Mặc dù Tôn thái hậu hận đến nghiến răng, nhưng trên mặt vô cùng bình tĩnh, nàng ôn giọng nói: “Vương gia, việc này ta cũng đang thương nghị với các vị đại nhân, Tông Nhi cơ thể bất tiện, hiếm khi gặp sứ thần một lần, tự nhiên phải sắp xếp thỏa đáng.”

“Hôm nay các vị tướng công đều ở đây, bản vương vừa vặn cũng ở đây, trực tiếp thương nghị là được!” Ngụy quận vương nói xong, rồi ngồi một bên nhấp ngụm trà thang.

Ai nấy đều thấy được, Ngụy quận vương đang cố ý đấu tay đôi với Tôn thái hậu, giọng điệu ấy, căn bản không phải là thương lượng đàng hoàng. Nhưng ở tại đây đều là người tinh anh, bây giờ đều cúi đầu, không nói một lời.

Tôn thái hậu quả thật bị Ngụy quận vương chọc tức đến đau đầu, bởi vậy mọi người mới nói chỉ sợ kẻ ngang ngược, không đi đúng đường! Nàng còn không có cách nào với Ngụy quận vương, cũng không thể răn dạy ông ta, lại không thể đuổi ông ta đi. Ngụy quận vương rõ ràng là nhất quyết muốn nàng đưa ra một mốc thời gian, nhưng nàng lại còn không muốn để Triệu Tông gặp sứ thần.

Không sai, lần đó, nàng có đồng ý, để Triệu Tông gặp sứ thần. Nhưng đứa ngu cũng biết Triệu Tông gặp sứ thần sẽ gây bất lợi cho nàng, nàng vốn chỉ muốn, thừa dịp Triệu Tông nạp phi, vừa lúc đang cao hứng, không chừng sẽ quên chuyện này, rồi bỏ qua, năm nay thế là xong.

Sứ thần này nọ, còn có thể chờ đến vạn thọ của Triệu Tông vào mùa thu hay sao?

Trước mặt lợi ích, cha con ruột còn trở mặt thành thù nữa là, Tiên đế chẳng phải cũng từng giết đệ đệ ruột?

Nàng nói không giữ lời thì lại làm sao?

Cố tình lúc này Ngụy quận vương lại muốn tới phá!

Trong chính điện của Duyên Hòa Điện, bây giờ hoàn toàn yên tĩnh, mấy vị tướng công đều khẽ cúi đầu, mắt nhìn mũi chân. Ngụy quận vương ngang nhiên ngẩng đầu, đắc ý nhìn Tôn thái hậu. Tôn thái hậu lại cực lực khống chế biểu tình và tâm tình, cố nở một nụ cười hết sức có thể.

Triệu Tông vừa nhìn, thầm nghĩ giờ không được rồi, còn giằng co như thế, diễn cũng không nổi luôn!

Hắn cúi đầu chuẩn bị một chút, thuận lợi khiến hốc mắt hồng lên, lại ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Nương nương và vương thúc đừng tranh cãi vì trẫm, cơ thể trẫm cũng thực sự không khỏe, cũng không thích hợp gặp sứ thần ngoại quốc, nếu để sứ thần thấy Hoàng đế Đại Tống lại là như vậy…”

Giọng nói của Triệu Tông tràn đầy khiếp đảm và bàng hoàng, hắn vừa nói, vừa cẩn thận nhìn sang phía Tôn thái hậu và Ngụy quận vương.

Ngụy quận vương vẫn là người có lương tâm, nhìn thấy Triệu Tông như vậy, đầu nổ ầm một tiếng, lập tức năm phần thật, năm phần giả mà rơi lệ: “Hoàng chất đáng thương của ta ơi! Là vương thúc vô dụng! Đường đường là Hoàng đế Đại Tống, mà ngay cả sứ thần ngoại quốc cũng không thể gặp! vương thúc có lỗi với Tiên đế, có lỗi với Thái tổ, có lỗi với tổ tông Triệu gia chúng ta!” Ngụy quận vương vừa khóc, vừa đứng lên, hướng ngoài điện vái một cái, rồi quay người thẳng thừng quỳ trước mặt Triệu Tông.

