Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 159: Gạo sống thành cơm

Trong đình ngắm cảnh giữa Mạc Sầu hồ.

Nhu Nhu và Chiêu Hà cùng ngồi bên chiếc bàn đá, tinh thần chăm chú vào bàn cờ vây, hứng thú vô cùng. Thỉnh thoảng trong đình lại vang lên tiếng ngâm ca cùng tiếng thở dài nũng nịu tỏ ý không bằng lòng.

Tả Thi lúc này đang cùng ngồi với Hàn Bách trên chiếc ghế đá dài đặt cạnh lan can uống Thanh khê lưu tuyền mà ngay cả Chu Nguyên Chương cũng phải sinh lòng thèm muốn.

Hư Dạ Nguyệt là tinh nghịch nhất, ngồi lên trên lan can bằng đá, ngân nga một tiểu khúc, nhàn nhã vô cùng.

Nàng được bọn Nhu Nhu trang điểm thay y phục nên giờ đây toàn thân mang bộ trang phục lụa truyền thống màu vàng của Cao Ly, ở trên có điểm xuyết những bông hoa trắng. Mái tóc dài đen nhánh tự do xỏa xuống ngang vai và trên khuôn ngực nhấp nhô làm nổi bật khuôn mặt trắng mịn không chút tì vết của nàng. Chiếc miệng nhỏ nhắn đầy cá tính, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như mộng ảo. Vẻ đẹp đó làm cho ngay cả Tả Thi cũng ngây người say mê, ghé vào tai Hàn Bách nói nhỏ: “Muội ấy thật xinh đẹp, thật không thua kém Dao muội bao nhiêu.”

Hư Dạ Nguyệt nhảy xuống khỏi lan can, đến bên cạnh Tả Thi ngồi xuống hờn dỗi nói: “Thi tỷ đang nói sau lưng nhân gia có phải không?”

Tả Thi quay sang thơm lên má nàng một cái nói: “Chúng ta khen muội cũng không được ư?”

Hư Dạ Nguyệt nhìn hồ rượu duy nhất trong tay của Hàn Bách, cả mừng nói: “Đó có phải là Thanh khê lưu tuyền không? Nào! Cho Nguyệt nhi thử một ngụm xem sao.”

Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Ta còn tưởng muội nếm qua rồi chứ. Đây là rượu ngâm Vạn Niên Sâm. Cha muội không đưa cho muội nếm thử sao?”

Hư Dạ Nguyệt oán giận nói: “Cha thật là keo kiệt bủn xỉn. Nói rằng thể chất của Nguyệt nhi không nên tiến bổ. Muội xem ra cha không muốn Nguyệt nhi tranh giành cực phẩm với ông ấy thì đúng hơn.”

Hàn Bách nhớ lại lời Lãng Phiên Vân đã từng nói qua nàng cùng Trang Thanh Sương đều là những nữ tử thiên sinh dị bẩm. Nhất thời sắc tâm đại động, thầm nghĩ nàng khó có thể chịu nổi thủ đoạn khiêu khích của mình, khoát tay nói: “Đây là hồ Thanh khê lưu tuyền cuối cùng đấy. Nếu muốn nếm thử thì mau qua đây lấy lòng ta.”

Hư Dạ Nguyệt cười khúc khích đứng dậy, nhẹ nhàng cất bước sà vào lòng hắn, hôn hắn một cái rồi nói: “Như vậy đã vừa ý rồi chứ?”

Hàn Bách dang tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn hoàn mỹ của nàng, đưa hồ rượu đặt sát miệng nàng ôn nhu phục thị nàng uống một ngụm.

Hư Dạ Nguyệt nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lựng lên, thân thể khẽ run run nói: “A! Khắp người Nguyệt nhi đều nóng phừng phừng lên rồi. Thật không ngờ có thứ rượu dễ uống như vậy.”

Hàn Bách thấy phản ứng của nàng khác với người bình thường, càng tin tưởng thể chất hiếm có của nàng, thầm nghĩ chỉ vì thương thế của Mộng Dao thôi thì tối hôm nay đã không thể bỏ qua cho nàng được rồi. Huống hồ nàng lại còn kiều mỵ động nhân đến như vậy.

Bất chợt hắn lại nghĩ đến Trần Quý phi. Nếu như có thể kích thích cho Hư Dạ Nguyệt động tình, nhất định nàng so với Trần Quý phi còn hấp dẫn hơn không biết bao nhiêu mà kể.

Một Hư Dạ Nguyệt thành thục không biết sẽ xinh đẹp đến nhường nào đây?

