng thủy thủ thả neo.

Một chiếc thang gỗ được hạ xuống từ mạn thuyền, đặt lên sàn cầu tàu. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Ngay lập tức Nộ Giao bang chúng chạy đến giúp thủy thủ đoàn giữ chặt thuyền để buộc dây vào cọc.

Một thân hình dong dỏng rắn chắc thong thả bước trên chiếc thang gỗ.

Thượng Quan Ưng cúi đầu nghênh tiếp, khiêm cung nói: “Nộ Giao bang Thượng Quan Ưng thay mặt cho bổn bang cung nghênh đại giá của Phương Dạ Vũ tiên sinh“.

Phương Dạ Vũ vội vàng đáp lễ nói: “Thượng Quan bang chủ khách khí rồi, dù cho về lập trường là đối địch, Phương mỗ thấy bang chủ quả thật hùng tài đại độ, thật lòng kính phục”.

Thượng Quan Ưng trong lòng thầm tán thưởng, Phương Dạ Vũ khẽ cười nói: “Phương huynh cũng thật khách khí, tới đây, để tại hạ giới thiệu...”. Phương Dạ Vũ ngắt lời: “Đâu cần phải giới thiệu?”. Hướng về phía Lăng Chiến Thiên ôm quyền nói: “Không cần phải nói, còn ai có đủ tư cách thay vào chỗ khuyết của Đàm Ứng Thủ trong Hắc Bảng Thập đại cao thủ hơn Quỷ Tác Lăng Chiến Thiên tiền bối, nếu điều này trở thành sự thật, Nộ Giao bang là nơi đầu tiên có lưỡng đại cao thủ Hắc đạo”.

Lăng Chiến Thiên mặt không đổi sắc nói: “Tiểu ma sư ngươi chỉ được cái miệng lưỡi dẻo quẹo, khiến người ta phải phiền não, ta không biết nên đa tạ hay thống hận ngươi đây”.

Từng câu từng chữ của Lăng Chiến Thiên hoàn toàn là sự thật, phải biết rằng Phương Dạ Vũ là đồ đệ của Bàng Ban, thân phận không hề nhỏ, nếu hắn nói Lăng Chiến Thiên đủ khả năng bổ vào vị trí khuyết trong Hắc Bảng thập đại cao thủ do cái chết của Đàm Ứng Thủ, Lăng Chiến Thiên lập tức có tên trong Hắc Bảng, nếu như có kẻ nào muốn trở thành Hắc Bảng cao thủ, tất phải so tài cao thấp với Lăng Chiến Thiên, do đó khiến Lăng Chiến Thiên sa vào các cuộc quyết đấu liên miên, quả thực khiến cho người ta đau đầu nhức óc.

Hắc Bảng cao thủ, nào phải chuyện đơn giản!

Phương Dạ Vũ lập tức cười nói: “Đây là lời do chính gia sư nói ra, lão nhân gia có chính kiến riêng của mình, nếu Lăng tiền bối có chút bất đồng, đối với nhãn quang của lão nhân gia mà nói, tiền bối cũng không phản đối chứ?”.

Trạch Vũ Thời đột nhiên xen vào: “Phương huynh dùng phi cáp truyền thư, báo rằng sẽ đích thân đến thăm tệ đảo, nhưng không nói rõ nguyên nhân, vậy bây giờ huynh có thể nói rõ được không?”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Phương Dạ Vũ nhìn Trạch Vũ Thời chằm chằm, tựa như muốn soi thấu ý nghĩ của hắn, một lúc lâu sau khẽ cười nói: “Lần này tiểu đệ tới Nộ Giao đảo, là vì muốn chuyển một vật của gia sư tới tay Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân tiền bối”.

Trạch Vũ Thời vui vẻ nói: “Vậy Phương huynh, mời!”.

Phương Dạ Vũ thấy lời mời từ miệng hắn thốt ra tịnh không có ý đồ mờ ám gì, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

“Bồng bồng bồng...”. Nộ Giao đảo đang chìm trong bóng tối, đột nhiên có hai dãy đèn lồng chạy song song đột nhiên sáng bừng lên, kéo dài từ cầu tàu, xuyên qua lớp lớp phòng ốc, ngoằn ngoèo uốn khúc dẫn đến hậu sơn.

Hàng trăm Nộ Giao bang chúng đồng thời giơ cao những chiếc đèn lồng vừa được thắp lên, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.

Lăng Chiến Thiên khẽ nói: “Đi theo con đường ánh sáng này, tiểu ma sư ngươi sẽ đến thẳng nơi cư ngụ của Lãng đại ca”.

Phương Dạ Vũ trong lòng kinh hãi.

Nộ Giao đảo quả là địa phương hiểm trở nhất, không những đã đoán trước được mục đích chuyến đi của hắn là đến gặp Lãng Phiên Vân, mà còn sử dụng một kỹ thuật kỳ bí để thông tin cho hàng trăm người đốt đèn cùng một lúc.

Hắn không dám nhìn nhận điều này.

Đây chính là nguyên nhân khiến hắn kinh hãi.

Phương Dạ Vũ lắc đầu cảm thán nói: “Chỉ với hành động này, đã khiến tiểu đệ vô cùng bội phục!“.

Những lời nói của hắn xuất phát từ tận đáy lòng, nhưng lại khiến cho bọn ba người Thượng Quan Ưng khiếp hãi, biết rằng kẻ này là người rất có lòng tự tin, từ đó mà nói, hắn cũng phải có tài nghệ kinh nhân.

