*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu lang quân có ngoại hình đẹp như vậy, Trà Hỷ có thể tưởng tượng được mẹ ruột của ngài ấy sẽ mỹ mạo như thế nào. Chỉ thấy khi đến nơi, đôi mắt của Trà Hỷ vẫn hơi hoa.

Đan thị kỳ thực đều mặc rất đơn giản, váy màu trắng sữa, bối tử* màu vàng xanh, toàn thân cơ hồ không thêu hoa. Trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc lên nước rất đẹp, giữa búi tóc cắm hai ba cây trâm ngọc, ngoài ra, không có phụ kiện gì khác. Vốn nên là phụ kiện tô điểm cho người, nàng lại tô điểm ngọc sức càng thêm sáng bóng.

*bối tử: một loại áo ngoài, dáng lửng không quá đầu gối, hai bên hông xẻ tà, hai vạt áo cân xứng, thời Tống nữ thường mặc bối tử phối với yếm bên trong

Đan thị thấy mọi người đến đây, sững sờ đến mức quên đứng dậy.

Mãi đến khi nha hoàn dẫn đường hành lễ: “Đan nương tử, tiểu thập nhất lang quân hôm nay theo bệ hạ vào phủ, nô tỳ dẫn tiểu lang quân đến đây.”

Đan thị mới hoàn hồn, nàng lập tức kêu nha hoàn của nàng khen thưởng, nha hoàn dẫn đường lĩnh thưởng, lại thi lễ một cái, nói với Trà Hỷ: “Tỷ tỷ, nô tỳ chờ ngoài sân.”

Trà Hỷ gật đầu, nàng rời đi.

Nha hoàn dẫn đường vừa ra khỏi cửa, Trà Hỷ lập tức hành lễ, cùng Cát Tường nói: “Xin chào Đan nương tử.”

“Hãy mau đứng lên, hãy mau đứng lên.” Đan thị tiến lên dìu Trà Hỷ, cũng nói với Cát Tường, “Vị đại quan này cũng xin đứng lên.”

“Cảm ơn nương tử.” Hai người họ cùng đứng dậy, Trà Hỷ cũng không ở lại lâu, chỉ cười nói: “Đan nương tử, nô tỳ là người kề cận hầu hạ tiểu lang quân trong cung, tên là Trà Hỷ, vị này gọi là Cát Tường. Nương tử hãy nói chuyện với tiểu lang quân, chúng nô tỳ sẽ chờ ở ngoài phòng.”

“Đa tạ vị muội muội này.” Đan thị nói xong liền muốn vuốt ve vòng tay trên cổ tay, định tặng cho Trà Hỷ.

Trà Hỷ nhanh chóng ngăn cản: “Nương tử đừng khách sáo, bệ hạ khoảng nửa canh giờ sau sẽ rời vương phủ, nương tử nhanh chóng tâm sự với tiểu lang quân mới phải.”

Đan thị cũng không tiện miễn cưỡng nữa, nhìn hai người họ rời đi, cũng vẫy lui nha hoàn trong nội thất. Sau khi người đều đi hết rồi, Đan thị đóng cửa phòng, xoay người lại nước mắt liền rơi xuống, duỗi ra hai tay: “Tông Nhi!”

Triệu Thập Nhất dù tâm địa đã cứng đến mức tột cùng, nhìn thấy mẹ khóc, cũng không chịu nổi. hắn vén trường sam lên, quỳ xuống đất, muốn dập đầu lạy.

Đan thị tiến lên, ôm hắn dìu lên, khóc ròng nói: “Mẹ ngày ngày đêm đêm đều không ngủ ngon, sợ con ở trong cung chọc bệ hạ không vui, sợ Tôn thái hậu bắt nạt con, sợ mẹ sẽ không còn được gặp lại con nữa ——Tông Nhi, bây giờ cũng đừng tiến cung nữa! Mẹ chưa bao giờ cầu con đứng cao thế nào, mẹ chỉ cầu con bình an, nếu con không thích nơi này, chúng ta tìm cơ hội rời vương phủ là được! Bây giờ chúng ta có tiền!…”

Nước mắt của Đan thị rơi vào trong cổ của Triệu Thập Nhất, nóng bỏng rồi lại cấp tốc biến thành nguội lạnh.

Triệu Thập Nhất thở dài, đưa tay ôm lấy nàng, khuyên nhủ: “Mẹ, tốt xấu gì cũng để con đứng dậy đã chứ?”

