Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 194: Rắc rối bất ngờ

Hàn Bách mới ra cửa phủ, Nghiêm Vô Cụ chạy lại, cười nói: "Hạ quan còn tưởng rằng Trung Cần Bá sẽ rời đi từ rừng cây ở hậu sơn phía nam chứ."

Hàn Bách hì hì cười nói: "Chỉ huy sứ đại nhân, chúng ta so cước lực thử xem." Nhanh như chớp biến mất ở rừng cây bên đường.

Sau một hồi chạy gấp, lại chạy ra đại lộ, những Đông Hán cao thủ khác sớm bị hắn bỏ lại ở nơi xa nào đó phía sau, thế nhưng là cái đầu lĩnh Đông Hán này mặt lại không đỏ, thở không gấp, như gần như xa đi theo phía sau hắn, bộ dáng thoải mái như chưa dốc hết toàn lực.

Hàn Bách biết chạy không bằng hắn, cảm thấy bực bội, mềm giọng thỉnh cầu: "Nghiêm cao thủ chỉ huy đại nhân, coi như ta cầu ngươi đi! Bây giờ ta có hẹn giai nhân, ngươi cứ cứng nhắc làm thiếp thân bảo hộ mà theo sát ta, không ngại phá hư chuyện vui sao?"

Nào ngờ Nghiêm Vô Cụ còn thảm thiết hơn hắn, than thở: "Lệnh vua trên người, trái lệnh tức là tội lớn tịch biên tài sản tru di gia tộc, coi như thương xót cho hạ quan, để ta theo cùng thêm hai canh giờ, thuận lợi báo cáo kết quả thành quả công việc."

Hàn Bách nghe vậy chán nản, vừa chạy vừa nói: "Giờ tý, ông chờ ta tại cửa cung, lúc đó ta và ông cùng nhau vào cung, không phải cũng là có thể báo cáo kết quả công tác sao?"

Nghiêm Vô Cụ lại than thở nói: "Họa phúc vô thường, nói không chừng Trung Cần Bá có việc gì bất trắc, mà hoàng thượng lại phát giác ta nói chuyện phiếm với thị vệ ở cửa cung. Ngài nói, như vậy, hạ quan có còn mạng để về nhà hầu hạ những kiều thê mỹ thiếp kia nữa hay không?"

Hàn Bách thiếu chút nữa nghẹn thở.

Chợt có tiếng gió thổi nổi lên từ phía sau.

Hai người giật mình nhìn ra sau.

Phạm Lương Cực cười hì hì vượt qua, đi tới bên cạnh Nghiêm Vô Cụ, ba người nhanh như lưu tinh hướng sông Tần Hoài chạy đi. Lão tặc này nhìn Hàn Bách thăm dò, cười nói: "Tiểu Trung Cần Bá, nếu như ta ngăn cản Nghiêm lão quỷ dùm ngươi, ngươi sẽ cảm tạ ta cái gì?"

Nghiêm Vô Cụ nghe vậy trán nhăn cả lại. Hàn Bách lại rất là vui mừng hỏi: "Cái gì cũng được."

Phạm Lương Cực ré lên nói: "Vậy thì được rồi." Một ngón tay liền hướng Nghiêm Vô Cụ điểm đến.

Nghiêm Vô Cụ oa oa kêu to, đưa tay ngăn chặn.

Hàn Bách đột nhiên tăng tốc, "Hô" một tiếng, lướt vào bên đường, không còn thấy tung tích.

----- oOo -----

Phong Hành Liệt cùng ba vị ái thê mỹ thiếp, đồng hành cùng Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương quay về Nguyệt lâu.

Hư Dạ Nguyệt tiêu tan hờn dỗi, cười dài kéo Trang Thanh Sương lại, rỉ tai thì thầm, nói nhỏ cười lớn. Nếu có người nói với Phong Hành Liệt đề tài của các các nàng không liên quan gì đến Hàn Bách, thì có chết hắn cũng không tin. Trông thấy vậy, trong lòng hắn vui mừng, miệng mỉm cười.

Cốc Tư Tiên tới gần, dịu dàng hiền thục nói: "Phong lang! Có phải ngưỡng mộ hảo bằng hữu của chàng?"