Phương Dạ Vũ cước bộ nhẹ nhàng, tựa như trong lòng hứng khởi, muốn đi thăm thú Nộ Giao đảo, dọc theo con đường sáng trưng, dễ dàng cất bước.

o0o

Phong Hành Liệt tự nhiên thấy ngứa ngáy, không nén được hắt xì một cái, bừng tỉnh giấc mộng đẹp.

Tiếng phong linh lanh canh rộn rã nghe thật vui tai. Phong Hành Liệt sợ hãi ngồi nhỏm ngay dậy.

Ngồi trên giường chính là Cốc Thiến Liên đang nở nụ cười mê hồn, tự nhiên như ở nhà vậy, tựa như không biết sẽ làm kinh động đến Phong Hành Liệt.

Cốc Thiến Liên nói: “Mặt trời đã lên cao rồi! Sao chàng còn chưa chịu dậy? Thật là lười biếng quá”.

Phong Hành Liệt thấy nàng nhõng nhẽo với mình như trẻ con, cũng không biết nên giận hay nên buồn cười, hôm qua khi chàng đuổi theo nàng ta, đã lén đến một lữ quán nhỏ khác cách khách sạn trọ lúc ban đầu hai dãy phố, ai ngờ vẫn bị nàng ta tìm thấy. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Bên ngoài cửa sổ bầu trời u ám, không biết bây giờ là sáng hay chiều, nhưng chắc chắn không phải là bình minh, ngọn đèn treo đầu giường tỏa ánh sáng đỏ dìu dịu, như một khung cảnh khác.

Phong Hành Liệt ngồi lại ngay ngắn, dịch ra xa khỏi nữ tử táo bạo này, nhíu mày nói: “Đêm khuya thanh vắng, cô nương xông vào phòng ngủ của nam nhân như vậy, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, danh dự của cô nương sẽ bị thương tổn đó”.

Cốc Thiến Liên gương mặt láu lỉnh, chiếc mũi thanh tú nhăn lại: “Chàng không nói, thiếp không nói, chỉ có trời biết đất biết, thì làm sao có ai biết được?”.

Phong Hành Liệt hơi có vẻ giận nói: “Ta đã không giúp được ngươi đối phó với Điêu Tích Tình, ngươi còn quấn lấy ta làm gì!”.

Cốc Thiến Liên hai mắt đỏ lên, cúi đầu nói: “Ngươi hung dữ như vậy làm gì, người ta đã bị kẻ ác đuổi đến mức không còn đường chạy nữa, đến đây trốn một lúc cũng không được sao?”

Phong Hành Liệt biết thừa nàng ta chỉ giả bộ, nhưng thấy vẻ khổ sở như vậy, những lời giận dữ định thốt lên bỗng tiêu tan.

Cốc Thiến Liên nở nụ cười giảo hoạt, chúm môi khẽ nói: “Chắc chàng cho rằng người ta không có ý tốt, nhưng giờ đây thiết tưởng trong thiên hạ chỉ có Song Tu tâm pháp là có khả năng chữa trị thương thế của chàng mà thôi”.

Phong Hành Liệt trong lòng chấn động.

Nội thương của chàng phức tạp phi thường, ngay cả Quảng Độ đại sư danh y chánh tông vang danh thiên hạ cũng phải thúc thủ không có cách chữa trị, do vậy lời nói vừa rồi của Cốc Thiến Liên chứng tỏ nhãn lực của nàng ta rất cao minh. Nên biết rằng Song Tu phủ có Song Tu bí kỹ, lợi dụng năng lượng từ nam dương nữ âm, có khả năng cải tử hoàn sinh, Cốc Thiến Liên nói rằng nàng ta có phương pháp chữa trị, tịnh không phải lời nói suông.

Đến Vũ Xương tìm Hàn Thanh Phong, thỉnh cầu ông ta cho mượn đao, mục đích cuối cùng là tìm được cung điện thần bí trong truyền thuyết, tìm Hoa Đáo là phương pháp để hồi phục công lực, khiêu chiến Bàng Ban, khả năng thành công chẳng có gì chắc chắn, nếu giờ đây có một phương pháp khác, tại sao lại không thử xem? Cốc Thiến Liên thấy chàng trầm ngâm không nói, không đúng như những gì nàng ta tưởng tượng, đứng đó ai oán nói: “Chàng ghét thiếp lắm phải không, chắc rằng những người thuộc Song Tu phủ với chàng toàn là kẻ hung ác, vậy thì thiếp đi vậy!”.

Phong Hành Liệt thấy nàng ta miệng thì nói muốn đi, nhưng chân thì chẳng mảy may xê dịch, biết rằng nàng ta chỉ vờ vĩnh thôi, chàng đường đường một nam tử hán đại trượng phu, đối với thiếu nữ mỹ lệ này, lời lẽ thốt ra đầy vẻ quan hoài, nhưng rồi, chỉ chờ cơ hội chiếm thế thượng phong, không biết sẽ còn giở thủ đoạn gì nữa? Nghĩ đến việc bị câu dẫn chàng lại thấy tức giận, khẽ nói: “Tùy ý cô nương, xin thứ lỗi bỉ nhân không tiễn“. Chàng tự xưng là “bỉ nhân”, trong lòng thật đau khổ vô hạn, anh hùng khí đoản!

Chàng chợt liên tưởng tới Hàn Thanh Phong, chỉ đơn giản là tìm kiếm một nơi xa xôi hẻo lánh, giành những năm cuối đời ở nơi sơn lâm cùng cốc này, tất có chút liên quan.

