Tần Tư Dương cảm nhận được cơn tức giận kinh hoàng trên người Trì Ưng một cách rõ ràng.

Trên sân bóng rổ, anh liên tục chơi kiểu đè ép cậu ta, một vài cú bóng khiến cậu ta không thể đỡ được.

Tần Tư Dương cũng lơ đễnh, khi cậu ta đang chặn hàng phòng ngự, bị sức mạnh dũng mãnh khi rê bóng của Trì Ưng va phải, ngã ngửa ra sau.

Trì Ưng hoàn thành một cú ba bước lên bóng đẹp mắt, quay người và kéo cậu ta lên một cách phong độ.

Tần Tư Dương không còn vui vẻ, dừng chơi bóng, chui vào tủ sau uống nước nghỉ ngơi.

Trì Ưng cũng đến phía rổ bóng tập ném bóng, đường bắp tay đẹp đẽ thu hút ánh nhìn của các cô gái đi ngang qua.

“Ý tưởng kia, là cậu đề xuất cho cậu ta?”

“Sao lại nói vậy?”

Tần Tư Dương dùng khăn trắng lau mồ hôi, nói chắc chắn: “Có thể giành vị trí số 1 của cậu, chỉ có một khả năng, đó chính là cậu cam tâm tình nguyện nhường cho cậu ta…”

Một tiếng “bịch”, quả bóng rổ xoay vòng quanh rổ và rơi vào lưới.

“Cam tâm tình nguyện, nhường cậu.”

“Nhường tôi?”

Tần Tư Dương nhặt bóng rổ dưới chân lên, cười khẩy, “CMN, tôi nghĩ rằng cậu có một số tình cảm phức tạp không thể nói thành lời đối với tôi.”

Trì Ưng giành lấy quả bóng từ trong tay cậu ta, hơi nhướng cằm, ngả ngớn cười nói: “Cũng không phải là không có khả năng này, ông Ưng của cậu thích những người da trắng mặt xinh, hay là cậu theo tôi đi?”

“Tôi theo đại gia là cậu!”

Tần Tư Dương bị anh kích thích máu nóng, tiến tới cản anh, giành lại quả bóng.

Trì Ưng không cho để cậu ta đụng được vào bóng, ngược lại giống như đang giở trò đồi bại với cậu ta, để cậu ta đuổi theo muốn kiệt sức.

Hai người bọn họ đánh bóng như này thật sự mang mùi ám muội, các nữ sinh xem bóng không nhịn được mà tụm lại với nhau.

Với mỗi cử chỉ, đều hiện rõ lên khí chất đầy nam tính của Trì Ưng, cho dù là cùng giới nhưng có lẽ ít người có thể chịu được hormone áp bức mạnh mẽ của anh.

Tần Tư Dương hờ hững nhìn thanh niên nóng bỏng như nắng gắt, hạ giọng, tiếng nói trầm nặng: “Trì Ưng, đùa thôi, đừng thiên vị giúp Tô Miểu nữa...”

“Lớp trưởng đang chỉ tôi cách làm việc sao?”

“Cậu ta và tư thục Gia Kỳ không hợp nhau, cậu ta không thuộc về nơi này. Nếu như cậu thu tay, tôi có thể để cậu ta đi cùng với một chút thể diện."

Trì Ưng nhìn chằm chằm đôi mắt màu nâu nhạt của Tần Tư Dương, thật lâu sau, khóe miệng nhếch lên: “Xem ra, cậu chủ nhỏ Sunny của chúng ta hăng hái thật."

“Tôi không đùa, cậu biết đấy, tôi sẽ không tiếc mọi thứ bảo vệ em gái tôi, chỉ cần là người mà em gái tôi không thích...”

“Lần này, cậu không phải vì em gái vàng bạc của cậu.”

Trì Ưng đột ngột cắt ngang, khiến trái tim Tần Tư Dương đột ngột cứng lại.

Anh dùng đầu ngón tay xoay tròn quả bóng, liếc nhìn Tần Tư Dương, ánh mắt đó... dường như xuyên thấu tất cả suy nghĩ của cậu ta, khiến cậu ta không chỗ trốn tránh——

“Tim cậu bị cậu ấy làm loạn nhịp rồi.”