Phong Hành Liệt ha ha cười, đưa tay ôm lấy eo nàng, siết chặt, chân thành nói: "Có ba ý trung nhân các nàng là ta đã quá thỏa mãn rồi. Chỉ mong các nàng sớm ngày sinh cho ta mấy đứa con trắng trẻo mập mạp nữa thôi."

Cốc Thiến Liên và Tiểu Linh Lung ở phía bên trái nghe vậy, tâm thần như say, đôi mắt đẹp mơ màng, thần thái hấp dẫn vô cùng.

Cốc Tư Tiên hân hoan thẹn thùng nói: "Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc thích hợp!"

Trong lúc nói cười, mọi người đi vào nguyệt lâu.

Thúy Bích cùng Di Cơ tiến lên nghênh đón.

Hư Dạ Nguyệt từ khi được Hàn Bách hôn, tâm tình tốt lên, reo lên: "Di Cơ đến phòng ta, kể cho ta và Sương phu nhân nghe một ít mỹ lệ cố sự."

Di Cơ vội vàng đồng ý.

Trang Thanh Sương không quay đầu lại, mặt xinh ửng đỏ nói: "Hành Liệt ngủ ngon, chúng ta không cản trở huynh cùng phu nhân đi sinh hài tử."

Phong Hành Liệt không nghĩ tới thanh tao nho nhã như Trang Thanh Sương lại nói ra lời dí dỏm như vậy, những lời mà cả tuần đến đây chỉ thấy thốt ra từ miệng Hàn Bách và Thích Trường Chinh. Hắn liền nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Hai nàng Cốc Tư Tiên má ngọc ửng hồng, ngay cả Cốc Thiến Liên trong nhất thời cũng không tìm ra lời phản kích.

Hư Dạ Nguyệt nhéo liên tiếp vào eo Trang Thanh Sương, cười mắng: "Cái nha đầu quỷ này, cái hay không học, lại đi học cách nói không lựa lời của phu quân."

Hai nàng vừa nói cười đùa giỡn vừa tiến vào bên trong.

Di Cơ và Thúy Bích theo sát phía sau.

Phong Hành Liệt nhìn dáng vẻ xấu hổ rất khả ái của ba nàng, nháy nháy mắt, lại đưa mắt nhìn lên lầu, ánh mắt bất thiện, trêu cho ba nàng xấu hổ không dám ngẩng đầu. Trong lòng hắn vui thích, liền dẫn các nàng đi lên lầu hai.

Thích Trường Chinh cùng Hàn Bích Thúy, Hồng Tụ, Trử Hồng Ngọc,Tống Mị đang tụ tập thì thầm to nhỏ thân mật quanh một cái bàn. Thích Trường Chinh thấy Phong Hành Liệt trở về, vội mời bọn họ gia nhập.

Phong Hành Liệt trông thấy ngoại trừ Tống Mị, đôi mắt bốn người đều sưng đỏ, biết bọn họ đang nhớ lại chuyện xưa, trong lòng cũng cảm giác bi ai.

Khi mọi người ngồi ổn rồi, Cốc Thiến Liên muốn làm bọn họ bớt thương tâm, liền chen vào giữa Hàn Bích Thúy và Hồng Tụ, cười nói: "Thúy tỷ, Hồng Tụ a! Phải quản lão Thích kỹ đi! Mị tỷ không có chút biện pháp nào với huynh ấy cả."

Thích Trường Chinh biết dụng ý của nàng, hắn cũng muốn các nàng giảm bớt bị hồi ức bao phủ, nhất là Trử Hồng Ngọc phải chịu đủ tâm ma giày vò, liền cười nói: "Phong huynh! Có thể cho tiểu đệ hôn mặt Tiểu Liên một cái, làm tốt khen thưởng nàng đã quan tâm lão Thích ta?"

Mọi người đương nhiên biết hắn nói giỡn, đều bị hắn gây chú ý.