“Vương thúc! Không thể!” Triệu Tông sốt ruột đứng lên, lập tức khóc lóc từ chủ tọa đi xuống, đưa tay dìu Ngụy quận vương.

“Bệ hạ ơi!” Ngụy quận vương ôm Triệu Tông rồi gào khóc một trận.

Triệu Tông bó tay luống cuống, chảy nước mắt, quay đầu lại cầu cứu nhìn về phía Tôn thái hậu.

Tôn thái hậu gương mặt bình tĩnh, nhìn thấy Triệu Tông nước mắt lã chã, cũng không khỏi thầm nghĩ: Đúng là đứa không tiền đồ!

Có Hoàng đế nào lại yếu đuối như thế, khóc thành như vậy? Các đại thần đều còn ở đây!

Nhưng sao nàng không thử nghĩ, nếu như không có sự dẫn dắt của nàng, có Hoàng đế nào lại ra như vầy?

Nhờ có Triệu Tông này, đã sớm là Triệu Tông đổi ruột, bằng không nhất định sẽ như Triệu Tông trong kiếp trước của Triệu Thập Nhất, từ sớm đã biến mất lặng yên không một tiếng động.

Cũng được! Thế thì cứ để hắn đi gặp sứ thần, cứ kêu sứ thần hôm đó cười nàng gặp thử một lần, bây giờ Hoàng đế Đại Tống chính là một người như vậy! Xem đến lúc đó họ cuối cùng là muốn cười ai!

Hai thúc chất kẻ diễn người xướng, Tôn thái hậu không đồng ý cũng phải đồng ý, thời gian liền xác định vào mười chín tháng sau.

Tôn thái hậu cứ tưởng vậy là xong, ngày tháng cứ để họ chọn đi, chỉ mong họ đi nhanh, đầu nàng đau lắm rồi.

Ngụy quận vương lại nói: “Cứ chọn ngày thôi là không được, bệ hạ hiếm khi gặp sứ thần, hình thức cần phải hoành tráng! Vừa vặn Tử Thần Điện cũng đã lâu không gặp ánh sáng rồi, bản vương cho rằng, gặp sứ thần ở đó mới đúng, Tiên đế và Thái tổ đều là vậy.”

Tôn thái hậu nắm chặt hai tay, không nói lời nào.

Triệu Tông lại khuyên nhủ: “Sức khỏe của trẫm, cũng không thể nói chuyện quá lâu, không cần hình thức lớn như vậy đâu, ở Sùng Chính Điện là được.”

Ngụy quận vương đã nín khóc lâu rồi, vừa nghe Triệu Tông nói vậy, trong lòng tự nhiên lại cố sức chửi hắn không tiền đồ một trận.

Mà ngoài miệng liên tục nói: “Nếu Thái hậu không thể chia cho bệ hạ dùng một lát, cũng không ưa bản vương, thì cũng chẳng sao. Nhạc phụ của tôn nhi trong nhà bản vương vừa vặn là Phán lễ bộ sự, mặc dù không phải người trong Lễ bộ, nhưng cũng thuộc Lễ viện, rất rành mấy chuyện này, để hắn làm việc này là được!”

Triệu Tông trong đầu vang lên “đinh” một tiếng, đó không phải là Thái Ung sao?!

Ngụy quận vương cũng đúng là một diệu nhân, ai nói Ngụy quận vương chỉ biết phá bỉnh? Động vào hàng thật, Tôn thái hậu cũng khó đối phó ông. Nhìn thủ đoạn của người ta đi, một bên đẩy hắn lên, một bên còn không quên đẩy người trong nhà ra, tóm lại lúc đó đều là công lao của Ngụy Quận vương phủ, ai cũng phải cảm ơn họ.

Nhưng hắn quả thật cũng phải cảm ơn hành động vừa rồi của Ngụy quận vương, vô hình trung đã giúp hắn một đại ân.

