Mục đích của Thích Tự là thăm dò, chứ không phải ve vãn thật—lời nói có thể mập mờ, nhưng hắn vẫn phải giả vờ tiếp là mình chưa nhìn ra vấn đề.
Trước đây Phó Diên Thăng vẫn luôn dạy hắn làm gì cũng phải kiên nhẫn, cho nên trước khi xác nhận chính xác 100%, Thích Tự quyết sẽ không để lộ ra suy nghĩ chân thực của mình.
Thích Tự giả đò thu chiêu, chủ động nói lảng sang chuyện khác để làm dịu đi không khí ái muội đột ngột vừa rồi.
Lái xe từ Hải Thành đến Ninh Thành là một hành trình dài, mất gần ba tiếng, Thích Tự ra vẻ đoan chính được một lúc đã không chịu nổi nữa, lại bắt đầu ngo ngoe.
"Thầy Phó, anh có anh chị em gì không?" Thích Tự hỏi.
"Có một em trai." Phó Diên Thăng nói.
"Anh cũng có em trai?" Thích Tự không ngờ tới.
"Ừm." Phó Diên Thăng nhìn sang hắn, hỏi, "Sao vậy, cậu cũng thế à?"
"Tôi có một đứa em sinh đôi." Thích Tự cố ý nói, "Tôi với em trai giống nhau như đúc."
Thích Tự nhắc đến chuyện này, chính là vì muốn thăm dò xem Phó Diên Thăng đã bắt đầu thích mình từ khi nào—Trò chuyện online? Sau khi gặp hắn? Hay là từ tận tháng tư năm ngoái rồi...
Lúc ấy ghẹo Phó Diên Thăng xong, hắn đã nói tên mình là Thích Phong. Nếu người kia còn nhớ về sự kiện ở Skyline năm ngoái, hẳn sẽ nghĩ "bọn họ" là hai người?
"Ồ?" Phó Diên Thăng nhìn có vẻ tò mò, "Em trai cậu tên gì?"
"Nó tên Thích Phong." Thích Tự vẫn theo dõi sát sao nét mặt của Phó Diên Thăng.
Phó Diên Thăng im lặng một lát rồi hỏi: "Thật là giống cậu lắm à?"
"...Ừm." Thích Tự cười nhẹ một tiếng, nghĩ bụng đã sinh đôi thì còn khác được à?
Nhưng không hiểu sao, thấy Phó Diên Thăng phản ứng như vậy, đột nhiên hắn lại có cảm giác ghen ghen kì quái với chính mình trong vỏ bọc của em trai lúc trước...
Phó Diên Thăng lại hỏi: "Sao trước đây chưa bao giờ thấy cậu nhắc về em trai sinh đôi của mình?"
"Ba mẹ tôi li dị, em trai ở lại với mẹ tôi trong nước." Thích Tự thầm nghĩ, Phó Diên Thăng là người thích điều tra nội tình thế cơ mà, chẳng lẽ lại không biết về chuyện này?
Hay là thực chất đối phương cũng chỉ đang diễn, nhằm thăm dò mục đích hắn nhắc đến chuyện này?
Phó Diên Thăng sờ sờ cằm: "Ở trong nước sao..."
Thích Tự cười nhạt, hỏi: "Tò mò về em tôi thế cơ à? Có muốn gặp nó không?"
Thấy Phó Diên Thăng còn như cân nhắc thật, máu điên trong người Thích Tự tăng lên vùn vụt—Anh cứ thử nói muốn đi, xem tôi có đá anh khỏi xe luôn không!?
"Thôi." Phó Diên Thăng lắc đầu, "Mình cậu là tôi đủ mệt rồi, thêm một cậu nữa thì chắc không kham nổi đâu."
Thích Tự: "???"
Người này còn nghĩ đến chuyện muốn cả hai!? Sao anh không muốn lên giời luôn đi!?
Phó Diên Thăng nhìn hắn, hỏi: "Mà trông cậu có vẻ không vui khi tôi muốn gặp em trai mình lắm nhỉ?"
Thích Tự hết hồn vì chột dạ, vừa vội vàng kiểm điểm xem mình có để lộ ra cảm xúc nào không nên hay không, vừa giả vờ không hiểu: "Sao anh lại nói vậy?"
Phó Diên Thăng cười nói: "Trực giác."
Thích Tự: "..."
"Bị nói trúng tim đen rồi hả?" Phó Diên Thăng nhíu mày, "Ầy, tính chiếm hữu của cậu cũng kinh thật."
Thích Tự: "..."
Cái đm...
Quả không hổ danh Thầy Phó thâm sâu!