Cốc Thiến Liên bực bội chống nạnh, mắt hạnh trừng trừng, xoay lại cười "Phù phù", trợn mắt nhìn Thích Trường Chinh, dúi mặt về phía Thích Trường Chinh, dịu dàng nói: "Tới đây nào! Xem gan huynh lớn cỡ nào, ngay cả vợ bằng hữu cũng dám đùa giỡn."

Mọi người cười vang.

Thích Trường Chinh mặt dày biến đỏ, bối rối nhấc tay đầu hàng: "Phong huynh! Ta thực sự động tâm rồi, đáng tiếc là biết mặt Tiểu Liên quá muộn, nếu như biết trước huynh thì tốt rồi."

Lần này đến phiên Cốc Thiến Liên rơi vào hạ phong, giẫm chân không chịu, giận mắng: "Lão Thích chết bằm, Thiến Liên muốn liên thủ cùng Nguyệt Nhi đánh cho huynh một trận." Tiếp đó nhìn Hàn Bích Thúy nói: "Thúy tỷ có đau lòng không?"

Hàn Bích Thúy hung hăng chọc eo nàng, cả giận: "Cô nàng Liên nha đầu này chẳng phân biệt được địch bạn, để ta kêu Tiên tỷ trị ngươi cho tốt mới được."

Cốc Thiến Liên nhột quá, chạy trốn về chỗ Phong Hành Liệt, miệng lưỡi không nhường nói: "Tỷ không nỡ bỏ mới đúng đó!"

Hàn Bích Thúy quay nhìn Thích Trường Chinh, cười ngọt ngào, con mắt như đang nói: "Bị tương tư giày vò lâu như thế, đương nhiên không bỏ rồi!"

Thích Trường Chinh trong lòng ngứa ngáy, thầm nghĩ sáng nay mới thử qua tư vị một lúc với hai nàng, không bằng ngay đêm nay phá kỷ lục này luôn, như vậy không phải càng tuyệt vời sao?

Hai tay đưa ra, nắm tay thon của Trử Hồng Ngọc và Hàn Bích Thúy.

Trử Hồng Ngọc run một cái, không có cự tuyệt, chỉ là cúi đầu xuống. Tâm tình vừa vui sướng vừa khó chịu. Nàng vốn có tình ý với Thích Trường Chinh, nhưng khi đó là vợ của Thượng Đình, nàng không thể phá vỡ rào cản đạo đức; nhưng sau đó bị Ưng Phi sử dụng cách thức ghê tởm chiếm đoạt thể xác và tinh thần nàng, nếu không tỉnh lại thì bị kích thích bởi tin Thượng Đình chết và Tương Thủy bang bị giết chắc chắn nàng sẽ len lén đi đầu hàng Ưng Phi.

Bây giờ Thích Trường Chinh trở thành hy vọng duy nhất giúp nàng có thể thoát khỏi Ưng Phi, cho nên mặc dù xương cốt Thượng Đình chưa lạnh, nàng vẫn phải lao vào vòng tay ôm ấp của Thích Trường Chinh. Nếu như Thượng Đình ở trên trời có linh thiêng, hẳn là sẽ không trách nàng.

Trong lúc suy nghĩ, thân thể đồng thời nhận đến hưng phấn khó mà hình dung.

Thủ pháp Ưng Phi thực thi tại trên người nàng phi thường đê tiện, liên quan tới hiện tượng sinh lý của nàng và kích thích của khiếu huyệt, khiến nàng mỗi đêm đều bị tình dục dày vò, Thích Trường Chinh thực sự có thể giải cứu nàng không?

Bên kia, Hàn Bích Thúy từ khi thất thân với Thích Trường Chinh, từ đó không có cơ hội cùng hắn gần gũi, lần này khó át nổi khổ tương tư, đuổi tới kinh sư, tự nhiên khao khát cùng ái lang xây mộng vu sơn. Nàng thấy hắn cầm lấy tay mình, tuy có người ngoài ở bên, nhưng kìm lòng không được, cầm chặt lấy tay hắn, tâm ý thì không nói cũng biết.

Thích Trường Chinh sung sướng vô cùng, thiếu chút nữa đã đứng lên la hét. Hắn quay qua Phong Hành Liệt nháy mắt làm mặt xấu rồi hỏi: "Hành Liệt! Đã khuya rồi! Phải không?"