*

Điểm của trường trung học tư thục Gia Kỳ thay đổi theo thời gian thực, học sinh có thể đăng nhập vào tài khoản của chính mình để kiểm tra điểm và thứ hạng của mình trong học kỳ này.

Vì điểm cộng vị trí đứng đầu của bài ngữ văn, ba ngày sau, Tô Miểu tìm được điểm hiện tại của mình trong hệ thống quản lý giáo dục là: 6.8.

Xếp ở vị trí thứ 23 của lớp.

Tim cô thắt lại.

“Đã rất tốt rồi!” Hứa Mịch một tay cầm que kem, một tay cầm điện thoại, đưa điểm của mình cho Tô Miểu xem——

4.9, xếp vị trí 35.

“Bây giờ chỉ mới bắt đầu năm học, cậu có khởi điểm như này đã không tệ rồi.”

Tô Miểu xem Hứa Mịch là bạn tốt, nên cũng thẳng thắn nói với cô ấy: “Tớ nghĩ... ít nhất tớ sẽ lọt vào top 10.”

Hứa Mịch biết rằng cô không hiểu rõ về các quy tắc của Gia Kỳ, vì vậy đã giải thích cặn kẽ cho cô: “Điểm bài tập mà chúng ta nộp mỗi ngày, cũng như điểm cộng thêm từ ủy ban lớp và hội học sinh, và thậm chí cả điểm hội họa trên bảng... Thật ra đây đều là điểm trung bình. Điểm của cậu không đủ cao, chắc là do cậu không nhận nhiệm vụ trong lớp.”

“Như vậy sao?”

“Đúng vậy, cho nên việc bầu chọn ban lãnh đạo lớp và hội học sinh mỗi năm học, cậu có thể thấy rằng họ đều bị áp đảo bởi vì điểm phụ. Việc bầu chọn ban lãnh đạo lớp chúng ta học kỳ này vẫn chưa bắt đầu, ban lãnh đạo lớp đều là từ học kỳ trước. Tuần sau chắc sẽ tổ chức bầu cử lại, nếu ai không đủ năng lực sẽ bị tước bỏ.”

Tô Miểu biết Tần Tư Dương là lớp trưởng, mỗi ngày đều có rất nhiều việc, thỉnh thoảng tan học giáo viên gọi cậu ta đến văn phòng.

Tần Tư Nguyên là ủy viên văn nghệ, cũng chịu trách nhiệm thiết kế vẽ bảng hàng tuần, nếu có lễ hội giải trí, cô ta cũng sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm.

“Trì Ưng là lớp phó học tập sao? Cô hiếu kỳ hỏi Hứa Mịch, bởi vì bình thường không thấy anh đảm đương công việc trong lớp.

“Đương nhiên là cậu ấy rồi.” Hứa Mịch cười nói, “Cậu xem có biết bao nữ sinh thích đi hỏi bài cậu ấy như vậy, bởi vì cậu ấy là lớp phó học tập đấy.”

Tô Miểu nhớ ra: “Vì vậy công việc của cậu ấy chính là giải đáp thắc mắc của các bạn học.”

“Cái này phải xem vận may, nếu tâm trạng cậu ấy tốt, có lẽ sẽ nhẫn nại hơn chút. Nếu như tâm trạng không tốt, thực ra cũng có nhiều người xui xẻo rồi, vì vậy... cậu muốn đi hỏi bài cậu ấy, nhất định phải có một trái tim lớn, cậu ấy nói chuyện rất thẳng thắn.”

Tô Miểu cười đáp: “Tớ thà đi hỏi thầy giáo.”

“Hì hì, tớ cũng vậy.” Hứa Mịch cũng phá lên cười, “Nếu cậu ấy giảng bài cho tớ, tớ sẽ căng thẳng chết mất, làm gì còn có tâm tư đâu mà tập trung nghe giảng chứ.”

“Điểm cộng của ban lãnh đạo lớp đều như nhau sao?”

“Đương nhiên không giống nhau, mỗi tuần lớp trưởng sẽ làm một bảng tổng nhiệm vụ lớp, cậu làm bao nhiêu công việc, làm có tốt hay không, đều sẽ ảnh hưởng đến điểm số của cậu. Nếu như công việc của cậu làm không tốt, thậm chí còn bị trừ điểm.”