Đôi mắt đẹp của Cốc Thiến Liên nhìn chàng chăm chăm, vừa mới tỏ ra giận dữ muốn đi, nhưng liếc mắt, thấy Phong Hành Liệt nhãn thần lộ vẻ chán nản, trái tim thiếu nữ mềm lại, dịu dàng nói: “Chàng có tâm sự gì vậy? Có thể nói với thiếp được chăng?”.

Phong Hành Liệt không ngờ nàng ta lại đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên quan hoài thân thiết như vậy, đầy thiện ý, trong lòng muộn phiền đã suy giảm, nhưng với nữ nhân như nàng ta nếu tiếp cận tìm hiểu kỹ càng, thì bản thân chẳng thể nào yên ổn lấy một phút, chàng muốn tránh khỏi nhãn quang của nàng ta, bèn thay đổi ý nghĩ, một nam tử hán như chàng, sao lại để nàng ta thấy sự sợ hãi? Bèn trừng mắt, nhìn đáp trả lại nàng ta.

Cốc Thiến Liên thấy chàng nhìn mình trừng trừng, sợ hãi, lần đầu tiên thấy mặt nàng đỏ lên, chớp chớp mắt lên tiếng trách chàng: “Sao chàng lại cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy!”. Nàng ta không nghĩ rằng hai người đang cùng nhìn nhau chăm chăm.

Phong Hành Liệt không để nàng ta hiểu lầm, trầm giọng nói: “Ta chỉ là kẻ bất hạnh, cô nương...”. Cốc Thiến Liên thân mình rúng động, ngay lập tức đưa bàn tay thanh tú ra bịt miệng Phong Hành Liệt lại, tập trung hết sức nghe ngóng xung quanh.

Nàng hành động rất nhanh, Phong Hành Liệt muốn tránh cũng không tránh được, bàn tay mềm mại khóa chặt miệng chàng, khiến cho trái tim cứng rắn của chàng đột nhiên mềm lại, tràn đầy tư vị.

Cốc Thiến Liên gương mặt biến sắc nói: “Ác nhân đã đến!”. Không cần hỏi xem Phong Hành Liệt có đồng ý hay không, mau chóng lật tấm chăn lên, chui vào, dịch vào sát cạnh Phong Hành Liệt, xoay trở sao cho nằm được thuận tiện.

Trong tình huống khẩn cấp này, giờ đây Phong Hành Liệt mới được thấy thân thủ của nàng ta, quả thật rất mẫn tiệp. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Đột nhiên cái chăn lại tung lên, Cốc Thiến Liên thổi khẽ một tiếng, chiếc đèn treo đầu giường lập tức phụt tắt.

Căn phòng trở nên yên tĩnh tối đen như mực. Cốc Thiến Liên khẽ kéo tay áo chàng, ý là chúc chàng ngủ ngon.

Tim đèn vừa mới tắt, khói bay ra tràn ngập khắp phòng. Cốc Thiến Liên thử kéo chàng một lần nữa.

Phong Hành Liệt thở ra một tiếng, nhưng vẫn nằm im.

Cốc Thiến Liên thân thể ấm áp nằm áp sát vào mình chàng, khiến chàng cảm thấy vừa khó chịu lại vừa bị kích động.

Cánh cửa sổ từ từ mở ra.

Một bóng đen xuất hiện đằng trước giường. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

o0o

Hàn Bách quay lại.

Kẻ được gọi là Vân Thanh cô cô là một trung niên phụ nhân, đứng cách hắn khoảng hai trượng, mặt lạnh như băng.

Cùng lúc đó, sau lưng hắn có một luồng sát khí dũng mãnh xông đến.

Hàn Bách thét lên một tiếng, hữu chưởng giơ ra, tấn công mãnh liệt vào Mã Tuấn Thanh đang lao vào từ cửa sổ, một luồng kiếm phong tấn công vào hậu tâm của chàng.

Mã Tuấn Thanh như bị điện giật, lùi về phía sau. Hàn Bách thừa thế xông lên.

Vân Thanh lạnh nhạt nói: “Bằng hữu hảo thân thủ!“. Hai tay theo thế song phi hồ điệp múa lượn, phân tả hữu hướng thẳng vào mặt Hàn Bách, làm nhiễu loạn mục quang của hắn, nhưng sát chiêu thực sự lại là nhất cước đá vào bụng Hàn Bách.

Hàn Bách không ngờ thế công của nàng ta lại lăng lệ như vậy, thất kinh, đồng thời tỉnh ngộ vũ công của nàng ta cao cường như vậy, do vậy đủ khả năng tìm kiếm hành tung của kẻ khác, lại còn thông tri cho Mã Tuấn Thanh, cùng phối hợp xuất thủ. Nhưng thời gian không cho phép hắn suy nghĩ, miệng hét lên một tiếng, lao về phía đối phương như một mũi tên vừa được bắn ra, đồng thời tả thủ chặt xuống, nghênh đón nhất cước mãnh liệt không khoan nhượng của Vân Thanh cô cô.

Vân Thanh không ngờ hắn lại có kỳ chiêu cực đẹp như vậy, hết lên một tiếng “hảo”, hai ống tay áo cấp tốc tạo thành một màn bảo vệ, nhất cước thừa thế tăng tốc, thay vì tấn công vào trực diện thì đá xéo sang bên, mục tiêu là tay của Hàn Bách, cước pháp tinh diệu tuyệt luân.

Hàn Bách trong lòng tê tái, phải biết rằng võ công hiện thời của hắn, có khả năng liệt vào hàng thập đại cao thủ Hắc Bảng, thậm chí ngay cả tiểu ma sư Phương Dạ Vũ, trong tình huống công bình, cũng không thể chắc chắn khả năng thủ thắng trước hắn, vậy mà nữ nhân tên gọi Vân Thanh này, không ngờ lại gây cho hắn một áp lực dữ dội như vậy, quả thật không phải là vấn đề nhỏ.