Khuôn mặt xinh đẹp của ba nàng Cốc Tư Tiên lập tức ửng hồng, đầu cúi thấp. Mấy nàng thầm mắng hai bằng hữu này của phu quân, ai cũng là quỷ háo sắc. Nhưng tính cách phóng đãng ngang tàng của họ cũng chính là điểm làm nên hấp dẫn.

Phong Hành Liệt kỳ thực cũng rất muốn áp dụng mấy thủ đoạn mới học được từ chỗ Hàn Bách với ba vị tiểu mỹ nhân, nghe vậy cười nói: "Tại cuộc sống cạnh trạnh lãnh khốc hiện tại, có gì bằng vui vẻ trên giường để quên đi ưu phiền chứ?"

Lần này, ngay cả Hồng Tụ cùng Tống Mị đều đỏ mặt, xuân ý dạt dào.

"Đang!"

Chợt một tiếng chuông vang truyền khắp Quỷ Vương phủ.

Mọi người ngạc nhiên, không nghĩ tới tại thời điểm nhạy cảm này, trò chơi cướp đoạt Ưng đao rốt cuộc bắt đầu.

----- oOo -----

Hàn Bách đặt chân lên đại lộ Tần Hoài, con đường thái bình náo nhiệt sáng lên như giấy trắng. Tâm tình thoải mái vui sướng khó mà hình dung, mỗi một lỗ chân lông như đang hoan hô, tim thì tự động ngâm nga điệu hát mỹ lệ nhất.

Nghĩ đến niềm vui sướng có thể hoan lạc mây mưa cùng Tần Mộng Dao sau khi phó ước với Chu Nguyên Chương, hắn lập tức hưng phấn tới toàn thân tê dại.

Có ai có thể hạnh phúc hơn Hàn mỗ chứ?

Trên đường, người qua lại nhộn nhịp, bầu không khí sôi động, khác biệt hẳn với những đường phố ảm đạm khác. Thật khó để tin là chúng ở trong cùng một thành thị.

Chân Hàn Bách như có lò xo, bước đi nhẹ nhàng thoải mái, như đám mây trôi nổi.

Thanh lâu san sát, các tú bà đứng đầy ngoài cửa, khuôn mặt tươi cười đón khách tiễn khách, tràn ngập bầu không khí "Mười năm chợt tỉnh mộng Dương Châu", khiến người mơ màng mê say.

Nhưng bây giờ, tất cả thanh lâu đều không đủ hấp dẫn hắn bằng một phần vạn Tần Mộng Dao.

Khách tìm hương với tiên y hoa phục ngồi tuấn mã cao sang liên miên không dứt trên đường, làm mệt mỏi đám người làm ra sức quét dọn tuyết đọng trước cửa.

Hàn Bách với Ưng đao sau lưng, ngẩng đầu bước đi, sâu sắc cảm thụ đến phía sau phồn hoa hưng thịnh là cuộc sống mơ mơ màng màng.

Sống trên đời, là vì cái gì?

Quan trọng nhất là nắm chặt những gì tốt đẹp trước mắt, không nên lãng phí thời gian.

Có người chọn công danh phú quý, cũng có chọn sự nghiệp quốc gia, lựa chọn của hắn lại là mỹ nữ cùng ái tình. Mỗi người mỗi chí, chỉ cần không phải cướp đoạt, lạm sát, ai có thể nói Hàn mỗ làm sai.

Hoa Lạc Kiều xa xa trước mắt.

Hai khắc nữa là tới giờ hợi, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Tần Mộng Dao sẽ gặp hắn ở đó.

Nhưng vào lúc này, một mỹ nhân mái tóc xõa xuống vai dáng vẻ mềm mại xinh đẹp đối diện hắn đi đến.

Mặc dù Hàn Bách lúc này chỉ nghĩ về Tần Mộng Dao, cũng không khỏi theo bản năng chắm chú nhìn nàng, bởi cô gái này dù nước da hơi tái nhợt, nhưng mắt hạnh má đào, thanh tú, dung mạo tiến sát Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương, không kém hơn Doanh Tán Hoa. Nàng làm cho người qua đường dồn dập dừng chân nhìn ngắm. Mà nàng chỉ đơn độc một mình càng làm người khác bội phần mơ mộng.

