Hậu viện của Quận chúa phủ, thậm chí còn đẹp hơn hậu uyển trong cung. Một góc của hậu viện, một mảnh đất được dựng rào chắn, có vài con nai non đang chậm rải tản bộ. Triệu Tông Ninh còn hào hứng cầm lá cây màu xanh mà bọn nha hoàn dùng khăn lụa gói kỹ cán lại đút chúng nó, bọn nha hoàn vốn phải chăm sóc Triệu Tông Ninh, cũng cảm thấy động vật nhỏ thú vị, dồn dập vây quanh lại.

Ngay cả người thận trọng như Nhiễm Đào cũng thỉnh thoảng cười, Trà Hỷ thì đã sớm tham dự vào đó rồi.

Trong tai Triệu Thập Nhất nhất thời chỉ còn tiếng vui cười của các nữ nương. Nơi này cũng không có người ngoài, các nàng chơi rất tùy ý, huống hồ Triệu Tông Ninh vốn có tính tình kia, nha hoàn bên cạnh tự nhiên đều hoạt bát.

Triệu Thập Nhất ngồi trên băng đá cách nơi đó vài bước, nhìn các nàng chơi đùa.

Triệu Tông Ninh cũng hỏi hắn có muốn đút nai con ăn không.

Buồn cười, kiếp trước hắn giương cung tên săn bắn, nai con như vậy, hắn bắn một mũi tên là trúng. Bây giờ sao lại ở đây, cùng các tiểu nương tử chơi trò cho nai ăn?

Hắn tất nhiên bất động, lấy đó để từ chối.

Triệu Tông Ninh đang chơi cao hứng, mà cũng không miễn cưỡng hắn, liền kêu Tạ Văn Duệ ở cùng hắn.

Trải qua mấy ngày nay, Triệu Tông dù chưa cho Tạ Văn Duệ chức quan, hắn tạm thời vẫn chỉ là một thị vệ bình thường, nhưng chỉ cần Triệu Tông ra khỏi Phúc Ninh Điện, đều muốn kêu hắn theo hầu. Gọi hắn, mà không gọi thị vệ trưởng, các thị vệ đều là con cháu quý tộc, ai mà không thấy thế này có nghĩa là gì?

Thị vệ trưởng là nhận lệnh Thái hậu, Tạ Văn Duệ lại do bệ hạ nhận định.

Mà chiều gió trong cung này cũng rất khó nói, quý tộc đại khái cũng nhát gan, chỉ dựa vào tước vị để kéo dài tính mạng, cũng không dám manh động.

Triệu Tông chỉ dùng một chiêu này để bỏ tạp chất lấy tinh hoa, nếu có kẻ gan lớn mà thức thời, hắn cũng nguyện ý thu dụng. Nếu như không có, chờ khi hắn thân chính rồi, toàn bộ về nhà nghịch bùn đi thôi!

Mặc dù là cỏ đầu tường, người tranh làm cỏ đầu tường của Triệu Tông hắn cũng nhiều lắm, những thị vệ này còn không xứng.

Mà cũng có mấy người thông minh, chủ động thân cận với Tạ Văn Duệ, Triệu Tông đều âm thầm nhìn trong mắt, vẫn cần phải khảo sát.

Tạ Văn Duệ là một người thật thà, không biết gạt người, hắn đứng đơ bên cạnh Triệu Thập Nhất, khô khan nói: “Tiểu lang quân, không bằng ngài tiếp tục vẽ tranh?”

Cứ ngồi như vậy, cũng không được gì. Còn nữa, chẳng hiểu vì sao, vị tiểu lang quân vốn là tên ngốc này cứ làm hắn có chút khiếp sợ hoảng loạn.

Giống như lúc này, hắn nói câu đó, tiểu lang quân liền quay đầu lại nhìn hắn, con ngươi tối om om, làm hắn không khỏi lui về sau một bước.

Triệu Thập Nhất nhìn hắn, rồi thu tầm mắt về, cầm lấy bút trên bàn đá, định tiếp tục vẽ nữa.

Chỉ còn thiếu đoạn kết, không bao lâu, hắn liền hoàn thành bức tranh.

Tạ Văn Duệ chân tâm thành ý nói: “Tiểu lang quân vẽ thật đẹp!” Hắn còn kiến nghị, “Nếu viết bài thơ ở phần trống, vậy sẽ càng tốt!”