Hư Dạ Nguyệt lại uống thêm hai ngụm nữa rồi đột nhiên cất tiếng ca, chỉ nghe thanh âm ngọt ngào của nàng hát: “Vũ quá Thủy Minh hà, triều hồi ngạn đái sa. Diệp thanh hàn, phi tấu song sa.”

Tả Thi cũng ca hứng đại phát, xướng theo: “Tịch mịch cổ hào hoa, ô y nhật hựu tà. Thuyết hưng vong yến nhập thùy gia?”

Nhu Nhu và Chiêu Hà đang chơi cờ đều bị tiếng ca mê hồn của hai người mà phân tâm.

Chiêu Hà nói: “Chẳng trách Trần Công đối với giọng ca của Thi tỷ khen không hết lời. Thực quả là dư âm ba ngày còn chưa tan. Giọng ca của Nguyệt nhi cũng không hề thua kém là mấy. Tướng Công, sau này nhĩ phúc của chúng ta đều không cạn đâu.”

Hàn Bách trừng mắt nhìn Tả Thi, đang muốn trách nàng vì sao trước đây lại chưa từng hát cho hắn nghe thì chợt vang lên tiếng vỗ tay. Chỉ thấy Phạm Lương Cực xuân phong phơi phới, dọc theo con đê ven hồ thông đến tiểu đình đi tới. Cước bộ vừa có lực lại rất có khí phách.

Tả Thi tam nữ đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu sao đại ca khuya như vậy mới trở về. Lại còn như biến thành một người khác nữa chứ?

Hư Dạ Nguyệt bật cười ha hả, khuôn mặt so với lúc uống rượu còn đỏ hơn. Hiện nhiên đã đoán được chuyện gì xảy ra say khi nàng và Hàn Bách rời khỏi hiện trường hái hoa. Vẻ kiều mị xinh đẹp của thiếu nữ khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải động tâm.

Phạm Lương Cực bước đi nhanh hơn, chớp mắt đã đến trước mặt Hàn Bách. Bất thình lình cúi đầu thơm trộm lên má Hư Dạ Nguyệt một cái rồi thò tay giật lấy hồ Thanh khê lưu tuyền trong tay Hàn Bách, dốc lên tu ừng ực không chừa một giọt, mặc cho mỹ tửu từ khóe miệng chảy xuống vạt áo. Uống xong tiện tay ném luôn hồ rượu xuống hồ, ngửa mặt lên trời cười rộ: “Thống khoái! Thật thống khoái! Phạm Lương Cực ta chưa từng trải qua sự thống khoái nào giống như tối nay.”

Hư Dạ Nguyệt vuốt vuốt lên chiếc má bị hôn, cùng mọi người ngây ngốc như con gà gỗ mà nhìn tên đại đạo nổi danh nhất thiên hạ này.

Hàn Bách nhịn cười nói: “Lão tặc đầu, là gạo sống hay là cơm chín rồi?”

Phạm Lương Cực thở phào một hơi, dang cả hai tay hai chân ra cười khà khà ngạo nghễ nói: “Đương nhiên là cơm chín đến không thể chín hơn được nữa rồi.” Sau đó từ sau lưng lấy ra nỏ thuốc, ngồi xuống lan can phía đối diện Hàn Bách, rít dài một hơi.

Hương thơm của túy thảo tỏa ra tràn ngập cả tiểu đình.

Hư Dạ Nguyệt giận dỗi nói: “Đại ca càng ngày càng hư, lại còn hôn trộm cả Nguyệt nhi nữa chứ.”

Bọn ba người Tả Thi càng nghe càng không hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ nhìn chằm chằm Phạm Lương Cực.

Phạm Lương Cực thoải mái đến suýt nữa chết ngất, phả ra một làn khói thuốc, rồi lại thêm một làn khói nữa. Đến khi làn khói khuếch tán tan đi trong không khí, đôi tà nhãn nhìn khuôn mặt đầy tức giận những không biết làm thế nào mới tốt của Hư Dạ Nguyệt oang oang nói: “Nếu không có đại ca đem tiểu tử này đến Quỷ Vương phủ thì Nguyệt nhi muội đâu có được quang cách khoái lạc chờ được nấu thành cơm chín như tối hôm nay. Huống hồ còn được trở thành nữ nhân đầu tiên được Phạm Lương Cực ta hôn qua. Đáng lẽ muội phải nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”

Bọn Tả Thi cuối cùng cũng đã đoán ra được chuyện gì, nhất thời lên tiếng chúc mừng.