Sau khi Tôn thái hậu nghe xong, chỉ là một Phán lễ bộ sự, ném vào đám đông đều nhìn không thấy người. Người như vậy, ném vào trong hồ cũng không tạo ra bọt nước. Nàng cũng buông lỏng, còn phải nhìn xem một người đến nghe nói còn chưa từng nghe nói như thế, có thể làm ra cái quái gì ở Tử Thần Điện, nàng cười nói: “Sao lại không ưa Vương gia chứ, Vương gia còn là do Thái tổ tự mình giáo dục cơ mà, toàn bộ cứ làm theo Vương gia nói là được.”

Ngụy quận vương hài lòng: “Đã như vậy, bản vương và bệ hạ đi trước đây, không quấy rầy Thái hậu xử lý chính sự nữa.”

Đây mới là tiếng người! Tôn thái hậu thầm cắn răng.

Triệu Tông lần thứ hai khiếp đảm nhìn Tôn thái hậu, mãi đến khi Tôn thái hậu nở một nụ cười với hắn, hắn mới như được cổ vũ mà nở nụ cười cao hứng, xoay người định rời đi.

Nhìn thấy Triệu Tông như vậy, trong lòng Tôn thái hậu liền cảm thấy thoải mái.

Vốn dĩ, cảnh này cũng nên diễn xong rồi.

Nhưng khi họ định rời đi, Tiễn Thương đột nhiên nói: “Bệ hạ xin dừng bước.”

Triệu Tông kinh ngạc xoay người lại nhìn về phía gã.

Tiễn Thương chắp tay hành lễ: “Bệ hạ, hạ quan bất tài, từ nhỏ từng cùng sứ thần của triều đại đến Liêu quốc, đối với lễ chế của họ cũng rành. Nếu như bệ hạ không chê, hạ quan nguyện cùng bệ hạ đi gặp sứ thần các quốc gia.”

Tiễn Thương trực tiếp hỏi Triệu Tông, mà không hỏi Tôn thái hậu, đây cũng là chỉ nhận định mỗi Hoàng đế trong mắt.

Trước tiên Triệu Tông nhìn Tôn thái hậu một cái, theo lẽ thường giả vờ vô tội và lo lắng.

Tiễn Thương này, Tôn thái hậu vốn không cam tâm, nhưng đã đưa ra ngoài, đưa vào tay Triệu Tông rồi.

Nàng cũng không sầu, nàng còn thiếu người sai khiến hay sao? Nàng cười nói: “Tông Nhi cứ toàn tâm giao cho Tiễn tướng công đi.”

Lúc này Triệu Tông mới cao hứng cười nói: “Được!” Hắn liền đưa tay nâng Tiễn Thương dậy, “Tiễn tướng công rảnh thì tới tìm trẫm là được.”

“Đa tạ bệ hạ!” Tiễn Thương liền thi lễ một cái.

Lúc này Triệu Tông mới cùng Ngụy quận vương rời đi.

Chờ khi bóng người của họ đã không thấy nữa, Tôn thái hậu nở nụ cười: “Tông Nhi rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ thôi.”

Tả, Hữu bộc xạ vừa nãy cứ như người câm giờ mới ha ha phụ họa theo.

Tiễn Thương thì cười nhưng không nói, nhìn Tôn thái hậu có hơi đắc ý, tâm tĩnh như nước.

Ngụy quận vương làm xong việc, liền muốn rời cung, Triệu Tông giữ ông lại: “Vương thúc đến chỗ trẫm gặp Thập Nhất đi, hắn nhớ ngài lắm đấy.”

Cháu trai thứ mười một của ông căn bản không nhận ra ông, có ý nghĩa gì đâu?

Ngụy quận vương khéo léo từ chối: “Sắc trời đã tối, lần sau thần sẽ gặp nó. Bệ hạ cũng nên về nghỉ sớm một chút.”

Mặt Triệu Tông lộ vẻ không nỡ: “Vương thúc phải tiến cung nhiều lên đó.”

Ngụy quận vương hiểu, là Triệu Tông cô đơn lắm đây. Ngẫm lại quả thật cũng đáng thương, Ngụy quận vương thở dài, kéo tay Triệu Tông, nói rằng: “Bệ hạ, lần này nhất định phải biểu hiện tốt một chút. Ngài cũng xin yên tâm, dù như thế nào, thần nhất định sẽ che chở bệ hạ.”