“Mẹ quên mất…” Đan thị khóc đâu còn hình dáng băng mỹ nhân trước mặt Triệu Từ Đức nữa, nàng cuống quýt đứng dậy muốn dìu Triệu Thập Nhất lên, lại không thể nâng dậy. Mà là Triệu Thập Nhất đứng dậy, cũng dẫn nàng tới bên bàn ngồi lên ghế.

Đan thị đưa tay sờ mặt hắn, sờ từng tấc một, trong nước mắt mang nụ cười: “Mập rất nhiều…” Nàng lại nhìn quần áo của Triệu Thập Nhất, “Tông Nhi ăn mặc cũng tuấn…”

Triệu Thập Nhất thở dài: “Nương đừng lo lắng cho con, trong cung dễ chịu hơn vương phủ rất nhiều, nhìn sắc mặt con bây giờ, nương cũng nên yên tâm.”

“Con muốn nương yên tâm thế nào? Tôn thái hậu cũng khó đối phó, ai cũng biết nàng ta muốn làm Nữ hoàng đế ——”

Triệu Thập Nhất khinh thường nói: “Cũng phải coi nàng ta có bản lãnh đó, có số mệnh đó không mới được.”

“Bệ hạ có tốt với con không? Thế tử nói với mẹ, con ở chung với bệ hạ, trái tim của nương vẫn cứ siết lại. Nếu, nếu như bệ hạ biết con là hướng về phía ngài ấy…”

“Hắn sẽ không biết.” Triệu Thập Nhất sắc mặt lạnh nhạt, âm thanh lạnh lùng.

Đan thị không hiểu nhìn hắn.

Triệu Thập Nhất không giải thích, lại có chút mất kiên nhẫn, gần đây đều như vậy, mấy ngày trước Cát Tường nói với hắn, Triệu Tông vì sợ hắn không có việc gì làm, còn muốn kêu phi tần của mình chơi với hắn. Hắn thật sự cảm thấy Triệu Tông đúng là ngu vô bờ bến! Kiếp trước hắn đều lười thu người khác vào Hậu cung, kiếp này sao lại cần chơi đùa với cung phi của Triệu Tông?

Triệu Tông đúng là ngu đến nỗi không có cách nào nói rõ.

Hắn đơn giản nói: “Mẹ, bây giờ thời gian không nhiều, con có những việc khác muốn nói với mẹ.”

Lần gặp gỡ hôm nay là một cơ hội nhặt được ngoài lề, hắn muốn nói việc quan trọng.

“Con nói đi.” Đan thị biết được sự việc quan trọng, lau nước nước mắt, nghiêm túc nhìn hắn.

“Bây giờ nương ở trong viện tử này, làm sao liên lạc với Mục Phù?” Hắn ở trong cung lo lắng nhất chính là việc này, vẫn luôn nghĩ biện pháp, lệnh Cát Tường lôi kéo Lưu Hiển, cũng là vì việc này.

Bình thường họ ở tại Thu Lạc Viện, mấy tháng đều không có ai đến gặp một lần, viện tử kia lại ở tít ngoài bìa hậu trạch, rất gần Tây Môn của Vương phủ, ngoài cửa thường có sạp hàng rong, rất tiện liên hệ với bên ngoài. Bây giờ Đan Thần Viện ở phụ cận đường trung tâm của hậu trạch, lại muốn liên lạc với bên ngoài, thì khó khăn.

Sau khi Đan Thần nghe xong, ôn nhu nở nụ cười, chỉ về cửa sổ một bên: “Con xem.”

Triệu Thập Nhất xoay người nhìn, vừa lúc có vài con chim bay đến cái bàn phía trước cửa sổ kiếm ăn, trên bàn và trên bệ cửa sổ còn đặt vài cái lồng chim, có vẹt, họa mi, còn có —— bồ câu.

Đan thị lau nước mắt, khóe mắt ửng hồng, lúc nói chuyện có chứa vài ý cười, đẹp kinh người, nàng vô cùng thích ngắm mấy con chim này, nói rằng: “Gần đây mẹ rất thích chúng nó, Thế tử liền kêu người tìm các loại chim chóc cho mẹ. Đều là vài loài chim bình thường, không tốn bao nhiêu bạc, Thế tử phi và trắc phi đều không nói gì. Trong đó con chim bồ câu xinh đẹp nhất kia, còn là do Thế tử phi tặng cho mẹ, nàng nói màu sắc rất hiếm.”