Chiêu Hà là người thân thiết với người đại ca này nhất, hai mắt đỏ hoe, bước đến nhẹ nhàng hôn lão một cái, thấp giọng nói: “Chúc mừng đại ca. Chiêu Hà thực vì đại ca mà cao hứng muốn khóc.”

Hàn Bách than thở nói: “Hà tỷ lại càng vinh hạnh nhé. Vì đã trở thành nữ nhân đầu tiên và cũng là duy nhất có can đảm chủ động hôn lão tặc đầu. Sau này sẽ không có lấy người thứ hai đâu.”

Phạm Lương Cực tức cười đến độ phì hết cả khói thuốc trong mồm, mắng: “Tên Hàn dâm côn nhà ngươi, đừng nghĩ là ngươi có công lao gì nhé. Còn may nhờ ngươi đi rồi, ta mới có thể toàn diện phát huy được hết thủ đoạn điều tình đó.”

Chúng nữ thấy lão càng nói càng khó nghe, đỏ hết cả mặt.

Hư Dạ Nguyệt tửu ý bốc lên, chuyển thân rúc vào lòng Hàn Bách, miệng khẽ lẩm bẩm: “Hàn dâm côn, lão tặc đầu, Nguyệt nhi lần này không xong rồi. Toàn gặp phải dâm côn.”

Hàn Bách và Phạm Lượng Cực đưa mắt nhìn nhau cuối cùng nhịn không được là bật cười sằng sặc, tràn đầy sự thân thiết cùng với ý vị thắng lợi.

Phạm Lương Cực lại rít một hơi rồi từ từ nói: “Vân Thanh đã nói với ta rằng người của Tây Ninh phái bắt đầu hoài nghi thân phận thực sự của hai người bọn ta rồi. Diệp Tố Đông, con cẩu trung thành này có thể sẽ tố cáo với Chu Nguyên Chương để tránh đại tội khi quân. Tình hình đối với chúng ta có chút bất lợi đó.”

Hư Dạ Nguyệt nằm trong lòng Hàn Bách mơ mơ màng màng nói: “Sợ cái gì? Có cha bảo hộ cho hai người. Ngay cả Chu thúc thúc cũng không dám khinh cử vọng động. Hà! Nguyệt nhi không xong rồi.”

Hàn Bách cười nói: “Ta nghe nói nơi này có một con ma rất thích dọa người đó. Cái tên Mạc Sầu hồ có được cũng vì một nữ nhân u uất nhảy xuống hồ tự vẫn mà ra. Bất quá ta biết lá gan Nguyệt nhi cũng không hề nhỏ. Ngủ một mình một phòng chắc cũng không sao.”

Hư Dạ Nguyệt từ trong lồng ngực Hàn Bách nhỏm dậy, quay qua sà vào lòng Tả Thi nói: “Nguyệt nhi say rồi. Thi tỷ đưa Nguyệt nhi về phòng đi ngủ thôi.”

Tả Thi tức giận trừng mắt lườm Hàn Bách một cái trách: “Thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả! Cả mỹ nhân xinh đẹp khả ái thế này cũng hù dọa cho được.”

Hàn Bách mặt dày nghiêng người phục lên vai của Hư Dạ Nguyệt cười nói: “Muội ngủ cùng Thi tỷ, Thi tỷ lại ngủ với ta, còn không phải là giống nhau sao?”

Hư Dạ Nguyệt khẽ rên một tiếng, không trả lời hắn.

Ngay cả chúng nữ cũng đột nhiên động tâm.

Phạm Lương Cực vui vẻ cười nói: “Tiểu Bách cùng bốn vị muội tử trở về đi ngủ đi thôi. Ta còn muốn ngồi lại đây một lát.”

Hàn Bách từ trong lòng Tả Thi bế lấy Hư Dạ Nguyệt người đầy mùi rượu rồi dẫn theo tam nữ quay trở về tân quán.

oOo

Trở lại bên trong trạch nội, chúng nữ đều tự mình quay về phòng. Hàn Bách đem Hư Dạ Nguyệt đặt lên giường, ngắm nhìn thân thể xinh đẹp mỹ lệ, hồn sớm đã bay lên mây.

Sau khi thắp ngọn đèn dầu ở đầu giường lên rồi cởi bỏ ngoại y và giày ra, Hàn Bách tiến lại ngồi một bên giường lẩm nhẩm: “Không biết trước tiên nên sờ chỗ nào thì tốt đây?”

Hư Dạ Nguyệt nghe vậy hoảng quá vội vàng bật dậy, tức giận nói: “Tử Hàn Bách! Còn muốn chọc Nguyệt nhi sao?”

Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Không phải nàng đã say rồi ư?”