Triệu Thập Nhất thầm nghĩ, đúng là một tên ngốc, còn viết thơ, ai viết đây?

Tạ Văn Duệ ngươi viết à?

Triệu Thập Nhất muốn trêu tên ngốc này, liền thẳng thắn kéo ra một tờ giấy trống, viết: Ngươi viết thơ đi.

Tạ Văn Duệ sững sờ, hắn vốn thật sự chỉ xem vị tiểu lang quân là một si nhi, không ngờ người ta nghe hiểu! Trong lòng hắn lại hơi xót, chắc là người câm? Trên mặt hắn nhất thời dâng lên không nỡ.

Triệu Thập Nhất lại viết: Nhanh.

Tạ Văn Duệ áy náy nói: “Tiểu lang quân, ta không có gì thiên phú về thơ văn, sách cũng đọc rất ít, thật sự không biết viết thơ, cũng không biết làm từ.”

Triệu Thập Nhất viết: Vậy ai viết?

Mặt Tạ Văn Duệ liền căng ra hơi hồng, là hắn đề nghị viết thơ.

Triệu Thập Nhất nhìn trong mắt, trong lòng rốt cục thống khoái, Tạ Văn Duệ ngốc giống kiếp trước. Hắn nhàn nhã chờ câu kế của Tạ Văn Duệ.

Tạ Văn Duệ vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, càng hổ thẹn: “Tiểu lang quân, tôi thật sự không nghĩ ra được!”

Triệu Thập Nhất còn định viết thêm, Triệu Tông Ninh ở cách đó không xa đến hỏi: “Các ngươi đang nói cái gì đó? Tiểu Thập Nhất thật sự không đút nai con ăn à? Chơi vui lắm đó!” Hắn nhìn sang, rất nể mặt lắc lắc đầu.

“Được thôi.” Triệu Tông Ninh cũng không thất vọng, tiếp tục đi chơi với nai.

Chờ các nàng không ai để ý đến nơi này, Triệu Thập Nhất mới tiếp tục viết: Ngươi viết bài thơ ra, không viết, ta sẽ nói cho bệ hạ ngươi bắt nạt ta.

“…” Tạ Văn Duệ há hốc mồm, vậy cũng được nữa hả?

Triệu Thập Nhất liền viết: Việc này, ngươi biết ta biết.

Hắn viết xong, ngẩng đầu nhìn Tạ Văn Duệ một cái.

Tạ Văn Duệ đỏ bừng cả mặt, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Tiểu lang quân, tôi thật sự không biết, tìm người khác viết giùm được không? Tôi biết một vị cử nhân, đặc biệt am hiểu làm thơ, viết từ, y chưa bao giờ tùy tiện viết cho người khác, tôi đi mời y, được không?”

Triệu Thập Nhất thầm “Hừ” một tiếng, hóa ra Tạ Văn Duệ sớm như vậy đã quen biết Cố Từ rồi. Nghe Tạ Văn Duệ nhắc tới người quen kiếp trước, hắn không khỏi nghĩ đến cảnh tượng ở chung với Tạ Văn Duệ khi đó. Tạ Văn Duệ là một người rất trượng nghĩa, cũng rất trọng tình nghĩa, lại còn vô cùng trung tâm. Mặc dù có hơi ngơ ngáo, nhưng cơ hồ mọi thứ đều tốt.

Chỉ ngoại trừ một điểm, Tạ Văn Duệ là một đoạn tụ. Hoặc là, hắn cũng không biết Tạ Văn Duệ rốt cuộc có phải đoạn tụ hay không.

Tạ Văn Duệ là thủ hạ của hắn, làm tốt việc đã giao là được, hắn chẳng hề quan tâm rốt cuộc Tạ Văn Duệ thích ai, cũng không quan tâm rốt cuộc hắn thích nữ hay là nam, ban đầu hắn còn không biết đến việc này.

Mà Tạ Văn Duệ vốn đã định hôn với một tiểu nương tử, chỉ là chưa gả đã bị bệnh chết, sau đó thì đúng lúc gặp đủ loại chiến sự, Tạ Văn Duệ hơn ba mươi tuổi, vẫn chưa thành thân.

Chờ sau khi hắn đăng cơ, trong triều rốt cục ổn định rồi, Vũ An Hầu tuổi già muốn định hôn cho Tạ Văn Duệ lần nữa, cầu hôn tam nương tử nhà Hoàng thượng thư. Vốn là một đôi môn đăng hộ đối, Hoàng tam nương tử cũng vì chiến sự mà chậm chạp chưa gả, tuổi cũng đã gần ba mươi rồi.