“Thì ra là vậy.”

Tô Miểu không ngờ điểm số của trường tư thục Gia Kỳ lại chi tiết và rõ ràng như vậy, hầu như tất cả các hành vi của học sinh trong trường đều được đưa vào đánh giá.

Nếu cô muốn nhận được học bổng, ít nhất cô phải nằm trong top ba của lớp...

Vì vậy, cô phải tích cực tham gia các hạng mục được cộng nhiều điểm nhất như bầu ban chủ nhiệm lớp, thi tuần, thi tháng và một số cuộc thi.

Trong giờ học đầu tuần thứ hai, chủ nhiệm Chu Thanh Hoa mang sắc mặt nghiêm túc đi vào lớp học, đứng trên bục giảng đảo mắt nhìn các học sinh ——

“Nhận được tố cáo từ bạn học, rằng có một số chuyện không tốt đã xảy ra trong lớp của chúng ta.”

Các học sinh ngơ ngác nhìn nhau, không biết vì sao, có chút áy náy cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Phải nói rằng Chu Thanh Hoa thực sự là một chuyên gia về tâm lý học.

Đặc biệt là ai cũng đang ở đúng lứa tuổi thanh xuân, ai lại không có chút bí mật nhỏ trong lòng, nghe cô nói mà tim đập loạn nhịp hơn, vài học sinh bắt đầu run lên vì hồi hộp.

Thậm chí ngay cả Tần Tư Nguyên cũng chột dạ lo lắng.

Lo sợ chuyện cô lấy bút của Tô Miểu, bị người ta phát hiện...

Chu Thanh Hoa quan sát vẻ mặt của từng học sinh trong lớp, mới chậm rãi nói: “Tôi nghe nói trên người một số học sinh có hình xăm, ngày đầu tiên em nhập học, hiệu trưởng đã nhấn mạnh kỷ luật của trường, theo quy định của trường, hình xăm và uốn tóc tuyệt đối không được phép ở tư thục Gia Kỳ.”

Lời vừa dứt, đại đa số các học sinh đều thở phào nhẹ nhõm.

Chuông vào học vang lên, Chu Thanh Hoa nhìn đồng hồ, vẻ mặt trầm lại nói: “Tôi cho các em thời gian một tiết tự học, các em tự suy nghĩ, tan học chủ động đến văn phòng thú nhận, đừng đợi đến khi tôi gọi từng người một để kiểm tra, lúc đó không dễ nói chuyện như vậy đâu.”

Tô Miểu theo bản năng nắm chặt tay áo, quay đầu liếc nhìn Tần Tư Dương: “Là cậu báo lên?”

Tần Tư Dương cúi đầu phân tích một loạt câu tiếng Anh dài ngắn, chậm rãi nói: “Tôi là lớp trưởng, có nghĩa vụ báo cáo bầu chuyện không tốt trong lớp.”

“Báo cái này, có thể cộng được bao nhiêu điểm?”

“Tôi không được cộng điểm, nhưng cậu nhất định sẽ bị trừ điểm.” Tần Tư Dương đặt bút xuống, “Không có học bổng, cậu lấy gì để ở lại Gia Kỳ.”

“Cậu muốn tôi rời khỏi đến vậy.”

“Chỉ khi cậu đi rồi, tất cả... mới có thể khôi phục lại bình thường.”

Bao gồm cả trái tim của cậu ta.

Tô Miểu cho rằng Tần Tư Dương sẽ không ghét cô như vậy, chí ít không như Tần Tư Nguyên rõ ràng trực tiếp như vậy.

Nhưng cô sai rồi.

Sự ghét bỏ kìm nén của Tần Tư Dương còn đáng sợ hơn gấp trăm lần cách đối phó rõ ràng trực tiếp của em gái cậu ta...

Cô không nên vì quan hệ hợp tác lần này, mà buông nhẹ cảnh giác cậu ta.

“Đương nhiên, trước khi Chu Thanh Hoa điều tra, có thể tranh thủ thú nhận để nhận mức phạt nhẹ hơn.”