Hư Dạ Nguyệt đưa tay khẽ vuốt lên khuôn mặt hắn, cười khúc khích nói: “Cho dù có say hơn nữa cũng không để chàng có cơ hội thừa nhân chi nguy đâu.”

Hàn Bách nắm lấy bàn tay nàng, đưa xuống chạm lên bộ ngực cường tráng vạm vỡ của hắn rồi hỏi: “Có cảm giác thế nào?”

Hư Dạ Nguyệt cố làm ra vẻ không hiểu nói: “Còn có cảm giác gì nữa? So với trư, với cẩu thì có gì khác đâu!”

Hàn Bách cả giận giải khai vạt áo trước ngực kéo bàn tay nàng vào trong tiếp xúc với da thịt hắn, ám muội hỏi: “Lần này thì thế nào?”

Hư Dạ Nguyệt đang định trả lời bỗng nhiên mặt khẽ đỏ lên, cúi gầm mặt xuống tránh ánh mắt của hắn.

Hàn Bách biết thể chất của nàng thiên sinh dị bẩm nên sinh ra phản ứng đặc biệt rất nhạy cảm và mạnh mẽ với Ma chủng, trong lòng cả mừng bèn buông tay nàng ra, không để ý đến thái độ nàng ra sao đã giữ chặt lấy đôi chân nhỏ nhắn của nàng lại còn cưỡng ép nàng cởi đôi tú hài ra.

Hư Dạ Nguyệt bị hắn nắm lấy hai chân, cả người nhũn ra nằm oặt trên giường. Mặt đỏ như gấc, kiều diễm vô song.

Hàn Bách buông đôi chân nàng ra, đứng dậy cởi hết áo ngoài để lộ ra thân trên cường tráng lực lưỡng, quay sang Hư Dạ Nguyệt đang nằm ở đầu giường cười nói: “Ha ha! Bổn đại gia giờ muốn thoát khố đây. Nàng có muốn xem không?”

Hư Dạ Nguyệt khẽ rên một tiếng, càng đóng chặt mắt không dám mở ra.

Hàn Bách cảm thấy nguyên thần không ngừng tăng lên. Nhãn quang từ khuôn mặt nàng dần chuyển xuống phía dưới qua bộ ngực mềm mại của nàng rồi đến chiếc eo nhỏ hoàn mỹ, cuối cùng dừng lại ở vị trí lộ ra giữa đôi chân thon dài miên man trắng như bạch ngọc của nàng đang nhấc lên.

Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một suy nghĩ kỳ quái.

Vì sao thân thể của nữ nhân lại hấp dẫn nam nhân đến như vậy?

Có phải hoàn toàn là do sắc tâm tác quái mà ra không?

Giả như nếu không có sắc tâm, nữ nhân sẽ biến thành một thứ bị người ta xem rẻ coi thường hay không?

Đột nhiên, tâm linh của hắn tựa như đề thăng đến cảnh giới thiền đạo cao thủ xa rời nữ sắc vậy.

Mộng Dao vốn cũng không động tâm trước bất kỳ nam nhân nào bởi vì nàng sớm đã siêu thoát khỏi những dục vọng của trần thế. Nhưng chỉ vì chịu sự kích động do Ma chủng của hắn gây nên mới động chút phàm tâm còn sót lại, khiến cho Kiếm Tâm Thông Minh của nàng xuất hiện sơ hở rồi mới trước sau bị Tứ Mật Tôn Giả và Hồng Nhật Pháp Vương đả thương. Nói cho cùng nguyên nhân gây ra chuyện này là do hắn cũng không phải là không có đạo lý. Suy nghĩ này đột nhiên chiếm cứ lấy toàn bộ tâm thần của hắn.

Bỗng dưng dục niệm của hắn đột ngột tiêu tan. Mặt mày tái nhợt, lảo đảo lùi lại phía sau. “Bịch” một tiếng chán nản ngả lưng xuống chiếc ghế cạnh tường, trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực như bị áp lực nghìn cân đè nặng, hô hấp vô cùng khó khăn.

Hư Dạ Nguyệt bị dọa đến phải mở mắt ra. Vừa trông thấy bộ dạng của hắn liền nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh, hôn lấy cặp môi của hắn đồng thời truyền vào một đạo chân khí.

Nàng là con gái Quỷ Vương đương nhiên hiểu biết cũng rất sâu xa. Vừa nhìn đã phát hiện ra Hàn Bách đang đứng bên bờ vực tẩu hỏa nhập ma, vội vàng cứu chữa.

Hàn Bách đột nhiên chấn động tỉnh lại. Chỉ cảm nhận được cỗ chân khí của hư Dạ Nguyệt đi tới đâu, đều cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng, không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ.