Giờ phút này, Thích Tự mới thảng thốt nhận ra mình đang phải đối mặt với một đối thủ tầm cỡ mức nào.
Tất cả những nước đi và chiến thuật tâm lí mà hắn biết đều là do đối phương dạy cho... Thầy Phó sao có thể dễ bị hắn nắm thóp thế được?
Mới rồi còn đang dẫn dắt cuộc nói chuyện, thế mà chỉ sơ sảy có một bước, hắn đã bị Phó Diên Thăng phản công chọc thủng ý đồ thăm dò.
Đúng là đáng sợ...
Nhưng lại càng khiến Thích Tự trở nên... hưng phấn hơn!
Phó Diên Thăng phát hiện tính chiếm hữu của hắn, nhưng vẫn chiều theo mà nói không muốn gặp em trai, chứng tỏ là sao?
—Là Thầy Phó thích hắn chứ sao!
Ha ha.
Đây hoàn toàn không phải một trò chơi thăm dò dễ dàng, mà là một trận đấu trí để kiểm nghiệm chiến thuật và khả năng diễn xuất của nhau!
Thích Tự nhướng mày, đắc ý nói: "Anh để ý tôi vui hay không thế cơ à?"
Phó Diên Thăng: "Cậu không thích thế sao?"
Thích Tự: "Tôi thích hay không quan trọng à?"
Phó Diên Thăng: "Quan trọng chứ, cậu đang là đối tượng tôi phục vụ mà."
Thích Tự tò mò: "Vậy đến lúc hợp đồng của chúng ta kết thúc, anh sẽ không để ý xem tôi vui hay buồn nữa phải không?"
Phó Diên Thăng: "Còn tùy tình hình."
Thích Tự: "Tình hình gì?"
Phó Diên Thăng: "Nếu cậu còn níu kéo tôi như bữa đi ăn lẩu cá hôm trước, tôi sẽ vẫn để ý, có qua có lại mà."
Thích Tự thở dài nói: "Nhưng đến giờ mà tôi vẫn chưa ngộ ra Thầy Phó muốn gì, sợ là sẽ không thể giữ lại anh mất..."
Phó Diên Thăng: "..."
Thích Tự sững sờ, hơ? Thầy Phó không phản bác à? Có phải hắn thắng ván này rồi không?...
Vài giây sau, Phó Diên Thăng mới trầm ngâm nói: "Tôi nghĩ rồi, có khi đi gặp em trai cậu cũng hay."
Thích Tự: "..."
Họ Phó này chán sống rồi à!!!
Phó Diên Thăng: "Cậu ấy ở Hải Thành à? Đang học trường nào? Ngành gì vậy?"
Thích Tự ra sức đè cơn thịnh nộ giật cấp 10 trong lòng xuống, tự nhủ mình nhất định phải nhịn, không được để ý, không để ý một chút nào...
"Ừ, anh đi đi, em tôi nó là hotboy đại học F, qua hè này lên năm 3, khoa Báo chí, anh cứ đến đại học F hỏi đại một nữ sinh là ra đấy." Thích Tự sầm mặt cười.
Phó Diên Thăng: "Cậu ấy có người yêu chưa?"
Thích Tự liếc mắt nhìn người kia: "Có người yêu chưa thì liên quan gì đến anh?"
Phó Diên Thăng: "So xem hai anh em cậu ai giác ngộ về mặt tình cảm sớm hơn."
Thích Tự: "...???"
"Thích tổng..." Ngô Song ngồi ghế phó lái rốt cục không nhịn được mà mở miệng, "Phía trước có trạm nghỉ, cậu có muốn dùng toilet không?"
"Hả." Thích Tự xốc lại tinh thần, "Ừ, có."
Đến trạm nghỉ, vừa xuống xe, Thích Tự đã thấy trên đầu có gì đó chụp lên, nhìn lên mới biết—là mũ lưỡi trai Phó Diên Thăng vừa đội lên cho hắn.
"Đừng có phơi nắng nữa." Người kia nhẹ tay giúp hắn đội lại tử tế.
Thích Tự quay sang, thấy Phó Diên Thăng cũng đang đội một chiếc y hệt...
Hắn nhìn ra chỗ khác, rũ mắt xùy một tiếng, nét mặt rốt cục cũng tươi tỉnh lại.
*
12 giờ trưa, bốn người vào đến trung tâm Ninh Thành, trước hết là giải quyết cho xong bữa trưa.
Mấy điều tra viên kia xuất phát trước, đã đến thẳng Khâu Trấn, nhóm Thích Tự ăn xong mới đến tụ lại với bọn họ.