Nào ngờ Tạ Văn Duệ mặc kệ Vũ An hầu, tự mình đến Hoàng phủ hủy hôn, cũng trả thiếp canh đã trao đổi cho phụ mẫu.

Tam nương tử da mặt mỏng, bị từ chối như vậy, mất mặt quá, nên thắt cổ tự sát trong khuê phòng, huyên náo ầm ĩ cả lên, may là cuối cùng vẫn cứu được.

Hoàng thượng thư cũng là người đi theo hắn từ rất sớm, trực tiếp đến trước mặt hắn khóc, cầu y làm chủ cho Hoàng tam nương tử, hắn mới biết được việc này của Tạ Văn Duệ.

Hắn gọi Tạ Văn Duệ vào hỏi, tên ngốc Tạ Văn Duệ này cũng giỏi, nói thẳng hắn đã có người thương.

Triệu Thập Nhất hỏi lại là ai, hắn nói là Cố Từ.

Hắn cũng không phải là người chưa từng va chạm xã hội, cũng biết có rất nhiều lang quân hảo nam phong. Nhưng người ta tốt thì tốt, đâu giống cưới vợ sinh con bình thường? Tạ Văn Duệ này cũng giỏi, tình nguyện làm trái lời cha hắn, cùng Hoàng gia nháo thành như vậy, cũng kiên quyết không muốn hối cải.

Hắn cũng bận chính sự bù đầu, thấy Hoàng, Tạ hai nhà ai cũng không nhường ai, hắn tức giận đến mức cũng lười quản.

Mãi đến khi hắn chết, chuyện này vẫn chưa giải quyết, cũng không biết kiếp trước Tạ Văn Duệ và Cố Từ cuối cùng sẽ có kết cục gì.

Triệu Thập Nhất nhìn Tạ Văn Duệ mười tám tuổi hiện tại.

Hắn cũng không tin, Tạ Văn Duệ và Cố Từ thật sự có thể bên nhau đến đầu bạc. Giữa nam và nữ còn không thể bên nhau bạc đầu, huống chi là hai nam nhân?

Kiếp này, Tạ Văn Duệ lại còn nhận thức Cố Từ sớm như vậy.

Xem ra đến lúc đó lại có một phen dằn vặt.

Hắn không nói lời gì, chỉ âm thầm nhìn Tạ Văn Duệ, Tạ Văn Duệ lúc này còn trẻ, bị hắn nhìn càng thêm thấp thỏm.

Lúc này Triệu Thập Nhất mới gật gật đầu, cũng viết: Ngươi biết ta biết.

Đây có nghĩa là đồng ý để Tạ Văn Duệ đi tìm Cố Từ làm thơ, mà đôi nhân tình định mệnh này, hắn có cản trở hay không cũng không có quan hệ gì. Lại nói, đó là việc riêng của thần tử, sao hắn quản được? Dù Tạ Văn Duệ nạp vào nhà chừng mười thiếp thị, dù cho đều là nam, chỉ cần không gây ra chuyện, hắn cũng không tiện quản hậu viện của người ta, hắn cũng lười quản.

Hắn cũng vừa vặn mượn việc này giao thiệp nhiều với Tạ Văn Duệ, dù sao cũng là thủ hạ hắn muốn dùng.

Tạ Văn Duệ thì lại bảo đảm nói: “Tiểu lang quân yên tâm, việc này tuyệt đối ngài biết tôi biết.” Hắn còn sợ Triệu Thập Nhất đến trước mặt bệ hạ tố cáo hắn đây này, tự nhiên lập tức đáp lại.

Vừa dứt lời, Triệu Tông Ninh đi tới, vừa đi vừa nói: “Vẽ xong rồi?”

Triệu Thập Nhất im lặng không lên tiếng, xòe bàn tay ra, cấp tốc lưu loát vò tờ giấy hắn viết thành một cục, nắm trong lòng bàn tay. Triệu Tông Ninh vừa vặn đi tới trước bàn, cúi đầu nhìn về phía bức tranh kia, khen: “Quả nhiên hết sức đẹp!” Nàng thưởng thức hồi lâu, đi kéo Triệu Thập Nhất, “Đi! Cửu cô mẫu đã nói tặng chim cho ngươi, thì nhất định phải tặng, ngươi đi theo ta chọn! Chỉ cần ngươi thích, cứ việc mang về!”

