Lại là một ngày mới, nhưng là một ngày không bình thường.

An Tử Khê hôm nay mặc tây trang vô cùng trịnh trọng, cậu muốn cầu hôn Kiều Nhất Minh, cậu muốn bảo hộ y, cậu muốn trao cho y cả cuộc đời này, đến chết cũng không phai lời thề.

Đến bên giường bệnh của Kiều Nhất Minh, Kiều Nhất Minh còn cười nhạo An Tử Khê, sức khoẻ hiện tại của y đã khá hơn nhiều, trêu chọc An Tử Khê rất vui vẻ.

Cha mẹ Kiều nhìn thấy An Tử Khê cũng rất cao hứng, dù sao cũng là đứa nhỏ họ nhìn lớn lên từng ngày, cùng với thái độ của cậu đối với Kiều Nhất Minh mấy ngày nay, cha Kiều mẹ Kiều cũng nhìn ra được chút gì đó. Bất quá hai người họ ở bên nhau, cha mẹ Kiều cũng rất an tâm.

Hai vị phụ huynh từ lâu đã biết tin con mình ly hôn, đối với việc ly hôn này cũng tỏ vẻ tán thành, bây giờ nếu con trai họ ở cùng với An Tử Khê, thì cũng là chuyện tốt.

Kiều Nhất Minh vẫn đang khiêu khích An Tử Khê, y tuy rằng mặc đồ bệnh nhân, nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp trai sáng lạn của y.

Không tránh khỏi làm An Tử Khê mê muội.

Thương Thịnh cũng đến, như cũ chỉ đứng ở ngoài cửa lẳng lặng nhìn. Giây tiếp theo, An Tử Khê quỳ một gối xuống, từ trong túi móc ra một cái hộp nhẫn, mở ra hỏi:

“Nhất Minh, từ nay trở đi tớ muốn ở bên cậu lâu dài, không rời không bỏ, cậu đồng ý không?”

Kiều Nhất Minh vốn đang vui cười cũng ngây ngẩn cả người, câu nói của An Tử Khê không ngừng lặp lại trong đầu y.

“Bản thân mình đồng ý? Đồng ý ư?”

Thương Thịnh ở ngoài cửa siết chặt tay, hô hấp ngưng trệ, hắn chờ mong một đáp án, lại sợ rằng cái đáp án kia lại không phải điều hắn muốn……

Thời gian chờ đợi vốn rất dài, An Tử Khê vẫn quỳ gối trước mặt Kiều Nhất Minh, Thương Thịnh đứng ngoài cửa vẫn không ngừng lo lắng, mà cha mẹ Kiều vẫn mong Kiều Nhất Minh có thể đồng ý. Chỉ là Kiều Nhất Minh dường như đã chìm vào hồi ức.

Nhớ lại y cùng Thương Thịnh gặp nhau rồi yêu nhau, trải qua vô vàn sóng gió mới đến được với nhau, còn có ly hôn cùng với những việc xảy ra sau khi ly hôn, vốn là chuyện tình đẹp lại trở thành bi kịch, Kiều Nhất Minh cảm thấy rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi……

Mà trong hồi ức của mình cùng An Tử Khê, bản thân vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, không sầu không lo, vui sướng tự tại, chỉ là bọn họ thiếu chút tình yêu.

“Tớ đồng ý. ” đây là đáp án cuối cùng của Kiều Nhất Minh.

Y không hy vọng người khác chỉ dám lén lút ngắm y, cũng không muốn nhớ đến quá khứ oanh liệt, y chỉ muốn bình yên, vì thế y đồng ý rồi.

An Tử Khê vô cùng vui sướng, cậu đứng dậy đeo nhẫn vào ngón áp út của người trong lòng, một cái hôn nhẹ nhàng đáp lên trán Kiều Nhất Minh. Cha mẹ Kiều cũng rất vui vẻ, bọn họ như vừa trút được bầu tâm sự. Chỉ có Thương Thịnh, cuối cùng vẫn phải nghe cái đáp án mà hắn sợ nhất, hơi hơi nhếch khóe miệng, rốt cuộc bản thân đến cái tư cách cũng chẳng còn.

Hắn yên lặng rời đi, bóng dáng có chút run rẩy……

Kiều Nhất Minh! Kết hôn ba tháng, ly hôn hai tháng, mà hiện tại lại sắp kết hôn, tất cả diễn ra giống như đang kể chuyện xưa vậy! Chấp nhất cũng chỉ khiến tim thêm đau. Cho dù là chính mình cũng không tránh khỏi khổ sở. Rốt cuộc y đã từ bỏ người mình yêu nhất.

Bọn họ đi Macao đã trở về, thời gian này đối với An Tử Khê mà nói thì vô cùng ngọt ngào, cậu không ngừng chuẩn bị cho hôn lễ của bản thân, trên mặt lúc nào cũng ngập tràn hạnh phúc.

Còn Thương Thịnh lại bận rộn mỗi ngày, hắn lấp kín hết thời gian bằng công việc, hắn không dám rảnh rỗi, cũng không dám tiếp thu hiện thực, hiện tại là hắn yếu đuối, nhưng xin hãy tha thứ cho sự yếu đuối của hắn.

Kim giây kim phút trên đồng hồ không ngừng xoay vòng, mà trong lòng Kiều Nhất Minh vẫn luôn trống rỗng, y mỗi ngày đều cùng An Tử Khê chung chăn chung gối, chỉ là tình yêu trong thâm tâm y vẫn luôn xảy ra mâu thuẫn……

================Hết chương 18================

#Riz: Awww sau một năm mị đã quyết định trở lại và lấp cái hố này, sau đó lại đào một hố mới, kiếm việc làm cho qua mùa hè thôi hmmmmm...