Hư Dạ Nguyệt đỡ hắn từ ghế ngồi thẳng dậy, lay mạnh nói: “Hàn Bách à Hàn Bách, đừng có dọa Nguyệt nhi.”

Hàn Bách cảm thấy không những đã vượt qua cửa ải khó khăn mà Ma công lại tăng tiến thêm một tầng. Thầm nghĩ là do chịu sự kích thích của Hư Dạ Nguyệt, Ma chủng có lớn mạnh hơn nữa cũng khó vượt qua được hiểm cảnh vừa rồi. May mà Hư Dạ Nguyệt lâm nguy bất loạn, lại biết dùng nguyên âm trong cơ thể truyền chân khí qua giúp hắn thoát hiểm liền cảm kích ôm chặt lấy nàng không thôi nói: “Nguyệt nhi! Đa tạ nàng!”

Hư Dạ Nguyệt vẫn còn chưa hết sợ nói: “Thực muốn dọa chết người. May mà cha đã từng nói thể chất của muội đối với Ma chủng của chàng có tác dụng rất lớn cho nên vừa rồi muội mới tin tưởng có thể dùng chân khí cứu được chàng đó.”

Hàn Bách lúc này đối với Quỷ Vương mới bội phục sát đất, ôm nàng ngồi xuống một bên giường.

Hư Dạ Nguyệt bị Hàn Bách ôm trong lòng, tiếp xúc với da thịt hắn liền tình bất tự cấm, vuốt ve bộ ngực vạm vỡ của hắn, ấp úng hỏi: “Chàng không thoát khố nữa sao?”

Nguy cơ vừa đi qua, sắc tâm lại nổi lên. Hàn Bách đại hỉ nói: “Cuối cùng nàng cũng phải cầu đến ta ư? Nhớ đến ngày đó nàng từng nói thà gả cho heo chó cũng không thèm lấy ta. Ta thực khó nuốt trôi mối hận này!”

Hư Dạ Nguyệt thản nhiên cười nói: “Không phải là do lúc đó chàng đáng ghét lắm sao. Cứ một mực khăng khăng nói nhân gia nhất định sẽ yêu chàng. Mỗi lần nghĩ lại thì người hận phải là Nguyệt nhi mới đúng!” Tiếp đó ôn nhu hôn hắn rồi nhẹ nhàng nói: “Nhưng hiện tại bao nhiêu oán hận cũng tan thành mây khói. Hai ngày nay là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ khi Nguyệt nhi hiểu chuyện đến bây giờ. Lúc gặp chàng thì miệng đao lưỡi kiếm nhưng kỳ thực Nguyệt nhi hưng phấn đến nỗi thân thể nóng ran. Buổi tối hôm đó thấy chàng đi cùng trang Thanh Sương ở trong quán bánh bao, muội thật sự tức đến nỗi suýt chút nữa muốn bóp vỡ yết hầu của hai người. Chỉ làm lật thuyền của bọn chàng cũng đã nể mặt chàng lắm rồi đó.”

Hàn Bách khẽ mỉm cười hỏi: “Ngày đó nàng rốt cuộc đã dùng cái thứ chết tiệt gì mà lợi hại như thế, ngay cả ta cũng không có cảm giác được?”

Hư Dạ Nguyệt kiêu hãnh nói: “Đó gọi là thủy trung lôi. Lúc hoạt động trong nước trước chậm sau nhanh, vô thanh vô tức. Có thể đâm thủng thuyền địch ngoài nghìn thước. Đó là thứ đồ chơi do cha phát minh ra đó, đương nhiên phải lợi hại rồi.”

Hàn Bách lại càng bội phục Hư Nhược Vô, con người này thật thâm bất khả trắc. Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại cười một tràng nói: “ Nguyệt nhi cuối cùng cũng nói rõ lòng nàng đối với ta như thế nào rồi nhé.”

Hư Dạ Nguyệt chun chun cái miệng nhỏ nhắn kiều mị vô hạn nói: “Nguyệt nhi vì chàng mà rơi lệ, lại vì chàng mà ăn mặc trang điểm như cô nương thế này, rõ ràng sớm đã bày tỏ ý đầu hàng trước ‘Lãng tử dâm côn’ nhà chàng rồi. Đúng thế! Nguyệt nhi yêu chàng. Nhưng chàng có yêu Nguyệt nhi nhiều như tình yêu Nguyệt nhi dành cho chàng ư?”