Với tư cách là lớp trưởng, Tần Tư Dương rất “có tâm” nhắc nhở cô “Cô giáo Chu luôn khoan dung hơn với những học sinh chủ động thừa nhận. Nhưng nếu bị cô ấy phát hiện ra, tôi e rằng điểm của bạn trong học kỳ này sẽ bị trừ thẳng.”

Nói xong, Tô Miểu chậm rãi vén tay áo lên.

Giữa cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, cánh chim ưng nhỏ lúc trước đã biến mất, chỉ còn lại một mảng da hơi ửng hồng, chính là dấu vết của nó lưu lại trên người cô.

“Tần Tư Dương, phải khiến cậu thất vọng rồi, hình xăm tôi đã xóa rồi.”

Vào ngày thứ hai sau khi bị cậu ta nhìn thấy, Tô Miểu đã tẩy hình xăm.”

Cô sẽ không để cậu ta nắm chóp.

Tần Tư Dương nhún nhún vai, tựa hồ không có gì kinh ngạc: “Tẩy cũng không sao, thời gian học ở Giai Kỳ nếu có hình xăm, cũng sẽ bị trừ điểm.”

“Lời nói vô căn cứ, cậu có chứng cứ không.”

“Vết đỏ trên cổ tay cậu, chính là chứng cứ.”

“Tôi bị dị ứng với đậu phộng.” Cô từ trong cặp sách chậm rãi lấy ra hai hạt đậu phộng, “Ăn một cái, thứ màu đỏ này sẽ mọc khắp người, càng gãi càng đỏ.”

Nhìn thấy cô còn chuẩn bị đậu phộng, xem ra có chuẩn bị mà đến, Tần Tư Dương có chút khó tin ——

“Tuổi tác còn nhỏ, mà tâm tư lại thâm sâu.”

Tô Miểu từ từ bóc đậu phộng.

Không phải tâm tư cô sâu, là lúc trước cô gặp qua những chuyện như này quá nhiều quá nhiều rồi.”

Nhưng mà, khi cô nuốt xuống hai hạt đậu phộng kia, Tần Tư Dương đột nhiên nói: “Không sao, dù sao trong lớp cũng không phải cậu là người duy nhất có hình xăm.”

Tô Miểu tim đập lỡ một nhịp, nghĩ đến Trì Ưng.

Tần Tư Dương bình tĩnh nói: “Cô chủ nhiệm chỉ cần bắt một người, để cảnh cáo những người khác, nếu không phải cậu, có lẽ chính là cậu ấy.”

“Chẳng lẽ cậu ấy không phải là bạn của cậu sao?”

“Nhưng Tần tư Nguyên là em gái tôi.”

Đầu ngón tay của Tô Miểu nhẹ nhàng cắm vào da thịt trong lòng bàn tay, dường như hận người thiếu niên bên cạnh này đến thấu xương.

Còn có thể như nào đây...

Từ khi sinh ra đến nay, cô chưa bao giờ gặp may mắn, như thể cả thế giới đang chống lại cô.

Có lẽ giống như Tô Thanh Dao từng nói, sự ra đời của cô là một sai lầm, và cô không nên đến thế giới này để gây ra sự ghét bỏ của mọi người.

“Nếu hình xăm của cậu đã được tẩy sạch, hãy để Trì Ưng giúp cậu vượt qua ải này.” Tần Tư Dương thờ ơ nói, “Dù sao điểm học phần của cậu ấy nhiều như vậy, cho dù trừ đi một nửa, cũng sẽ cao hơn điểm hiện tại của cậu.”

Tô Miểu biết rằng Tần Tư Dương nói điều này... là để kích động cô thú nhận với giáo viên.

“Khích tướng cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không đi đâu.” Cô lấy vở bài tập toán ra và vùi đầu vào những bài toán, “Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi tư thục Gia Kỳ.”

Cứ xem như cô ích kỷ vậy, cô không tin mạng của mình là như vậy, cô không muốn thừa nhận cái định mệnh này.

Đôi cánh dù nhỏ bé đến đâu, cũng vẫn muốn vùng vẫy... bay xa nhất có thể.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, học sinh trong lớp nhìn qua đều có vẻ nghiêm túc tự học, nhưng thực ra đều đang chú ý xung quanh, xem có ai chủ động đến văn phòng tìm Chu Thanh Hoa thú nhận có hình xăm hay không.