Về phần Vân Thanh trong lòng cũng kinh hãi, nhưng so với hắn thì, nhiều năm qua ẩn cư trên Nhạn Đãng sơn để nhập Vân quan, không hỏi đến thế sự, kỳ thật là do Thập nhị Nguyên lão hội đặc biệt tài bồi một lớp đệ tử thành đệ nhất cao thủ, chuyên môn để đối phó khi Bàng Ban khuấy động thiên hạ, tưởng rằng mình đã thuộc hàng cao thủ nhất lưu, lúc này đối phó với tên đại hán thô hào này gặp nhiều khó khăn, trong lòng chấn động không nói nên lời.

“Hoắc!”.

Hàn Bách như mũi tên đâm thẳng vào hai tay áo đang phồng lên của Vân Thanh. Cùng lúc đó, tả thủ của Hàn Bách co lại, đập mạnh xuống ngón chân của Vân Thanh. Hai người cùng lúc thét lên.

Vân Thanh lùi về phía sau. “Bồng bồng!”.

Hàn Bách sau khi tấn công hai ống tay áo vừa hạ xuống của Vân Thanh, lùi tránh ra ba thước, kiếm của Mã Tuấn Thanh hoa lên muôn đạo kiếm ảnh, luồn lách tựa thủy ngân tấn công trực diện vào hạ bàn của Hàn Bách.

Hàn Bách trong lòng giận dữ, tên Mã Tuấn Thanh này tâm kế gian ngoan, muốn làm nhiễu loạn trước mắt hắn, để cho Vân Thanh có dịp phát huy cước pháp tinh diệu, khẽ hừm một tiếng, tả chưởng phát xuất nhanh như thiểm điện, chém xuống thân kiếm.

Mã Tuấn Thanh kiếm thế bị truất hạ, Hàn Bách đã tấn công trường kiếm từ góc chết, hữu thủ phách chưởng thành đao, chém thẳng xuống sống kiếm của chàng.

Vân Thanh khẽ gắt: “Tuấn Thanh lùi xuống!”. Hữu cước đá thẳng vào đầu gối phải của Hàn Bách.

Ba người hỗn chiến đến giờ phút này, tất cả đều im lặng, có lẽ không muốn kinh động đến những người khác, Hàn Bách không muốn kinh động đến người khác, còn có lý; nhưng cả Mã Tuấn Thanh và Vân Thanh đều có ý này, khiến cho người ta phải suy nghĩ.

Mã Tuấn Thanh tuy thấy Hàn Bách hung hãn, nhưng tự phụ võ công cao cường, thấy niên kỷ đôi bên cũng tương đương, ý sợ hãi biến mất, đút kiếm vào vỏ, tả quyền nghênh tiếp thủ đao lăng lệ của Hàn Bách.

Hàn Bách đối diện Mã Tuấn Thanh, chính là cừu nhân gặp nhau, không phải là ghen tị, mà hắn thống hận Mã Tuấn Thanh đã hãm hại hắn bị giam vào ngục thất, thống hận Mã Tuấn Thanh đã giành được cảm tình của Hàn Trữ Chỉ, trong lòng quyết chí sống mái, thủ đao đổi hướng chém xuống hông Mã Tuấn Thanh.

Mã Tuấn Thanh không ngờ đối phương biến chiêu nhanh như vậy, không ngờ tới, thất kinh hạ quyền xuống biến thành vi chưởng, hướng về phía thủ đao của đối phương, sức mạnh không thay đổi.

“Rầm!”.

Mã Tuấn Thanh rên rỉ đau đớn, ngã về đằng sau.

Vân Thanh nhất cước đá vào đầu gối Hàn Bách, lập tức cảm thấy cơ nhục đối phương có linh tính dịch chuyển linh động, đầu ngón chân không tự chủ được trượt khỏi mục tiêu, chỉ dùng được một nửa lực đạo.

Hàn Bách cũng bị nhiều chấn thương, dù hắn may mắn vận khí bảo hộ được phần bị đá, tránh được chỗ yếu hại, nhưng một cước này của Vân Thanh là thành quả khổ luyện ba mươi năm, đâu phải nhẹ nhàng, chỗ bị đá đau đớn vô cùng, cơn đau đớn lan truyền khắp châu thân, phần thân thể bên phải trở nên mềm nhũn, đau đớn khôn tả, hắn bèn thừa thế lăn vào chỗ cỏ mọc rậm rì.

Mã Tuấn Thanh thối lui vài bước mới ổn định được thân hình, miệng phún máu tươi, mặc dù võ công của hắn chủ yếu là kiếm thuật tinh diệu, nhưng nội công cũng rất tốt, tuy vậy Hàn Bách đã thừa kế được thần công cái thế của Xích Tôn Tín, khiến hắn thụ thương không nhẹ. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Vân Thanh thấy Hàn Bách đả thương Mã Tuấn Thanh, sát ý nổi lên, lăng không xả xuống Hàn Bách, cuối cùng cũng rút đoản kiếm cài bên hông ra, chính là thanh đoản kiếm Song Quang lừng danh, kết hợp với hai ống tay áo, một cứng một mềm, là chiêu thức rất được khen ngợi ở Bát phái.

Hàn Bách lăn vào chỗ đám cỏ rậm, hít một hơi dài, tả thủ thò ra sau lưng lấy thanh Tam Bát kích, hiện tại hắn chỉ có thể bỏ trốn hoặc liều chết xông ra quyết một trận sống mái. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Cuộc kịch chiến sinh tử cuối cùng cũng đến.