Ba điều tra viên thuê tạm một nhà nghỉ ở Khâu Trấn, chỉ cách xưởng may của MeiWei 1.5km.
1h30 chiều, Thích Tự gặp mặt bọn họ, đều là các thanh niên có ngoại hình phổ thông.
Trong đó Vệ Thiên Thụy là tổ trưởng tổ điều tra này, tóc để húi cua, mặt mũi đàng hoàng, chủ yếu phụ trách lên kế hoạch, phân chia nhiệm vụ và phân tích đằng sau, Lý Quang và Hạ Cảnh Thạc nhỏ con hơn, nhưng nhìn qua đều rất nhanh nhẹn, phụ trách điều tra hiện trường và thu thập thông tin.
Lúc Thích Tự đến, mấy người họ đã đang cài đặt màn hình giám sát ở một phòng, Phó Diên Thăng chào hỏi xong cũng bắt đầu thảo luận về kế hoạch điều tra.
Biết Thích Tự cũng định đến xưởng, Vệ Thiên Thụy lập tức ngăn cản: "Thích tổng, thiết nghĩ trước hết cậu đừng ra mặt vội."
Thích Tự khó hiểu: "Tôi không ra mặt?"
"Đúng vậy, ít nhất là trong vòng một tuần tới. Kế hoạch của tôi là để Lý Quang đóng giả một mối buôn trang phục từ bên ngoài, đến xưởng tìm quản lí để bàn chuyện hợp tác. Tới đó, Lý Quang sẽ mang theo thiết bị ghi âm này, tìm cơ hội gắn vào một vị trí thích hợp, pin bên trong có thể chạy liên tiếp 120-180 giờ, tức là khoảng 5-7 ngày. Trong xưởng mà có hoạt động kinh doanh ngoài luồng thì đều sẽ bị ghi lại rồi gửi thẳng đến máy chủ này làm chứng cứ..." Vệ Thiên Thụy vừa giải thích vừa giới thiệu với Thích Tự về thiết bị mà bọn họ mang theo, "Nếu thuận lợi gài được máy ghi âm, bọn tôi sẽ liên tục gửi thông tin ghi lại được đến cho cậu, một khi cậu nghe ra nội dung gì không thích hợp thì hãy báo lại luôn, sau đó chúng ta sẽ tính toán thời cơ để cậu ra mặt."
Thích Tự: "Thời cơ nào?"
Phó Diên Thăng đứng bên cạnh nói: "Hẳn là thời cơ để bắt quả tang kẻ gian."
Vệ Thiên Thụy gật đầu: "Chính xác, chưa đến thời cơ thích hợp thì cậu cứ làm việc và sinh hoạt như bình thường, đừng để bất kể ai nhìn ra điểm lạ."
Thích Tự: "..."
Thích Tự thấp giọng nói: "Thế chẳng phải là cuối tuần này tôi đến đây vô ích à?"
"Không hẳn, bọn tôi không hiểu rõ về tình hình ở MeiWei, vẫn cần cậu chỉ cho một chút." Vệ Thiên Thụy chỉ chỉ vào nút áo sơ mi của Lý Quang, "Trên người Lý Quang có gắn camera ghi hình, lát nữa cậu ta sẽ đến xưởng với Hạ Cảnh Thạc, cậu có thể ở lại nhìn xem."
Thích Tự nói cho Vệ Thiên Thụy, MeiWei có tổng cộng ba nhà máy ở trong nước, chỗ này là cái lớn thứ hai.
Hắn thấy trong sổ ghi chép của công ti, tháng nào Khâu Như Tùng—con trai Khâu Minh Dương cũng đến đây hai lần, chủ yếu để giám sát chất lượng và khâu xuất xưởng cho thị trường tiêu thụ trong nước.
Xưởng may làm việc theo hệ thống ba ca, ngoài Tết ra thì hầu như không ngừng nghỉ, cho nên cuối tuần cũng vẫn có công nhân và quản lí phụ trách bình thường.
(*hệ thống ba ca: làm việc cả 24h, chia ra các ca 0-8h 8-18h 16-24h để nhân viên thay phiên, thường được áp dụng ở các nhà máy sản xuất)"Anh định để Lý Quang giả làm mối buôn như thế nào?" Thích Tự nhíu mày nói, "Nhà máy MeiWei chỉ sản xuất quần áo cho nhãn hiệu của mình, bình thường sẽ không hợp tác với mối bên ngoài đâu."