Câu này quả thật cũng có mấy phần chân tâm, Triệu Tông cảm kích nói cảm ơn, lệnh Phúc Lộc đưa ông xuất cung.

Sau khi họ đi xa rồi, Triệu Tông xoay người lại nhìn về phía thị vệ và tiểu thái giám bên ngoài Duyên Hòa Điện, cười nói: “Gần đây trời nóng, làm việc cũng cực khổ rồi.”

Thị vệ và tiểu thái giám sợ đến nhũn cả chân, liền toàn bộ quỳ xuống.

“Xem các ngươi sợ kìa.” Triệu Tông nhẹ giọng cười, cũng không cho đứng dậy, thẳng thừng rời đi, để lại các thị vệ và tiểu thái giám run như cầy sấy.

Phúc Lộc đưa Ngụy quận vương trở về, vội vàng nói chuyện gặp sứ thần cho Nhiễm Đào. Trước có nạp phi, sau có sứ thần yết kiến, trên đuôi mày của Nhiễm Đào toàn là ý mừng. Nàng vui cười đầy mắt hầu hạ Triệu Tông rửa tay, rửa mặt, rồi giúp hắn cởi áo khoác dài ra, thay vào trường sam nhẹ nhàng.

Qua Đoan Ngọ, thì trời càng ngày càng nóng.

Thể chất kiếp này có yếu hơn nữa, Triệu Tông cũng thấy nóng, không có cách nào tĩnh tâm tự nhiên sẽ chán, mà còn không dùng đến đá lạnh.

Hắn muốn lót một miếng ngọc tịch lên tháp, Nhiễm Đào cũng không cho, chỉ sợ tổn thương thân thể của hắn. Hắn thay đồ xong, liền nằm nghiêng trên tháp, ôm một cái gối sứ màu hồng tím, thoải mái thở phào một hơi, chỉ là trên mặt lại không có ý cười.

Nhiễm Đào cũng thu lại ý cười, vừa có thể làm cho Tôn thái hậu đồng ý yết kiến sứ thần, ở Duyên Hòa Điện, bệ hạ nhất định đã chịu không ít oan ức, hốc mắt kia còn đỏ đây này. Chỉ là Triệu Tông không nói, họ cũng không dám hỏi.

Nàng hơi nhíu mày, nhận lấy chén sứ từ trong tay tiểu cung nữ, đặt lên bàn thấp, nhẹ giọng nói: “Trong nước mát cam thảo băng tuyết này có bỏ anh đào, bệ hạ dùng một ít đi.”

Chén sứ nhỏ mà tinh xảo, bên trong chỉ có nửa chén, đá chưa tan hết, lại có mấy quả anh đào nổi bật bên trong, khiến người nhìn là thấy mát mẻ. Cũng không phải trong cung hẹp hòi, mà cái này cũng không cho hắn ăn. Là do sức khỏe hắn quá yếu, chỉ có thể ăn bao nhiêu đây.

Triệu Tông nhìn anh đào trong nước mát trước mặt, lại không khỏi nghĩ đến dưa hấu, đó mới là trái cây dành cho mùa hè. Lúc này, triều đại vẫn chưa có dưa hấu. Chỉ tiếc kiếp trước hắn không phải nhà sử học, nhà thực vật học, càng không phải học gia quân sự, đều không biết gì về mấy cái này. Người ta xuyên qua, dù gì cũng phải phát minh vài thứ, mà cái gì hắn cũng phát minh không ra.

Hắn chỉ có thể chỉ đạo đủ loại nghệ nhân tạp kỹ trong câu lan ngõa xá*, mà cũng phải có người chịu cho hắn chỉ đạo mới được, huống hồ hắn là Hoàng đế, chuyện như vậy vốn cũng không thể làm.