Tại trong khí trời giá lạnh lúc này, nàng chỉ mặc bộ áo mỏng màu trắng, ngoài khoác áo choàng vàng nhạt rũ dài xuống đất, qua đó càng biểu lộ ra vẻ thướt tha đa cảm. Những nữ tử xung quanh so với nàng tựa như ánh nến với ánh trăng, khác biệt cách xa vạn dặm. Tất cả những điều trên càng khiến người chú ý.

Hàn Bách rất ngạc nhiên, có mỹ nữ như vậy, sao chưa bao giờ hắn nghe nhắc tới.

Nàng kia đi thẳng tới phía Hàn Bách, khi còn cách năm bước, nàng ngước mặt xinh, ánh mắt sáng ngời, chăm chú nhìn hắn.

Hàn Bách thấy nàng vẫn bước đều, nếu tiếp tục tới trước, khẳng định sẽ đụng nhau. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn hắn sẽ không nhường, nhìn xem nàng có hay không để hắn chiếm tiện nghi. Nhưng mà bây giờ phải đi gặp người ngọc trong lòng, nên đành đè nén ý muốn mê người kia. Hắn bước ngang hai bước, tránh qua một bên.

Đâu ngờ bóng người chợt lóe, nàng kia đã chắn ở trước mặt, đứng lại, nhìn hắn mỉm cười.

Hàn Bách rất ngạc nhiên hỏi: "Tiểu thư biết ta sao?"

Mỹ nữ cười ngọt ngào, rút ra một cuộn vải tranh sơn dầu từ trong tay áo, tay ngọc khẽ cầm hai đầu, mở ra trước mặt hắn.

Hắn tập trung nhìn vào, lập tức ngạc nhiên, thì ra là bức tranh vẽ người, nhưng người được vẽ lại chính là hắn.

Mỹ nữ ưỡn bộ ngực sữa, đem bức họa áp sát trước người, mỉm cười hỏi: "Huynh đài có phải là người trong bức họa?"

Hàn Bách cười khổ nói: "Vẽ giống đến như thế, Hàn mỗ muốn không nhận cũng không được?"

Nhìn gần, cô nàng này lại càng vượt trội, con mắt sáng ngời, con ngươi đen kịt, thanh âm ôn nhu êm tai, làn da tuyết trắng có chút vẻ bệnh trạng, lại thêm hành tung cao thâm mạc trắc, tất cả hợp lại tạo nên mị lực thần bí quỷ dị cực kì hấp dẫn.

Mỹ nữ cười nói: "Ngươi chịu nhận là được rồi. Ta săn đầu người để kiếm sống, chuyên bắt mấy tên đạo tặc hái hoa theo lệnh truy nã đem về quy án lĩnh thưởng. Ngoan ngoãn đi theo ta nào!"

Hàn Bách thất thanh: "Cái gì? Ai nói ta là hái hoa đạo tặc."

Hai người đứng ở bên đường, một người khôi ngô tuấn tú, một người xinh đẹp như hoa, khiến người đi đường vô cùng chú ý. Mọi người chỉ trỏ vây xem.

Mỹ nữ "Phì" cười nói: "Hai người đẹp nhất kinh thành đều bị ngươi ‘hái’, còn không chịu thừa nhận sao?"

Hàn Bách hiểu ra một chút, nếu không phải có hẹn với Tần Mộng Dao, chắc chắn chắn sẽ dây dưa cùng nàng một phen. Nhưng bây giờ lại không thích hợp. Hắn cười ‘Ha ha’ nói: "Thì ra nàng đã biết rõ. Vậy, tốt nhất không nên theo ta, bằng không, ta ‘hái’ luôn cả nàng." Rồi hắn lướt sang ngang, vút qua phía đường bên kia. Hắn thi triển Cấp hành pháp, như chậm nhưng thực ra rất nhanh, trong lòng thì thầm nghĩ ‘Xem ngươi làm sao đuổi theo được ta’.