Từ trong rừng sâu đột nhiên vang lên một tiếng “hừ” lạnh lẽo, từ trong bóng tối một vật to lớn bay ra, hướng thẳng về phía Vân Thanh, nghe tiếng gió rít vù vù, ẩn chứa một nội lực kinh người.

Vân Thanh hoảng hốt, vội tung người lên cao để né tránh, xoay mình né khỏi, vốn muốn tránh sự tấn công trực tiếp của Hàn Bách, nhưng lại để trống phần bụng.

Cùng lúc đó Hàn Bách nghe thấy một thanh âm: “Tiểu tử! Qua đây!”.

Hàn Bách cố chịu đau, gắng sức nhảy lên, chạy vào trong rừng sâu theo hướng thanh âm vừa phát ra, biến mất.

Vật to lớn đó rơi trên mặt đất, hóa ra là một chiếc lá khô, chỉ cần chứng kiến vật này là đủ thấy công phu kinh nhân, chỉ cần ném ra một chiếc lá khô, đã phá giải thế công của Vân Thanh.

Vân Thanh tịnh không có ý truy cản, nhìn chăm chăm vào chiếc lá khô, gương mặt biểu lộ sự tức giận.

Mã Tuấn Thanh đến bên cạnh nàng, trầm giọng nói: “Kẻ này là ai? Võ công hoàn toàn chẳng có quy cách gì, tựa như tiện tay xuất thủ, khiến người ta chẳng thể biết được xuất xứ”.

Vân Thanh nói: “Ta cũng không biết, nhưng cùng một giuộc với Hắc Bảng cao thủ Độc Hành Đạo Phạm Lương Cực, chẳng phải là kẻ tốt lành gì”.

Mã Tuấn Thanh hổ khẩu tê rần, kinh hãi nói: “Chiếc lá khô ám toán cô cô nguyên lai chính là của Phạm Lương Cực, thảo nào mà lợi hại như vậy”.

Vân Thanh bước chậm rãi nói: “Tên quỷ này, từ khi ta ly khai Vân Quan theo dõi hắn thì luôn bị hắn làm khó dễ, quả là một kẻ ham gây rối”.

Chợt dừng bước, quan tâm nói: “Thương thế của ngươi thế nào rồi?”.

Mã Tuấn Thanh không do dự nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, con điều tức một lúc là khỏi ngay thôi”.

Vân Thanh trầm ngâm nói: “Hai mươi năm qua, Bát phái liên minh tự đưa những cao thủ đắc ý nhất ra để tài bồi, hai thế hệ qua tổng cộng là hai mươi tám cao thủ, đều nghĩ rằng có đủ khả năng đối đầu với Bàng Ban, ai nghĩ được rằng ta tùy tiện xuất chưởng, không ngờ lại đá phải con, khiến con bị thương. Ôi! Phải chăng đạo cao một thước, ma cao một trượng?”.

Từ phía tiểu lâu vọng ra tiếng gọi, chính là thanh âm của Hàn Trữ Chỉ gọi Mã Tuấn Thanh.

Mã Tuấn Thanh khẽ nói: “Con sẽ quay lại!” rồi quay người đi về phía tiểu lâu.

Vân Thanh đứng một mình trong hoa viên, nhìn chăm chăm vào chiếc lá khô dưới đất, nhãn thần biểu lộ những lời bi thương khó nói, thực sự nàng ta và Phạm Lương Cực có quan hệ như thế nào?

o0o

Ở nơi khuất nẻo này, căn tiểu ốc thô giản bao quanh bởi hàng rào trúc, lặng lẽ nằm dưới ánh trăng.

Chủ nhân căn tiểu ốc là người danh chấn thiên hạ, là người duy nhất Bàng Ban coi là đối thủ - Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân.

Trong rừng rậm tối đen phía hậu sơn, chỉ có ánh đèn trong nhà le lói. Ngọn đuốc cuối cùng cũng được thổi tắt.

Phương Dạ Vũ bất giác hít một hơi dài, bước về phía căn tiểu ốc.

Tựa như chủ nhân căn tiểu ốc này sống trong một thế giới riêng, đoạn tuyệt quan hệ với thế giới bên ngoài.

Lối đi gần cổng rào nở đầy hoa, càng khiến người ta cảm thấy sự xa xôi.

Phương Dạ Vũ đi qua cánh cổng rào mở rộng, đứng một cách nghiêm cẩn, đang định lên tiếng, thì từ trong nhà đã vang lên một thanh âm uể oải: “Dạ Vũ huynh đến đúng lúc lắm, sao không vào đi!”.

Phương Dạ Vũ không nghĩ rằng đối phương lại khách khí như vậy, vô cùng ngạc nhiên, đáp: “Vãn bối xin thất lễ”.

Giây phút mong đợi đã tới, ngay khi đầu ngón tay chạm vào cánh cửa gỗ, cửa gỗ chậm rãi mở ra, Phương Dạ Vũ như bước vào một thế giới khác.