Hàn Bách nghe xong thoáng ngạc nhiên, thầm nghĩ lời này cũng không phải không có đạo lý. Chí ít thì trong lòng Hư Dạ Nguyệt chỉ có mỗi một mình hắn, còn hắn thì lúc thì nhớ Mộng Dao, lúc thì ba vị mỹ tỷ tỷ, Cấn Băng Vân, Hoa Giải Ngữ, Trang Thanh Sương, thậm chí là cả Trần Quý phi. Gã tuy yêu Hư Dạ Nguyệt – điêu man nữ khả ái này đến phát cuồng nhưng làm sao so sánh được với tình yêu to lớn một lòng một dạ mà nàng dành cho gã.

Hư Dạ Nguyệt thấy biểu tình của hắn như vậy thì áy náy nói: “Đừng vì chuyện này mà khó chịu, cha đã từng nói đó là sự khác biệt giữa nam và nữ. Nam nhân giống như vầng thái dương rực rỡ chiếu ánh sáng xuống khắp mọi nơi, không chỗ nào là không đến. Nhưng nữ nhân lại giống như minh nguyệt dạ vân giữa đêm tối bao la, ẩn chứa sự chuyên chú, thủy chung. Cũng chính vì vậy mà cha đã đặt cho muội danh tự là Dạ Nguyệt.”

Hàn Bách nghe nàng nói vậy cảm động nắm lấy tay nàng hôn lên mu bàn tay một cái, rồi sau đó đưa hai đầu ngón tay nàng lên miệng vừa ngậm, vừa cắn nhẹ rồi mới bùi ngùi nói: “Tối nay ta nhất định phải thưởng thức vầng minh nguyệt mỹ lệ nàng mới được.”

Hư Dạ Nguyệt muốn rụt tay về nhưng đương nhiên là không thành, chỉ dùng thanh âm run rẩy nhẹ nhàng nói: “Ăn thì ăn đi! Nguyệt nhi sớm biết tối nay khó thoát khỏi độc thủ của chàng rồi mà.”

Hàn Bách kéo nàng vào lòng, đặt nàng ngồi trên đùi hắn. Tay phải men theo hai chân của nàng xâm nhập vào cấm địa, mỉm cười nói: “Ta thực muốn xem Nguyệt nhi chịu đựng được bao lâu?”

Thân thể Hư Dạ Nguyệt run lên bần bật, nửa câu cũng nói không ra lời, ngay cả sức để ôm Hàn Bách cũng không có.

Hàn Bách thu tay về đặt lên đùi nàng, dương dương tự đắc nói: “Đã thấy sự lợi hại của ta chưa?”

Đôi mỹ mâu của Hư Dạ Nguyệt vô lực lườm hắn một cái, thấp giọng mắng: “Hái hoa dâm tặc!”

Hàn Bách lần này lại chuyển mục tiêu qua bộ ngực mềm mại của nàng. Sau khi giày vò chúng một hồi chán chê mới thôi, rồi đưa tay đỡ lấy cằm nàng đang xấu hổ suýt chút nữa gục đầu vào ngực hắn nhấc lên, tràn đầy cảm giác thắng lợi nói: “Thử mắng thêm một lần nữa xem, Hư tiểu thư!”

Đôi mắt xinh đẹp của Hư Dạ Nguyệt lúc này đã tràn đầy xuân tình dục hỏa, rên rỉ: “Mắng thì mắng. Cùng lắm là đem thân thể này cho chàng luôn chứ gì! Ta mắng tử Hàn Bách! Tên đại ác gia, lãng côn, lãng tử hái hoa Hàn Bách chết tiệt!”

Hai tay Hàn Bách lập tức chia nhau hành động, cởi bỏ dần y phục của Hư Dạ Nguyệt.

Hư Dạ Nguyệt xấu hổ gục đầu lên bờ vai trần rắn chắc của Hàn Bách, hung hăng cắn lên đó một cái.

Không bao lâu Hư Dạ Nguyệt đã không còn mảnh vải che thân, đem kiệt tác hoàn mỹ nhất của tạo hóa trình hiện ra trước mắt Hàn Bách.

Tinh thần của Hàn Bách đột nhiên đề thăng đến cảnh giới không linh chưa từng có.

Lão thiên đối với hắn thật hào phóng. Trong giang hồ Thập đại mỹ nhân lại có ba người yêu hắn. Còn nhớ chỉ mấy tháng trước đây thôi, hắn vẫn còn là một tên hạ nhân nhỏ bé để mặc ai muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng.

Lúc này linh đài của hắn sáng rực đến mức nhớ lại từng chuyện từng chuyện đã trải qua, không hề bỏ sót một chút nào. Rõ ràng mỗi một sự kiện đều ẩn chứa một hàm nghĩa sâu xa ở đằng sau nó.