Mỹ nữ bước sen hơi động, giữ khoảng cách nhất định cùng hắn sóng vai mà đi, còn có vẻ thoải mái trách mắng: "Nhân gia một ngày ba bữa đều dựa vào ngươi, biết rõ nguy hiểm, nhưng sao có thể buông tha ngươi được chứ?"

Những lời vừa rồi của nàng có hai ý nghĩa, tràn ngập tính khiêu khích.

Hàn Bách than thầm, tiểu mỹ nhân này vì sao tới không đúng lúc như vậy chứ? Đồng thời cũng thầm sợ võ công đối phương cao cường.

Khi bước tới phần đường bên kia, Hàn Bách cười hì hì, nghiêng vai đánh tới vai nàng, miệng thì nói: "Cao tính đại danh tiểu thư là gì? Đã gả cho ai chưa?"

Vai mỹ nữ cũng đánh ngược lại, cười nói: "Tiểu nữ họ Chân tên Tố Thiện, chưa có chồng."

"Phanh!"

Vai hai người đụng mạnh một cái, lập tức rời ra, vậy mà lại cân sức ngang tài.

Hàn Bách không nghĩ ra, người tới chính là Chân phu nhân, người làm Nộ Giao bang thiếu chút nữa diệt vong. Hắn thầm hô không ổn, một ngón tay lại hướng eo nàng điểm tới, cười nói: "Vậy không bằng gả cho cho ta đi!"

Chân phu nhân cười ngọt ngào, tay thon đón nhận Hàn Bách, phất tới cổ tay hắn, cười duyên đáp: "Nếu là cưới hỏi đàng hoàng, không phải nam nữ tằng tịu với nhau, gả cho ngươi có ngại gì?"

Hàn Bách thấy thủ pháp của nàng huyền ảo tinh diệu, hơn cả Ưng Phi. Giật mình hoảng sợ, vội vàng rút tay về, trong lòng kêu khổ.

Nếu mình quyết tâm đánh, chưa hẳn đã thất bại, nhưng vậy sẽ trễ hẹn. Huống chi, có thể nàng còn có giúp đỡ. Hắn liền đứng alị, chắp tay vái chào, mềm giọng thình cầu: "Mỹ nhân của ta à! Cầu nàng hảo tâm, tạm tha ta một lần. Bây giờ, ta có việc gấp phải làm. Đêm mai, sẽ cùng nàng chơi đùa đuọc7 chứ?"

Chân Tố Thiện tiến sát lại, thiếu chút nữa tựa vào trong lòng hắn, hai tay đưa ra sau, ưỡn bộ ngực sữa căng tròn lên, biểu lộ sẽ không tập kích, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, hơi thở như hoa lan nói: "Ước hẹn của Hàn lang vào lúc nào chứ?"

Nếu không phải nàng báo tên Chân Tố Thiện, Hàn Bách đã lầm là đang gặp Đan Ngọc Như, không thì sao có thể yêu mị mê người như thế. Hắn than thở: "Chỉ còn hơn một khắc một chút!" [1 khắc ~ 15’]

Con mắt long lanh lấp loáng tia sáng, Chân Tố Thiện nói: "Trên đường gặp gỡ, hội tụ một khắc, thật là mỹ sự đời người. Hàn huynh cùng Tố Thiện đến tiệm rượu cạn ba chén, Tố Thiện lập tức thả người, để mặc ngươi đi hái hoa trộm tình, tất cả đều mặc kệ. Ngươi đáp ứng người ta không?"

----- oOo -----

"Tranh!"

Bốn cái móc treo ở mái hiên, lại chỉ phát ra đơn độc một tiếng, tiếp đó bốn đạo bóng đen tránh khỏi gần mười Ngân vệ chặn đánh, dùng dây móc, nhanh như quỷ mỵ nhảy lên khoảng không trên gác chuông cao nhất ngoài phủ, rồi lại thả móc câu, như một bầy chim nhạn, đội hình chỉnh tề bay qua trùng điệp nóc nhà phủ đầy tuyết, lao vào quảng trường lớn bên trong phủ. Quỷ Vương phủ không có tầng tầng lớp lớp thủ vệ, ngoại trừ một số giương cung lắp tên bắn địch nhân thì không có gì khác.