“Vậy thì phải cảm ơn Thế tử phi rồi.”

Triệu Thập Nhất nói xong, liền tiến lên, đưa tay trêu chim họa mi, lại ôm lấy một con chim bồ câu trong nhóm.

Hắn xoay người lại, ngược sáng, đứng trước cửa sổ, trong tay khẽ vuốt con chim bồ câu kia, nói rằng: “Mẹ, có tin con không?”

“Tin. Mẹ chỉ tin con.”

“Vậy mẹ hãy yên tâm, chờ con thành sự.”

Đan thị trầm mặc một lát, nói rằng: “Mẹ chỉ cần con bình an. Nhưng nếu con nhất định phải đi làm việc, mẹ nhất định sẽ giúp con.”

Triệu Thập Nhất xoay người, khẽ buông tay, chim bồ câu bay ra ngoài cửa sổ.

Nửa canh giờ sau, Triệu Thập Nhất lại nói: “Mẹ, sau lần này kêu Mục Phù đi Lưỡng Chiết Lộ đi, trong kinh đã không tiện ở lâu, mấy cửa hàng kia vẫn tiếp tục kinh doanh, kêu chưởng quỹ quản lý là được. Lưỡng Chiết Lộ muối đình* đông đảo, dễ kiếm bạc, mà ở đó nước nhiều núi cũng nhiều, có rất nhiều sơn tặc.”

*Muối đình: Nơi kinh doanh muối

Đan thị nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên: “Sơn tặc?”

“Núi nhiều nước nhiều, địa thế phức tạp, dễ dàng ẩn náu. Muối hộ* bản địa sinh hoạt gian khổ, rồi lại trốn không khỏi muối tịch* đời đời kiếp kiếp, có rất nhiều người trực tiếp trốn đi làm sơn tặc. Thu nạp được, cũng hữu dụng.” Triệu Thập Nhất không nhiều thời gian, cũng không nói tỉ mỉ, “Mẹ cứ nói như vậy với Mục Phù, kêu hắn tận lực, những sơn tặc kia vốn là vì nghèo khó mới cùng đường bí lối, chúng ta bây giờ có tiền, vừa vặn lấy ra dùng, có thể thu nạp bao nhiêu thì bấy nhiêu.

*Muối hộ: Gia đình làm muối

*Muối tịch: Nghiệp làm muối truyền thống

Đan thị gật đầu đáp: “Mẹ sẽ nói với hắn.”

“Chỉ là ủy khuất mẹ, còn phải ở lại trong vương phủ.”

Đan thị duỗi tay nắm chặt tay hắn, ôn nhu nói: “Mẹ không khổ.”

“Tin tưởng con, sắp rồi.”

“Mẹ tin con ——”

Ở ngoại phòng, Trà Hỷ nhẹ giọng nói: “Tiểu lang quân, bệ hạ sắp phải đi rồi, chúng ta cũng phải đến tiền viện thôi.”

Đan thị lưu luyến nhìn về phía Triệu Thập Nhất, Triệu Thập Nhất trở tay nắm chặt tay nàng.

Hắn chỉ nắm tay hai người lại, trong lòng hắn có cảm khái, nhưng cũng biết thời gian quý giá, lại nhỏ giọng nói: “Kêu Mục Phù phải giao thiệp với thương hộ muối đình nhiều lên, càng không nên keo kiệt hãy tiêu tiền lôi kéo muối quan, đặc biệt là những quan nhỏ trực tiếp giao thiệp với muối hộ. Ngoài ra, việc cấp bách, một là thu nạp sơn tặc, hai là tích trữ muối.”

“Nương đều nhớ kỹ.” Đan thị gật đầu, cũng vội vàng hỏi, “Cát Tường là Mục Ngân?”

“Là cậu ấy.”

“Nhiều năm không gặp, nó cũng đã lớn rồi.”

“Mẹ ——” Triệu Thập Nhất còn muốn nói.

“Tiểu lang quân ——” Trà Hỷ kêu lần nữa.

“Mẹ, con phải đi rồi.”

“Tông Nhi…”

Triệu Thập Nhất trịnh trọng hành lễ với nàng, hít vào một hơi, xoay người đi mở cửa.