Minh hoàn Nhật Nguyệt.

Ám hoàn hư vân.

Hư Dạ Nguyệt, một danh tự thật xinh đẹp mỹ miều biết bao, thế nhưng mỹ nhân đó giờ phút này không một mảnh vải che thân đang nằm trong lòng gã.

Hàn Bách nổi lên trận trận cảm xúc, miệng nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng ngần của nàng, nhu tình vô hạn nói: “Nguyệt nhi. Ta yêu nàng.”

Hư Dạ Nguyệt kiêu ngạo ngồi trên đùi hắn, ưỡn thẳng thân thể xích lõa động nhân lên đưa tay vuốt lên khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Phạm Lương Cực là đại ca, chàng tự nhiên sẽ là nhị ca. Sau này trở đi Nguyệt nhi sẽ gọi chàng là Nhị ca có được không? Đương nhiên lúc bổn cô nương này cao hứng thì sẽ gọi mấy tiếng tử Hàn Bách không biết chừng đó.”

Hàn Bách đột nhiên minh bạch thế nào mới gọi là thiên sinh mị cốt. Sức hấp dẫn của Hư Dạ Nguyệt là do thiên sinh, tự nhiên khiến cho người người phải say mê. Còn sức hấp dẫn của Mộng Dao là siêu nhiên, cũng khiến cho người ta phải đắm chìm trong đó y như vậy.”

Hư Dạ Nguyệt giống như mất hết khí lực, dán chặt vào người hắn, rên rỉ: “Nhị ca! Nguyệt nhi cái gì cũng đều cho huynh hết.”

Hai câu này so với bất kỳ thứ lửa gì trên thế gian còn lợi hại hơn. Làm cho ruột gan Hàn Bách trở nên khô nóng, vội vàng y theo mệnh lệnh mà hành động.

Một đóa phù dung vừa hé nở, một thiên kim kiều nữ chốn kinh hoa cuối cùng cũng thất thân vào tay tên lãng tử, một ngôi sao sáng vừa mới quật khởi ở chốn giang hồ.

oOo

Sau màn mây mưa, Hư Dạ Nguyệt nằm phục trên người Hàn Bách, hai tay chống cằm thấp giọng hỏi: “Nhị ca, chàng vui chứ?”

Trong thể nội Hàn Bách quán đầy nguyên âm chi khí của Hư Dạ Nguyệt, vô cùng thoải mái, Ma công không ngừng vận chuyển, nghe vậy mở mắt ra nói: “Ta vui muốn chết luôn. Nguyệt nhi cũng vui chứ?”

Hư Dạ Nguyệt đá đá cái chân nhỏ nhắn, vui vẻ nói: “Nguyệt nhi đương nhiên là vui rồi. Nếu không đâu có hứng thú mà đi hỏi chàng?”

Hàn Bách cười xấu xa nói: “Vừa mới rồi không phải từng kêu đau sao?”

Hư Dạ Nguyệt thẹn thùng nói: “Nhưng thoải mái như vậy cũng đáng.”

Hàn Bách lật người đè lên thân thể xích lõa của nàng, ngọt ngào nói: “Ta không chịu nổi sự khiêu khích của nàng đâu.”

Hư Dạ Nguyệt nghe hắn nói vậy bật cười khanh khách đến nỗi thân thể run lên nói: “Tử Hàn Bách! Chẳng lẽ Nguyệt nhi lại sợ tên tiểu dâm tặc nhà chàng sao?”

Trong ngọn lửa ái tình bừng cháy mãnh liệt, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ lại quấn chặt lấy nhau. Lúc này đối với hai người bọn họ, trên thế gian này chẳng còn thứ gì có ý nghĩa hơn đối phương.

oOo

Lúc Hàn Bách tỉnh dậy thì thân thể mềm mại của Hư Dạ Nguyệt vẫn còn say ngủ trong lòng hắn.

Trời vẫn còn chưa sáng.

Ánh trăng xuyên qua song cửa đầu giường chiếu vào phòng tạo nên một vùng ánh sáng bàng bạc. Hư Dạ Nguyệt vẫn đều đều phát ra tiếng hô hấp nhẹ nhàng, rõ ràng là ngủ rất say. Trên khóe miệng vẫn còn lưu lại nụ cười thỏa mãn, thần thái vô cùng động nhân.

Hàn Bách nhẹ nhàng ngồi dậy, cẩn thận đắp lại tấm chăn cho nàng, rồi bước xuống giường đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Từ gian sương phòng ở trên lầu hai này nhìn xuống, toàn cảnh Mạc Sầu hồ đều thu vào trong tầm mắt.