Ánh đao nhấp nhoáng, kình tiễn hoặc bắn vào chỗ trống hoặc bị bốn người bịt mặt đập bay.

Khi bọn họ bay hạ xuống một cái nóc nhà thì Tiểu vương Kinh Thành Lãnh xuất hiện trên đó, tay cầm Quỷ Vương tiên quát lớn: "Đã có thân thủ như vậy, sao phải dấu đầu lộ đuôi?"

"Sưu sưu" âm thanh một loạt vang lên.

Tay trái bốn tên kia giương lên, bốn chuỗi Thập tự phiêu nhanh như chớp chia ra bắn tới các nơi yếu hại trên người Kinh Thành Lãnh, thanh thế kinh người, tràn ngập uy hiếp tử vong.

Kinh Thành Lãnh tuy võ công cao cường, nhưng cũng khó mà cùng lúc tiếp lấy gần trăm cái Thập tự phiêu có lực sát thương rất lớn này, mà nhất là mấy người kia còn có thủ pháp dùng kình lực đặc biệt, lợi dụng đặc tính xoay tròn, không chỉ tăng mạnh tốc độ, còn chuyên phá chân khí nội gia hộ thân.

Kinh Thành Lãnh thầm kêu lợi hại, vội lướt ngang né tránh.

Bốn người như quả bóng va chạm vào nhau trong không trung rồi bung ra, người cao kẻ thấp, người trái kẻ phải, biến thành từ các góc độ khác nhau đánh tới Kinh Thành Lãnh. Sự ngụy biến cùng xảo diệu trong đó thật làm người ta khó mà nắm bắt.

Kinh Thành Lãnh là lần đầu đụng tới thuật hợp kích từ bốn hợp một rồi lại chia ra làm bốn như vậy. Quỷ Vương tiên nhanh chóng hóa thành một đoàn tiên ảnh, che chắn toàn thân.

Bốn đạo hàn mang lại từ chỗ người bịt mặt bắn nhanh đánh tới Kinh Thành Lãnh.

Kinh Thành Lãnh vận dụng toàn bộ bản lĩnh, đánh lui hai đao, lại đá chân ra sau bức lui địch nhân phía này, nhưng cuối cùng không ngăn được người còn lại. Người nữ địch thủ này khinh công rất tốt, thân hình xinh đẹp, hai thanh Oa đao một dài một ngắn như hai tia chớp đánh tới. Hắn hừ lạnh một tiếng, rơi xuống mái ngói, lui xuống quảng trường.

Bốn người kia rốt cuộc thành công nhảy lên nóc nhà, Thập tự phiêu liền đó bay ra ép nhóm Ngân vệ muốn truy theo lên trên phải thối lui. Một người trong đó còn trúng phải phi tiêu vào vai, chịu đau không kêu một tiếng.

Bốn người này đúng là bốn đại cao thủ Phong Lâm Hỏa Sơn của tôn giả Thủy Nguyệt Đại Tông.

Lúc này, bọn họ ngạo nghễ đứng trên nóc nhà, vậy mà lại có khí khái cao ngạo như Vua đến Quỷ Vương phủ.

Kinh Thành Lãnh rơi xuống quảng trường, không có tiếp tục tấn công mà thối lui đến giữa hai người Thiết Thanh Y, Bích Thiên Nhạn, đang đứng ở trung tâm quảng trường. Lúc này, mấy người Phong Hành Liệt, Thích Trường Chinh, Cốc Tư Tiên, Hàn Bích Thúy, Hư Dạ Nguyệt, Trang Thanh Sương. Cốc Thiến Liên, Tiểu Linh Lung, Trử Hồng Ngọc cũng đã đến. Tống Mị, Hồng Tụ không biết võ công cho nên chờ tại Nguyệt lâu.

Toàn bộ Ngân vệ đã biến mất. Trong khung cảnh đầy tuyết trắng, hình thành hai nhóm người một trên một dưới, đối nghịch nhau.