Trước mặt Trà Hỷ lại là tiểu lang quân ngu dại rồi lại tuấn tú ngày xưa, Trà Hỷ cười: “Tiểu lang quân, chúng ta đi thôi!”

Triệu Thập Nhất trực tiếp cất bước đi ra ngoài.

Trà Hỷ còn muốn hành lễ với Đan thị, Đan thị lần thứ hai nâng nàng dậy, cầm một bao quần áo phía sau ra, ôn nhu nói: “Ta may vài bộ quần áo cho tiểu thập nhất lang quân.”

“Nương tử yên tâm, nô tỳ trở về sẽ đem quần áo thoải mái mặc cho tiểu lang quân.”

“Đa tạ muội muội.”

Trà Hỷ cũng không nói nhiều, khom chân, nàng ôm bao quần áo, quay người cùng Triệu Thập Nhất rời đi.

Khi ra khỏi cửa viện, Triệu Thập Nhất hơi dừng chân, cuối cùng cũng không quay đầu lại, nhấc chân bước ra cửa viện.

Đan thị che miệng yên lặng rơi lệ, nhi tử nói chuyện bình tĩnh, nhưng hoàng vị cũng không phải quần áo, càng không phải đồ ăn, không phải dễ dàng đoạt được như vậy?

Họ từ Đan Thần Viện đi ra, bước lên con đường nhỏ hướng đến tiền viện, sau hòn non bộ ở ven đường đột nhiên nhảy ra ba vị tiểu lang quân, chắn trước mặt họ. Triệu Thập Nhất lập tức dừng bước lại, Cát Tường tiến lên một bước, chắn trước mặt hắn.

Ba vị tiểu lang quân, một vị trong đó từ trên xuống dưới quan sát Triệu Thập Nhất một phen, cười khẩy nói: “Nhiều ngày không gặp, thập nhất đệ biến hóa không nhỏ nha! Quần áo này không tệ, không bằng cởi ra để các huynh đệ cũng mặc một lát?”

Hắn nói càn rỡ, hai tiểu lang quân khác cùng “Ha ha ha” cười không ngừng.

Trà Hỷ hơi nhíu mày, nàng là cung nữ của Phúc Ninh Điện, quy củ đều học rất thuần thục. Theo nàng thấy, các tiểu lang quân trong Quận vương phủ cũng quá không phép tắc! Nhưng nàng không định ở đây lâu, nàng sợ bệ hạ chờ, liền che chở Triệu Thập Nhất định tiếp tục tiến lên.

Vị tiểu lang quân châm biếm kia lại nói: “Đứng lại cho ta!”

Trà Hỷ xoay người, mỉm cười nói: “Không biết đây là vị tiểu lang quân nào?”

“Hừ! Ngươi cùng lắm chỉ là một nô tỳ, sao dám cả gan hỏi tiểu lang quân ta?”

Trà Hỷ còn chưa từng gặp người nào càn rỡ như thế, mà vị Tôn đại nương tử cực kỳ ương ngạnh đúng như lời đồn, cũng không đến nỗi như vậy. Nàng lại cười: “Nô tỳ có thấp hèn đi nữa, dầu gì cũng hầu hạ bệ hạ, tiểu lang quân rốt cuộc là ai, nô tỳ không biết. Mà nô tỳ ở trong cung nhiều năm, gặp vô số tiểu lang quân và tiểu nương tử, công chúa cũng thường gặp, quả thật chưa từng gặp ngài! Mà bệ hạ cũng chưa từng gặp, không bằng tiểu lang quân cùng nô tỳ đi gặp bệ hạ, để bệ hạ cũng gặp gỡ?”

Triệu Tông dù gì cũng là Hoàng đế, có yếu ớt đi nữa, tư thế cũng doạ người.

Trà Hỷ lần này nói chuyện mềm cứng thỏa đáng, khiến hắn nói không ra lời, hắn lại “Hừ” một tiếng, mà lại công kích Triệu Thập Nhất: “Triệu Thế Tông con rùa đen rụt đầu nhà ngươi! Để cung nữ ra mặt giúp ngươi, không biết xấu hổ!” Hai vị tiểu lang quân khác nghe vậy, mừng rỡ cười càng lớn tiếng hơn, người nói chuyện kia lại càng đắc ý.

Triệu Thập Nhất trước sau cúi đầu, ra vẻ thờ ơ không động lòng.