Tô Miểu không giải được câu nào, nhìn mặt chữ trong vở bài tập, lòng cô hoang mang.

Trì Ưng không phải là một học sinh giỏi ba tốt, cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, nhìn thấy anh mua thuốc lá, anh còn biết đánh nhau...

Mặt này, ít có người biết.

Ít nhất, trong tâm trí của tất cả các giáo viên và hầu hết học sinh ở tư thục Gia Kỳ, Trì Ưng là một học sinh ngoan và hoàn hảo.

Chuyện này... Suy cho cùng đều là do cô gây ra, không liên quan gì đến Trì Ưng, anh hoàn toàn là do cô liên lụy.

Không, không, không, cô không thể bị trừ điểm, còn Trì Ưng có rất nhiều điểm, vì vậy để anh ta chịu cũng không thành vấn đề.

Người như cô, không ích kỷ... thì chỉ có thể hủy diệt.

Trong trái tim của Tô Miểu, thiên thần và ác quỷ đang đấu tranh.

Và chuông báo hết giờ... vang lên như một lời nhắc nhở.

Dù quyết tâm đến đâu, đến phút cuối, đôi chân cô vẫn không nghe lời mà đứng dậy.

Tần Tư Dương không ngẩng đầu, trên giấy nháp viết công thức toán học, đáy lòng đã sớm có dự liệu.

Tô Miểu đương nhiên sẽ đi.

Dù cho là một người bất kham hơn nữa, cũng không để cho điều đẹp đẽ nơi đáy lòng mình vì mình mà bị vấy bẩn…

Người ta sẽ không màng mọi thứ để bảo vệ, ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối.

Vào một giây trước khi Tô Miểu đi ra khỏi phòng học, cổ tay của cô đã bị một đôi tay khác khỏe hơn giữ chặt.

Tô Miểu quay đầu lại, bắt gặp đôi chân mày rậm của Trì Ưng.

Anh đút một tay vào túi, nhai xylitol trong miệng, quai hàm trơn bóng đẹp đẽ, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt: “Vội vàng như vậy, cậu đi đâu vậy?”

“Văn phòng.”

“Vừa hay, tôi cũng muốn đi, có lời gì muốn tôi chuyển cho cô Chu?”

“Trì Ưng!” Tô Miểu vội kéo tay áo anh, nhưng anh lại nắm cổ tay cô, cười kéo cô lại gần hơn.

Đôi môi mỏng áp vào tai cô, Trì Ưng hạ giọng nói: “Đường còn dài, đừng ngã ở đây.”

Mỗi một từ, đều mạnh mẽ, giống như âm thanh của vàng và đá.

Anh đi qua cô, bỏ lại sau lưng một tấm lưng phản nghịch.

Vài phút sau, một số học sinh hào hứng chạy trở lại lớp học để báo cáo tình hình——

“Wow!! Vòng eo của Trì Ưng... Trời ạ!!! Gợi cảm quá đi thôi!!! Mau xem đi!!!”

“Thật hay giả vậy?”

“Mau đi xem đi, sắp hết rồi! Nhanh lên!”

Nữ sinh trong lớp chạy tới hơn phân nửa, trong đó có mấy nam sinh kiểu “không đúng lắm” bao gồm cả Đoạn Kiều.

Tô Miểu không ngồi yên được nữa, đi theo bọn họ ra ngoài cửa văn phòng, lấy hết dũng khí nhìn vào bên trong.

Trì Ưng quay lưng về phía họ, quả thật có một hình xăm trên phần eo sau của anh.

Đó là một đôi cánh màu đen dang rộng, gần như bao phủ toàn bộ eo lưng của anh, đầy đặn sinh động, phảng phất mỗi một cái lông vũ đều đang run rẩy.

Muốn bay vào không trung.

Không, đó không phải là đôi cánh sẵn sàng để bay, đó là đôi cánh, bao phủ lấy cô trong bóng tối của đám đông.

Tất cả mọi người đều có vẻ kinh ngạc háo hức xem kịch, thảo luận rằng Trì Ưng lần này sẽ gặp phải tai họa.

Chỉ có Tô Miểu đang cố nén những giọt nước mắt sắp rơi xuống, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Đường còn dài, đừng ngã ở đây.