Thiết Thanh Y thảnh nhiên cười nói: "Thì ra là hảo thủ Đông Doanh, mặc dù phương pháp liên thủ của các ngươi tuyệt diệu, nhưng vẫn chưa đủ cân lượng. Nếu như các ngươi không có thêm người, chúng ta sẽ lập tức bắt sống các ngươi, nghiêm ngặt trừng phạt."

Tên vạm vỡ Sơn thị quát to: "Hàn Bách ở đâu?"

Nghe vậy, Thích Trường Chinh đến bên Phong Hành Liệt, áp sát tai nói: "Thì ra là tên mắc dịch Hàn Bách làm liên lụy, phá hư chuyện tốt của chúng ta, giờ còn phải ngăn cản tai ương cho hắn." Phong Hành Liệt cười nói: "Tay chân nhanh lên một chút, đêm còn dài, sợ gì không có thời gian?"

Trong chúng nữ, chỉ có Cốc Tư Tiên và Hàn Bích Thúy ở sát bên nghe được bọn họ nói chuyện. Hai nàng tức giận trừng mắt lườm bọn họ, đồng thời trách hai người vào lúc này còn không đàng hoàng.

Thiết Thanh Y ha ha cười nói: "Trước tiên hãy xưng tên ra, rồi hãy hỏi. Đợi ta suy nghĩ có trả lời ngươi hay không."

Thiết Thanh Y không hổ là đại tướng được Quỷ Vương coi trọng, không chỉ nói chuyện khéo léo, còn vững vàng áp chế đối phương.

Sơn thị quát lớn: "Chúng ta là tứ đại thị vệ của tôn giả Thủy Nguyệt Đại Tông. Nếu Hàn Bách có ở đây, lập tức gọi hắn lăn ra, không nên làm rùa đen rút đầu."

Hư Dạ Nguyệt nghe hắn xuất khẩu cuồng ngôn với ái lang của mình, liền cười duyên nói: "Tên cao to nhà ngươi ước hẹn chàng sao? Không cho người ta ra ngoài dạo phố sao? Còn chưa biết rõ ràng sự thực đã nói bậy nói bạ. Mau cút xuống đây chờ bản tiểu thư vả miệng."

Sơn thị nghe vậy kinh ngạc, thầm nghĩ nàng mắng cũng có đạo lý, nhất thời không biết nói gì.

Hỏa thị là phong lưu nhất, âm thầm tán thưởng. Tuyệt sắc như Hư Dạ Nguyệt, tại Đông doanh thực sự là chưa thấy bao giờ. Mà sắc đẹp các nàng khác cũng tuyệt vời. Cốc Tư Tiên và Trang Thanh Sương càng có thể sánh cùng Hư Dạ Nguyệt. Choáng vì sắc, hắn nói với xuống dưới: "Khen cho cái tiểu mỹ nhân răng nhọn miệng sắc, hãy để chúng ta thân mật nồng nhiệt nào." Hư Dạ Nguyệt vỗ tay nói: "Khi nhảy xuống thì cẩn thận một chút, không nên chưa thân thiết cùng bảo kiếm của ta đã không giữa được cái đầu chó." Rồi lại nói tiếp: "Nhanh lên một chút đi, nhân gia chờ sốt ruột rồi."

Mọi người nghe vậy mỉm cười.

Cốc Thiến Liên thì cười gập cả người, lẩm bẩm nói: "Tử Nguyệt Nhi! Làm ta cười mệt chết."

Hỏa thị cũng á khẩu không biết nói sao, lẽ nào hắn thật phải nhảy xuống sao?

Bốn người thấy bọn họ nói nói cười cười, nhìn bọn họ như không có gì, cảm giác rất khó chịu.

Vào lúc này, chợt có tiếng hừ lạnh, một bóng người cao lớn hiện lên giữa bốn thị.

Bốn thị vội quỳ xuống bái kiến.

Nhóm người Thiết Thanh Y chỉ thấy hoa mắt, phía trên đã có thêm một người quay lưng về phía họ. Làm người khác khắc sâu ấn tượng là Thủy Nguyệt đao kiểu dáng đặc dị treo nghiêng trên lưng, lại thêm hai cái đai lưng nhỏ, và cả cái thập tự treo ngoài áo không tay. Vừa nhìn đã biết là trang phục đặc thù của Đông doanh.