Hắn không có cách nào khoe khoang, càng đắc ý nhìn Trà Hỷ.

Trà Hỷ có hàm dưỡng, mặc dù nàng là người trong cung, thân phận cũng không bằng tiểu lang quân của Ngụy Quận vương phủ, nàng quả thật không thể làm gì. Giảng đạo lý với tiểu lang quân không quy củ như vậy tất nhiên khó thành, lẽ nào lại cãi nhau với hắn hay sao? Mặt mũi của bệ hạ có cần nữa hay không?

Nàng cười lạnh một tiếng, nói với Cát Tường: “Đi, đi gặp bệ hạ, sợ rằng bệ hạ chờ tiểu lang quân sốt ruột rồi.”

“Vâng.”

Trà Hỷ mặt không biểu cảm che chở Triệu Thập Nhất đi ngang qua họ, trong lòng cố ghi nhớ vài món nợ này, trở về nhất định phải nói cho bệ hạ! Chỉ hận nàng chỉ là một cung nữ, không thể bảo vệ được tiểu lang quân. Bệ hạ đang trong thời điểm quan trọng, hiếm lắm mới xuất cung một chuyến, nếu gây ra chuyện ở Quận vương phủ, Tôn thái hậu nhất định lại có chuyện hay để nói.

Nàng không thể vào lúc này khiến bệ hạ thêm phiền.

Tiểu lang quân kia vẫn chưa thấy đủ, ở ngay sau lưng họ lớn tiếng nói: “Con rùa đen Triệu Thế Tông! Con rùa đen Triệu Thế Tông! Triệu Thế Tông là con rùa đen rụt đầu! Không dám nói câu nào, đã chuồn rồi ha ha ha! ——”

Cát Tường tức giận đến mức gân xanh đều nổi lên.

“Cát Tường.” Trà Hỷ lên tiếng nhắc nhở, “Trở về nói cho bệ hạ, sẽ đến lúc họ hối hận.”

“Vâng.” Cát Tường vô cùng không cam lòng.

Triệu Thập Nhất lại đột nhiên quay đầu lại nhìn, người châm chọc hắn kia, chính là Triệu Thế Đình.

Triệu Thế Đình không ngờ tới hắn sẽ quay đầu lại, ngẩn người, lại mắng hắn một câu con rùa đen, sau đó dửng dưng nói: “Giống như Triệu Tông, đều là con rùa đen!

Hắn hoàn toàn nhìn ra được, Triệu Thế Đình đang cười nhạo Triệu Tông!

Mình cười nhạo Triệu Tông thì thôi, những người khác dựa vào cái gì mà cười nhạo Triệu Tông? Cũng bởi vì Triệu Tông đối xử tốt với hắn? Cũng bởi vì Triệu Tông là một tiểu hoàng đế không thực quyền lại còn ốm yếu?

Triệu Tông cho dù không phải Hoàng đế, loại thứ tử vô lễ này nhìn thấy Triệu Tông, cũng phải thành thật hành lễ. Cả một đời, không, cả hai đời gộp lại cũng không so được với Triệu Tông.

Mà Triệu Thế Đình cũng dám cười nhạo Triệu Tông, có thể thấy được Ngụy Quận vương phủ rốt cuộc là địa phương gì.

Triệu Thập Nhất cười lạnh trong vô thanh.

Ngụy Quận vương phủ không một ai chân chính yêu thích Triệu Tông.

Cũng chỉ có Triệu Tông mới tin tưởng Ngụy quận vương sẽ đối xử tốt với hắn.

Triệu Thế Đình lại sững sờ, hoài nghi mình nhìn lầm rồi.

Triệu Thập Nhất đã quay đầu lại.

Kiếp trước giống như Triệu Thế Đình đã bóp chết chim yến của hắn vậy, nên hắn chỉ vặn gãy cổ Triệu Thế Đình thôi, cũng quá hời cho Triệu Thế Đình rồi.

Kiếp này, hắn phải lăng trì Triệu Thế Đình.

Cười hắn thì không sao, hắn đại nhân có đại lượng, không tính toán với tiểu quỷ này.

Nhưng hắn dám cười Triệu Tông.

Hắn nhất định phải lăng trì Triệu Thế Đình.

Người của Ngụy Quận vương phủ, trừ đại tỷ của hắn và Thế tử phi ra, đến cả hai vị đích tử, ai cũng đừng hòng thoát.