*Câu lan ngõa xá: Rạp hát để biểu diễn hí khúc

Hắn cười thầm, lại còn nhớ, dưa hấu trong kiếp trước từ lâu đã đưa vào Trung Nguyên, chỉ là không gọi dưa hấu, tạm gọi là hàn dưa. Mà sự thực chính là, lúc này quả thực không có dưa hấu, cũng không có hàn dưa. Dưa hấu bắt nguồn từ Tây Vực, Triệu Tông âm thầm suy nghĩ, khi nào phái người đến Liêu quốc tìm thử xem, cũng xem như là cống hiến vì nước nhà, nếu có thể mở rộng trồng trọt trong triều đại, thì cũng có lợi cho nông nghiệp, còn có thể giúp nhân dân Đại Tống có lộc ăn.

Triệu Tông không biết Nhiễm Đào đang lo lắng vì hốc mắt đỏ của hắn, khi đưa tay nhận lấy cái chén, bỗng dưng lại hỏi: “Tiểu lang quân thức chưa?”

Khi hắn cùng với Ngụy quận vương đến Duyên Hòa Điện, Triệu Thập Nhất vừa vặn đang ngủ trưa.

“Chưa ạ.” Nhiễm Đào lắc đầu.

“Chờ hắn dậy, cũng cho hắn uống ít nước mát, nhưng cũng phải ít một chút, anh đào thì lại nhiều.”

Nhiễm Đào cong chân hành lễ: “Như bệ hạ nói, Trà Hỷ làm rất thỏa đáng.”

“Cũng là nha đầu giỏi, lát nữa lại thưởng cho nàng.” Triệu Tông uống cạn chút nước mát ít ỏi, mà thật sự cũng mát lên không ít. Hắn cũng lười ăn anh đào, lùi ra sau, ôm sứ gối định nhắm mắt.

Nhiễm Đào biết hắn muốn ngủ, xoay người đi lấy cái chăn đắp lên cho hắn.

Nhiễm Đào rón rén cầm lấy quạt lông vũ, khẽ quạt cho Triệu Tông, Triệu Tông rất nhanh liền ngủ.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mãi đến khi đột nhiên có người cuống quýt đi tới, sốt ruột nói: “Bệ hạ! —— “

Nhiễm Đào không vui thả quạt lông vũ, khẽ nhanh chân tiến lên, kéo tiểu cung nữ kia đi ra ngoài, một câu nói cũng không dám nói, chỉ sợ quấy rầy đến giấc ngủ của Triệu Tông.

Nàng đang muốn răn dạy, Triệu Tông ở trong phòng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bệ hạ, không có việc gì, ngài tiếp tục nghỉ ngơi đi.”

“Để nàng đi vào, trẫm nghe thấy giọng của nàng rất vội vã.”

Nhiễm Đào lườm tiểu cung nữ một cái, cuối cùng cũng đưa nàng vào.

Triệu Tông chống người ngồi dậy, dựa lên đệm, miễn cưỡng hỏi: “Ngươi nói đi, chuyện gì?”

Tiểu cung nữ quỳ xuống đất, vừa lo vừa sợ mà nói: “Bệ hạ, tiểu lang quân vẫn không tỉnh ngủ. Nô tỳ và Trà Hỷ tỷ tỷ thấy ngài ấy ——”

Triệu Tông không nhịn được trực tiếp đánh gãy lời nói của nàng: “Hắn làm sao?”

“Tiểu lang quân đã hôn mê bất tỉnh!”

Cả phòng yên tĩnh, mấy hơi sau, Triệu Tông vội vàng xuống tháp, nôn nóng mang giày. Nhiễm Đào tiến lên giúp hắn mang giày vào, mới mang vào, Triệu Tông đã đi ra ngoài trước.

Nhiễm Đào quay đầu lại lườm tiểu cung nữ kia thêm một cái nữa, trong mắt nàng, bệ hạ mới là người hàng đầu, trong mắt nàng cũng chỉ có bệ hạ. Vị tiểu lang quân kia dỗ bệ hạ cao hứng, thì cứ ở lại Phúc Ninh Điện, không ngại gì. Nhưng lúc này, bệ hạ cũng sống không tốt, cần gì phải chịu ảnh hưởng?

Nàng cau mày, đi theo Triệu Tông, cùng đến trắc điện.