Gã vận chuyển Ma công, lập tức chân khí trong nội thể không ngừng lưu chuyển tựa như dòng suối không bao giờ cạn. Mỗi một lỗ chân lông đều cảm thấy thoải mái vô cùng.

Trong lòng chợt nảy ra một ý, bèn vận khởi Vô Tướng Thập Thức.

Mọi suy nghĩ lập tức tan biến.

Chân khí đột nhiên đình chỉ.

Sau đó một cỗ khí kình từ Đan Điền lập tức được sinh ra, qua các huyệt đạo chảy khắp kỳ kinh bát mạch.

Chân khí muốn dừng thì dừng, muốn chảy thì chảy. Tất cả đều chịu sự khống chế từ ý niệm của hắn.

Hàn Bách đại hỉ, biết rằng nhờ vào mị cốt của Hư Dạ Nguyệt, Ma chủng của hắn lại có đột phá mới. Nàng thật đúng là vật trân quý mà Ma chủng hắn có nằm mơ cũng khó cầu. Nhớ đến vẻ phong tình nhiệt hỏa cuồng dã của nàng tối qua, trong lòng lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Trong những mỹ nữ đã từng hắn có quan hệ tiếp xúc nhục thể, thì chưa có một ai chủ động đến với hắn và tận tình hiến dâng giống như Hư Dạ Nguyệt.

Nếu Mộng Dao có thể giống như nàng mà cùng mình thân mật thì thực đúng là diễm phúc tề thiên. Hư Dạ Nguyệt khiến hắn nhận ra được cảnh giới tình dục cao nhất của nữ nhân có thể đạt đến. Sau này hắn sẽ lấy đó làm chuẩn để dẫn phát cho ba vị mỹ tỷ tỷ.

Trong lòng đột nhiên khẽ máy động.

Hàn Bách vội vàng quay người lại.

Cảnh vật bên trong phòng vẫn như cũ, Hư Dạ Nguyệt vẫn đang say ngủ như một tiểu tiên nữ chìm trong mộng đẹp.

Hàn Bách nhíu mày suy nghĩ, bước ra cửa, không kể thân hình còn đang xích lõa của mình dang tay mở cửa ra.

Chỉ thấy bên ngoài là Tiên tử siêu phàm thoát tục, đạm nhã như tiên Tần Mộng Dao đang cười khúc khích đứng trước mặt. Đôi mắt trong sáng xinh đẹp tỏa ra tình ý dạt dào chằm chằm nhìn hắn.

oOo

Lúc này đến khi trời sáng chỉ còn một canh giờ. Bến đò Dược Lý đã ở ngay trước mắt.

Gần bến đậu hơn mười chiếc ngư thuyền, trong đó có mấy chiếc đèn đuốc sáng bừng, đang chuẩn bị giăng lưới vào buổi sáng sớm.

Phong Hành Liệt đề thăng công lực đến cực hạn, vượt qua Thương Lương cùng năm tên thủ hạ vội vàng phóng đến chỗ bến đò.

Hắn đến nơi đảo mắt nhìn quanh vẫn không thấy bóng dáng của đám kiều thê. Đang suy nghĩ có nên gọi mấy chiếc ngư thuyền này hỏi một lượt không thì đột nhiên phát hiên nơi bến đò lại xuất hiện thêm một người.

Hắn hoảng sợ nhìn qua, chỉ thấy người đó là một nam tử vừa cao lại vừa gầy trong trang phục của ngư dân địa phương, đầu đội nón trúc, tay cầm một chiếc cần câu đang đứng trong đêm tối ở bến đò.

Lúc này bọn Thương Lương cũng đã theo tới bên cạnh hắn.

Tên hộ pháp của Tà Dị Môn này là người vô cùng cẩn thận thấy vậy nhíu mày nói: “Người này đến thật kỳ quái. Vừa rồi rõ ràng bên đò còn không không ai, đột nhiên lại thấy hắn ta đã ngồi sờ sờ ở đây từ bao giờ.”

Phong Hành Liệt giờ tay ra dấu bảo hắn đừng lên tiếng rồi bước về phía nam tử đang ngồi câu ở đầu bến đò. Lúc sắp đến sau lưng người đó thì đột nhiên hắn ta quay đầu lại mỉm cười nói: “Hiền tế, đã lâu không gặp!”

Người đó không phải là ai khác mà chính là cao thủ xuất quần bạt lũy của Bát phái thời gian gần đây, hiện tại là nhạc phụ của Phong Hành Liệt: Bất Xá Đại Sư.