Lãng Phiên Vân đứng trong nhà nở nụ cười mệt mỏi nói: “Dạ Vũ huynh mời vào”. Sau khi Lãng Phiên Vân quay đi, Phương Dạ Vũ cố giữ bình tĩnh, từ từ bước vào nhà. Tiểu ốc rộng chừng hai trăm thước vuông, ngoài một ghế một bàn với rất nhiều hồ rượu, chỉ có mấy cây trúc chỏng chơ trên nền đất, có mấy thanh trúc đã được cắt mỏng, thành các dây lạt nhỏ dài chừng sáu xích. Phúc Vũ Kiếm danh chấn thiên hạ, đã rút khỏi vỏ, nằm lẫn lộn với mấy dây lạt và vỏ kiếm trên nền đất, có vẻ Lãng Phiên Vân đã dùng Phúc Vũ Kiếm gọt các dây lạt này để đan giỏ, rồi tùy tiện vứt kiếm và vỏ trên mặt đất luôn. Lãng Phiên Vân tuyệt không khách khí, ưỡn lưng, ngồi phịch xuống ghế, cầm cái giỏ trúc vừa mới đan được một nửa lên, chăm chú tiếp tục hoàn thành, đầu không ngẩng lên: “Phải giải quyết cậu nhỏ này xong xuôi trước khi đi ngủ, nếu không ngày mai không còn chỗ đựng đám long nhãn chín nhũn kia nữa. Mời ngồi!”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Những lời này là nói với Phương Dạ Vũ, lúc này vẫn đang không nói nên lời, ngây ngô nhìn vào chiếc ghế trúc duy nhất trong nhà mà Lãng Phiên Vân đang ngồi lên nằm kế bên chiếc bàn gỗ đơn sơ thô mộc, đang phát ra những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, không biết làm thế nào, bình thường hắn không sao chịu được tiếng kẽo kẹt này, đặc biệt lúc này càng làm cho Phương Dạ Vũ cảm thấy không thoải mái, có lẽ vẫn không hiểu được tại sao sư tôn của mình lại coi đây là một nhân vật siêu quần.

Cuối cùng hắn cũng diện kiến Lãng Phiên Vân.

Nhưng Lãng Phiên Vân trong trí tưởng tượng của hắn hoàn toàn khác xa.

Hắn luôn nghĩ rằng Lãng Phiên Vân phải là người bi tình khảng khái, là người nhiều bằng hữu, cùng uống rượu say rồi gõ gõ bình rượu mà ca hát. Nhưng hiện tại Lãng Phiên Vân một mình một nơi tự vui tự buồn, bình đạm tự nhiên.

Lãng Phiên Vân này, làm cho hắn trong lòng xáo trộn.

Lãng Phiên Vân dường như nhớ ra một chuyện gì buồn cười, lập tức ngừng tay đan giỏ, cười nói: “Gần đây có mấy kẻ chỉ mời ta uống trà, nhưng trong cái ổ chó này của ta, chỉ có thể mời huynh rượu mừng đám cưới của nhà tân lang, Phương Dạ Vũ huynh đừng khách khí, trong góc có chừng hơn chục hồ rượu dán nhãn ‘trà’, huynh cứ tự tiện!”. Trong lúc nói “Có mấy kẻ chỉ mời ta uống trà”, mắt chàng hấp háy tựa như không nhắm được vào, cố gắng nhớ lại điều gì đó.

Phương Dạ Vũ đang tập trung nhìn Lãng Phiên Vân khéo léo đan giỏ bằng những ngón tay thanh tú trắng trẻo, buột miệng nói “Đa tạ”, rồi không biết nói gì nữa.

Lãng Phiên Vân ngoảnh đầu nhìn hắn, cười khẽ, cúi xuống lấy một thanh lạt, tiếp tục đan giỏ.

Một người cứ nhìn, một người cứ đan, chiếc giỏ trúc dần dần thành hình, trong căn nhà tại nơi hẻo lánh này một sự yên tĩnh bao trùm.

Lãng Phiên Vân hoàn thành nốt mấy nút buộc ở chiếc giỏ trúc, đến bên cạnh Phương Dạ Vũ, vỗ vỗ vào vai hắn, cười sảng khoái nói: “Dạ Vũ huynh tất là người thích rượu, sau khi ngửi mùi thứ rượu tự chế của tại hạ, chắc không thể nhẫn nại được nữa rồi! Chắc huynh cũng thích cái giỏ này, tùy tiện cầm lấy đi”.

Phương Dạ Vũ ngạc nhiên đứng sững, nhìn chiếc giỏ, trong lòng thầm nghĩ về hai cái vỗ vai của Lãng Phiên Vân. Chẳng có kẻ nào dám vỗ vai hắn, và thường nhật hắn cũng chẳng để kẻ nào vỗ vai mình.

Nhưng Lãng Phiên Vân làm việc đó rất tự nhiên.

Phương Dạ Vũ cầm lấy chiếc giỏ trúc, Phúc Vũ Kiếm danh chấn thiên hạ nằm dưới chân hắn, chẳng lẽ Lãng Phiên Vân không có chút đề phòng dã tâm của hắn hay sao? Lãng Phiên Vân lấy một hồ rượu ở góc nhà, đến bên chiếc bàn gỗ, thoải mái buông mình xuống chiếc ghế trúc.

Trong nhà yên tĩnh chẳng có tiếng động nào ngoại trừ tiếng kẽo kẹt của chiếc ghế phát ra khi có người ngồi xuống.

Lúc này Phương Dạ Vũ không thốt nên lời.

Lãng Phiên Vân mở nút hồ rượu, uống một ngụm lớn, để hồ rượu lên mặt bàn, lấy tay áo lau mấy giọt rượu còn sót lại trên mép, khẽ nói: “Bàng Ban có gì muốn đưa cho ta phải không, hãy mau đem ra đây”.

Phương Dạ Vũ không nói gì nhìn chàng chăm chăm. Lãng Phiên Vân nhíu mày giục: “Dạ Vũ huynh!”.