Không cần thì phí, huống hồ Triệu Thập Nhất quả thực thích chim chóc, hắn đứng dậy cùng đi theo Triệu Tông Ninh.

Trước khi đi, Triệu Thập Nhất quay đầu lại nhìn Tạ Văn Duệ một cái, ánh mắt bình tĩnh, rồi lại giấu giếm nhắc nhở không biết rốt cuộc là có phải nhắc nhở hay không.

Tạ Văn Duệ: “…”

Chờ khi họ đi xa, Tạ Văn Duệ gãi gãi sau gáy, hình như có chỗ nào sai sai, nhưng hắn không phân biệt được.

Khi Lâm tiên sinh mời Tiêu Đường đến phủ, nói là trong phủ có vị họ hàng xa hay đọc sách đến đây, muốn thảo luận học vấn với hắn. Còn vị họ hàng này, đến cùng họ gì tên gì, một chữ không nói, chỉ nói là đứng hàng thứ bảy trong nhà, cứ gọi thất lang quân là được.

Tiêu Đường quả nhiên là người thông minh, họ hàng xa của Quận chúa phủ, còn là thất lang quân, ngoại trừ vị kia trong cung, còn có thể là ai? Huống chi, vừa nãy hắn nhìn thấy Nhiễm Đào —— chắc là Nhiễm Đào rồi. Khi định hôn với Nhiễm Đào, hắn tám tuổi, Nhiễm Đào mới ba tuổi. Phụ mẫu hai nhà rất thân thiết với nhau, liền định hôn trước cho họ.

Nhưng lần cuối gặp Nhiễm Đào, vẫn là khi hắn mười tuổi, khi đó Nhiễm Đào năm tuổi, hắn theo cha mẹ cùng đến Dương Châu tặng quà tết cho nhà Nhiễm Đào. Khi đó Nhiễm Đào khi đó không phải tên này, nàng có khuê danh của mình, nàng cũng còn nhỏ, cười hì hì cầm cây kẹo đưa cho hắn, giòn tan nói: “Ca ca ăn kẹo!”

Từ nhỏ hắn đọc sách thánh hiền mà lớn, mười tuổi cũng đã hiểu chuyện, biết được đây là thê tử tương lai của mình, nhất thời mặt đỏ bừng, không dám nhìn nàng nữa, lại nhớ kỹ gương mặt của Nhiễm Đào.

Trên mặt của Nhiễm Đào có nốt lệ chí.

Vừa rồi khi nhìn thấy vị nữ quan mặc trang phục nữ quan trong hành lang, hắn liền đoán được chắc là Nhiễm Đào. Hắn vốn không nên ngẩng đầu nhìn nàng, vì không hợp lễ, nhưng hắn khắc chế không nổi.

Dù sao đã hơn mười năm không gặp rồi.

Trong nhà sa sút, từ hôn đúng là bất đắc dĩ, hắn không dám làm lỡ Nhiễm Đào. Những năm gần đây, hắn viết thư cho người ta, thay lang quân các gia đình giàu có viết các loại thơ từ, còn cung cấp thơ từ cho các hiệu sách của Giang Ninh Phủ, tiền kiếm được lại đi mua sách, đọc sách, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Đọc sách, làm quan.

Nhiễm Đào từ lâu là nữ quan trong cung, hắn không dám trèo cao, chỉ mong còn có thể gặp lại nàng một lần.

Hắn cũng mong có thể chấn chỉnh lại Tiêu gia.

Mà đây là biện pháp duy nhất.

Trong đầu hắn hỗn loạn suy nghĩ này nọ, một hồi là gian khổ và khổ học mười mấy năm qua, một hồi là cảnh phụ mẫu mất, một hồi là Tiểu Nhiễm Đào cười nói “Ca ca ăn kẹo”, một hồi lại là gương mặt xa lạ nhưng mơ hồ quen biết vừa rồi của Nhiễm Đào. Hắn đích xác có chút thấp thỏm, người chờ hắn bên trong, không phải người thường, mà là vị quan gia độc nhất trên đời này.

Sau khi Lâm tiên sinh đi vào thông báo, thì đi ra cười nói: “Tiêu lang quân, mời.”

Tiêu Đường chỉnh lại trường sam tuy cũ kỹ nhưng lại sạch sẽ trên người, cúi đầu theo Lâm tiên sinh đi vào.