Phó Diên Thăng ở bên cạnh khoanh tay nói: "Theo như tôi biết thì phần lớn nhà máy của các thương hiệu vẫn lén lút nhận mối ngoài luồng—nhất là nhà máy nào không chịu sự giám sát trực tiếp của doanh nghiệp sở hữu, chỉ cần có máy để không, công nhân rảnh, vật liệu thừa, mấy ai sẽ bỏ qua cơ hội lợi dụng tài nguyên để trống. Chỉ có điều với nhà máy lớn như của MeiWei, kí kết đã lâu dài thì quản lí cũng sẽ thận trọng hơn trong việc tin tưởng khách tư, khó mà chịu hợp tác với mối buôn mới gặp lần đầu đấy."
Vệ Thiên Thụy gật đầu: "Không sai, nhưng dù sao chúng ta cũng phải thử."
Sau khi thảo luận sơ bộ với bọn họ xong, Thích Tự không khỏi cảm khái, đây đâu phải điều tra bình thường? Rõ ràng là thẩm tra chuyên nghiệp luôn rồi mà?
So ra, mấy việc hắn làm dạo vừa rồi đúng là bát nháo.
3 giờ chiều, Thích Tự ngồi trước máy vi tính ghi hình thời gian thực trong phòng giám sát.
Thấy Lý Quang và Hà Cảnh Thạc ra lấy xe ở gần đó rồi đi thẳng đến cổng chính của nhà máy MeiWei, thương lượng với người gác bên ngoài xong thì thuận lợi tiến vào nhà máy, rồi được đưa đến một gian tiếp khách. Khoảng 30 phút sau, một người phụ nữ chừng hơn 30 tuổi đi vào.
Lúc này, tiếng từ thiết bị ghi âm cũng truyền ra.
"Tôi là quản lí trực ca, giám đốc xưởng và quản lí chuyên môn hôm nay đều không ở đây, mấy cậu có muốn bàn chuyện hợp tác thì thứ hai hẵng quay lại."
Lý Quang đứng dậy nói: "Vậy có thể cho bọn tôi tham quan quanh xưởng và các thiết bị một chút chứ, để xem xem có phù hợp với yêu cầu của bên tôi không ấy mà."
Người phụ nữ kia tỏ ý xin lỗi: "Tiếc quá, xưởng chúng tôi lại không cho phép tham quan không đặt trước."
Thích Tự đang ảo não thay hai người kia thì đã thấy Hà Cảnh Thạc đứng dậy nói: "Chị, chị sân siu giúp bọn em với, bọn em nghe danh về công nghệ chất lượng ở MeiWei đã lâu nên rất muốn được hợp tác cùng, không cần đơn hàng lớn, đơn hàng nhỏ cũng được. Chị là quản lí, tức là thuộc hàng lãnh đạo rồi, bọn em bàn với chị cũng được mà..."
Vừa nói vừa đi đến trước mặt người phụ nữ kia, quay lưng về phía Lý Quang, trong tay còn cầm theo thứ gì đó, đến khi lướt qua camera ẩn một cái, Thích Tự mới nhận ra thứ kia chính là một xấp tiền, nhìn độ dày thì khoảng chừng 2000NDT.
Người phụ nữ kia cười nói: "Cái cậu này khéo miệng ghê đấy, thôi được rồi, để tôi dẫn các cậu đi một chút, nhưng mà nói trước, chuyện kia chắc là khó đấy, bình thường MeiWei không hợp tác với mối ngoài đâu, trừ phi là cậu được quản lí Tiểu Khâu giới thiệu."
Hà Cảnh Thạc nói: "Quản lí Tiểu Khâu?"
Người phụ nữ kia nói: "Là quản lí bộ phận PMC của MeiWei, khâu xuất xưởng của bên tôi đều phải thông qua cậu ấy, để lát tôi đưa danh thiếp cho, có gì các cậu cứ liên lạc trực tiếp mà nói chuyện."
Nghe được điều này, Thích Tự liền nhíu mày thật sâu.
****
Một—[Đề thi đọc hiểu ngữ văn cấp S]
Tình huống: "Không hiểu sao hiện tại hắn lại có cảm giác ghen tuông kì quái với chính mình trong vỏ bọc của em trai."
Hỏi: "Hắn đang ghen với ai?"
Thích Phong: "Ở cách xa ngàn dặm, vẫn chịu cảnh thảm sát! Tôi hận!"
Hai—Phó: "Hối hận vì đã lừa anh chưa?"
Cá: "Tôi nói chưa thì anh định làm gì?"
Phó: "..."
-
vtrans by xiandzg T/N: Cái xe bốn mống mà hai bạn cứ toả gay khí nồng nặc như chốn không người vậy??? Ngô Song và Vương Mãnh cũng biết tổn thương có được không???!!