Phương Dạ Vũ ngửa mặt lên trời thở dài, nghiêm nghị nói: “Lãng đại hiệp xin đừng gọi tại hạ như vậy, chỉ cần gọi là Dạ Vũ như tôn sư vẫn hay gọi là được rồi”. Đây là lần đầu tiên hắn gọi Lãng Phiên Vân là đại hiệp, đồng thời ngầm biểu hiện sự sùng kính của hắn với Lãng Phiên Vân giống như với gia sư Bàng Ban vậy.

Lãng Phiên Vân làm gì chẳng hiểu thâm ý của hắn, uống thêm một ngụm rượu nữa, thì thầm: “Hảo tửu! Dạ Vũ thực sự không muốn thưởng thức à?”.

Phương Dạ Vũ lập tức cười nói: “Lần đầu tiên đại hiệp goi tại hạ là Dạ Vũ, dù có phải chết tại hạ cũng phải uống rượu của đại hiệp”. Hắn đi tới chỗ để rượu, tự lấy một hồ, mở nắp dốc cạn. Một lúc lâu sau hắn thở ra, để hồ rượu rỗng xuống đất, nói: “Rượu này dùng long nhãn để chế ra phải không?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Lãng Phiên Vân có vẻ lo lắng hỏi: “Hương vị quái lạ à?”.

Phương Dạ Vũ nói: “Đúng là quái lạ, nhưng cũng ngon phi thường, chỉ sợ là tại hạ từ bây giờ lại mê loại rượu này rồi”.

Lãng Phiên Vân thở phào cười nói: “Xem ra Bàng Ban là kẻ ngốc không biết thưởng thức rượu, tuy vậy lại có một hảo đồ nhân là ngươi”.

Chàng là người đầu tiên từ trước đến nay dám gọi Bàng Ban là kẻ ngốc.

Phương Dạ Vũ tựa như vừa sực nhớ ra điều gì, kêu lên một tiếng, thò tay vào trong bọc lấy ra một vật bọc trong tấm vải bố trắng, đưa cho Lãng Phiên Vân.

Lãng Phiên Vân không chút dè chừng, mở luôn tấm vải bố trắng bao ngoài, lấy ra một bức tượng gỗ, Lãng Phiên Vân trong mắt hiện lên sắc kinh ngạc, trân trọng đặt bức tượng lên mặt bàn. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Tượng gỗ đứng vững như bàn thạch trên mặt bàn, tư thế vô cùng hiên ngang khí khái. Gương mặt tượng gỗ thì không giống, nhưng từ thân hình đến cách cầm kiếm, giống Lãng Phiên Vân đến chín phần, quả là đã được đẽo gọt tỉ mỉ.

Trên lưng tượng gỗ có khắc mười chữ nhỏ bằng một vật bén nhọn: “Đêm trăng tròn mười lăm tháng Tám tại Lan Giang”.

Chiến thư đã tới tay Lãng Phiên Vân.

Lãng Phiên Vân chăm chú nhìn tượng gỗ được tạc nên hoàn toàn bằng trí tưởng tượng của Bàng Ban về chàng, nhưng là một bức tượng gỗ tinh xảo phi thường, trong mắt ẩn chứa một nỗi niềm.

Thiên địa như ngừng lại, thời gian cũng không trôi nữa.

Tượng gỗ tuy không có tròng mắt, nhưng nhìn toàn thể tượng gỗ đang hoàn toàn tập trung vào thế kiếm, nhưng kỳ quái hơn, tượng gỗ này chỉ như là tùy tiện cầm cây kiếm, nhưng khiến người ta vô phương hóa giải sự biến hóa của kiếm thế này.

Phương Dạ Vũ cũng đang hồi tưởng lại lúc Bàng Ban ngồi tạc bức tượng Lãng Phiên Vân này mình đã bị hấp dẫn như thế nào. Sau khi Bàng Ban rời khỏi Hạp Cao Nhai, cho người đưa gói đồ này đến tận tay hắn, yêu cầu hắn đưa cho Lãng Phiên Vân, cho đến tận lúc này khi đã gặp được Lãng Phiên Vân, hắn cứ đứng yên bất động kể từ khi nhìn thấy Lãng Phiên Vân mở gói đồ ra, bởi vì chiến thư này liên quan trực tiếp đến quyền lợi của hắn, lưu lại cho Lãng Phiên Vân, giả thử Lãng Phiên Vân không hiểu ý của Bàng Ban, hắn sẽ bị Bàng Ban trục xuất khỏi sư môn.

Lãng Phiên Vân ngồi xuống. Phương Dạ Vũ vẫn đứng yên.

Nhưng mắt hai người vẫn không rời khỏi bức tượng gỗ.

Những nét chạm khắc trên bức tượng gọn gàng sắc cạnh, tạo nên những đường cong hài hòa khiến người ta phải kinh ngạc, điêu luyện tinh xảo mà lại tự nhiên ban sơ.

Lãng Phiên Vân lẩm bẩm khe khẽ, hai mắt nhắm lại, nhưng Phương Dạ Vũ biết pho tượng gỗ đó đã in sâu vào trong tâm trí Lãng Phiên Vân.

Lãng Phiên Vân mở mắt, trong mắt lấp lánh tinh quang, chậm rãi nói: “Bàng Ban không phải kẻ vô tình. Nếu không phải kẻ có tình, sao lại có thể dồn bao tâm sức vào bức tượng gỗ này? Cũng giống như nếu không phải người ngoài cuộc cờ, làm sao có thể rõ được đường đi nước bước trên bàn cờ chứ?”.

Phương Dạ Vũ có chút kinh ngạc, những lời bình luận về Bàng Ban của Lãng Phiên Vân, thoáng nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng kỳ thực hàm chứa những lời chí lý, tựa như khi bạn đối với người đó rất quen thuộc, biết rất rõ về người đó, thì khó mà có sự đánh giá khách quan, đối với các chuyện xấu của con cái, phụ mẫu có mắt mà như mù, chính là do những tác động của những ảnh hưởng đối với người trong cuộc gây nên.

Lãng Phiên Vân thực ra cũng không cần câu trả lời từ Phương Dạ Vũ, mỉm cười nói: “Nói với Bàng Ban, Lãng mỗ lần đầu tiên vì nhìn ngắm một vật mà quên cả việc uống rượu, bởi lần đầu được thấy một vật khiến ta cảm thấy như đã được uống ‘Tuyệt thế giai nhưỡng’“.

Phương Dạ Vũ khom mình nói: “Tại hạ sẽ chuyển tới gia sư không sót một lời của đại hiệp”.

Lãng Phiên Vân duỗi dài ngón tay, vuốt từ gáy của tượng gỗ, qua đốt sống cổ, xuôi xuống cuối sống lưng, chậm rãi nói: “Gáy và sống lưng, tựa như nước chảy không ngừng nghỉ, bề ngoài trông như là do hai nhát đao tạc nên, kỳ thực chỉ dùng một nhát đao mà thôi, hơn nữa lại còn là đao đầu tiên biến khúc gỗ mục này thành tượng gỗ ẩn hàm cả đạo lý thâm ảo”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Phương Dạ Vũ hai chân mềm nhũn, tưởng như sắp khuỵu xuống.

Hắn là kẻ có thể được Bàng Ban lựa chọn làm đồ đệ, thiên tư cực cao, tưởng rằng chẳng có người thứ hai hiểu được. Vậy mà chỉ một vài lời của Lãng Phiên Vân, đã cho thấy nhãn lực siêu việt của chàng, đạt đến cảnh giới siêu phàm thoát tục, có thể từ một bức tượng gỗ, dịch thành thiên ngôn vạn ngữ, đã đọc lên được ngàn trang chiến thư.

Lãng Phiên Vân thu những ngón tay thon dài đẹp đẽ lại, tâm mãn ý thở dài nói: “Bàng Ban ơi Bàng Ban! Người hiểu ta không ai ngoài ông, đêm trăng tròn mười lăm tháng Tám tại Lan Giang... đêm trăng tròn mười lăm tháng Tám tại Lan Giang...”, Thanh âm của chàng nhỏ dần, đến lúc gần như có vẻ thống khổ, lại to dần, mãnh liệt dần.

Phương Dạ Vũ lệ nóng tràn khoé mắt.

Hắn đã hoàn toàn minh bạch cuối cùng Bàng Ban và Lãng Phiên Vân hai người đã tiếp tục câu chuyện trăm năm trước của Truyện Ưng, Lệnh Đông Lai, Mông Xích Hành, Bát Sư Ba và các vị tôn sư võ học lỗi lạc, trở thành các nhân vật số một không còn gì để bàn cãi của giang hồ trong vòng trăm năm qua.

Chỉ có họ mới có khí phách phóng khoáng, khí độ thành bại sinh tử siêu thoát, khiến họ đứng trên đỉnh cao của võ lâm.

“Đêm trăng tròn mười lăm tháng Tám tại Lan Giang”.

Mười chữ nhỏ khắc trên lưng của tượng gỗ này, đã đại biểu cho cuộc quyết chiến giữa Truyện Ưng và Mông Xích Hành trăm năm trước, là cuộc chiến thần sầu quỷ khốc nhất.

Chiến thư đã được đưa đến.

Đột nhiên Lãng Phiên Vân cười ha hả nói: “Cũng cần có sự trao đổi chứ nhỉ, gia sư ngươi đã gửi cho ta ‘Tuyệt thế giai nhưỡng’, khiến cho ta có thể uống say đến bất tỉnh nhân sự tám ngày mười ngày, tạm thời cái giỏ trúc này không có tác dụng gì, Dạ Vũ hãy mang về đưa cho Bàng huynh, chắc là sẽ có việc cần sử dụng đấy?”.

Phương Dạ Vũ khom mình nói: “Dạ Vũ xin thay mặt tôn sư đa tạ đại hiệp!”. Lãng Phiên Vân trầm mặc không nói. Phương Dạ Vũ biết ông ta có ý đuổi khách, chậm rãi đi ra, đến bên chiếc giỏ trúc, cẩn thận cầm lấy, đi về phía cửa, cung cẩn cúi đầu nói: “Lãng đại hiệp còn gì phân phó nữa không?”.

Lãng Phiên Vân nhìn hắn chăm chăm, trong mắt đột nhiên xuất hiện một hảo cảm, điềm nhiên nói: “Hãy nói với lệnh sư, đêm trăng tròn mười lăm tháng Tám tại Lan Giang, Lãng Phiên Vân sẽ tới!”.

Phương Dạ Vũ muốn nói, nhưng lời cứ nghẹn lại trong cổ họng, không có cách nào mở miệng được.

Lãng Phiên Vân nở một nụ cười mệt mỏi, búng tay thổi tắt chiếc đèn trên bàn, hai Lãng Phiên Vân một lớn một nhỏ đồng thời mất dạng trong căn phòng tối tăm.

Đột nhiên Phương Dạ Vũ phát giác thật ra không biết Lãng Phiên Vân tượng gỗ và Lãng Phiên Vân chân chánh, ai mới là thật.

Hắn không nói một lời bước ra khỏi cửa. Khẽ khàng đẩy cánh cửa gỗ.

Cầm cái giỏ trúc trên tay, quay về